Một Giấc Mộng Xưa
Chương 4: Hoàn
203@-Hai năm trước, trước khi xảy ra chuyện, hắn vẫn say đắm mặn nồng cùng ái thiếp Viên Viên, quyết tâm cưới nàng làm thê.
Hắn viết hưu thư gửi ta. Hưu thư ấy là do văn thư trong quân doanh viết sẵn bản mẫu, hắn chép lại một cách qua loa. Viết xong hưu thư liền giao cho thuộc cấp mang về kinh thành, ngay lúc ấy biến cố cũng ập tới.
Hắn quên bẵng mấy thứ vụn vặt trước và sau khi xảy ra chuyện. Hắn cũng không cảm thấy việc hắn bỏ một thê tử chưa từng gặp mặt thì có gì không thoả đáng.
Hắn chưa một lần cân nhắc đến chỗ khó của ta.
Nhưng bây giờ, hắn vô cùng thích ta, chí ít là hắn đã nói như vậy.
Hắn nói, chính ta đã giúp hắn quên đi Viên Viên, chính ta giúp hắn đứng lên trở lại.
Ta tin.
Tình cảm, chẳng qua là dòng suối cuồn cuộn trong tâm trí, sẽ có lúc bất chợt dâng trào.
Hai năm qua, bọn ta sớm chiều kề cận, ta tự nhận luôn đối đãi hắn chu toàn. Hắn động lòng là lẽ thường tình.
Có điều, ta thật sự không cần.
Vốn dĩ, hắn khăng khăng không chịu hoà li.
Mẹ chồng tát hắn một bạt tai, chất vấn hắn: "Tranh Nhi sống goá bụa suốt sáu năm, khi đó con đang ở đâu phong lưu vui sướng."
Hắn hết đường chối cãi, chỉ đáp một câu: "Sau này con sẽ săn sóc nàng thật tốt."
Mẹ chồng nói: "Con có biết thê tử mình sợ côn trùng, bao gồm cả đom đóm không?"
Hắn nghẹn họng.
Mẹ chồng lại hỏi: "Con nói yêu, nhưng muốn xiềng xích trói buộc con bé, lúc con yêu tiểu thiếp kia cũng là như vậy sao?"
Hắn trầm mặc.
Ngày ta chuyển đi, Tống Diệu Xuyên đứng trước cửa tiễn bước, rụt rè đưa mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười đáp lại hắn.
Từ trước đến nay, ta luôn dành sự kính trọng cho vị tướng quân này. Không chỉ vì hắn có năng lực.
Nơi ở mới của ta nằm khuất trong một con hẻm rộng rãi, yên tĩnh, đó là ngôi nhà mà ta đã chuẩn bị từ lâu.
Cha chồng khóc đến nấc nghẹn, luôn miệng nói Tống gia có lỗi với ta.
Lúc ta mở buổi tiệc nhỏ mừng nhà mới, mấy tiểu thúc, tiểu cô đều có mặt đầy đủ. Họ cũng thôi gọi ta là tẩu tẩu, chỉ gọi là tỷ tỷ.
Đại tướng quân vừa được sắc phong vô cùng bận rộn, hiện hắn đang giữ một chức quan ở Binh bộ. Nhiều danh gia vọng tộc liên tục gửi bái thiếp, ngỏ ý muốn đến thăm hỏi hắn.
Nhưng hắn cự tuyệt tất cả.
Suốt mười ngày liền, hắn cứ lang thang ngoài con hẻm nhà ta.
Ta mời hắn vào trong, dùng trà ngon khoản đãi. Hắn gầy đi trông thấy, thần sắc mệt mỏi rã rời. Mỗi khi nhìn về phía ta, ánh mắt vẫn bi thương như vậy.
"Chúc mừng đại tướng quân."
"Ta không mừng, tim ta vỡ nát rồi. Tranh Nhi, ta làm sao để bù đắp đây?" Hắn hỏi.
