Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 65: Ta đang nghe, ngài tiếp tục bịa đi
Sở vương phủ đêm nay vắng vẻ hơn mọi khi.
Lý Trạm ở Thư các mặt mày âm trầm, lắng nghe thị vệ tỉ mỉ bẩm báo từng đồng đảng mấy ngày nay không hiểu sao lại bị người ta gài bẫy vạch trần.
Mấy ngày nay hắn ta đầu bù tóc rối, cũng hiếm khi bước chân ra khỏi cửa Vương phủ.
Từ khi chuyện của Tưởng Vịnh Chính đột ngột xảy ra, cho đến lúc Lý Trạm ý thức được chuyện này không thể cứu vãn, đành bỏ xe giữ tướng, trong đêm lệnh liền cho người tiêu hủy chứng cứ phạm tội liên quan, nhưng bất đắc dĩ vẫn chậm mấy bước.
Sổ sách và thư từ liên quan đến hướng đi của ngân lượng cứu trợ thiên tai không kịp di chuyển, một phần rơi vào tay Tạ Nghiễn, còn phần còn lại đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Tuy các khoản mục qua lại đó thoáng nhìn không liên quan gì nhiều đến hắn ta, nhưng chỉ cần Hoàng đế có tâm tư muốn điều tra triệt để, nắm chặt chuyện này không buông, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ lan đến trên người hắn ta.
Ngay lúc hắn ta đang vô cùng mất kiên nhẫn, tỳ nữ bên ngoài vào truyền: “Bẩm Điện hạ, Tuyết nương nương ở bên ngoài cầu kiến.”
Lý Trạm nghe vậy quay đầu lại, mày nhíu thật sâu, lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Tỳ nữ kia thấy hắn ta chậm chạp không lên tiếng, lại đánh bạo nói: “Điện hạ, Tuyết nương nương đặc biệt hầm canh sâm mang đến, hiện đang chờ ở ngoài cửa.”
Lý Trạm cả giận: “Bảo nàng ta cút!”
Cung nữ sợ hãi quỳ xuống, vội vàng dập đầu: “Vâng, Điện hạ bớt giận.”
Lý Trạm mệt mỏi day day ấn đường, giơ tay ngăn thị vệ tiếp tục bẩm báo.
Hắn ta cảm thấy sâu sắc sự bất lực, lòng biết rõ Lý Hoài và Tạ Nghiễn lần này định làm thật, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để hắn ta thoát thân.
Những chứng cứ kia tuy không thể hoàn toàn chỉ ra tội trạng của hắn ta, nhưng khó mà đảm bảo bọn Tưởng Vịnh Chính không chịu nổi cực hình, liên lụy đến hắn ta gặp họa.
Hắn ta thở dài một hơi, vừa định hỏi rõ tiến trình thẩm tra vụ án này, ai ngờ bên ngoài lại có người đến gần.
“Điện hạ, Cố điển lại cầu kiến.” Tên thị vệ trẻ tuổi kia chỉ dám chờ ở ngoài cửa truyền lời, hiển nhiên cũng rất sợ rước phải sự tức giận của Lý Trạm.
Lý Trạm lại nhíu mày, thầm mắng một tiếng: “Hai huynh muội nhà này hôm nay hẹn nhau đến gây khó chịu cho bổn vương à…”
Nhưng hắn ta suy nghĩ một lát, vẫn truyền Cố Minh Chương vào trong.
Cửa mở ra, Cố Minh Chương sải bước vào trong, vội vàng vái chào hành lễ với Lý Trạm.
Lý Trạm vốn còn muốn chế nhạo vài câu, ai ngờ hắn ta ngước mắt đánh giá Cố Minh Chương, lại thấy sắc mặt Cố Minh Chương trắng bệch, tựa như gặp phải chuyện gì khó khăn lắm, vậy mà có chút lo lắng tâm thần không yên.
Hắn ta khó hiểu liếc nhìn Cố Minh Chương: “Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
Nói rồi, giơ tay cho thị vệ trong phòng lui ra.
