Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 74: Còn muốn nữa sao?

Đợi Nguyệt Mai lui ra ngoài, Cố Niệm lúc này mới trừng mắt nhìn Tạ Nghiễn chằm chằm, lập tức giao kèo với hắn: “Lần sau không được phép phóng túng như vậy nữa!”
Nàng đặt mấy tờ giấy kia lên bàn, vẫn còn hơi oán giận mà hừ khẽ, đi qua bàn, lại liếc thấy bát canh kia, uống cũng không được, mà không uống lại càng không được, cuối cùng giãy giụa một lát, vẫn là bưng bát lên uống cạn.
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Nàng và ta là phu thê danh chính ngôn thuận, đây cũng là lẽ thường tình của con người, có gì mà nói là phóng túng hay không phóng túng chứ?”
Hắn tuy miệng thì bác bỏ, nhưng bàn tay to đã nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Niệm, chậm rãi vỗ về Cố Niệm đang như một con mèo nhỏ xù lông, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Nàng nghỉ ngơi khỏe chưa? Lý Hoài mời chúng ta đến Yến Vương phủ dùng bữa trưa” Hắn ngừng một chút, ý cười bên môi không giảm “Tiện thể giúp huynh ấy nói đỡ với Nhiếp Xu Nhi.”
Cố Niệm sững sờ, kỳ quái nhìn Tạ Nghiễn, trong lòng cứ lẩm bẩm thắc mắc.
Nếu nói hai người cãi vã ầm ĩ đòi hòa ly, ngòi nổ của chuyện này không khó đoán, hẳn là vì các nàng lén lút đến phủ Huyện chúa gây họa rồi chuyện bị vỡ lở, nếu nói như vậy, cũng phải là Lý Hoài tức giận Nhiếp Xu Nhi mới đúng, sao nghe Tạ Nghiễn nói, thì tư thái của hai người lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Nàng ngơ ngác nói: “Khuyên A tẩu?”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu: “Lý Hoài chỉ hỏi nhiều thêm hai câu chuyện ở phủ Huyện chúa, Nhiếp Xu Nhi nổi giận, nói huynh ấy bụng dạ hẹp hòi chuyện bé xé ra to, ầm ĩ đòi hòa ly.”

Cố Niệm mắt hạnh trợn tròn, không thể tin được mà nhìn Tạ Nghiễn, bị cái kiểu nói năng đổi trắng thay đen này của Nhiếp Xu Nhi làm kinh ngạc đến không nói nên lời.
Hóa ra, giữa phu thê cũng có thể ngang ngược vô lý như vậy, nàng coi như đã được mở mang tầm mắt.
Đôi mắt đẹp của nàng đảo lia lịa, Tạ Nghiễn ngầm quan sát tâm tư của nàng, bỗng nhiên thu mắt liếc nhièn nàng: “Nàng đừng có nảy ra ý đồ xấu, cẩn thận ta không tha cho nàng đâu.”
Cố Niệm cau mày, bất mãn lườm hắn: “Gì chứ… Chàng còn định động thủ với ta hay sao?”
Trong giọng nói có sự hoài nghi và ghét bỏ rõ rành rành.
Tạ Nghiễn nhướng mày, khóe môi ngậm cười, kéo cánh tay nàng lại gần, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “Nàng không tin, đêm nay thử lại xem?”
Gò má xinh của Cố Niệm lập tức đỏ bừng, hiểu ra sự hoang đường mà hắn ám chỉ trong lời nói, vội vàng đẩy Tạ Nghiễn ra xa, rụt rè nhìn hắn chằm chằm, giơ tay chỉ vào hắn nửa ngày, nhưng lại chẳng nói được một chữ nào.
Tạ Nghiễn thuận thế nắm lấy ngón tay nàng, đặt lên môi hôn một cái, cười nói: “Đợi ta thay y phục, nàng đi ăn chút điểm tâm lót dạ đi.”
Cố Niệm chạy như trốn ra khỏi phòng trong, chỉ sợ đi chậm một bước, lại bị hắn quấn lấy ăn sạch sành sanh.
