Một Hồi Mộng

Chương 115: Ác mộng mang tên nữa canh giờ

91@-
“Điên rồi..! Điên hết rồi...! Đại Hội Thường Niên của Thái Sơ Tông năm nay làm sao vậy? Liên tục xuống hiện những đệ tử kỳ dị phải chăng đây là điềm báo? Mình có nên...mà thôi đi bây giờ có muốn dừng cũng đã không còn kịp nữa rồi!”

Trong đầu Bùi Công Nhũ liên tục xuất hiện những ý nghĩa điên rồ, lão vừa hoảng loạn vừa kinh ngạc trước những gì đang diễn ra bởi vì lão không thể nào tin được Thái Sơ Tông lại phát triển đến mức độ này.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà lão đã liên tục gặp phải những đều kỳ lạ, nào là Linh của pháp bảo xuất hiện trên người một đệ tử bình thường, Công Pháp Mộc Tu quỷ dị bá đạo rồi đến bây giờ là Diễm Hỏa kỳ dị “Phải chăng bây giờ thiên tài đang hạ giá nên chỉ cần quơ đại một gã đệ tử bình thường nào đó trong Thái Sơ Tông cũng đều là thiên tài?” Ngay khi cái suy nghĩ này xuất hiện trong đầu lão thì ngay lập tức bị lão đánh tan "Nếu quả thật là như vậy thì Thái Sơ tông bây giờ đã là Tông Môn thuộc hàng nhất lưu rồi, chứ không phải chỉ là một Tông Môn thuộc hàng nhị lưu hạng bét!" Lão nghĩ đến đây liền cười khẩy một cái,

Khác với tâm trạng hỗn loạn của Bùi Công Nhũ, Trịnh Bất Quần khá là bình thản trước những gì đang xảy ra bởi vì trước khi thay mặt Thành Chủ đến đây hắn đã được dặn dò qua chỉ cần mang tai để nghe, mắt để nhìn là được. Mà thật ra trong lòng của hắn cũng nghĩ Thái Sơ Tông không thể nào so bì với Phượng Vũ Thành của hắn được cho nên hắn chẳng mấy kinh ngạc với những gì đang xảy ra, tuy Phượng Vũ Thành trong mắt những người khác không là gì nhưng thực tế đó chỉ là bề nỗi trong cái vực sâu không đáy của Phượng Vũ Thành mà thôi.

Mọi người cao tầng của Thái Sơ Tông thấy biểu hiện của Bùi Công Nhũ khác lạ liền tưởng lão lại chuẩn bị sân si gì đó bọn họ ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy lão có phản ứng gì nên đưa mắt nhìn xuống bên dưới.

Lúc này không chỉ bọn họ quan tâm đến kết quả trận đấu mà hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung về hai ngươi đang nằm trên lôi đài cùng với đó là dòng suy nghĩ “Ai sẽ là người đứng lên trước để dành chiến thắng đây?” Và câu hỏi của bọn họ ngay lập tức được giải đáp, người đứng lên đầu tiên không phải ai khác chính là Phan Văn Tú trong khi đó Quế Tiểu Hoa chỉ có thể giương mắt nhìn đối thủ của mình từ từ đứng lên trong vô vọng.

Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ thua và những nổ lực trước đó đã đổ sông đổ biển Quế Tiểu Hoa không khỏi có cảm giác nghẹn khuất trong lòng, nàng không thể nào hiểu được Phan Văn Tú là cái thể loại gì nữa bởi vì trong trận chiến vừa rồi nàng chính là người chiếm ưu thế tuyệt đối thậm chí cơ hội tốt nhất để nàng kết thúc trận đấu cũng thuộc về nàng nhưng nàng lại không thể đánh bại được hắn, thế là tại vì sao?

Quế Tiểu Hoa càng nghĩ lại càng cảm thấy tức tối đến phun ra một ngậm máu tươi cộng thêm thương thế bên hông ngày càng xấu đi làm cho hai mí mắt của nàng nặng trĩu và cuối cùng nàng được hai gã nữ đệ tử dìu xuống lôi đài cũng vào lúc này vị Lão giả lên tiếng tuyên bố:

“Phan Văn Tú thắng..!”


Lão giả vừa dứt lời thì hầu như tất cả đệ tử bên dưới đều hân hoan, tiếng huyên náo lại làm cho một kẻ ăn không ngồi rồi nào đó cảm thấy khó chịu, hắn cau có nói:

“Lão thiên à..! Lão ngó xuống mà coi, bọn họ bão ta qua đây nghĩ ngơi nhưng lại không cho ta lấy một chút bình yên thì ta nghĩ ngơi làm sao? Thiên lý ở đâu chứ...?”

Người đang than phiền chính là Vũ Tiểu Vũ, sau khi vụ va chạm kết thúc thì không gian nơi đây liền trở về trạng thái vốn có của nó, hắn lập tức nhắm mắt nghĩ ngơi mà không cần quan tâm đến kết quả bởi vì lúc này hắn sẽ có thêm nữa canh giờ để chuẩn bị cho trận đấu của mình thế nhưng sự tính toán của hắn ngay lập tức bị đám ngươi phía bên kia phá toang.