Cố Minh Chương đợi cửa phòng đóng kỹ lại, lúc này mới “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói: “Điện hạ, ngài nhất định phải bảo vệ cho Minh Chương!”
Lý Trạm không hiểu ra sao nhìn hắn ta, lại nghe hắn ta nói: “Ta hôm nay, hôm nay ở phố Tân Môn trông thấy Tạ Tiểu hầu gia—— còn có muội muội ta Cố Niệm!”
“Nàng ta không phải đã chết rồi sao? Sao lại đột nhiên trở về Kinh thành, còn đi cùng Tạ Nghiễn… Chẳng lẽ nói những năm nay nàng ta đều bị Tạ Nghiễn giấu ở Hầu phủ? Không, không thể nào! Nếu nàng ta được Tạ Nghiễn cứu, sao có thể không tìm ta gây phiền phức được?”
Cố Minh Chương nhất thời vô cùng kinh hãi, không khỏi nói năng lộn xộn phân tích, vừa lật đổ kết luận mình tự cho là đúng, vừa rơi vào sự nghi ngờ bản thân cực lớn.
Lý Trạm mất kiên nhẫn quát bảo hắn ta: “Câm mồm!”
Lý Trạm tức giận thở hổn hển, lạnh giọng nói: “Một chuyện nhỏ chưa có kết luận, đã khiến ngươi rối loạn trận tuyến. Theo ta nhiều năm như vậy, vẫn không sửa được cái thói xấu thần hồn nát thần tính của ngươi, bên cạnh Lý Trạm ta sao lại toàn là đám phế vật các ngươi cơ chứ?”
Cố Minh Chương vội vàng biện giải: “Thật sự là không dám sơ suất, chuyện thuyền khách kia dù sao cũng là dùng đến sự giúp đỡ của Điện hạ… Ta sợ Cố Niệm lật lại vụ án này, bất lợi cho Điện hạ.”
Hắn ta nói năng không lựa lời, vậy mà lại đem chuyện cũ năm đó tiết lộ ra lần nữa, càng khiến lửa giận trong lòng Lý Trạm bốc lên.
Lý Trạm vớ lấy nghiên mực hung hăng ném về phía Cố Minh Chương, tuy không làm hắn ta bị thương bao nhiêu, nhưng cũng dọa hắn ta lùi về sau mấy bước.
Hắn ta cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Lý Trạm lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày đó ngươi vẫn luôn dự tiệc ở phủ của ta, chưa bao giờ lên chiếc thuyền đó.”
Cố Minh Chương vội vàng ứng tiếng: “Ty chức hiểu rõ.”
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Lý Trạm mới nói: “Những thuyền phu liên quan đến vụ việc năm đó, còn có nha dịch bến tàu có khả năng biết chuyện này, mấy ngày nay ngươi xử lý sạch sẽ nhanh đi.”
Cố Minh Chương trừng lớn mắt, hơi thở có chút loạn, một lúc lâu mới cúi đầu nhận lời.
Lý Trạm lạnh lùng liếc hắn ta một cái, không bảo hắn ta đứng dậy, chỉ chậm rãi nói: “Gần đây ngươi tốt nhất nên bớt phô trương bên ngoài, an phận ở trong nhà một chút. Bên Tưởng Vịnh Chính đủ khiến ta phiền lòng nhức đầu rồi, ngươi đừng gây thêm thị phi nữa.”
Cố Minh Chương vâng dạ.
Hắn ta lại đổi giọng điệu, thái độ hơi hòa hoãn: “Ta quả thật nghe nói Tạ Nghiễn gần đây vậy mà thu nhận một ngoại thất, không biết chuyện này thật giả thế nào, ta sẽ phái người đi điều tra rõ ràng, ngươi đừng tự loạn trận tuyến.”
Lý Trạm dừng một chút, khá là khinh thường nói: “Kể cả chính là người muội muội hờ không đáng chết kia của ngươi trở về Kinh thành, nàng ta có thể làm gì ta? Ban đầu không dám lật án, vậy chính là không có lá gan đó, với cái tính tình rụt rè sợ sệt kia của nàng ta, dù có Tạ Nghiễn chống lưng thì đã sao chứ?”
