Một Hồi Mộng
Chương 19: Cá Nhân Hay Đội Ngũ
129@-“Cuộc đời không phải lúc nào cũng suông sẽ, đôi khi phải trải qua những sóng gió thăng trầm, phải trắng tay mới biết đâu là bạn đâu là địch, có những khi biết đó là hố sâu vạn trượng nhưng không thể không bước vào tất cả cũng chỉ vì một lời hứa mà thôi…..”
- ------------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Vũ Tiểu Vũ sau khi rời khỏi Phân Môn của Thái Sơ Tông một đường hướng ngoại thành đi tới. Nhưng không biết là do lần đầu mới vào nội thành hay là do suy nghĩ đến chuyện gì đó nên có chút sai lệch hướng, đi lanh quanh thế nào không biết lại đi đến trước phủ thành chủ.
“Phủ thành chủ đây sao? Như một cái cung điện hoàng đế ở vậy, bởi mới nói cường long sao áp nỗi địa đầu xà” Trong lòng Vũ Tiểu Vũ thầm cười lạnh, sau đó ngước mắt nhìn thì một chữ Vũ đập vào mắt khiến cho hắn không khỏi chửi thề “WTF! Thằng ku Vũ Tứ rời khỏi đây có ba bốn năm, vậy mà giờ đây Vũ gia của hắn đã là chủ một phương rồi, chuyện gì đã xảy ra, không ngờ Vũ Mục Thanh trong vòng ba năm lại đem Vũ gia quật khởi, hèn chi tên chấp sự vừa nghe mình họ Vũ liền kinh ngạc”.
Đúng vậy, sau khi Vũ Mục Thanh đảo chính thành công ép cho dòng chính không thể trở mình, liền làm cho Vũ gia tộc gặp phải tình trạng suy yếu trước nay chưa từng có, một vài gia tộc đương thời nghĩ là có thể thâu tóm Vũ gia nên đã xuất động, chèn ép Vũ gia khắp nơi. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ một chuyện, tu vi của Vũ Mục Thanh lại có chỗ đột phá khiến cho mấy nhà liên thủ cũng không địch lại, lúc bấy giờ Thành chủ Phượng Vũ Thành là Đường Tam Thanh cũng trở tay không kịp liền bị Vũ Mục Thanh phế đi vì hiên ngang cùng mấy gia tộc kia liên thủ, từ đây Phượng Vũ Thành chính thức đổi chủ.
“Haiz! Xem ra chuyện hứa với người có chút khó khăn rồi Vũ Tứ à, không nói đến chuyện trả thù, nội chuyện viếng mộ thôi, ta bây giờ cũng khó mà làm được….ta….” Vũ Tiểu Vũ cảm thấy có chút nghẹn trong lòng buồn bực bỏ đi.
Ngay khi Vũ Tiểu Vũ ly khai thì sâu bên trong tổ địa của Vũ gia có một Huyết Hồ đang phun trào, dường như nó cảm nhận được gì đó thuộc về nó nên có phản ứng dữ dội.
Lúc này ở giữa Huyết Hồ có một lão già đầu tóc trắng phau, hai mắt nhắm chặt, thân hình gầy còm, da thịt khô héo dính sát vào xương cốt, khắp người hắn là máu tươi, từng giọi từng giọt nhiễu xuống rồi từ từ hòa vào trong Huyết Hồ, lạ thay là máu huyết trên người lão không hề dừng chảy so với lẽ thường, lão đột nhiên mở mắt với thần tình kích động:
“Huyết mạch, chắc chắc là huyết mạch của ta rồi, nếu không máu trong Huyết Hồ sẽ không phản ứng như vậy, chỉ là không phải con gái ta đã bị bọn họ tính kế tính mạng đã không còn rồi sao, đứa cháu trai mới mấy tuổi cũng không thoát khỏi vận mạng, gia tộc lại điêu linh đâu còn ai, chẳng lẽ con gái ta chưa chết sao…”.
- ---------------------------------------------
Năm ngày không nhanh cũng không chậm cứ thế trôi qua, trong năm ngày này Vũ Tiểu Vũ ngoài tu luyện ra thì còn nghiên cứu Cửu Dương Tâm Pháp, tuy đã thấm nhuần tâm pháp nhưng hắn vẫn chưa tìm được cốt lỗi của nó, nghi vấn về hình thức biến hóa của Thái Cực cầu vẫn chưa có lời giải đáp.
