Một Giấc Mơ Thu
C8: Viii cầu cưới
Sáng hôm sau, cũng là ngày Đông săn bắt đầu.
Từ sớm, mọi người đã thức dậy, chải chuốt chỉnh tề tập trung ở khu vực trung tâm, đúng giờ Thìn (7h~9h), Hoàng đế dẫn theo tân Di phi cùng xuất hiện, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của quần chúng.
Hôm nay Hoàng đế mặc một bộ đồ đi săn màu đen viền đỏ, thắt lưng bằng da bó gọn, lộ ra dáng người khỏe khoắn đĩnh bạc, tóc đen cột cao cài phát quan màu vàng sáng, gương mặt nghiêm nghị làm nổi bật khí chất đế vương cao quý trời sinh của hắn, bên cạnh là Di phi mới được tấn phong hôm qua, nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ thêu hoa hạnh, dáng người thướt tha dịu dàng, đi cùng Hoàng đế trông vô cùng xứng đôi.
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống: "Vi thần/thần phụ/thần nữ bái kiến Thánh thượng, bái kiến Di phi nương nương!"
Tô Lam Quỳnh dõi mắt qua phía xa, nhìn thấy phụ thân và mẫu thân đang quỳ, trong lòng đau xót nhưng chỉ có thể nín nhịn, cũng may Hoàng đế không để họ quỳ lâu, lập tức nói: "Bình thân."
"Tạ ơn Thánh thượng."
Mọi người đồng loạt đứng lên.
Hoàng đế nhấc chân đi đến đài cao ở trung tâm, đi được một nửa mới phát hiện Tô Lam Quỳnh vẫn đứng yên ở chỗ cũ, hắn quay đầu lại, hỏi: "Còn đứng ở đó làm gì?"
Tô Lam Quỳnh ngạc nhiên, theo thường lệ, chỉ có Hoàng đế một mình đi lên đài, đọc diễn văn tế trời đất và thần rừng, sau đó bắn ra mũi tên đầu tiên cổ vũ Đông săn, nhưng bây giờ hắn lại gọi nàng đi theo, đây là có chuyện gì...?
Dù suy nghĩ như vậy, nhưng Tô Lam Quỳnh vẫn lập tức đi đến phía sau lưng hắn, cách hắn một bước chân, lúc này Hoàng đế mới quay người, tiếp tục đi. Nhưng khúc nhạc đệm này cũng làm mọi người tò mò, đủ mọi ánh mắt dán chặt vào người Tô Lam Quỳnh.
Nghe nói lần này đến Đông săn Hoàng đế mang theo năm vị phi tần, vậy mà bây giờ hai vị bị giáng chức, một vị bị cấm túc, một vị không thấy tăm hơi, chỉ có người trước mắt này được hưởng hết mọi hoàng ân, hôm qua thánh chỉ tấn phong Di phi mới ra, hôm nay lại được đặc cách cùng lên đài tế thiên với Thánh thượng, vinh sủng bực này, gần như chiếm hết mọi nổi bật, nhất là khi nàng chỉ mới vào cung chưa đầy một tháng, khiến tất cả mọi người đều không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.
Quả nhiên không hổ là đích nữ Thái phó, thủ đoạn thật sự rất cao minh.
Nhưng nhân vật chính trong suy nghĩ của bọn họ không hề hay biết chuyện này, sau khi Tô Lam Quỳnh lên đài, Tôn nghị giở thánh chỉ ra, đọc diễn văn tế bái trời đất, tế bái thần rừng, trống chiêng nổi lên dồn dập hào hùng khiến người ta kích động, sau đó đến lượt Hoàng đế cầm cung Tượng giác, hắn bước lên phía trước một bước, giơ cao cung lên trời, tay đưa ra, Tôn Nghị đột nhiên lùi xuống một bước, Tô Lam Quỳnh nhanh tay lẹ mắt hiểu ý, cầm mũi tên trong ống trúc ra đưa cho Hoàng đế. Hắn mỉm cười, nói:
"Đông săn là ngày để các vị ái khanh trổ tài, không cần câu nệ, cứ thể hiện hết mình, mười người đứng đầu sẽ được trọng thưởng."
Lời nói khích lệ khiến không khí nóng lên, rất nhiều con em thế gia đã xoa hai tay, gấp không chờ nổi muốn thể hiện bản thân. Hoàng đế lắp cung vào tên, dùng sức bắn một phát, mũi tên bay ra thật xa, bắn trúng một con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời.