Giọng ngập ngụa chua xót, gieo vào mắt ai cay xè.
Lòng ta cũng sầu le lói. Ta không muốn thương hại kẻ nào.
"Sớm biết hôm nay nàng phải vứt bỏ ta, sao từ đầu còn cứu ta? Lúc ta thành phế nhân, vì đâu không dứt khoát rời đi?" Từng câu từng chữ như rỉ máu.
Ta nói: "Xin lỗi."
"Chỉ là ta không hiểu. Rõ ràng nàng đối đãi ta thật lòng thật dạ, sao lại chọn rời đi lúc ta huy hoàng nhất?"
Ta cho hắn một câu trả lời.
"Mười năm trước, ở ngoại ô huyện Lâm Nha, Tông Châu, chàng đã cứu mạng ta, mẹ ta và đệ đệ ta."
Hắn ngẩn người.
"Lúc tổ phụ ta qua đời, được đưa về nguyên quán an táng. Cả nhà ta hồi hương chịu tang. Trong ba năm đó, cha ta dựa vào danh nghĩa hoàng thân quốc thích, vơ vét vô số của cải. Bất kể là quan viên địa phương hay hương thân phú hào, đều đến biếu quà cho ông ấy."
"Ngày nhà ta hồi kinh, gặp phải bọn thổ phỉ hung hãn ngoài huyện Lâm Nha. Chúng không chỉ giêt năm mươi gia đinh trong nhà, mà còn giêt sạch nhóm bảo tiêu do cha ta thuê."
"Thấy thổ phỉ sắp ập tới, cha ta vì muốn giữ mạng, nên đã cắt dây cương, đẩy chiếc xe ngựa đang chở ba mẹ con ta cùng toàn bộ tiền bạc xuống mương, rồi một mình cưỡi ngựa bỏ chạy."
Ta kể chậm rãi từng chút. Đoạn hồi ức đó thật sự rất tàn nhẫn.
Tống Diệu Xuyên cũng nhớ ra rồi.
"Đúng vậy, lúc đó tiêu diệt một đám thổ phỉ, nhưng..."
Nhưng hắn quên mất mình đã cứu ai.
Vị tướng quân thành danh từ trẻ, tiền đồ vô lượng, một lòng kiến công lập nghiệp. Hơn nữa lúc đó hắn đang gấp rút tiến kinh báo cáo công vụ, rồi lập tức trở về biên thành.
"Chàng đã cứu ta, mẹ ta, đệ đệ ta. Đến tuổi định thân, ta tự nguyện gả cho chàng; rõ ràng chàng có thể đợi một ngày rồi mới xuất trận, nhưng chàng lại chạy trốn vì muốn thoát khỏi mối hôn sự này. Ta cũng cam tâm tình nguyện ở lại Tống gia trông coi sáu năm; chàng bị thương trở về, Tống gia gặp tai ương, quả thật là lúc đang cần ta, ta càng sẵn lòng giúp đỡ chàng." Ta nói.
"Số tiền lúc đầu của cha ta, mẹ chồng kiến nghị nên nói với bên ngoài là đã bị thổ phỉ cướp đi, rồi đổi toàn bộ thành ngân phiếu, coi như sính lễ mà Tống gia trao cho ta." Ta nói thêm.
Hắn lại ngơ ra.
"Có số tiền ấy, ta cùng mẹ chồng và nhị đệ luôn duy trì việc làm ăn, thu về rất nhiều lợi nhuận. Sáu năm, ta không chỉ đơn thuần sống cảnh góa bụa, mà cũng đang kiếm tiền." Ta kể tiếp với hắn.
Chưa một ai nói cho hắn biết những chuyện này, bao gồm cả mẹ chồng, và nhị đệ, người sở hữu túi tiền rủng rỉnh.
"Ta dùng tám năm, hoàn trả món nợ ân tình năm xưa. Tướng quân, đây không phải lòng riêng, đây là nghĩa khí."