Hôm nay hắn thức dậy từ rất sớm, mở cửa sổ ra hít thở không khí trong làng của buổi bình minh liền thấy quang cảnh của Phượng Vũ Thành, nhìn dòng người thưa thớt, quán xá lục đục mở cửa, làm hắn không khỏi có cảm thấy nhớ nhà “kiếp trước thuê một căn hộ 20m2 mỗi tháng phải trả tầm hai triệu tính luôn điện nước, tuy sống một mình nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ vì mọi người xung quanh sống rất chang hòa. Còn bây giờ cũng sống một mình, mọi người cũng niềm nở chỉ là sao mình không cảm thấy được cảm giác như lúc trước haiz...!”. Mang tâm trạng thất vọng về cuộc sống Vũ Tiểu Vũ bước xuống đại sảnh liền thấy Tề quả phụ đứng ở quầy hắn liền chào hỏi:
“Chào buổi sáng Tề tỷ tỷ”.
“Chào buổi sáng, bộ tối qua đệ ngủ không ngon sau, nhìn sắc mặt đệ không được tốt à”. Tề quả phụ nhìn khuôn mặt không sức sống của hắn nói.
“Không phải đâu tỷ chỉ là ta có chút nhớ nhà”.
“Ta thấy đệ nói nhớ nhà không bằng nói nhớ người nào đó thì đúng hơn”. Tề quả phụ cười bí hiểm nói.
“Để tỷ phải chê cười rồi, thật ra ta chỉ có một mình thôi, không cha không mẹ, không bà con thân bằng quyến thuộc lại càng không có người thương trong lòng”.
Vũ Tiểu Vũ không mặn không nhạt nói ra lời từ đáy lòng, hắn đến thế giới giời thì làm gì còn có người thân nào để nhớ mong.
“Ta…” Lúc này Tề quả phụ thật không biết phải làm.
“Hahaha, được rồi không nói chuyện đó nữa, hôm nay ta phải đi rồi nên lần sau nếu có dịp ta sẽ lại đến chỗ của tỷ nghĩ chân”. Vũ Tiểu Vũ cười nói để xui đi cái không khí nhợt nhạt này.
Tề quả phụ nghe hắn nói vậy thì sững sốt hỏi:
“Không phải là ở mười ngày sau, bây giờ mới bảy ngày đã trả phòng, có phải là tiểu nhị phục vụ không tốt không, cứ nói với tỷ, tỷ sẽ dạy bảo lại bọn chúng”.
“Haha, không phải đâu tỷ, chỉ là hôm nay ta phải đi rồi, mục đích của đệ là gia nhập Thái Sơ Tông, bây giờ đã đạt được như ý muốn nên phải rời khỏi đây thôi”. Vũ Tiểu Vũ từ tốn đáp.
“Haha, Vậy thì phải chúc mừng đệ rồi, tỷ còn tưởng đâu làm phật ý đệ chứ” Tề quả phụ cười ha hả nói.
“Trời không còn sớm đệ phải đi rồi, lần sau gặp lại”.
“Tạm biệt”. Vũ Tiểu Vũ vẫy tay chào, sau đó hướng cửa bắc mà đi, lúc này trời hãy còn sớm, mới năm sáu giờ sáng mà thôi nên còn chưa náo nhiệt, theo lẽ bình thường thì tầm một giờ nữa thôi chỗ này sẽ đông vui như lễ hội.
Khi Vũ Tiểu Vũ đến nơi thì không có một ai cả, chỉ có mỗi mình hắn mà thôi thế nên hắn tìm một góc ngồi tĩnh tọa. Một lúc sau mới có vài người thông thả đi đến, trong đó có một người luôn câm hận hắn chính là Thái Lôi, người này vừa gặp Vũ Tiểu hắn đã hừ lạnh, ánh mắt lại đầy bất thiện nhìn Vũ Tiểu Vũ, nhưng đối với thái độ đó Vũ Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh không quan tâm, quan niệm của Vũ Tiểu Vũ chó sửa là chó không cắn cộng với tu vi của Vũ Tiểu Vũ thì cũng chẳng có gì phải e ngại hắn cả.