Xác chim ưng vừa rơi xuống mặt đất, trong đám đông lập tức bộc phát một trận vỗ tay mãnh liệt, những thanh niên tài tuấn chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu lên ngựa, ra roi thúc ngựa giục đi, cũng có không ít nữ tử không chịu thua kém, lúc này cũng thay quần áo cưỡi ngựa, mang theo tuấn mã của mình chạy thẳng vào rừng.
Trưởng công chúa lại không ở trong hàng ngũ này, sau khi Đông săn bắt đầu, nàng quay về lều trại, đến thăm Tô Tri Viễn, nghe nói hắn vì mình mà bị Tô Thái phó trách phạt "cấm túc", chỉ có thể ở trong lều.
Những người còn lại thì ăn uống vui đùa, hoặc đi đến chỗ người quản ngựa xem ngựa, Hoàng đế quay đầu nhìn Tô Lam Quỳnh, nói: "Nàng cũng đi dạo đi."
Hắn để ý thấy Tô thái phó và phu nhân đang ở phía xa ngóng trông, thường hay nhìn về bên này, cũng biết Tô Lam Quỳnh nóng ruột muốn gặp người nhà, nhưng hắn còn phải tự mình bái tế thần rừng, sau đó thực hiện nghi lễ trồng cây xem như báo đáp ân đức sâu rộng của thần rừng, cả quá trình phải mất hơn hai canh giờ (4 tiếng), bởi vậy cũng không giữ nàng lại.
Tô Lam Quỳnh nhìn Hoàng đế một cái, mím môi: "Sao có thể để Thánh thượng một mình không ai hầu hạ, thiếp thân..."
Hoàng đế mỉm cười, ngắt lời nàng: "A? Vậy Trẫm đi cùng với nàng?"
Nếu bây giờ hắn cùng Tô Lam Quỳnh qua bên chỗ Thái phó, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, như vậy đối với Thái phó mà nói không có chỗ tốt, nhưng nếu một mình Tô Lam Quỳnh rời đi, đó chính là đại bất kính, hôm nay Hoàng đế chỉ mang theo một mình nàng, nàng tự ý bỏ đi lúc Hoàng đế không người hầu hạ, chắc chắn sẽ bị Ngự sử buộc tội, liên lụy đến cả Hoàng đế và Thái phó, mà Thái phó thấy nàng như thế, chắc chắn cũng sẽ trách phạt nàng.
Hoàng đế vốn sợ Tô Lam Quỳnh sốt ruột, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng hiểu được lo lắng trong lòng nàng, thở dài nói: "Là Trẫm sơ sót, thôi, nàng đi cùng Trẫm."
Sau đó, hai người theo chỉ dẫn của Thái giám hoàn thành các nghi lễ.
Gần trưa, nghi lễ thực hiện xong, Hoàng đế nổi hứng, cũng muốn cầm cung đi săn, hắn ăn qua loa chút đồ ăn, sau đó cưỡi ngựa rời đi.
Tô Lam Quỳnh cũng được tự do, nàng đến lều Tô gia gặp người nhà.
Có Như Mộc đến báo trước, Tô Thái phó và Tô phu nhân đều ở trong lều, thấy Tô Lam Quỳnh đến, họ kích động đứng dậy, hai mắt đỏ hoe, quy củ quỳ xuống.
"Vi thần/thần phụ bái kiến Di phi nương nương!"
Tô Lam Quỳnh đau xót nhìn người thân quỳ trước mặt mình, nhưng quy củ không thể làm trái, nàng chỉ có thể nhanh chóng đỡ phụ thân đứng lên, lại nắm tay mẫu thân dìu bà đứng dậy, nước mắt rơi xuống: "Cha, mẹ, con gái bất hiếu, làm khổ cha mẹ!"
Tô phu nhân vô cùng thương yêu con gái, đã nhịn không được từ lâu, lúc này khóc nấc lên, ôm chặt Tô Lam Quỳnh vào lòng, nghẹn ngào nói: "Con gái ngoan của mẹ, để mẹ xem, sống ở trong cung có tốt không, sao lại gầy thế này..."
Tô Thái phó không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Tô Lam Quỳnh, chưa từng rời ra. Nghe được lời Tô phu nhân nói, cũng chỉ thở dài.