Ta cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Chắc chàng không nghĩ phụ nữ cũng có nghĩa khí, đúng chứ?"
Hắn nhất thời không thốt nên lời.
Ta nói thêm: "Đến hôm nay ta vẫn kính trọng chàng. Chàng là đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất. Chàng có tài hoa, cũng có hoài bão. Nhưng ta không định làm một nữ chủ nhân vô danh sau lưng chàng."
"Sao lại vô danh chứ?"
"Bởi chàng chưa từng thấy con người thật của ta. Trong mắt chàng, chỉ chứa đựng một ta có giá trị." Ta nói.
Hắn không tranh luận nữa.
Ta lại hỏi hắn: "Nếu tướng quân yêu ta, vậy yêu như thế nào? Ép buộc ta ư?"
Hắn nhìn ta, ánh nhìn xoáy sâu thăm thẳm. Đôi mắt ướt nhoè lệ nóng.
"Đời này của ta, có lẽ khó mà cưới thêm ai khác." Hắn lên tiếng.
Ta chỉ cười không đáp.
Mỗi một lời hắn nói vào thời khắc này, đều chân thành thống thiết, ta tin tưởng; nhưng lòng người sẽ có ngày đổi thay, ta cũng biết điều đó.
Ban đầu, hắn yêu Viên Viên đến nhường nào, rồi sau này cũng rung động với ta, hôm nay cảm thấy Tô Tranh thập toàn thập mỹ, lại qua dăm ba hôm, Lý Tranh, Vương Tranh cũng khiến người ta vừa ý như vậy.
Ta vẫn nhớ như in bóng lưng của cha khi bỏ rơi ba mẹ con ta. Ta cũng nhớ rõ ràng, ngày gặp mặt trước khi thành thân, ánh mắt Tống Diệu Xuyên khinh khỉnh liếc sang một bên.
Khi còn nhỏ ta đã thông suốt, ta yêu bản thân mình. Ta khát cầu sự thủy chung, một đời không để lại tiếc nuối. Ta sẽ không thỏa hiệp, càng không có chuyện cảm động bởi thứ tình cảm muộn màng.
Từ dạo ấy, Tống Diệu Xuyên đã thôi nấn ná ngoài con hẻm.
Sau khi ta hoà li, chẳng những không bị ruồng bỏ, mà trái lại, giá trị lên như diều gặp gió. Bà mai cứ rộn rã ghé thăm, tưởng chừng sắp đạp vỡ bậc cửa trước nhà. Có gia tộc quyền thế bậc nhất đương triều cũng phái người đến cầu thân.
Chẳng biết ai đã khơi nguồn mà bên ngoài kháo nhau rằng, Tống gia trở lại thịnh vượng như hôm nay đều nhờ ta một tay vực dậy.
Đoán chừng là mẹ chồng cũ của ta âm thầm loan tin.
Phụ nữ vĩnh viễn cảm thông cho cảnh ngộ của phụ nữ, cũng biết rõ phụ nữ cần thứ gì.
Ta không hề căm ghét thế giới này. Hoàn toàn ngược lại, ta thích hoa, thích cỏ, thích mặt trời buổi ban mai cùng những chiều tà xế bóng.
Ta chỉ không thích côn trùng.
Ta bằng lòng thử. Tái giá, sinh con dưỡng cái, ta đều bằng lòng.
Thái hậu thường triệu ta vào cung.
Trong cung của Thái hậu, ta đã chạm mặt Tống Diệu Xuyên, hắn trầm mặc nhìn ta thật lâu. Ta cũng gặp được Thái tử, lần nào huynh ấy cũng ngâm nga ý cười.
"Tranh Nhi không thích ăn cay." Thái tử sẽ nói như thế.
"Búi tóc của Tranh Nhi bị lỏng rồi."
