Một Đời Trầm Luân
Chương 39: 39: Chuyện Rất Lâu Về Trước 3
Thấy vẻ mặt đó của Lưỡng Nguyệt, Ninh Diệp nghĩ không nên nói ra thì tốt hơn.
Xem muội ấy mê mẫn như vậy nói ra chắc sẽ khiến muội ấy điên lên mất.
Nghĩ nghĩ liền im lặng tiếp tục hòa vào không khí của buổi tiệc.
- Hừ! Cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?
Hoàng thượng ngồi trên bục cao cau mày hừ một tiếng.
- Là lỗi của nhi thần, mong phụ hoàng bớt giận!
- Thái Nam, ngày mai đem nó đi huấn luyện!
Bất chợt, hoàng đế chuyển hướng sang nam nhân đang thong thả uống rượu.
Đây là Triều Thái Nam, tướng quân bậc nhất của đương triều.
Y cũng giống như hắn, là một nam nhân tuấn tú, oai phong lẫm liệt.
Chưa kể đến, lại còn là tướng quân bách chiến bách thắng.
Tuy vẫn còn trẻ tuổi đã khiến cho binh lính khuất phục, một lòng theo y hy sinh ra trận.
- Hoàng thượng, thần kham không nổi..
Triều Thái Nam cúi đầu bất lực.
Hoàng thượng là người trọng nhân tài nên y có thể xem là người ngài ấy tín nhiệm nhất trong cung.
Mỗi lần hai phụ tử bất hòa thì y như rằng chính y sẽ là người bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
- Cũng được đó! Vậy thì làm phiền Triều tướng quân vậy!
Trái ngược với y, Cao Thừa Lạc lại rất vui vẻ.
Ở trong cung chán muốn chết.
Thà cùng tên Thái Nam này đi ngao du còn hơn.
Nghe hắn nói Triều Thái Nam liền trừng mắt một cái.
Y thật sự hết cách với vị thái tử này.
Y là đi tập luyện đánh trận chứ chẳng phải là đi ngao du thiên hạ..
Không để ý ánh mắt bất xúc của y.
Cao Thừa Lạc thong thả lại gần ngồi xuống bên cạnh.
Hai người là bằng hữu tốt.
Nhưng mà phụ hoàng của hắn khá là thiên vị với tên Triều Thái Nam này.
Do đó mỗi lần có gì đó không vừa mắt với hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị ném cho Triều Thái Nam.
- Giúp ta đi! Không thì ta nói ra thân phận của ngươi cho người kia biết!
Hắn nhỏ giọng nói với y.
Quả nhiên không ngoài dự đoán là bị lườm một cái.
- Khụ! Được rồi! Nếu thái tử đã tới thì chúng ta bắt đầu bữa tiệc vậy!
Cuối cùng vẫn là hoàng hậu lên tiếng xóa đi bầu không khí căng thẳng.
Hôm nay là ngày tuyển thê cho nhi tử vậy mà hoàng thượng thật là..
Bà lắc đầu thở dài, sau đó bữa tiệc cũng bắt đầu trôi qua một cách nhàn hạ.
* * *
Một canh giờ sau..
- Thừa Lạc, ở lại chúng ta có chuyện cần nói với con!
Bữa tiệc vừa tàn hoàng hậu đã vội vã ngăn hắn đang muốn rời đi.
- Người đợi con một lát!
Mặc kệ mẫu hậu mình, Cao Thừa Lạc lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn ngó xung quanh một hồi liền nhanh chóng bắt gặp hình bóng của Ninh Diệp và Lưỡng Nguyệt.
- Ninh tiểu thư!
Hắn nhanh chóng chạy đến bắt chuyện.
Vẻ mặt còn cực kỳ vui vẻ, hớn hở.
- Thái tử điện hạ..
Thấy hai người định hành lễ hắn đã vội ngăn cản.
- Ấy, đừng có lúc nào cũng theo mấy quy tắc chán ngắt đó! Phải rồi, Ninh tiểu thư không biết ngày mai nàng có rảnh hay không?
Cao Thừa Lạc tuy có chút thất thường nhưng nói cho cùng hắn vẫn là một người ngay thẳng và không thích vòng vo.
Do đó, việc muốn mời ai đó đi chơi cũng sẽ không lưỡng lự làm mất thì giờ của đôi bên.
- Ngày mai ta không có gì làm..
- Vậy thì tốt quá! Chúng ta hẹn ở ngoài hoàng cung đi, sau đó cùng nhau đi ngắm trăng!
- Vậy cũng được! Vậy tôi mai chúng ta cùng đi ngắm trăng!
- Được, quyết như vậy đi!
Nhìn hai người cười cười nói nói xem bản thân mình là người vô hình khiến sắc mặc Lưỡng Nguyệt tệ đi vô cùng rõ.
Trong tâm trí của nàng ta bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét với Ninh Diệp.
Bắt đầu cảm thấy nàng là giả tạo cố tình tiếp cận với Cao Thừa Lạc.
* * *
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa Cao Thừa Lạc và Ninh Diệp ngày càng tốt.
Cũng vì vậy mà khiến Lưỡng Nguyệt ngày càng cư xử vô lễ với nàng.
Nếu trước đây hai người là tỷ muội như hình với bóng thì hiện tại Lưỡng Nguyệt gặp cũng chẳng thèm chào nàng một tiếng.
Lúc đầu Ninh Diệp cũng cảm thấy lạ và muốn nói chuyện với nàng ta nhưng Lưỡng Nguyệt luôn phớt lờ và nói không có gì.
Cũng vì vậy mà quan hệ vốn chừng tốt đẹp của cả hai lại bị rạn nứt.
* * *
Ngày đại hôn của thái tử và thái tử phi..
- Khốn kiếp! Ninh Diệp đó đúng là không tầm thường cơ mà..
Lưỡng Nguyệt căm phẫn uống biết bao nhiêu là rượu.
Trong đầu chỉ cần nhớ đến hình ảnh tình chàng ý thiếp của hai người kia liền sinh ra ganh ghét.
- A Nguyệt, muội đừng uống nữa!
Triều Thái Thái thấy nàng như vậy cũng đau lòng biết bao.
Gã yêu nàng ta đã từ lâu rồi.
Nhưng từ đó đến giờ gã không phải là kẻ có tài nên cũng không được mấy ai xem trọng.
Trong gia đình cũng không có quá nhiều tiếng nói.
- Liên quan đến ngươi sao? Mau cút đi!
Lưỡng Nguyệt ghét bỏ quát một tiếng.
Thứ vô dụng như gã nàng ta chưa bao giờ để vào mắt.
- A Nguyệt, muội như vậy không tốt..
- Ngươi biết bản thân rất phiền hay không? Mau cút trước khi ta làm ngươi bẻ mặt!
Thấy nàng ta thái độ như vậy, Triều Thái Thái chỉ có thể im lặng rời đi trước.
Nhưng thật chất gã chỉ đứng bên ngoài quán rượu.
Bởi lẽ gã sợ nàng là thân nữ nhi đi đêm về sẽ gặp phải bọn lưu manh mà bị ức hiếp.
* * *
- Ức..
ta rõ ràng đẹp hơn..
đẹp hơn ả ta vậy mà..
vậy mà thái tử lại không thèm đếm xỉa..
Lưỡng Nguyệt bước đi loạng choạng.
Miệng không ngừng chửi rủa.
Cũng là lúc này nàng ta gặp phải bọn lưu manh say xỉn..
Một Đời Trầm Luân