Gần đến giờ ngọ, xe ngựa của Trấn Nam Hầu phủ dừng ở ngoài cửa lớn Yến Vương phủ.
Lần này chỉ là yến tiệc cá nhân, không có nhiều quy củ kiểu cách, Cố Niệm ăn mặc rất tùy ý, Tạ Nghiễn cũng chỉ thay y phục bình thường khi ra ngoài gặp người khác.
Cố Niệm theo Tạ Nghiễn vào trong, còn chưa đi qua sân, liền nghe thấy từ chính đường vọng ra một tràng ồn ào cãi vã.
Chỉ nghe Nhiếp Xu Nhi nói: “Chàng chính là không tin ta! Lý Hoài, ta quả nhiên nhìn lầm chàng rồi, bao nhiêu năm tình nghĩa đều uổng phí rồi!”
Nàng ấy nói qua nói no còn có giọng khóc giả vờ giả vịt, Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi qua lại thường xuyên, lập tức phân biệt được, đây là tiếng khóc quen dùng khi nàng ấy ăn vạ.

Lý Hoài vội giải thích: “Ta thật sự không phải không tin nàng, tổ tông ơi. Là ta không nên hỏi, được chưa? Ta chẳng qua chỉ tò mò nàng chọn một món hàng như thế nào, vậy cũng không hỏi được sao?”
“Chàng khốn nạn, chàng chính là không tin ta! Cái gì gọi là ‘chọn một món hàng’? Đây là lời hay ý đẹp sao! Ta chọn ai hà cớ gì phải giải thích với chàng, ta lại không làm chuyện gì sai trái vượt quá khuôn phép, để hắn bưng trà rót nước hầu hạ ta cũng khiến chàng truy cứu như vậy sao?” Nhiếp Xu Nhi tiếp tục la lối.
Mắt sao của Cố Niệm khẽ chớp, trong lòng bỗng nhiên lướt qua cảnh tượng Nhiếp Xu Nhi ôm gã hán tử dị tộc kia sờ cơ ngực, cho đến tận bây giờ cũng đủ khiến nàng đỏ mặt tim đập.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên thấp giọng hỏi nàng: “Thật sự không làm gì sao?”
Cố Niệm vốn đã chột dạ, bất thình lình bị hắn hỏi, lập tức giật nảy mình, vội lắc đầu như trống bỏi, miệng lại lắp ba lắp bắp: “Đương nhiên, không, không có mà…”
Tạ Nghiễn quá hiểu nàng, nheo mắt đánh giá một phen, trong lòng đã có suy đoán.
Cố Niệm e dè ánh mắt của hắn, vội níu lấy cánh tay hắn ngăn cản: “Phu quân, chàng đừng gây thêm rắc rối nữa… Dù sao thì, dù sao thì ta cũng không làm gì cả.”
Tạ Nghiễn ý vị sâu xa nhướng mày cười với nàng, Cố Niệm nơm nớp lo sợ nuốt nuốt nước bọt, quay mắt đi, liền thấy ngoài cửa có mấy vị ma ma và nha hoàn đang đứng, mắt không liếc ngang mặt không đổi sắc, hiển nhiên đã quen với việc hai người cãi vã từ lâu.
Các nàng thấy người tới, vội phúc thân hành lễ, có một vị ma ma vốn còn định vào nhà thông báo một tiếng, ai ngờ Tạ Nghiễn hơi giơ tay lên, đã kéo Cố Niệm đi thẳng vào cửa lớn.
Cuộc tranh cãi bên trong đột ngột dừng lại.
Nhiếp Xu Nhi ngồi ở ghế trên, giơ khăn tay giả vờ lau nước mắt, thỉnh thoảng lại lén nhìn ra ngoài cửa.
Đợi nàng ấy thấy người tới, tiếng khóc càng lớn hơn, vậy mà lại đứng dậy chạy về phía Cố Niệm, lập tức nắm lấy cánh tay nàng gào khóc: “Muội muội tốt, muội nói giúp ta một câu công bằng đi, ta và Lý Hoài không sống nổi với nhau nữa rồi!”