"Sao Tranh Nhi gầy thế? Chân mày hôm nay vẽ mảnh quá, không thích hợp với muội."
Thái tử luôn để ý đến từng chi tiết thuộc về ta, huynh ấy thích ta, tình ý nồng đậm.
"Ta chờ muội đến tuổi cập kê thì xin phép phụ hoàng cho ta cưới muội. Nhưng muội đã định thân trước tuổi cập kê. Tranh Nhi, ta đợi muội hơn mười năm rồi." Đêm tối mờ mịt, Thái tử ôm ta vào lòng, còn biết thấp giọng làm nũng.
Huynh ấy ngoài mặt ôn hoà, nội tâm lại gian xảo.
Hoà li năm thứ ba, ta trở thành tục huyền của Thái tử Đông cung.
Huynh ấy là biểu ca của ta. Ngoài thân nhân trong nhà, huynh ấy là người khác giới mà ta gặp nhiều nhất lúc còn nhỏ. Ta biết huynh ấy thích ta, từ bé ta đã biết. Huống hồ ta đâu phải đồ ngốc, một người đàn ông có yêu ta hay không, ta có thể nhìn ra được.
Nhưng khi ấy, ta không sẵn lòng gả cho Thái tử.
Đàn ông trong hoàng thất, cũng sẽ giống hệt như cha ta, vào thời khắc mấu chốt nhất, để mặc ta ở lại, rồi một mình bỏ chạy.
Ta muốn gả cho thiếu niên tướng quân, chàng ấy sẽ không bao giờ phản bội thê nhi. Ta của những năm tuổi hoa mơ mộng đã nghĩ như vậy. Nhưng khi bước qua ngưỡng đôi mươi, ta đã thôi sợ hãi.
Trên xe ngựa, có chỗ cho Thái tử, cũng có chỗ cho ta. Nếu huynh ấy chạy trốn, ta cũng có thể chạy trốn.
Tuổi tác và kinh nghiệm, vun đắp nên sự tự tin trong ta. Ta không sợ hãi nữa.
Thái tử còn yêu ta, vậy ta gả cho huynh ấy.
Đại tướng quân Tống Diệu Xuyên vẫn tuấn tú như xưa, vẫn đó phong thái anh dũng bất phàm. Nhiều năm qua, những danh gia vọng tộc muốn kết thân với hắn cũng chưa từng vơi bớt.
Hắn không cưới thêm ai khác.
Sau khi hạ sinh đứa bé thứ tư, ta trở thành hoàng hậu. Lúc ta hân hoan chào đón sự ra đời của tiểu công chúa đầu tiên của triều đại này, đã là năm thứ mười ta hoà li với Tống Diệu Xuyên.
Hắn chêt rồi.
Hăn chêt ở Như Trúc Đường nơi con hẻm nhỏ năm nào.
Nghe nói ngày đó, toàn bộ Như Trúc Đường lấp lánh cả biển trời đom đóm. Mà hắn đã tự sát, kết thúc sinh mệnh ở tuổi trung niên.
Ngần ấy năm qua, hắn rong ruổi chiến đấu khắp nơi, song chưa từng bị đánh bại. Hắn bình định biên cương, phò trợ hoàng đế tạo dựng một triều đại thái bình thịnh trị.
Dự đoán trong hai mươi năm tới, sẽ không có trận chiến nào xảy ra, hắn đã không còn gì để chống đỡ.
Hắn nói, hắn yêu ta trọn kiếp này. Nhưng hắn không bảo với ta, cuộc đời hắn chỉ ngắn ngủi như vậy.
Ngày ta nghe tin hắn qua đời, có dòng lệ nóng lăn dài trên má, lòng bỗng chốc tê dại.
Ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi, hình ảnh vị tướng trẻ lấm lem vài giọt máu nơi gò má sau khi tiêu diệt bọn thổ phỉ trên con đường nhỏ ấy. Hắn từng là dũng khí giúp ta sống sót qua khổ đau.