Theo lý mà nói, Tô Lam Quỳnh đã gả vào Hoàng thất, tên họ ghi trên Ngọc điệp của Hoàng gia, từ đó về sau sẽ không còn là người Tô gia nữa, cho dù bọn họ là cha mẹ ruột của nàng, cũng chỉ có thể gọi là nương nương, mọi lời nói và hành động đều phải thực hiện đúng theo quy chế quân thần, nhưng bây giờ đang ở trong lều riêng, xung quanh không có người ngoài, Tô Thái phó thương vợ cũng thương con, chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.
Con gái mình yêu thương chăm lo, cưng chiều từng li từng tí mười mấy năm bỗng chốc phải gả cho người ta, mà còn là làm thiếp, vào cung rồi còn bị hết người này đến người kia hãm hại, cả nhà biết nhưng cũng không thể làm gì được, đây là chuyện bi ai cỡ nào? Tô phu nhân nắm chặt tay Tô Lam Quỳnh, chỉ mong có thể nhìn nhiều thêm một tí, để con gái ở bên cạnh lâu thêm một tí trong vòng tay mình, chỉ có nhìn nàng mới có thể khiến cho nàng không bị ám hại.
Tô Lam Quỳnh lau khóe mắt, hỏi thăm sức khỏe tổ phụ. Từ sau khi nàng vào cung, tổ phụ bỗng chốc như già đi rất nhiều, thường hay thở dài một mình, nghe điều này khiến trong lòng Tô Lam Quỳnh càng đau xót, cũng may có ca ca kề cạnh thay nàng báo hiếu cho tổ phụ. Nhắc tới Tô Tri Viễn, lần này hắn thay Trưởng công chúa đỡ một kiếp nạn, mặc dù bị thương nhưng không có gì đáng ngại, nhưng cũng khiến Tô Thái phó và Tô phu nhân nổi lên nghi ngờ, nhất là Tô Thái phó, sắc mặt trầm xuống, bảo rằng khi nào thương tích của Tô Tri Viễn khỏi hẳn sẽ phạt hắn thật thích đáng, lần này cho dù có người hãm hại, nhưng Tô Tri Viễn cũng làm việc quá lỗ mãng, mang Trưởng công chúa ra ngoài lại làm nàng ấy kinh hách đến hôn mê, may mà Thánh thượng và Trưởng công chúa nhân từ mới không trách tội, nhưng ông cũng đã phạt cấm túc, không cho hắn ra ngoài, tránh gây thêm phiền phức không đáng có.
Tô Lam Quỳnh nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng nghiêng về phía ca ca, lại nói ca ca và Trưởng công chúa dường như có ý với nhau, nếu phụ thân hiểu lầm như vậy phải chăng là không tốt, nhưng nàng là con gái, lại đã gả đi, cũng không thể xen vào việc của gia đình, đặc biệt là của huynh trưởng mình, chỉ có thể mịt mờ nói: "Phụ thân, ca ca bây giờ cũng đã trưởng thành, có chút việc người có thể đi hỏi ca ca, để ca ca nói lên suy nghĩ của mình."
Thái phó nhìn Tô Lam Quỳnh, biết ý nàng ám chỉ, ông chỉ có thể gật đầu, không muốn làm con gái lo lắng.
Một nhà ba người nói chuyện tới trưa, vừa hay có người hầu dâng đồ ăn lên, thế là Tô Lam Quỳnh "thuận thế" ở lại dùng cơm, riêng Tô Tri Viễn thì vẫn còn "dưỡng thương" trong lều, cũng không ra ngoài.
Gần chiều, những người đi săn thú cũng đã dần quay lại.
Mùa đông, vạn vật ngủ đông, nhưng cũng có rất nhiều con vật đi ra kiếm thức ăn, vì vậy thu hoạch của mọi người vô cùng phong phú, có thỏ, gà rừng, hươu, nai, cáo, vịt trời, thậm chí còn có không ít cá tuyết. Tô Lam Quỳnh vừa nghe, trong lòng đã muốn ăn, nhưng cũng không biết là ai săn, không thể tùy ý phái người đến lấy. Có điều cũng không sau cả, sau khi những con mồi này được kiểm kê xong sẽ được đưa tới phòng bếp làm thành thức ăn trong tiệc tối, không sợ không có lộc ăn.