Cố Minh Chương liên tục nói phải, ban đầu hắn ta còn sợ mình bị vắt chanh bỏ vỏ, có được lời hứa của Lý Trạm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn ta tuy đang quỳ, nhưng tư thế đã không còn căng cứng như vậy nữa, Lý Trạm cũng vừa hay cho phép hắn ta đứng dậy.
Hai người lại bàn bạc kỹ lưỡng một phen về việc sắp xếp những chuyện sau đó, Cố Minh Chương thức thời chuẩn bị cáo lui.
Hắn ta đi đến bên cửa, Lý Trạm đột nhiên nói: “Chờ đã.”
Cố Minh Chương lại quay người hơi dừng lại, chỉ nghe Lý Trạm nói: “Ngươi đi nói với Cố Tuyết Ngưng, ở trước mặt ta tìm sống tìm chết chỉ vô dụng thôi, Lý Trạm ta xưa nay không ăn cái trò này của nữ nhân. Nàng ta nếu còn không an phận, ngày nào đó bị ma ma quản giáo của Vương phủ bán đi cũng không biết chừng.”
Cố Minh Chương nghe vậy liền hoảng sợ, thầm mắng Cố Tuyết Ngưng không có chí tiến thủ, đồng thời lại kiêng kỵ thủ đoạn thâm độc của Lý Trạm, không khỏi miễn cưỡng cười khổ, cúi đầu nhận lời, hứa hẹn sẽ khuyên bảo muội muội mình cẩn thận lời nói và việc làm.
Ban đầu Cố Tuyết Ngưng bất chấp tất cả dây dưa qua lại với Lý Trạm, Cố Minh Chương còn từng cho rằng có thể dựa vào sự sủng ái của muội muội mà được coi trọng thêm mấy phần.
Ai ngờ tình cảm của nam nhân dễ tan, hắn ta bị lợi ích che mờ mắt, quên mất Lý Trạm lại là tay chơi lão luyện trong chuyện đó.
Vị trí trắc phi ban đầu hứa hẹn với Cố gia, cuối cùng biến thành thiếp thất, bất kể Cố Tuyết Ngưng làm loạn khóc lóc thế nào, nhưng nàng ta dù sao cũng đã thất thân với người ta trước, không còn chút tự tin nào để tranh giành, chỉ đành không cam lòng không tình nguyện mà dễ dàng bị Lý Trạm thu nạp vào hậu trạch Vương phủ.
Cái gọi là vinh quang kia chính là chút hy vọng treo ở trước trán, cần Cố Tuyết Ngưng phải khoe mẽ lấy lòng, mới có thể cầu xin Sở vương ngày nào đó khai ân ban cho một vị trí phi tần.
Hắn ta đi suốt quãng đường này tâm trí rối loạn, mơ mơ màng màng bước về nhà, mệt đến mức ngã đầu liền ngủ.
Hắn ta gặp một cơn ác mộng đáng sợ, trong mộng, Cố Niệm hóa thành nữ quỷ đòi mạng, ướt sũng bò lên từ đáy sông lạnh như băng, mái tóc dài như nút thắt đòi mạng, siết chặt cổ hắn ta, kéo hắn ta vào trong bóng tối vô tận.
…
Từ hôm ở Kinh thành trở về, Cố Niệm ở lại nghĩa thục thôn Tam Hợp thêm mấy ngày, Phùng lão cuối cùng cũng từ trong thành dưỡng bệnh trở về.
Tạ Nghiễn hôm trước được triệu kiến đã vội vã về Kinh thành, nàng hiếm khi được nhàn rỗi, ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi một lát, ai ngờ mở mắt ra lần nữa đã là lúc hoàng hôn buông xuống.
Nàng ngồi ngây người bên giường, Nguyệt Mai đang ở phòng bếp giúp đỡ lặt vặt, Nhan Tùng hình như đang ở trong sân.
Cố Niệm có một thoáng ảo giác, thật ra cứ ở lại thôn Tam Hợp lâu dài cũng rất tốt.