Trong khi Vũ Tiểu Vũ đang than phiền thì phía sau gáy đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lành sỡn gai óc, hắn không cần quay đầu lại vì thông qua thần thức hắn đã biết nguyên nhân vì sao hắn lại có cảm giác như thế, đó là bởi vì ánh mắt băng lãnh của Phan Văn Tú đang tập trung vào bản thân hắn, thậm chí khóe môi của Phan Văn Tú còn đang nhếch lên khinh bỉ hắn tựa như Phan Văn Tú biết Vũ Tiểu Vũ đang quan sát hắn vậy.

Vũ Tiểu Vũ thu lại thần thức của mình thì bỗng nhiên hắn giựt nảy mình vì không biết từ lúc nào trước mặt hắn đã có thêm một bóng người cực kỳ xinh đẹp và nóng bóng, người này thấy hắn có biểu hiện như vậy liền che miệng cười, nói:

“Ta đáng sợ như vậy à.?”

“Không! Không..! Ngươi rất là xinh đẹp chỉ là ta không hiểu vì sao ngươi lại đến đây….Đừng nói là ngươi đang quan tâm đến ta đấy nhé…?”

Cô gái vừa nghe Vũ Tiểu Vũ khen mình đẹp thì cười tít mắt nhưng khuôn mặt nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, nói:

“Lại xảo biện..! Nếu ta thật sự xinh đẹp thì tại sao trong suốt Đại Hội ngươi chỉ ngó qua ta một hai lần còn toàn bộ thời gian còn lại ngươi chỉ tập trung vào ngắm những sư tỷ sư muội khác…?”


“Ặc..! Ngươi là một con cọp mẹ, một con cọp mẹ chính chống đó ngươi hiểu hông? Tuy ta và ngươi đã có quan hệ xác thịt nhưng với tính tình của ngươi thì ta nào dám nhìn chằm chằm vào ngươi như đối với sư tỷ sư muội khác?” Vũ Tiểu Vũ vừa nghe cô gái nói như vậy thì trong đầu liền than thở, sau đó hắn thở dài một hơi nói:

“À…! Ngươi có thân phận khá là đặt thù với lại một nam nhân mà nhìn chằm chằm với một nữ nhân như vậy là đều không tốt cho nên ta đương nhiên là không thể làm như vậy rồi!”

“Lại xảo biện…! Ngươi đối với ta thì thủ lễ nhưng đối với những nữ đệ tử kia thì sao ta không thấy người làm như vậy?” Cô gái đáp lại câu nói của hắn bằng giọng nói có phần chua chát,

“What..? Hôm nay nàng ta bị làm sao thế? Hình như ta nghe ra được nàng đang ghen thì phải? Rốt cục có chuyện gì xảy ra mà khiến nàng ta lại sinh khí nhỉ?” Vũ Tiểu Vũ thấy thái độ của nàng ta như vậy hơi ngẫn ra suy nghĩ,

Cô gái thấy hắn đứng bất động liền bực bội tán vào đầu hắn một cái “Bóp” Tiếng kêu vang lên khá to thu hút không ít sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, tuy nhiên cô gái vẫn bình thản cho hắn thêm một bạt tay vào đầu “Bóp”.

Vũ Tiểu Vũ nghệch mặt ra không hiểu chuyện gì, đang yên đang lành bỗng nhiên ăn hai cái tán vào đầu, tất cả mọi ngươi xung quanh thấy như vậy liền lắc đầu rồi quanh đi, có một số người mang khẩu nghiệp trong mình liền bàn tán:

“Haha..! Tên sắc ma không ngờ dám trêu chọc Băng Diện Sát Lang kỳ này hắn chết chắc rồi!”

“Cái gì…? Ngươi nói là cái tên Cuồng Dâm kia trêu chọc Băng Diện Sát Lang à…thế thì có trò hay để xem rồi…?”

“Hừ..! Bộ ngươi mù à! Chắc ngươi chán sống lắm rồi nên dám hóng chuyện của Băng Diện Sát Lang, đúng không?”


“Xa quá nên không nhìn rõ thôi có cần phải căn như vậy không...? Cơ mà cũng phải cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi không nhắc thì ta lại quên mất đúng là không nên hóng chuyện của nàng ta, chết không kịp chôn mất..!”

Trong khi bọn khẩu nghiệp đang bàn tán thì phía bên này Vũ Tiểu Vũ đang bị Băng Diện Sát Lang cũng chính là Mạnh Lệ Nương giáo huấn:

“Thế nào? Sao lại câm như hến? Không phải bình thường miệng lưỡi lắm sao?”

“Nương tử à! Nàng như thế này thì ta làm sao dám nói chứ! Có ai đời phu quân bị bệnh mà nương tử lại hạ cẳng tay thượng cẳng chân đánh cho bầm dập như nàng không?”