Cố Niệm sắc mặt cứng đờ, không nhịn được đưa mắt cầu cứu Tạ Nghiễn, ai ngờ hắn lại thản nhiên quay mặt đi, rõ ràng là “tuân thủ nghiêm ngặt” lời dặn của nàng, không có ý định gây thêm rắc rối.
Nàng nặn ra một nụ cười gượng gạo, kéo tay Nhiếp Xu Nhi, nhẹ giọng nói: “A tẩu, tẩu đừng vội, có gì từ từ nói.”
Nhiếp Xu Nhi lén lút đưa mắt ra hiệu với nàng, miệng lại nói: “Muội nói cho hắn biết, hôm đó chúng ta có phải chỉ xem náo nhiệt một lát không? Ngoài ra không làm gì hết!”
Cố Niệm không quen nói dối, nhưng chuyện này liên quan đến uy tín và thể diện của Nhiếp Xu Nhi, ngay cả Lý Hoài cũng đưa mắt nhìn nàng dò hỏi.
Nàng cười lúng túng, đành phải cười làm lành, giọng lí nhí: “Vâng…”
Nhiếp Xu Nhi lập tức cao giọng gấp tám lần: “Lý Hoài, chàng nghe đi, chàng nghe đi! Lần này chàng định bù đắp cho ta thế nào?” Nói xong, lại bắt đầu hu hu che mặt khóc nức nở.
Cố Niệm bị chiêu thức mượt mà này của nàng ấy dọa cho ngây người, Nhiếp Xu Nhi đã buông cánh tay nàng ra, một mình đi sang một bên, Lý Hoài sợ hãi vội vàng tiến lên an ủi, rõ ràng là vô cùng hối hận vì đã trách lầm ái thê.
Tạ Nghiễn coi như đang xem một vở kịch hay, lúc này mới khẽ huých cánh tay Cố Niệm, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, cúi người nói: “Chuyện náo nhiệt này xem hay chứ?”
Cố Niệm khẽ nhéo cánh tay hắn, lườm hắn một cái, âm thầm oán giận.
Chuyện này vốn đã yên ổn, Nhiếp Xu Nhi thấy diễn cũng kha khá rồi, vừa định ngưng giọng khóc, mời khách sang phòng bên dùng cơm.
Ai ngờ ngoài cửa lớn lại truyền đến một trận ồn ào.

Mọi người tò mò nhìn ra ngoài, từ đằng xa đã nghe thấy quản gia dùng ngữ khí tha thiết dẫn đường cho người khác, Còn chưa đợi Lý Hoài hỏi rõ người tới, ma ma ngoài cửa đã vào nhà thông báo: “Bẩm Điện hạ, là Tĩnh Hòa huyện chúa.”
Cố Niệm kinh ngạc sững sờ, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Nhiếp Xu Nhi, hai ánh mắt gặp nhau, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Tĩnh Hòa huyện chúa vừa mới vào cửa, thấy Cố Niệm và Tạ Nghiễn cũng đang ở Yến Vương phủ, lập tức cười vỗ tay: “Chuyện này thật thình cờ lại đúng lúc, cũng đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến.”
Lý Hoài chưa kịp hành lễ với nàng ta, lại nghe nàng ta ra lệnh ra ngoài cửa: “Vào cả đi, các ngươi là người ta mang đến, chứ có phải là làm điều gì khuất tất đâu.”
Dưới ánh mắt khôn lường và khác biệt của bốn người, hai nam tử cao lớn đã bước vào trong phòng.
Cố Niệm định thần nhìn kỹ, suýt chút nữa ngất đi—người tới lại chính là nam sủng mà hôm đó nàng chỉ bừa một cái chọn trúng.
Mà hai nam tử này vào phòng, trước tiên hành lễ với các quý nhân, cuối cùng lần lượt mỉm cười với Cố Niệm và Nhiếp Xu Nhi, đặc biệt hỏi thăm một tiếng “An hảo”.
Cố Niệm nào dám đáp lời, vội quay đầu đi không muốn đối mặt với hắn ta.