Nơi đây có giọng quê hương nàng quen thuộc, có món ăn hợp khẩu vị, còn có phong cảnh núi sông nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, con người trời sinh đã có bản tính hướng về tìm về cội nguồn, cho dù bên ngoài có tốt đến đâu, cũng không thể so được với quê hương.
Cũng chính lúc nàng đang ngẩn người, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.
Cố Niệm vừa xỏ giày đẩy cửa ra, chưa thấy người tới, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mà lại hơi xa lạ kia: “Mau mau dỡ đồ xuống, đưa lồng điểm tâm này cho ta——”
Người nọ đi vào trong mấy bước, nhìn chăm chú Cố Niệm vẫn đang ngơ ngẩn, cười lớn tiếng: “Niệm Nhi!”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn Nhiếp Xu Nhi đang được mấy tỳ nữ vây quanh đi tới, trong lòng lại một lần nữa thầm oán thán Tạ Nghiễn một tiếng.
Từ Lý Hoài đến Nguyệt Mai, rồi đến lão Trịnh, Nhan Tùng… bây giờ ngay cả Nhiếp Xu Nhi cũng rêu rao trống giong cờ mở chạy đến nhận người quen với nàng, cho dù nàng từng thổ lộ mấy phần cảm nhận thật với hắn, nhưng hắn cũng quá không coi bí mật này ra gì rồi!
Nàng dường như không cần che che đậy đậy nữa, chi bằng cứ thông báo cho thiên hạ, nàng Cố Niệm vẫn sống sờ sờ trở về rồi… Cố Niệm vốn còn có chút oán hận, nhưng lập tức nghĩ lại, lẽ nào đây chính là dự tính của Tạ Nghiễn?
Hắn muốn nàng hoàn toàn buông bỏ chuyện này, không cần phải nơm nớp lo sợ tai ương năm đó nữa, chỉ vì hắn đang từng bước thực hiện lời hứa ngày đó với nàng, hắn nói, chỉ bằng một mình hắn Tạ Nghiễn là có thể bảo vệ nàng chu toàn…
Sự chu toàn này không phải là muốn nàng cẩn thận dè dặt sống trong bóng tối, mà là muốn nàng quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, thản nhiên đối mặt với tất cả mọi người mọi việc.
Nàng có thể tùy hứng đi đến tất cả những nơi muốn đi, làm những việc mà đáy lòng khao khát nhất.
Cố Niệm nghĩ đến đây, lại như chợt bừng tỉnh, trái tim đập thình thịch dữ dội.
Trong phút chốc, Nhiếp Xu Nhi đã chạy đến trước mặt nàng, nắm tay nàng quan sát tới lui, miệng không ngừng “ai da”, vừa kéo nàng vào trong phòng.
“Trông gầy đi nhiều thế này, có phải Tạ Thiếu Hành bạc đãi muội không?” Nhiếp Xu Nhi nhíu mày, đau lòng nhìn nàng “Nào, muội ăn chút điểm tâm ta mang từ phủ Yến Vương đến đi, Lý Hoài đặc biệt xin Thánh thượng một vị ngự trù, đều là tự tay vị ấy làm đó!”
Cố Niệm nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng kinh ngạc nhìn Nhiếp Xu Nhi, trong tay đã bị nhét hai miếng bánh hoa quế giòn đường, nhất thời nuốt không vào, nói cũng không ra lời.
Mãi mới ngăn được sự kích động khó kìm nén của vị Yến Vương phi này, Cố Niệm cuối cùng cũng được mở miệng: “Vương phi nương nương sao, sao lại đến đây ạ?”
Nhiếp Xu Nhi trách: “Sao lại không nhớ rồi? Muội nên gọi ta là A tẩu mới phải.”
Cố Niệm vội lắc đầu: “Không dám.”
Nhiếp Xu Nhi “chậc” một tiếng, lập tức đoán được mấy phần.