Khi mọi người đến đông đủ thì Lý Chân Nguyên từ trên cổng thành đáp xuống nhìn Vũ Tiểu Vũ gật đầu khen ngợi, thật ra hắn đến đây từ rất sớm, mặt dù hôm trước hắn không nói giờ nào xuất phát nhưng Vũ Tiểu Vũ lại đến sớm khiến hắn rất hài lòng cộng với cách cư xử của Vũ Tiểu Vũ khi nãy Lý Chân Nguyên tin tưởng Vũ Tiểu Vũ là một thiếu niên biết chừng mực có thể đào tạo được.
“Tất cả leo lên Tuyết Sương Hạc đi, từ bây giờ mọi người phải nghe theo lời ta, nếu như có chuyện gì xảy ra tuyệt đối phải nghe theo sự sắp xếp, ai trái lệnh là ta sẽ giết chết tại chỗ mà không cần biết kẻ đó là người của gia tộc nào”. Lý Chân Nguyên triệu hồi một đầu tọa kỵ sau đó lớn giọng nói.
Lý Chân Nguyên dám mở miệng nói như thế vì Thái Sơ Tông không sợ bất kỳ một gia tộc nào trong phạm vi của bọn họ.
“Đệ tử tuân mệnh”. Cả bọn đồng thanh đáp
Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng tìm một chỗ trống ngồi xuống tu luyện, những người kia cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, nhìn tổng thể thì mười người chia làm bốn phe, Lý Chân Nguyên và Vũ Tiểu Vũ mỗi người một góc, một đôi tỷ muội song sinh một góc và những còn lại thì tập trung xung quanh Thái Lôi thái độ rất ư là nịch bợ, có thể thấy Thái gia rất có địa vị nếu không bọn chúng cũng chả phải nịch bợ hắn làm gì, không biết bọn chúng bàn tính cái gì mà chóc chóc lại đưa mắt về phía Vũ Tiểu Vũ.
Sau khi khởi hành được ba canh giờ thì Lý Chân Nguyên đột nhiên lên tiếng:
“Tất cả chú ý”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ buông thần thức ra, cách đấy một dặm có một con phi cầm yêu thú dáng ưng đầu sư đang hướng về phía này, tuy phát hiện nhưng hắn vẫn bất động. Những người còn lại thần tình nghi hoặc nhìn về phía Lý Chân Nguyên.
Nhận thấy sự nghi hoặc của bọn họ Lý Chân Nguyên nhanh chóng nói:
“Có một con Điểu Sư cấp 3 đang hướng về phía này với tu vi Ngưng Thần của bọn ngươi thì trước mặt nó chỉ là một con kiến hôi mà thôi, nên đừng có ra vẻ rồi chết một cách vô ích”.
Khi khoảng cách giữa hai bên dần được rút ngắn, lúc này Lý Chân Nguyên cũng hành động, phi thân khỏi Tuyết Sương Hạc, tế ra một thanh phi kiếm chém về phía con Điểu Sư.
Nó nhanh chóng lượng đi né tránh, hai cánh vỗ vỗ phát động công kích về phía Lý Chân Nguyên, dù có linh lực hộ thân nhưng Lý Chân Nguyên vẫn cảm thấy được sự sắt bén của lưỡi đao gió.
“Băng Tàn Thiên”.
Lý Chân Nguyên bấm pháp quyết, những khối băng vỡ vụn rơi xuống đầu con Điểu Sư nhưng lại rơi vào khoảng không vì nó nhanh chóng tránh né, sau khi né chiêu con Điểu Sư cấp 3 đột nhiên phun ra một cơn lốc xoáy thẳng về phía Lý Chân Nguyên, ngay lúc đó hắn vận linh lực một cái khiên băng xuất hiện trước người giúp hắn thoát khỏi công kích của con Yêu Thú.
Công kích qua đi Lý Chân Nguyên lông tóc không tổn thương đều này cho thấy trình độ của hắn hơn hẳn con yêu thú cấp ba này. Bên kia bọn người Thái Lôi nhìn trận chiến Nhân Yêu hết sức chăm chú, Thái Lôi hai tay nắm chặt thề trong lòng “ Mình phải mạnh mẽ như Lý chấp sự mới được”.
Sau một canh giờ giao đấu không ngờ con Điểu Sư quay đầu bỏ đi bởi vì nó đã có chút linh trí thấy bản thân ra chiêu không làm được gì Lý Chân Nguyên, còn bản thân thì chịu không ít thiệt thòi liền biết gặp phải kình địch nếu không muốn bỏ mạng phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng Lý Chân Nguyên nào dễ dàng buông tha.
“Nghiệt súc, để lại mạng, Mộ Băng”.