Bên Cố Niệm hồn vía còn chưa ổn định, Nhiếp Xu Nhi cũng mất kiểm soát hét lên một tiếng, nàng ấy nhận ra mình thất thố, vội che miệng lại. Hai người lại một lần nữa nhìn nhau ngầm hiểu, thầm nghĩ Tĩnh Hòa huyện chúa thật sự hoang đường, sao lại đưa hai vị “khổ chủ” này này đến Yến Vương phủ chứ?
Tạ Nghiễn liếc Cố Niệm, từ vẻ mặt như gặp phải kẻ địch mạnh của nàng mà đoán được thân phận của người tới.
Hắn thu lại tư thái ung dung, trong ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, lạnh lùng quét mắt nhìn người kia một cái.
Quả thực như lời Cố Niệm nói, hắn ta trông thật sự nho nhã thanh tú, cách ăn mặc lại không khác gì nam tử triều Đại Thịnh, trông giống như công tử của một gia tộc quyền quý nào đó ở Kinh thành.
Ánh mắt hắn không khỏi hơi trầm xuống, trong lòng hừ lạnh, thầm than thở sở thích bao nhiêu năm nay của Cố Niệm lại vô cùng nhất quán.
Hắn không thèm đem bản thân ra so sánh với những kẻ này, nhưng sự thật bày ra trước mắt, gã nam sủng bán rẻ nhan sắc này cũng tốt, mà tên tiểu nhân Thôi Vân Trì cũng được, thực ra đều có vài phần tương tự với hắn.
Tạ Nghiễn tâm trạng phức tạp, thực ra vốn dĩ không tận mắt thấy thì cũng thấy không sao, qua vài hôm tự nhiên sẽ buông xuống. Nhưng bây giờ đột nhiên đối mặt trực diện, cảm giác không thuận ý dưới đáy lòng lại dấy lên lần nữa.
Hắn tự lo thân mình còn chưa xong, hơi đâu mà lo chuyện ân oán của Nhiếp Xu Nhi và Lý Hoài, chuyển ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Cố Niệm chằm chằm, nhìn đến mức nàng mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức đầu sắp vùi vào trong y phục.
Đầu bên kia, cuộc tranh cãi của Nhiếp Xu Nhi và Lý Hoài đã sang một cục diện khác.
“Hoài ca ca, chàng nghe ta nói…”
“Nàng để ta bình tĩnh một lát.”
“Ta biết chàng muốn yên tĩnh một chút, nhưng chàng đừng bình tĩnh vội, được không?”
“…Không được.”
Nhiếp Xu Nhi không chịu buông tha, quấn lấy Lý Hoài bắt hắn đừng tính toán nữa, tình hình càng lúc càng phức tạp.
Tĩnh Hòa huyện chúa không tiện chen vào, liền đi tới trước mặt Cố Niệm và Tạ Nghiễn.

Cố Niệm thầm nghĩ không ổn, muốn ra hiệu với Tĩnh Hòa huyện chúa, nhưng còn chưa nắm vững được kỹ năng lén lút đưa mắt ra hiệu với người khác, chút hành động nhỏ kia đã bị Tạ Nghiễn nhìn thấy rõ mồn một.
Hơn nữa, hắn còn mặt không đổi sắc vạch trần ngay lập tức: “Phu nhân mắt không thoải mái sao? Để vi phu thổi cho nàng nhé.”
Hắn xoay vai Cố Niệm lại, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng, miệng lẩm bẩm: “Không, không có…”
Tĩnh Hòa huyện chúa không lĩnh hội được ám thị của Cố Niệm, nói toạc ra: “Ta thấy hai người vẫn ân ái như xưa là ta yên tâm rồi.”
Nàng ta ngừng một chút, lại kéo tuột gã nam nhân áo trắng kia, đẩy tới trước mặt “Hôm đó Niệm Nhi chỉ ngồi cùng hắn uống trà ăn chút điểm tâm, nói cười vài câu, có gì to tát đâu chứ?”
Cuối cùng lại vừa than vừa khuyên: “Nam nhân mà, độ lượng một chút mới tốt.”