_HẾT_
Một Giấc Mộng Xưa
Hắn viết hưu thư gửi ta. Hưu thư ấy là do văn thư trong quân doanh viết sẵn bản mẫu, hắn chép lại một cách qua loa. Viết xong hưu thư liền giao cho thuộc cấp mang về kinh thành, ngay lúc ấy biến cố cũng ập tới.
Hắn quên bẵng mấy thứ vụn vặt trước và sau khi xảy ra chuyện. Hắn cũng không cảm thấy việc hắn bỏ một thê tử chưa từng gặp mặt thì có gì không thoả đáng.
Hắn chưa một lần cân nhắc đến chỗ khó của ta.
Nhưng bây giờ, hắn vô cùng thích ta, chí ít là hắn đã nói như vậy.
Hắn nói, chính ta đã giúp hắn quên đi Viên Viên, chính ta giúp hắn đứng lên trở lại.
Ta tin.
Tình cảm, chẳng qua là dòng suối cuồn cuộn trong tâm trí, sẽ có lúc bất chợt dâng trào.
Hai năm qua, bọn ta sớm chiều kề cận, ta tự nhận luôn đối đãi hắn chu toàn. Hắn động lòng là lẽ thường tình.
Có điều, ta thật sự không cần.
Vốn dĩ, hắn khăng khăng không chịu hoà li.
Mẹ chồng tát hắn một bạt tai, chất vấn hắn: "Tranh Nhi sống goá bụa suốt sáu năm, khi đó con đang ở đâu phong lưu vui sướng."
Hắn hết đường chối cãi, chỉ đáp một câu: "Sau này con sẽ săn sóc nàng thật tốt."
Mẹ chồng nói: "Con có biết thê tử mình sợ côn trùng, bao gồm cả đom đóm không?"
Hắn nghẹn họng.
Mẹ chồng lại hỏi: "Con nói yêu, nhưng muốn xiềng xích trói buộc con bé, lúc con yêu tiểu thiếp kia cũng là như vậy sao?"
Hắn trầm mặc.
Ngày ta chuyển đi, Tống Diệu Xuyên đứng trước cửa tiễn bước, rụt rè đưa mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười đáp lại hắn.
Từ trước đến nay, ta luôn dành sự kính trọng cho vị tướng quân này. Không chỉ vì hắn có năng lực.
Nơi ở mới của ta nằm khuất trong một con hẻm rộng rãi, yên tĩnh, đó là ngôi nhà mà ta đã chuẩn bị từ lâu.
Cha chồng khóc đến nấc nghẹn, luôn miệng nói Tống gia có lỗi với ta.
Lúc ta mở buổi tiệc nhỏ mừng nhà mới, mấy tiểu thúc, tiểu cô đều có mặt đầy đủ. Họ cũng thôi gọi ta là tẩu tẩu, chỉ gọi là tỷ tỷ.
Đại tướng quân vừa được sắc phong vô cùng bận rộn, hiện hắn đang giữ một chức quan ở Binh bộ. Nhiều danh gia vọng tộc liên tục gửi bái thiếp, ngỏ ý muốn đến thăm hỏi hắn.
Nhưng hắn cự tuyệt tất cả.
Suốt mười ngày liền, hắn cứ lang thang ngoài con hẻm nhà ta.
Ta mời hắn vào trong, dùng trà ngon khoản đãi. Hắn gầy đi trông thấy, thần sắc mệt mỏi rã rời. Mỗi khi nhìn về phía ta, ánh mắt vẫn bi thương như vậy.
"Chúc mừng đại tướng quân."
"Ta không mừng, tim ta vỡ nát rồi. Tranh Nhi, ta làm sao để bù đắp đây?" Hắn hỏi.
Giọng ngập ngụa chua xót, gieo vào mắt ai cay xè.
Lòng ta cũng sầu le lói. Ta không muốn thương hại kẻ nào.