Nàng ta khẽ than: “Xem ra vẫn là Tạ Thiếu Hành quá vô dụng, đã bao lâu rồi, ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện mà cũng không đòi lại được trái tim mỹ nhân!”
Nàng ta nói năng không lựa lời mà oán giận, lại nói: “Muội cứ gọi ta là tỷ tỷ trước cũng được, chỉ là đừng quá khách sáo, nếu không lại có vẻ chúng ta xa cách.”
Cố Niệm chăm chú lắng nghe, không khỏi tò mò liếc trộm Nhiếp Xu Nhi, khẽ hỏi: “Tiểu hầu gia ngấm ngầm làm gì ạ?”
Nhiếp Xu Nhi hồ nghi nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau, tựa như đều vô cùng khó hiểu về đối phương.
Nàng vội dịch ghế, sát lại gần Cố Niệm hơn một chút, kỳ quái hỏi: “Ta nghe Lý Hoài nói, mấy hôm trước hắn dẫn muội đến phố Du Lâm xem cửa hàng… Chẳng lẽ hắn cố ý lừa ta, thật ra muội không đi à?”
Cố Niệm cũng sững sờ, nàng gật gật đầu, càng thêm khó hiểu: “Đi thì có đi… nhưng… dược đường đó vốn là nương ta để lại, có liên quan gì đến Tiểu hầu gia đâu?”
Nhiếp Xu Nhi mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn nàng, hiển nhiên không ngờ Tạ Nghiễn vậy mà có thể nhịn đến mức này.
Nàng ta vội kéo tay Cố Niệm, tựa như bỏ lỡ cơ hội tốt này thì sẽ không bao giờ có lại nữa “Tạ Thiếu Hành trước đó đưa một tờ khế đất cho Lý Hoài, nói là bảo Lý Hoài kiểm tra xem khế đất đó thật giả và thời hạn thế nào. Sau đó không biết làm sao, lại mang một rương bạc lớn nhờ Lý Hoài ra mặt mua lại toàn bộ bốn gian cửa hàng ở phố Du Lâm, người được cử đi ký tên điểm chỉ định khế ước còn là người nương gia của ta đó!”
Cố Niệm giật mình, sắc mặt đã đại biến: “Tỷ nói cái gì?”
Nhiếp Xu Nhi bảo nàng bình tĩnh đừng nóng “Bốn bản khế đất mới làm vốn dĩ viết tên của chưởng quầy đứng ra lo liệu việc này, sau đó Tạ Thiếu Hành chuyển đến Hộ bộ, tìm người đổi thành tên của muội…”
Nàng ta vốn dĩ sắc mặt vô cùng đắc ý, ai ngờ vừa quay qua, trông thấy Cố Niệm mắt mở to nhìn lại mình, lúc này mới tự biết mình lỡ lời.
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, nhất thời hoang mang tột độ, hoàn toàn không biết hôm đó Tạ Nghiễn dẫn nàng đến phố Du Lâm, bề ngoài là vì muốn nàng yên tâm, còn đường đường hoàng hoàng nói gì mà hắn “thuận đường đi qua”, “Vương di nương không có bản lĩnh cao như vậy”, chẳng qua đều là không muốn nàng nghi ngờ, thực chất đã sớm ngấm ngầm giải quyết vô số việc.
Mà lâu như vậy rồi, hắn nửa chữ cũng không nhắc đến trước mặt nàng.
Là sợ nàng không chấp nhận sao? Nhưng chuyện này có thể giấu nàng được bao lâu? Sau này quan phủ tuần tra sổ sách, đối chiếu khế đất, nếu có chút sơ suất nào đó, một khi tra xét ra, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đầu nàng, đến lúc đó lại còn có thể giấu được nữa sao?
Cố Niệm nhất thời tâm ý hỗn loạn, nhíu mày im lặng hồi lâu, lúc này mới hơi gỡ rối được một chút trong suy nghĩ, vội nhìn sang Nhiếp Xu Nhi hỏi: “Xu tỷ tỷ, chuyện này xảy ra từ khi nào?”