Lý Chân Nguyên vừa dứt lời một cái quan tài băng nhanh chóng lao về phía con Điểu Sư, nó biết mình không thể tránh liền quay đầu há miệng phun ra một cơn lốc xoáy đập thẳng vào quan tài băng “bùm, bùm, bùm”. Một vụ nổ ra xảy con Điểu Sư chật vật ứng phó các mảnh băng bay ra từ vụ nổ, khi nó còn chưa kịp ổn định liền bị một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu chết tức tưởi. Với tu vi của nó thì cũng được coi là bá chủ hoành hành một phương, nhưng hôm nay gặp phải một tên Kim Đan tu sĩ như Lý Chân Nguyên thì chỉ có một khả năng là chết mà thôi. Bọn người Thái Lôi thấy Lý Chân Nguyên chiến thắng thì vỗ tay hoan hô, vui mừng giống như thoát được một kiếp vậy.
Sau khi giết chết con Điểu Sư, Lý Chân Nguyên liền xử lý thi thể của nó vạch một đao ở bụng lấy ra một khối yêu đan màu xanh lục, hắn nhanh chóng thu lấy rồi trở về Tuyết Sương Hạc. Đưa mắt nhìn vào chín người Lý Chân Nguyên hỏi:
“Lần đầu tiên thấy trận chiến với yêu thú các ngươi cảm thấy thê nào?”.
Thái Lôi và mấy người xung quanh hắn thì hưng phấn lên tiếng:
“Lý chấp sự! Ngài quá là mạnh mẻ”.
Lý Chân Nguyên thấy hắn không trả lời mình, dường như có đang suy nghĩ đều gì đó, không khỏi cảm thấy vừa ý, lại nhìn bọn người Thái Lôi liền cảm thấy không có hy vọng gì không khỏi lắc đầu.
Thái Lôi thấy Vũ Tiểu Vũ không trả lời, lại nhìn sắc mặt không được tốt của Lý Chân Nguyên cảm thấy có cơ hội liền quát:
“Vũ Tiểu Vũ, Lý chấp sự hỏi ngươi sao không trả lời”.
“Ngươi nói cái gì?”
Thật ra lúc nãy Lý Chân Nguyên đấu pháp với con Điểu Sư, Vũ Tiểu Vũ liền ngộ ra những đều mình còn thiếu khi rèn luyện ở Tử Mặc Lâm, đó là ra chiêu không dứt khoác, không đánh vào chỗ yếu của địch thủ, còn làm cho bản thân lộ ra nhiều sở hở khiến bản thân bị thương, lúc này lại nghe tiếng quái của Thái Lôi liền giật mình hỏi.
"Ngươi tên khốn này không nghe Lý Chấp Sự hỏi ngươi cái gì à"
Vũ Tiểu Vũ không thèm trả lời hắn liền qua sang hỏi Lý chấp sự:
"Ngài tìm ta có chuyện gì cần hỏi sao"
Lý chấp sự cười một tràn rồi nói:
"Đúng là lúc nãy ta định hỏi người xem trận chiến vừa rồi có nhìn ra đều gì không, nhưng hình như có vẻ đã ngộ ra đều gì".
"Đa tạ chấp sự ta quan tâm vừa rồi đúng là ngộ ra một vài thứ"
Lý chấp sự gật đầu khen ngợi Vũ Tiểu Vũ rồi không nói thêm đều gì, rồi lại nhìn qua Thái Lôi với bộ dạng đang giận dữ thì lắc đầu rồi nhắm mắt đều tức.
Thái Lôi lúc này một bụng câm tức không thể làm gì Vũ Tiểu Vũ được vì hắn đang nói chuyện với Lý Chân Nguyên hắn không dám xen vào, bây giờ lại cảm thấy thái độ của Lý Chân Nguyên không đúng dường như không thích mình thì mặt không khỏi ngẩn ngơ. Thật ra lúc nãy hắn lên tiếng trước chẳng qua là muốn nịnh bợ làm cho Lý Chân Nguyên coi trọng hắn mà thôi, trong suy nghĩ của hắn ai mà không muốn được hư vinh được người khác tâng bốc này nọ, nếu không thì làm sao phải hỏi như vậy, nhưng lần này hắn lầm rồi, hắn không hiểu được ý nghĩ thật sự của Lý Chân Nguyên muốn hỏi là gì, thành ra nịnh nọt nhằm chỗ khiến cho Lý Chân Nguyên vốn đã không thích hắn lại cảm thấy phiền......