"Sớm biết hôm nay nàng phải vứt bỏ ta, sao từ đầu còn cứu ta? Lúc ta thành phế nhân, vì đâu không dứt khoát rời đi?" Từng câu từng chữ như rỉ máu.
Ta nói: "Xin lỗi."
"Chỉ là ta không hiểu. Rõ ràng nàng đối đãi ta thật lòng thật dạ, sao lại chọn rời đi lúc ta huy hoàng nhất?"
Ta cho hắn một câu trả lời.
"Mười năm trước, ở ngoại ô huyện Lâm Nha, Tông Châu, chàng đã cứu mạng ta, mẹ ta và đệ đệ ta."
Hắn ngẩn người.
"Lúc tổ phụ ta qua đời, được đưa về nguyên quán an táng. Cả nhà ta hồi hương chịu tang. Trong ba năm đó, cha ta dựa vào danh nghĩa hoàng thân quốc thích, vơ vét vô số của cải. Bất kể là quan viên địa phương hay hương thân phú hào, đều đến biếu quà cho ông ấy."
"Ngày nhà ta hồi kinh, gặp phải bọn thổ phỉ hung hãn ngoài huyện Lâm Nha. Chúng không chỉ giêt năm mươi gia đinh trong nhà, mà còn giêt sạch nhóm bảo tiêu do cha ta thuê."
"Thấy thổ phỉ sắp ập tới, cha ta vì muốn giữ mạng, nên đã cắt dây cương, đẩy chiếc xe ngựa đang chở ba mẹ con ta cùng toàn bộ tiền bạc xuống mương, rồi một mình cưỡi ngựa bỏ chạy."
Ta kể chậm rãi từng chút. Đoạn hồi ức đó thật sự rất tàn nhẫn.
Tống Diệu Xuyên cũng nhớ ra rồi.
"Đúng vậy, lúc đó tiêu diệt một đám thổ phỉ, nhưng..."
Nhưng hắn quên mất mình đã cứu ai.
Vị tướng quân thành danh từ trẻ, tiền đồ vô lượng, một lòng kiến công lập nghiệp. Hơn nữa lúc đó hắn đang gấp rút tiến kinh báo cáo công vụ, rồi lập tức trở về biên thành.
"Chàng đã cứu ta, mẹ ta, đệ đệ ta. Đến tuổi định thân, ta tự nguyện gả cho chàng; rõ ràng chàng có thể đợi một ngày rồi mới xuất trận, nhưng chàng lại chạy trốn vì muốn thoát khỏi mối hôn sự này. Ta cũng cam tâm tình nguyện ở lại Tống gia trông coi sáu năm; chàng bị thương trở về, Tống gia gặp tai ương, quả thật là lúc đang cần ta, ta càng sẵn lòng giúp đỡ chàng." Ta nói.
"Số tiền lúc đầu của cha ta, mẹ chồng kiến nghị nên nói với bên ngoài là đã bị thổ phỉ cướp đi, rồi đổi toàn bộ thành ngân phiếu, coi như sính lễ mà Tống gia trao cho ta." Ta nói thêm.
Hắn lại ngơ ra.
"Có số tiền ấy, ta cùng mẹ chồng và nhị đệ luôn duy trì việc làm ăn, thu về rất nhiều lợi nhuận. Sáu năm, ta không chỉ đơn thuần sống cảnh góa bụa, mà cũng đang kiếm tiền." Ta kể tiếp với hắn.
Chưa một ai nói cho hắn biết những chuyện này, bao gồm cả mẹ chồng, và nhị đệ, người sở hữu túi tiền rủng rỉnh.
"Ta dùng tám năm, hoàn trả món nợ ân tình năm xưa. Tướng quân, đây không phải lòng riêng, đây là nghĩa khí."
Ta cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Chắc chàng không nghĩ phụ nữ cũng có nghĩa khí, đúng chứ?"
Hắn nhất thời không thốt nên lời.