Mạnh Lệ Nương nghe Vũ Tiểu Vũ gọi mình như thế thì khuôn mặt lại nóng bừng lên vì ngượng ngùng trong rất xinh đẹp tuy nhiên sự ngượng ngùng đó lại bị nàng thay bằng sự tức giận:

“Hừ..! Đúng là dẽo mồm dẽo miệng, sao ban nãy vừa gặp ta ngươi không gọi như vậy đi? Bây giờ bị ta mạc sát thì lại gọi thân mật như vậy? Khốn Nạn!”

“Nương tử à! Nàng rốt cuộc đến tìm ta là có chuyện gì? Thời gian nữa canh giờ cũng không còn nhiều đâu nếu như nàng còn không nói thì thực sự là không kịp à!” Vũ Tiểu Vũ đối với sự vô lý của nàng đành ngậm đắng nuốt cay mà láy sang chuyện khác chứ nếu cứ tiếp tục như vậy thì thân thể hắn sẽ chịu không nỗi à.

“Cũng không có gì! Thấy ngươi bị như vậy nên định hỏi xem ngươi có thể thi đấu không? Nếu như thấy không ổn thì không cần phải rán đâu!”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng nói ra mục đích của mình nhưng thật ra lần viên thăm này cũng không phải hoàn toàn là vì quan tâm hắn mà mục đích thật sự của nàng chính là đến hỏi tội hắn. Bởi vì trong thời gian này nàng luôn bắt gặp được những ánh mắt đổ dồn về phía hắn.


Nếu như chỉ thuần túy là nhìn thôi thì nàng cũng chẳng bận tâm làm gì nhưng tất cả những ánh mắt đó đều giống như ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn, nàng tuy biết hắn có rất nhiều nữ nhân nhưng nàng không nghĩ rằng nó lại nhiều đến như vậy, dựa theo những gì nàng đều tra thì nữ nhân của hắn cho dù đếm hết cả hai bàn tay cũng chưa đủ, đều nàng này khiến cho nàng cảm thấy rất là khó chịu.

Nàng cảm thấy mình rất là mâu thuẫn bởi vì nàng vừa muốn hắn quan tâm mình lại vừa muốn hắn quên mình đi xem như người xa lạ nhưng sau tất cả nàng lại không thể bình tĩnh được, không thể bắt mình ngừng suy nghĩ về hắn cũng như vừa nãy nhìn thấy hắn bị như vậy thì trong lòng của nàng rất là khó chịu.

Vũ Tiểu Vũ đương nhiên không nhận ra sự biến đổi của Mạnh Lệ Nương, hắn lúc này nhanh chóng thở phào nhẹ nhỏm vì nghĩ mình đã thành công di dời trọng tâm của câu chuyện sang hướng khác:

“Hihi! Ta ổn, một kẻ có tu vi Kim Đan như ta thì chuyện bệnh tật như thế này làm sao có thể làm khó ta được! Chuyện ta đã hứa với nàng rồi thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, không phải chỉ là một chức vị Thủ Tịch thôi sao?”

“Lại xảo biện!” Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói vậy liền vui vẻ thưởng cho hắn một cái tán yêu vào đầu, tuy biết hắn không thành thật nhưng nàng vẫn thích nghe hắn nói như vậy,

“Nàng mau đi đi..! Để cho người khác chú ý đến thì lại không hay, không phải nàng không muốn như vậy sao?” Vũ Tiểu Vũ ăn thêm một cái tát của Mạnh Lệ Nương liền quyết định cho nàng đi gấp nếu như cứ để nàng ở lại đây thì cái đầu của hắn sẽ không được bình yên,

“Hừ..! Ngươi muốn đuổi ta đi? Còn có ngươi sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?”

“Làm gì có, làm gì có..! Nếu được như vậy thì chẳng phải quá tốt hay sao! Ta đúng là có sợ, sợ quan hệ của chúng ta bị bọn cuồng si thích nàng biết được sẽ kiếm ta gây khó dễ, nếu chẳng may bị bọn chúng giết chết thì chẳng phải nàng sẽ trở thành quả phụ xinh đẹp thủ tiết hay sao, như vậy chẳng phải phí của trời à? Như thế thì đâu có được..!” Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa dùng đôi mắt tham lam quét một lượt trên thân thể của Mạnh Lệ Nương làm cho nàng đỏ mặt.

Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói như vậy liền vui vẻ rời đi, Vũ Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng mà trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu như không phải vừa rồi hắn nhanh trí nịnh nàng thì cái đầu của hắn chắc phải chuyển nhà rồi, cọp mẹ đúng là cọp mẹ không thể nào khác đi được.

Đúng lúc này thì thời gian nữa canh giờ cũng trôi qua, trận đấu quyết định ai sẽ là người xứng đáng ngồi vào ví trí Đệ Tử Thủ Tịch cũng sắp bắt đầu……
Một Hồi Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Hồi Mộng Truyện Một Hồi Mộng Story Chương 115: Ác mộng mang tên nữa canh giờ
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...