Một Hồi Mộng
- ------------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Vũ Tiểu Vũ sau khi rời khỏi Phân Môn của Thái Sơ Tông một đường hướng ngoại thành đi tới. Nhưng không biết là do lần đầu mới vào nội thành hay là do suy nghĩ đến chuyện gì đó nên có chút sai lệch hướng, đi lanh quanh thế nào không biết lại đi đến trước phủ thành chủ.
“Phủ thành chủ đây sao? Như một cái cung điện hoàng đế ở vậy, bởi mới nói cường long sao áp nỗi địa đầu xà” Trong lòng Vũ Tiểu Vũ thầm cười lạnh, sau đó ngước mắt nhìn thì một chữ Vũ đập vào mắt khiến cho hắn không khỏi chửi thề “WTF! Thằng ku Vũ Tứ rời khỏi đây có ba bốn năm, vậy mà giờ đây Vũ gia của hắn đã là chủ một phương rồi, chuyện gì đã xảy ra, không ngờ Vũ Mục Thanh trong vòng ba năm lại đem Vũ gia quật khởi, hèn chi tên chấp sự vừa nghe mình họ Vũ liền kinh ngạc”.
Đúng vậy, sau khi Vũ Mục Thanh đảo chính thành công ép cho dòng chính không thể trở mình, liền làm cho Vũ gia tộc gặp phải tình trạng suy yếu trước nay chưa từng có, một vài gia tộc đương thời nghĩ là có thể thâu tóm Vũ gia nên đã xuất động, chèn ép Vũ gia khắp nơi. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ một chuyện, tu vi của Vũ Mục Thanh lại có chỗ đột phá khiến cho mấy nhà liên thủ cũng không địch lại, lúc bấy giờ Thành chủ Phượng Vũ Thành là Đường Tam Thanh cũng trở tay không kịp liền bị Vũ Mục Thanh phế đi vì hiên ngang cùng mấy gia tộc kia liên thủ, từ đây Phượng Vũ Thành chính thức đổi chủ.
“Haiz! Xem ra chuyện hứa với người có chút khó khăn rồi Vũ Tứ à, không nói đến chuyện trả thù, nội chuyện viếng mộ thôi, ta bây giờ cũng khó mà làm được….ta….” Vũ Tiểu Vũ cảm thấy có chút nghẹn trong lòng buồn bực bỏ đi.
Ngay khi Vũ Tiểu Vũ ly khai thì sâu bên trong tổ địa của Vũ gia có một Huyết Hồ đang phun trào, dường như nó cảm nhận được gì đó thuộc về nó nên có phản ứng dữ dội.
Lúc này ở giữa Huyết Hồ có một lão già đầu tóc trắng phau, hai mắt nhắm chặt, thân hình gầy còm, da thịt khô héo dính sát vào xương cốt, khắp người hắn là máu tươi, từng giọi từng giọt nhiễu xuống rồi từ từ hòa vào trong Huyết Hồ, lạ thay là máu huyết trên người lão không hề dừng chảy so với lẽ thường, lão đột nhiên mở mắt với thần tình kích động:
“Huyết mạch, chắc chắc là huyết mạch của ta rồi, nếu không máu trong Huyết Hồ sẽ không phản ứng như vậy, chỉ là không phải con gái ta đã bị bọn họ tính kế tính mạng đã không còn rồi sao, đứa cháu trai mới mấy tuổi cũng không thoát khỏi vận mạng, gia tộc lại điêu linh đâu còn ai, chẳng lẽ con gái ta chưa chết sao…”.
- ---------------------------------------------
Năm ngày không nhanh cũng không chậm cứ thế trôi qua, trong năm ngày này Vũ Tiểu Vũ ngoài tu luyện ra thì còn nghiên cứu Cửu Dương Tâm Pháp, tuy đã thấm nhuần tâm pháp nhưng hắn vẫn chưa tìm được cốt lỗi của nó, nghi vấn về hình thức biến hóa của Thái Cực cầu vẫn chưa có lời giải đáp.