Ta nói thêm: "Đến hôm nay ta vẫn kính trọng chàng. Chàng là đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất. Chàng có tài hoa, cũng có hoài bão. Nhưng ta không định làm một nữ chủ nhân vô danh sau lưng chàng."
"Sao lại vô danh chứ?"
"Bởi chàng chưa từng thấy con người thật của ta. Trong mắt chàng, chỉ chứa đựng một ta có giá trị." Ta nói.
Hắn không tranh luận nữa.
Ta lại hỏi hắn: "Nếu tướng quân yêu ta, vậy yêu như thế nào? Ép buộc ta ư?"
Hắn nhìn ta, ánh nhìn xoáy sâu thăm thẳm. Đôi mắt ướt nhoè lệ nóng.
"Đời này của ta, có lẽ khó mà cưới thêm ai khác." Hắn lên tiếng.
Ta chỉ cười không đáp.
Mỗi một lời hắn nói vào thời khắc này, đều chân thành thống thiết, ta tin tưởng; nhưng lòng người sẽ có ngày đổi thay, ta cũng biết điều đó.
Ban đầu, hắn yêu Viên Viên đến nhường nào, rồi sau này cũng rung động với ta, hôm nay cảm thấy Tô Tranh thập toàn thập mỹ, lại qua dăm ba hôm, Lý Tranh, Vương Tranh cũng khiến người ta vừa ý như vậy.
Ta vẫn nhớ như in bóng lưng của cha khi bỏ rơi ba mẹ con ta. Ta cũng nhớ rõ ràng, ngày gặp mặt trước khi thành thân, ánh mắt Tống Diệu Xuyên khinh khỉnh liếc sang một bên.
Khi còn nhỏ ta đã thông suốt, ta yêu bản thân mình. Ta khát cầu sự thủy chung, một đời không để lại tiếc nuối. Ta sẽ không thỏa hiệp, càng không có chuyện cảm động bởi thứ tình cảm muộn màng.
Từ dạo ấy, Tống Diệu Xuyên đã thôi nấn ná ngoài con hẻm.
Sau khi ta hoà li, chẳng những không bị ruồng bỏ, mà trái lại, giá trị lên như diều gặp gió. Bà mai cứ rộn rã ghé thăm, tưởng chừng sắp đạp vỡ bậc cửa trước nhà. Có gia tộc quyền thế bậc nhất đương triều cũng phái người đến cầu thân.
Chẳng biết ai đã khơi nguồn mà bên ngoài kháo nhau rằng, Tống gia trở lại thịnh vượng như hôm nay đều nhờ ta một tay vực dậy.
Đoán chừng là mẹ chồng cũ của ta âm thầm loan tin.
Phụ nữ vĩnh viễn cảm thông cho cảnh ngộ của phụ nữ, cũng biết rõ phụ nữ cần thứ gì.
Ta không hề căm ghét thế giới này. Hoàn toàn ngược lại, ta thích hoa, thích cỏ, thích mặt trời buổi ban mai cùng những chiều tà xế bóng.
Ta chỉ không thích côn trùng.
Ta bằng lòng thử. Tái giá, sinh con dưỡng cái, ta đều bằng lòng.
Thái hậu thường triệu ta vào cung.
Trong cung của Thái hậu, ta đã chạm mặt Tống Diệu Xuyên, hắn trầm mặc nhìn ta thật lâu. Ta cũng gặp được Thái tử, lần nào huynh ấy cũng ngâm nga ý cười.
"Tranh Nhi không thích ăn cay." Thái tử sẽ nói như thế.
"Búi tóc của Tranh Nhi bị lỏng rồi."
"Sao Tranh Nhi gầy thế? Chân mày hôm nay vẽ mảnh quá, không thích hợp với muội."
Thái tử luôn để ý đến từng chi tiết thuộc về ta, huynh ấy thích ta, tình ý nồng đậm.