Nhiếp Xu Nhi hơi nhớ lại, chậm rãi nói: “Khi đó hắn còn chưa về Kinh thành đâu, nếu không cũng sẽ không nhờ Lý Hoài làm.”
Cố Niệm người cứng đờ, cho nên… hắn sớm đã bắt đầu trù tính chuyện này từ lúc ở Tầm Khê, sự sắp đặt được cài cắm tinh vi, bố cục sâu xa, mỗi một câu hắn nói khi đó, đều không phải là lời nói suông chỉ để lừa nàng về kinh, dỗ nàng mềm lòng.
Hắn… quả thật để ý đến nàng như vậy sao?
Nhưng Cố Niệm không thể truy ra được Tạ Nghiễn rốt cuộc bắt đầu để nàng trong lòng từ khi nào? Là sau khi bất ngờ trùng phùng sao? Hay là như lời hắn nói hôm đó, hắn sớm đã động tâm đ*ng t*nh, chỉ là không kịp thời nhận ra tâm ý của mình…
Nếu vậy, cái chết của Thôi Vân Trì, nàng không thể không hoài nghi cũng là thủ đoạn của Tạ Nghiễn.
Nàng ban đầu tưởng rằng chỉ là Thôi Vân Trì lưu luyến chốn hoa lệ, chết vì phong lưu, nhưng bây giờ xem ra, mỗi một chuyện, mỗi một việc, có lẽ đều không thoát khỏi liên quan với Tạ Nghiễn…
Cố Niệm nhất thời thất thần, Nhiếp Xu Nhi gọi mấy tiếng không thấy trả lời, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng.
“Niệm Nhi, những năm nay muội đã chịu khổ nhiều rồi phải không?” Nàng ta chậm rãi hỏi, có chút không nỡ “Trước đây là do Tạ Thiếu Hành cái tên đại thông minh kia đối xử tệ bạc với muội, nhưng theo ta thấy, hắn thật ra cũng không xấu, chỉ là đầu óc thiếu mất sợi dây thần kinh thôi.”
“Bây giờ bình an trở về là tốt rồi, thật ra ta cũng nghe Lý Hoài nói một số chuyện… Muội cũng đừng trách ta, là hắn lắm mồm không giấu được chuyện gì cả. Ta nghe xong mà đau lòng thay muội, ban đầu gặp phải những kẻ xấu kia, sao không nói với chúng ta?”
“Thật ra… chúng ta cũng không phải đều là người xấu, tuy trước đây muội chưa từng qua lại thân thiết với ta, nhưng chắc cũng biết ta không có ác ý với muội.”
Cố Niệm nghe nàng ta nói một tràng, trong lời nói lại nhắc đến cái miệng lắm lời của Lý Hoài, hoàn toàn trái ngược với lời đảm bảo của Tạ Nghiễn, không khỏi vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhiếp Xu Nhi dừng một chút, có chút hối hận thở dài: “Lần đó ở Thẩm gia, ta không nên bỏ muội lại một mình trốn tìm nơi thanh tịnh. Giả gia cô nương là kiểu đầu óc đơn giản ăn nói không kiêng dè, gia thế nàng ta tốt, từ nhỏ sống trong vinh hoa phú quý, cho nên nuôi ra một thân thói xấu. Muội không biết, ngày đó Thiếu Hành còn đặc biệt đi cảnh cáo nàng ta bớt nói bậy bạ, cho nên sau này trong chuyến đi săn mùa thu, nàng ta thấy muội liền đi đường vòng.”
Nàng ta nói xong, nhịn không được bật cười thành tiếng, hiển nhiên có sự sảng khoái của việc ân oán phân minh. Nàng ta đang cười, lại thấy Cố Niệm vẻ mặt phiền muộn, liền đoán nàng ngay cả chuyện này cũng không biết, nụ cười kia lập tức đông cứng trên khóe miệng.
“Miệng của Tạ Thiếu Hành cũng quá kín…” Nàng ta lúng túng nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm hơi cúi đầu, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hóa ra, ngày đó ở sân mã cầu, Giả Huệ Vân trốn xa như vậy, là vì Tạ Nghiễn sớm đã thực hiện lời hứa của hắn vào ngày hôm đó.