Hôm nay hắn thức dậy từ rất sớm, mở cửa sổ ra hít thở không khí trong làng của buổi bình minh liền thấy quang cảnh của Phượng Vũ Thành, nhìn dòng người thưa thớt, quán xá lục đục mở cửa, làm hắn không khỏi có cảm thấy nhớ nhà “kiếp trước thuê một căn hộ 20m2 mỗi tháng phải trả tầm hai triệu tính luôn điện nước, tuy sống một mình nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ vì mọi người xung quanh sống rất chang hòa. Còn bây giờ cũng sống một mình, mọi người cũng niềm nở chỉ là sao mình không cảm thấy được cảm giác như lúc trước haiz...!”. Mang tâm trạng thất vọng về cuộc sống Vũ Tiểu Vũ bước xuống đại sảnh liền thấy Tề quả phụ đứng ở quầy hắn liền chào hỏi:
“Chào buổi sáng Tề tỷ tỷ”.
“Chào buổi sáng, bộ tối qua đệ ngủ không ngon sau, nhìn sắc mặt đệ không được tốt à”. Tề quả phụ nhìn khuôn mặt không sức sống của hắn nói.
“Không phải đâu tỷ chỉ là ta có chút nhớ nhà”.
“Ta thấy đệ nói nhớ nhà không bằng nói nhớ người nào đó thì đúng hơn”. Tề quả phụ cười bí hiểm nói.
“Để tỷ phải chê cười rồi, thật ra ta chỉ có một mình thôi, không cha không mẹ, không bà con thân bằng quyến thuộc lại càng không có người thương trong lòng”.
Vũ Tiểu Vũ không mặn không nhạt nói ra lời từ đáy lòng, hắn đến thế giới giời thì làm gì còn có người thân nào để nhớ mong.
“Ta…” Lúc này Tề quả phụ thật không biết phải làm.
“Hahaha, được rồi không nói chuyện đó nữa, hôm nay ta phải đi rồi nên lần sau nếu có dịp ta sẽ lại đến chỗ của tỷ nghĩ chân”. Vũ Tiểu Vũ cười nói để xui đi cái không khí nhợt nhạt này.
Tề quả phụ nghe hắn nói vậy thì sững sốt hỏi:
“Không phải là ở mười ngày sau, bây giờ mới bảy ngày đã trả phòng, có phải là tiểu nhị phục vụ không tốt không, cứ nói với tỷ, tỷ sẽ dạy bảo lại bọn chúng”.
“Haha, không phải đâu tỷ, chỉ là hôm nay ta phải đi rồi, mục đích của đệ là gia nhập Thái Sơ Tông, bây giờ đã đạt được như ý muốn nên phải rời khỏi đây thôi”. Vũ Tiểu Vũ từ tốn đáp.
“Haha, Vậy thì phải chúc mừng đệ rồi, tỷ còn tưởng đâu làm phật ý đệ chứ” Tề quả phụ cười ha hả nói.
“Trời không còn sớm đệ phải đi rồi, lần sau gặp lại”.
“Tạm biệt”. Vũ Tiểu Vũ vẫy tay chào, sau đó hướng cửa bắc mà đi, lúc này trời hãy còn sớm, mới năm sáu giờ sáng mà thôi nên còn chưa náo nhiệt, theo lẽ bình thường thì tầm một giờ nữa thôi chỗ này sẽ đông vui như lễ hội.
Khi Vũ Tiểu Vũ đến nơi thì không có một ai cả, chỉ có mỗi mình hắn mà thôi thế nên hắn tìm một góc ngồi tĩnh tọa. Một lúc sau mới có vài người thông thả đi đến, trong đó có một người luôn câm hận hắn chính là Thái Lôi, người này vừa gặp Vũ Tiểu hắn đã hừ lạnh, ánh mắt lại đầy bất thiện nhìn Vũ Tiểu Vũ, nhưng đối với thái độ đó Vũ Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh không quan tâm, quan niệm của Vũ Tiểu Vũ chó sửa là chó không cắn cộng với tu vi của Vũ Tiểu Vũ thì cũng chẳng có gì phải e ngại hắn cả.
Khi mọi người đến đông đủ thì Lý Chân Nguyên từ trên cổng thành đáp xuống nhìn Vũ Tiểu Vũ gật đầu khen ngợi, thật ra hắn đến đây từ rất sớm, mặt dù hôm trước hắn không nói giờ nào xuất phát nhưng Vũ Tiểu Vũ lại đến sớm khiến hắn rất hài lòng cộng với cách cư xử của Vũ Tiểu Vũ khi nãy Lý Chân Nguyên tin tưởng Vũ Tiểu Vũ là một thiếu niên biết chừng mực có thể đào tạo được.