Cố Niệm nghe vậy, sắc mặt “xoát” một tiếng trở nên trắng bệch, mấy câu này đúng là không giả, nhưng sự thật hết sức bình thường qua lời Tĩnh Hòa huyện chúa thuật lại, khung cảnh kia dường như trở nên mờ ám hơn rất nhiều. Huống chi, nàng làm gì có nói cười với hắn ta? Lần này khó tránh khỏi Tạ Nghiễn đa nghi .
Quả nhiên, Tạ Nghiễn chỉ hừ cười nhàn nhạt: “Đúng là không có gì to tát, lần này làm phiền Huyện chúa nương nương hao tâm tổn trí rồi.”
Một bữa trưa cứ thế mà tan.
Cố Niệm cắn răng cùng Tạ Nghiễn vội vã rời đi, hắn nắm chặt cổ tay nàng, nàng cúi gằm đầu, cuối cùng cùng nhau bước lên xe ngựa.
Tạ Nghiễn ngồi một bên im lặng, nàng liếc mắt nhìn trộm, không cảm thấy tâm trạng hắn không tốt, nhưng cũng chẳng nhìn ra là tốt chỗ nào, tóm lại là sâu không lường được.
Qua một lúc lâu, nàng khẽ nhích lại gần một chút, ngón tay thon nhỏ khẽ chạm, gãi gãi lên mu bàn tay Tạ Nghiễn, thấy hắn không động đậy, cuối cùng yên tâm nắm lấy bàn tay to của hắn, hắn cũng không hất ra.
Cố Niệm lập tức cười tươi bắt chuyện: “Phu quân, ta làm chủ mời chàng đến Thanh Phong Lâu ăn đồ tươi mới, được không?”
Tạ Nghiễn nói giọng mỉa mai: “Không dám, ta tay chân thô kệch không biết hầu hạ người khác.”
Cố Niệm: …
Nàng bĩu môi, lẩm bẩm: “Chuyện này không phải đã nói rõ ràng, không nhắc lại nữa sao…”
Tạ Nghiễn đương nhiên nghe thấy, hắn liếc nàng, thấy sườn mặt nàng óng ánh như ngọc, chiếc cổ thon dài trắng ngần hơi cong lên, đường cong vô cùng đẹp. Tóc búi lệch, có một lọn rơi vào trong y phục, lọt vào vùng tối lúc ẩn lúc hiện.
Yết hầu hắn khẽ trượt, tâm thần xao động, bỗng dưng ma xui quỷ khiến đưa tay ra kéo nàng vào lòng.
Giây trước Cố Niệm còn đang sầu não vì lời mỉa mai ngấm ngầm của Tạ Nghiễn, giây sau, cả người đã ngồi lên đùi hắn.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, hơi có chút xóc nảy.
Tấm lưng mảnh khảnh của nàng dán chặt vào lồng ngực ấm nóng kia, cánh tay dài của Tạ Nghiễn ôm lấy nàng, càng lúc càng siết chặt.
Hắn vùi đầu, tìm kiếm mùi hương thoang thoảng trong mái tóc nàng, hơi thở ấm nóng phả khắp vùng da thịt non mềm sau tai nàng, trêu chọc khiến nàng run rẩy cả người.
Mãi đến khi môi hắn dán lên gáy, Cố Niệm đang thất thần nhất thời bỗng nhiên trong lòng chấn động mạnh, đôi mắt đẹp mở to, thầm nghĩ Tạ Nghiễn không phải lại nổi hứng, muốn ở trên xe ngựa…

Nàng hơi vặn vẹo vòng eo, giơ tay đè lên cổ tay Tạ Nghiễn, còn chưa kịp thốt ra nửa chữ, hai tay lại bị bàn tay to của hắn bắt được, nắm chặt trên đùi.
Hắn buông tay kia ra, khẽ nâng cằm nàng đưa tới trước mặt, cúi người hôn xuống.
Vạt váy hơi loạn, yếm rộng thùng thình khẽ nhấp nhô, Cố Niệm toàn thân run rẩy, khẽ rên một tiếng, bị thủ đoạn thành thạo của hắn trêu chọc một phen, dễ dàng đ*ng t*nh.
Đôi mắt nàng tựa sao mờ ảo, má như cánh đào phơn phớt hồng, trong lúc mơ mơ màng màng lại chủ động đưa đầu lưỡi ra cùng hắn truy đuổi quấn quýt, tựa như đã say đến mức quên hết thảy.