"Ta chờ muội đến tuổi cập kê thì xin phép phụ hoàng cho ta cưới muội. Nhưng muội đã định thân trước tuổi cập kê. Tranh Nhi, ta đợi muội hơn mười năm rồi." Đêm tối mờ mịt, Thái tử ôm ta vào lòng, còn biết thấp giọng làm nũng.
Huynh ấy ngoài mặt ôn hoà, nội tâm lại gian xảo.
Hoà li năm thứ ba, ta trở thành tục huyền của Thái tử Đông cung.
Huynh ấy là biểu ca của ta. Ngoài thân nhân trong nhà, huynh ấy là người khác giới mà ta gặp nhiều nhất lúc còn nhỏ. Ta biết huynh ấy thích ta, từ bé ta đã biết. Huống hồ ta đâu phải đồ ngốc, một người đàn ông có yêu ta hay không, ta có thể nhìn ra được.
Nhưng khi ấy, ta không sẵn lòng gả cho Thái tử.
Đàn ông trong hoàng thất, cũng sẽ giống hệt như cha ta, vào thời khắc mấu chốt nhất, để mặc ta ở lại, rồi một mình bỏ chạy.
Ta muốn gả cho thiếu niên tướng quân, chàng ấy sẽ không bao giờ phản bội thê nhi. Ta của những năm tuổi hoa mơ mộng đã nghĩ như vậy. Nhưng khi bước qua ngưỡng đôi mươi, ta đã thôi sợ hãi.
Trên xe ngựa, có chỗ cho Thái tử, cũng có chỗ cho ta. Nếu huynh ấy chạy trốn, ta cũng có thể chạy trốn.
Tuổi tác và kinh nghiệm, vun đắp nên sự tự tin trong ta. Ta không sợ hãi nữa.
Thái tử còn yêu ta, vậy ta gả cho huynh ấy.
Đại tướng quân Tống Diệu Xuyên vẫn tuấn tú như xưa, vẫn đó phong thái anh dũng bất phàm. Nhiều năm qua, những danh gia vọng tộc muốn kết thân với hắn cũng chưa từng vơi bớt.
Hắn không cưới thêm ai khác.
Sau khi hạ sinh đứa bé thứ tư, ta trở thành hoàng hậu. Lúc ta hân hoan chào đón sự ra đời của tiểu công chúa đầu tiên của triều đại này, đã là năm thứ mười ta hoà li với Tống Diệu Xuyên.
Hắn chêt rồi.
Hăn chêt ở Như Trúc Đường nơi con hẻm nhỏ năm nào.
Nghe nói ngày đó, toàn bộ Như Trúc Đường lấp lánh cả biển trời đom đóm. Mà hắn đã tự sát, kết thúc sinh mệnh ở tuổi trung niên.
Ngần ấy năm qua, hắn rong ruổi chiến đấu khắp nơi, song chưa từng bị đánh bại. Hắn bình định biên cương, phò trợ hoàng đế tạo dựng một triều đại thái bình thịnh trị.
Dự đoán trong hai mươi năm tới, sẽ không có trận chiến nào xảy ra, hắn đã không còn gì để chống đỡ.
Hắn nói, hắn yêu ta trọn kiếp này. Nhưng hắn không bảo với ta, cuộc đời hắn chỉ ngắn ngủi như vậy.
Ngày ta nghe tin hắn qua đời, có dòng lệ nóng lăn dài trên má, lòng bỗng chốc tê dại.
Ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi, hình ảnh vị tướng trẻ lấm lem vài giọt máu nơi gò má sau khi tiêu diệt bọn thổ phỉ trên con đường nhỏ ấy. Hắn từng là dũng khí giúp ta sống sót qua khổ đau.
_HẾT_
Một Giấc Mộng Xưa
Đánh giá:
Truyện Một Giấc Mộng Xưa
Story
Chương 4: Hoàn
10.0/10 từ 19 lượt.