“Tất cả leo lên Tuyết Sương Hạc đi, từ bây giờ mọi người phải nghe theo lời ta, nếu như có chuyện gì xảy ra tuyệt đối phải nghe theo sự sắp xếp, ai trái lệnh là ta sẽ giết chết tại chỗ mà không cần biết kẻ đó là người của gia tộc nào”. Lý Chân Nguyên triệu hồi một đầu tọa kỵ sau đó lớn giọng nói.
Lý Chân Nguyên dám mở miệng nói như thế vì Thái Sơ Tông không sợ bất kỳ một gia tộc nào trong phạm vi của bọn họ.
“Đệ tử tuân mệnh”. Cả bọn đồng thanh đáp
Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng tìm một chỗ trống ngồi xuống tu luyện, những người kia cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, nhìn tổng thể thì mười người chia làm bốn phe, Lý Chân Nguyên và Vũ Tiểu Vũ mỗi người một góc, một đôi tỷ muội song sinh một góc và những còn lại thì tập trung xung quanh Thái Lôi thái độ rất ư là nịch bợ, có thể thấy Thái gia rất có địa vị nếu không bọn chúng cũng chả phải nịch bợ hắn làm gì, không biết bọn chúng bàn tính cái gì mà chóc chóc lại đưa mắt về phía Vũ Tiểu Vũ.
Sau khi khởi hành được ba canh giờ thì Lý Chân Nguyên đột nhiên lên tiếng:
“Tất cả chú ý”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ buông thần thức ra, cách đấy một dặm có một con phi cầm yêu thú dáng ưng đầu sư đang hướng về phía này, tuy phát hiện nhưng hắn vẫn bất động. Những người còn lại thần tình nghi hoặc nhìn về phía Lý Chân Nguyên.
Nhận thấy sự nghi hoặc của bọn họ Lý Chân Nguyên nhanh chóng nói:
“Có một con Điểu Sư cấp 3 đang hướng về phía này với tu vi Ngưng Thần của bọn ngươi thì trước mặt nó chỉ là một con kiến hôi mà thôi, nên đừng có ra vẻ rồi chết một cách vô ích”.
Khi khoảng cách giữa hai bên dần được rút ngắn, lúc này Lý Chân Nguyên cũng hành động, phi thân khỏi Tuyết Sương Hạc, tế ra một thanh phi kiếm chém về phía con Điểu Sư.
Nó nhanh chóng lượng đi né tránh, hai cánh vỗ vỗ phát động công kích về phía Lý Chân Nguyên, dù có linh lực hộ thân nhưng Lý Chân Nguyên vẫn cảm thấy được sự sắt bén của lưỡi đao gió.
“Băng Tàn Thiên”.
Lý Chân Nguyên bấm pháp quyết, những khối băng vỡ vụn rơi xuống đầu con Điểu Sư nhưng lại rơi vào khoảng không vì nó nhanh chóng tránh né, sau khi né chiêu con Điểu Sư cấp 3 đột nhiên phun ra một cơn lốc xoáy thẳng về phía Lý Chân Nguyên, ngay lúc đó hắn vận linh lực một cái khiên băng xuất hiện trước người giúp hắn thoát khỏi công kích của con Yêu Thú.
Công kích qua đi Lý Chân Nguyên lông tóc không tổn thương đều này cho thấy trình độ của hắn hơn hẳn con yêu thú cấp ba này. Bên kia bọn người Thái Lôi nhìn trận chiến Nhân Yêu hết sức chăm chú, Thái Lôi hai tay nắm chặt thề trong lòng “ Mình phải mạnh mẽ như Lý chấp sự mới được”.
Sau một canh giờ giao đấu không ngờ con Điểu Sư quay đầu bỏ đi bởi vì nó đã có chút linh trí thấy bản thân ra chiêu không làm được gì Lý Chân Nguyên, còn bản thân thì chịu không ít thiệt thòi liền biết gặp phải kình địch nếu không muốn bỏ mạng phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng Lý Chân Nguyên nào dễ dàng buông tha.
“Nghiệt súc, để lại mạng, Mộ Băng”.