Đêm tiệc tối đầu tiên, do Trưởng công chúa xảy ra chuyện nên Hoàng đế không tham gia, tiệc tối cũng vì vậy mà rất qua loa vắng vẻ, nhưng hôm nay thì khác, không chỉ có Hoàng đế tham gia, mà còn sẽ công bố mười người đứng đầu cuộc thi Đông săn này, theo lệ thường, mười người đứng đầu sẽ được ban thưởng, đặc biệt là người đứng thứ nhất, Thống lĩnh cấm vệ quân Vương Khang là một ví dụ, năm ngoái hắn ta đứng thứ nhất trong Đông săn, vì vậy được Hoàng đế trọng dụng, từ một ngự tiền thị vệ Tam phẩm nhảy lên chức Thống lĩnh cấm vệ quân Nhị phẩm, vừa có danh vọng vừa có thực quyền, quả thật là đối tượng mà không ít người trẻ hâm mộ, nghe nói cửa nhà Vương gia bây giờ cũng đã bị bà mối đạp nát rồi.
Tiệc tối đêm nay được tổ chức từ sớm, long trọng hơn hôm qua không biết bao nhiêu lần, trời còn chưa tối đã giăng đèn kết hoa, nhã nhạc tề tụ, vũ cơ nhảy múa hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, tụm năm tụm ba nói chuyện, hoặc ngắm ca vũ. Trong đám người, một nam tử trẻ tuổi anh tuấn mặc trường bào màu đen, bên hông đeo một thanh kiếm, nghiêm nghị đứng ở một nơi xa đám người, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh, không bỏ qua dù chỉ là một động tĩnh nhỏ nhất.
Có thị vệ đến bẩm báo: "Vương thống lĩnh, thuộc hạ đã kiểm tra hết bán kính hai dặm xung quanh, đảm bảo an toàn."
Vương Khang ừ một tiếng, ra lệnh cho hắn lui đi, lát sau lại có thị vệ phụ trách an toàn bãi săn và thị vệ phụ trách an toàn của khu lều trại đến bẩm báo, Vương Khang đều an bài đâu ra đó, động tác sát phạt quyết đoán, dẫn tới không ít ánh mắt của nữ tử trẻ tuổi đều nhìn về phía bên này, có không ít cô nương còn vụng trộm đỏ mặt, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Nhưng Vương Khang lại không hề để ý, hắn chỉ chăm chú làm tốt phận sự của mình, cho đến khi một tên thái giám cao giọng hô lên: "Thánh thượng, Trưởng công chúa, Di phi nương nương tới!"
Tầm mắt của Vương Khang đột nhiên thay đổi, nhìn chăm chú bóng dáng thướt tha đang đi lên đài cao.
Hoàng đế dẫn theo Trưởng công chúa và Tô Lam Quỳnh đi đến chỗ ngồi thuộc về mình, Trưởng công chúa ngồi bên trái, còn Tô Lam Quỳnh ngồi bên phải, hai người đều mặc cung trang chính quy theo phẩm cấp, lại trang điểm một phen, khiến cho dung nhan xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm sáng rọi, diễm áp quần phương, không chút nào bị lép vế bởi khí thế của Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn thấy mọi người đã đến đầy đủ, lên tiếng: "Hôm nay là tiệc tối thứ hai của Đông săn, con mồi đã được phòng bếp xử lý, chế biến thành món ăn, các khanh cứ thoải mái nếm thử, cũng coi như không phụ lòng người đi săn."
Bên dưới đồng thanh đáp: "Chúng vi thần/thần phụ/thần nữ cẩn tuân thánh chỉ!"
Lập tức có rất nhiều cung nữ thái giám nối đuôi nhau mang thức ăn lên, đặt lên bàn trước mặt mọi người, Tô Lam Quỳnh nhìn nhìn, thấy có thịt thỏ xào mặn, thịt hươu nướng, canh gà rừng nấm hương, thịt nai nấu cà ri, một ít món rau dưa ăn kèm và bánh trái, duy chỉ không thấy cá tuyết đâu, trong lòng có hơi thất vọng. Hoàng đế luôn vô tình hữu ý quan sát Tô Lam Quỳnh, đương nhiên hiểu được nguồn cơn hậu quả, có điều hắn cũng chỉ cười không nói, lại không ngờ một nụ cười này của hắn làm cho không ít thiếu nữ tim đập bịch bịch, xuân tâm nảy mầm, cho rằng Hoàng đế đang cười với mình, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Lát sau, các món ăn dần dần dâng lên xong, lúc này đột nhiên có một cung nữ đặt thêm một cái nồi lên bàn của Tô Lam Quỳnh khiến nàng vô cùng kinh ngạc, hình như món này chỉ mình nàng có, bèn nghi hoặc nhìn sang. Cung nữ cũng không chậm trễ, lập tức mở nắp ra, bên trong là nước canh thơm lừng, thịt cá trắng nõn mềm mại, lại có thêm hành lá màu xanh điểm xuyết, khiến người ta nhìn thấy mà thèm. Hai mắt Tô Lam Quỳnh mở to, nhìn một vòng xung quanh, lại nhìn về nồi canh cá tuyết này, sau khi xác định quả thật chỉ có trên bàn của nàng mới có món này, lập tức chuyển ánh mắt lên nhìn Hoàng đế.