Ngày đó hắn tìm thấy nàng, nói với nàng là: “Không phải lỗi của nàng, ta sẽ tìm bọn họ tính sổ.”
Hóa ra, mỗi một câu hắn nói với nàng, tất cả đều được thực hiện, chưa bao giờ là nói suông.
Cố Niệm vừa cảm động, lại vừa ảo não, cuối cùng, còn có chút buồn bã.
Thật ra trong chuyến đi săn mùa thu đó, nàng có quá nhiều cơ hội có thể sớm vạch trần bộ mặt thật của Cố Minh Chương, khi đó nàng cũng có quá nhiều lựa chọn có thể bảo vệ mình tốt hơn.
Nhiếp Xu Nhi đưa nàng rời khỏi bãi săn, Tạ Nghiễn từng bước ép sát muốn nàng nói thật, Lý Hoài ở bên hòa giải khuyên nhủ… mỗi người bọn họ đều không có lý do gì để hại nàng, nàng rõ ràng có thể yên tâm tìm kiếm sự giúp đỡ từ bọn họ.
Mà nàng, ban đầu vì quá muốn níu giữ đoạn nhân duyên mờ mịt kia, thành ra đi nhầm đường lạc lối, vậy mà vô hình chung lại trở thành đồng lõa cho Cố Minh Chương làm càn phạm pháp.
Cố Niệm ảm đạm than thở một tiếng: “Xu tỷ tỷ, trước đây ta cũng không đúng, không hoàn toàn là vấn đề của Tiểu hầu gia.”
Nhiếp Xu Nhi thấy thái độ nàng dịu đi, vội lại hỏi: “Vậy muội… không trách hắn nữa sao?”
Cố Niệm quay mắt nhìn nàng ta, cười khẽ: “Không sợ tỷ tỷ chê cười, thật ra ta chưa bao giờ trách Tiểu hầu gia…”
Nhiếp Xu Nhi vui mừng khôn xiết: “Vậy ý của muội là, bằng lòng không so đo hiềm khích trước đây với hắn nữa, hòa hảo như lúc ban đầu sao?”
Cố Niệm sững sờ, môi hồng hé mở, vội muốn giải thích một phen.
Ai ngờ Nhiếp Xu Nhi trong lòng vui sướng, miệng như không có chốt: “Như vậy Trưởng công chúa và Lão hầu gia cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi… Muội không biết đâu, Trưởng công chúa cách dăm ba bữa lại phái người tới hỏi ta, muội và Tạ Thiếu Hành rốt cuộc tiến triển thế nào? Nhưng ta lại bị Lý Hoài cản, nói gì cũng không cho ta đến gặp muội. Hôm nay nếu không phải nhân lúc Lý Hoài dẫn Thiếu Hành vào cung, ta lén lút chuồn ra ngoài…”
Cố Niệm lại cả kinh: “Trưởng, Trưởng công chúa cũng biết ta đã trở về sao?”
Trong lòng nàng vừa tức vừa giận, Tạ Nghiễn rốt cuộc đã giấu nàng đem chuyện này nói cho bao nhiêu người biết rồi?
Trước đó hắn còn giả vờ giả vịt hỏi nàng có muốn ở lại không, bây giờ xem ra, hắn là mưu tính đã lâu, sớm đã bày xong bàn tính như ý, chính là định đem chuyện này làm ầm lên càng lớn càng tốt, căn bản là không có ý định thả nàng rời đi!
Nhiếp Xu Nhi cười “ừm” một tiếng, đắc ý vênh váo nói: “Điện hạ mong ngươi sớm ngày trở về Hầu phủ đó! Ta nghe Lý Hoài nói, Lão hầu gia sớm đã lệnh cho người ta sắp xếp lại Sơ Vũ Hiên, còn móc tiền riêng ra sắm thêm đồ đạc mới, chỉ chờ muội ngày nào đó trở về ở cho thoải mái—— Ông ấy vốn là người không thích phô trương nhất, có thể thấy đối với muội coi trọng đến mức nào!”