Lý Chân Nguyên vừa dứt lời một cái quan tài băng nhanh chóng lao về phía con Điểu Sư, nó biết mình không thể tránh liền quay đầu há miệng phun ra một cơn lốc xoáy đập thẳng vào quan tài băng “bùm, bùm, bùm”. Một vụ nổ ra xảy con Điểu Sư chật vật ứng phó các mảnh băng bay ra từ vụ nổ, khi nó còn chưa kịp ổn định liền bị một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu chết tức tưởi. Với tu vi của nó thì cũng được coi là bá chủ hoành hành một phương, nhưng hôm nay gặp phải một tên Kim Đan tu sĩ như Lý Chân Nguyên thì chỉ có một khả năng là chết mà thôi. Bọn người Thái Lôi thấy Lý Chân Nguyên chiến thắng thì vỗ tay hoan hô, vui mừng giống như thoát được một kiếp vậy.
Sau khi giết chết con Điểu Sư, Lý Chân Nguyên liền xử lý thi thể của nó vạch một đao ở bụng lấy ra một khối yêu đan màu xanh lục, hắn nhanh chóng thu lấy rồi trở về Tuyết Sương Hạc. Đưa mắt nhìn vào chín người Lý Chân Nguyên hỏi:
“Lần đầu tiên thấy trận chiến với yêu thú các ngươi cảm thấy thê nào?”.
Thái Lôi và mấy người xung quanh hắn thì hưng phấn lên tiếng:
“Lý chấp sự! Ngài quá là mạnh mẻ”.
Lý Chân Nguyên thấy hắn không trả lời mình, dường như có đang suy nghĩ đều gì đó, không khỏi cảm thấy vừa ý, lại nhìn bọn người Thái Lôi liền cảm thấy không có hy vọng gì không khỏi lắc đầu.
Thái Lôi thấy Vũ Tiểu Vũ không trả lời, lại nhìn sắc mặt không được tốt của Lý Chân Nguyên cảm thấy có cơ hội liền quát:
“Vũ Tiểu Vũ, Lý chấp sự hỏi ngươi sao không trả lời”.
“Ngươi nói cái gì?”
Thật ra lúc nãy Lý Chân Nguyên đấu pháp với con Điểu Sư, Vũ Tiểu Vũ liền ngộ ra những đều mình còn thiếu khi rèn luyện ở Tử Mặc Lâm, đó là ra chiêu không dứt khoác, không đánh vào chỗ yếu của địch thủ, còn làm cho bản thân lộ ra nhiều sở hở khiến bản thân bị thương, lúc này lại nghe tiếng quái của Thái Lôi liền giật mình hỏi.
"Ngươi tên khốn này không nghe Lý Chấp Sự hỏi ngươi cái gì à"
Vũ Tiểu Vũ không thèm trả lời hắn liền qua sang hỏi Lý chấp sự:
"Ngài tìm ta có chuyện gì cần hỏi sao"
Lý chấp sự cười một tràn rồi nói:
"Đúng là lúc nãy ta định hỏi người xem trận chiến vừa rồi có nhìn ra đều gì không, nhưng hình như có vẻ đã ngộ ra đều gì".
"Đa tạ chấp sự ta quan tâm vừa rồi đúng là ngộ ra một vài thứ"
Lý chấp sự gật đầu khen ngợi Vũ Tiểu Vũ rồi không nói thêm đều gì, rồi lại nhìn qua Thái Lôi với bộ dạng đang giận dữ thì lắc đầu rồi nhắm mắt đều tức.
Thái Lôi lúc này một bụng câm tức không thể làm gì Vũ Tiểu Vũ được vì hắn đang nói chuyện với Lý Chân Nguyên hắn không dám xen vào, bây giờ lại cảm thấy thái độ của Lý Chân Nguyên không đúng dường như không thích mình thì mặt không khỏi ngẩn ngơ. Thật ra lúc nãy hắn lên tiếng trước chẳng qua là muốn nịnh bợ làm cho Lý Chân Nguyên coi trọng hắn mà thôi, trong suy nghĩ của hắn ai mà không muốn được hư vinh được người khác tâng bốc này nọ, nếu không thì làm sao phải hỏi như vậy, nhưng lần này hắn lầm rồi, hắn không hiểu được ý nghĩ thật sự của Lý Chân Nguyên muốn hỏi là gì, thành ra nịnh nọt nhằm chỗ khiến cho Lý Chân Nguyên vốn đã không thích hắn lại cảm thấy phiền......
Một Hồi Mộng
Đánh giá:
Truyện Một Hồi Mộng
Story
Chương 19: Cá Nhân Hay Đội Ngũ
10.0/10 từ 27 lượt.