Quả nhiên, Tô Lam Quỳnh thấy hắn đang nhìn nàng, trong ánh mắt trầm tĩnh là một chút chờ mong.
Trái tim Tô Lam Quỳnh đập nhanh một nhịp, lập tức hiểu ra, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hơi ngượng ngùng khẽ nói:
"Đa tạ Thánh thượng."
Hoàng đế giả vờ nhìn xuống dưới đài, nói: "Tự mình đa tình. Cũng không phải Trẫm săn."
Trưởng công chúa nghe mà lắc đầu, Hoàng đế cũng thật là ngốc, chưa đánh đã khai rồi.
Tô Lam Quỳnh mím môi lén cười, nếu không phải hắn, ai sẽ rảnh rỗi đi bắt cá tuyết cho nàng, còn nấu riêng, chỉ có một nồi duy nhất, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, trong lòng nàng nhận định là hắn làm, vô cùng vui vẻ, chỉ hận không thể lập tức nếm thử nồi canh cá thơm lừng này.
Bị ánh mắt của nàng nhìn, Hoàng đế không được tự nhiên, lập tức bảo bắt đầu khai tiệc, sau đó chính mình động thủ, gắp đồ ăn cho Trưởng công chúa.
Thấy tình cảm của Trưởng công chúa và Hoàng đế tốt như vậy, không ít người thầm suy nghĩ, ai cưới được Trưởng công chúa, chẳng phải sẽ có được thánh sủng của Hoàng thượng, một bước lên trời sao?
Rượu quá ba tuần, Hoàng đế thấy cũng không sai biệt lắm, lập tức sai người công bố kết quả mười người đứng đầu, đương nhiên là sẽ công bố từ hạng mười lên, tạo sự tò mò cho mọi người.
Tôn Nghị cầm tờ danh sách, cao giọng đọc: "Săn được ba mươi con mồi, hạng thứ mười, Tần Dương."
"Săn được ba mươi lăm con mồi, hạng thứ chín, Ngô Hàm."
"Săn được ba mươi chín con mồi, hạng thứ tám, Vân Lâm."
"..."
Cứ mỗi lần đọc một tên, bên dưới lại có người vỗ tay, tràng sau to hơn tràng trước, cũng rung động hơn tràng trước, những người được vinh danh đều tự hào ưỡn ngực ngồi, chờ mọi người ném qua ánh mắt chúc mừng, cứ như thế, sau khi công bố xong chín người, Tôn Nghị lại cố ý kéo dài giọng, đọc thật chậm rãi:
"Săn được sáu mươi ba con mồi, hạng thứ nhất..."
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
"Vương Khang!!!"
Tiếng vỗ tay lập tức vang dội như sấm.
Vương Khang hai năm liên tiếp đoạt hạng nhất, trong nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Hoàng đế mỉm cười: "Năm nay so với mọi năm lại càng có tiến bộ, Trẫm rất hài lòng, thưởng cho mỗi người một thanh ngọc như ý xem như khích lệ, riêng Vương ái khanh, khanh đã hai năm liên tiếp đoạt được hạng nhất, đây đã là hiếm có, Trẫm đặc cách cho ái khanh tự chọn phần thưởng cho riêng mình."
Vương Khang nghiêm nghị đi ra khỏi chỗ ngồi, đi tới trung tâm, quỳ một gối xuống, chắp tay: "Vi thần tạ ơn Thánh thượng ưu ái, nhưng không biết phần thưởng này của vi thần có thể đổi thành một ân điển không?"
Hoàng đế hứng thú: "Hửm? Vương ái khanh muốn xin ân điển gì?"
Vương Khang hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đài cao, sau đó nói dõng dạc từng chữ: "Vi thần muốn xin Thánh thượng cho vi thần dùng ân điển này cầu thú (cưới) Trưởng công chúa điện hạ."
Một Giấc Mơ Thu