Mặt Cố Niệm hết đỏ lại trắng, vừa nóng vừa xấu hổ, quả thực không biết đối mặt thế nào.
Nàng chưa bao giờ nghĩ muốn theo Tạ Nghiễn trở về Hầu phủ, càng không nghĩ tới, xa cách nhiều năm như vậy, bọn họ… vậy mà vẫn còn nhớ đến nàng, càng không vì chuyện hòa ly không rõ lý do năm đó mà sinh ra thành kiến, nghi kỵ với nàng.
Cố Niệm hoang mang không biết làm sao, chỉ đành khẽ nói: “Ta hổ thẹn với lòng tốt của bọn họ…”
Câu nói thật trong lòng là không có ý định về Hầu phủ rốt cuộc vẫn không nói ra, cũng tránh để Nhiếp Xu Nhi biết quá nhiều, đến cuối cùng lại không thể cứu vãn.
Nhiếp Xu Nhi vẫn đang nói tốt cho Tạ Nghiễn, nhưng Cố Niệm tâm thần không yên, gần như không nghe vào lòng được bao nhiêu.
Nàng luôn cảm thấy giữa nàng và Tạ Nghiễn còn thiếu một lần thẳng thắn, mở lòng với nhau, đem tất cả những gì đã làm, đã nghĩ, toàn bộ nói rõ ràng, cũng tránh cho đôi bên lại có day dứt.
Cũng chính lúc nàng đang xuất thần, ngoài cửa có tiếng ngựa dừng.
Hai giọng nói quen thuộc chen vào trong sân——
“Ta cản được sao? Mấy ngày nay không phải đều cùng ngươi xử lý chuyện của Cố Minh Chương à, nàng ấy lén lút đến thôn Tam Hợp , ta cũng không thể trói người lại, làm vậy ta còn có ngày tháng yên ổn được sao?” Đây là Lý Hoài.
Cố Niệm đối với chuyện gặp lại người quen cũ không còn chút gợn sóng nào nữa.
Nàng cùng Nhiếp Xu Nhi đang kinh ngạc thất sắc đứng dậy, còn chưa ra khỏi cửa, liền thấy Tạ Nghiễn tức tốc xông vào trong phòng.
Một thân khí thế hung hăng, trước tiên lạnh lùng liếc Nhiếp Xu Nhi một cái, lúc này mới sải bước lớn đi đến trước mặt Cố Niệm, dịu giọng xuống, mở miệng liền tỏ ra yếu thế: “Chuyện này không phải ta nói cho tẩu ấy, nàng không thể đổ lỗi cho ta được.”
Cố Niệm chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: “Phải, ngài vô tội nhất, ngay cả Trưởng công chúa điện hạ và Lão hầu gia, bọn họ tất nhiên cũng là vô tình biết được chuyện này mà thôi.”
Sắc mặt Tạ Nghiễn đình trệ, vội quay đầu trừng mắt nhìn Nhiếp Xu Nhi, nàng ta đáp lại bằng một biểu cảm hung hãn, ra vẻ ai sợ ai chứ.
Lý Hoài đã nhanh tay kéo nàng ta ra khỏi cửa, Cố Niệm mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người dần dần bay xa.
“Ta không quan tâm, Lý Hoài, tối nay ta cũng muốn ở lại đây!”
“Tổ tông ơi, nàng còn ngại chưa đủ loạn sao?”
“Chàng có biết nói chuyện không, rốt cuộc là ai đang gây rối?”
Không biết Nhiếp Xu Nhi dùng thủ đoạn gì, tóm lại đến cuối cùng, điều Cố Niệm nghe thấy là Lý Hoài thỏa hiệp rồi.
Nàng chuyển tầm mắt trở lại trên mặt Tạ Nghiễn, trong thần sắc hắn vậy mà có chút bối rối lấy lòng.
“Nàng nghe ta nói——”
Cố Niệm hiếm khi ngắt lời hắn: “Tạ Thiếu Hành, ta đang nghe, ngài tiếp tục bịa đi.”
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