Tạ Nghiễn đúng lúc mê hoặc bên tai nàng: “Hôm nay nàng chiều ta thêm một lần, ta liền không nhắc lại nữa, được không?”
Cố Niệm thần trí trống rỗng, mắt đẹp khép hờ, thở hổn hển dựa vào vai hắn, giọng nhỏ yếu ớt nói: “Vậy cũng, không, không được ở đây.”
Tạ Nghiễn ổn định lại hơi thở, há miệng ngậm lấy d** tai nàng, giọng khàn khàn nói: “Nàng không muốn thì không ở đây.”
Lời này nghe thì có vẻ là có ý tốt, nhưng Cố Niệm chỉ cảm thấy mình lại bị lừa rồi, nàng không có sức lực phản bác, chỉ xác nhận lại lần cuối: “Không muốn.”
Tạ Nghiễn vậy mà chịu nghe theo nàng, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt nàng, cũng không hề dừng động tác của ngón tay.
Cố Niệm đành phải mặc cho hắn làm càn, hờ hững dựa vào cánh tay hắn, eo nhỏ vặn vẹo run rẩy không ngừng, cuối cùng đầu váng mắt hoa mềm nhũn trong lòng hắn, không còn một chút sức lực nào.
Xe ngựa không biết đã dừng ở cửa hông của Trấn Nam Hầu phủ từ lúc nào. Từ đây vào phủ có thể đi thẳng đến Sơ Vũ Hiên, không cần kinh động quá nhiều người.
Tạ Nghiễn bế ngang Cố Niệm, sải bước vào trong sân, Cố Niệm mặt đỏ bừng vùi mình trong lòng hắn, cuối cùng trời xoay đất chuyển, không biết thời gian xoay vần ra sao, tóm lại họ lại đến phòng tắm hai lần nữa, còn có một lần trực tiếp ngất lịm đi một lúc trong nước, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.
Đêm đó, Tạ Nghiễn ôm nàng ngủ.
Đôi mắt sao của Cố Niệm run run, năm ngón tay khẽ ấn lên cánh tay săn chắc của hắn, bỗng nhiên nổi lên một cơn tức giận, cũng không biết lấy đâu ra tinh thần, há miệng khẽ cắn một cái, như thể trút giận, nhưng đối với Tạ Nghiễn mà nói, cảm giác tê dại nhè nhẹ này giống hệt như mèo con cào người, không đau không ngứa.
Hắn siết chặt vòng tay, vùi đầu vào sau gáy nàng, giọng trêu chọc: “Còn muốn nữa sao?”
Cố Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận, há miệng, môi đỏ hơi sưng lên, cổ họng khàn đặc rồi, vẫn phải phản bác: “Tạ Thiếu Hành, ta lần sau không bao giờ tin chàng nữa…”
Trong giọng nói tràn đầy sự tủi thân, càng khiến người ta thương tiếc.
Tạ Nghiễn cười trầm, chậm rãi quấn lọn tóc mai bên má nàng, hôn lên bờ vai ngọc của nàng những nụ hôn vụn vặt: “Lần sau hãy hay.”
Cố Niệm tức giận húc húc vào người hắn, lại bị hắn dễ dàng đè lại động tác.
Hắn dịu dàng v**t v* gò má nàng, ngón tay lướt qua mày mắt mềm mại của nàng, giống như hạt ngọc trời quý giá được nâng niu trong tay, yêu thích không buông.
Hắn thở dài khe khẽ: “Ngủ đi, Niệm Niệm.”
Cố Niệm mang trong lồng ngực đầy ắp sự thỏa mãn mãnh liệt và ấm áp, yên tĩnh nhắm mắt lại.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng khẽ giọng đáp lại: “Tạ Thiếu Hành, chàng ôm ta chặt thêm chút nữa.”
Cánh tay ôm ở hai bên sườn nàng dần dần siết lại, nàng yên ổn lún sâu vào lồng ngực hắn, chìm sâu vào mộng đẹp.


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 74: Còn muốn nữa sao?
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...