Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 6: Đêm tối

Tạ Nghiễn nhìn nàng chằm chằm một lúc, mỹ nhân tựa trăng rằm, dưới ánh đèn càng tăng thêm nét quyến rũ.
Lớp trang điểm của nàng có chút lem ra khiên nơi đuôi mắt tăng thêm vẻ mông lung mờ ảo, vì cả ngày trời chưa ăn uống gì, son môi nổi lên những nếp nhăn nhỏ, càng làm nổi bật hình dáng đôi môi nàng, thanh tú mà đầy đặn, tựa như quả hồng hạnh vừa hé nở…
Tạ Nghiễn hoàn toàn không biết, tại sao hắn lại để ý đến chi tiết như vậy.
Chỉ là trong khoảnh khắc hiện tại, hắn đối mặt với cuộc hôn nhân gượng ép này, điều nghĩ đến không phải là dáng vẻ xinh đẹp tựa tiên nữ, thanh khiết như ngọc, không phải là hương ấm trong lòng… Hắn chỉ muốn biết, Cố Niệm rốt cuộc có thể giả vờ được bao lâu?
Lòng hắn lạnh như sương.
Cố Niệm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng đợi được Tạ Nghiễn lên tiếng: “Nàng muốn cứ ngồi mãi làm người câm à?”

Sắc mặt nàng sững lại.
Theo quy củ, phu quân phải dắt tay nàng cùng nhau ngồi trước bàn, hai người cùng uống một bầu rượu ngọt, sau đó cùng ăn một bát chè trôi nước đậu phộng táo đỏ.
Đợi sau khi tắm gội xong, phu thê tân hôn tình cảm nồng thắm còn sẽ tựa vào nhau trước gương, lang quân thay phu nhân chải mái tóc dài, sau đó thổi đèn cùng nằm trên giường mà ngủ.
Nàng không biết có thể đáp lời hay không, nhưng Tạ Nghiễn không dời mắt đi, hắn đang hỏi nàng.
Nàng môi son khẽ mở, cuối cùng khẽ nói: “Tiểu hầu gia, theo quy củ…”
Tạ Nghiễn lạnh lùng ngắt lời: “Theo quy củ, ta còn phải giúp nàng tháo búi tóc chải đầu, nhưng ta không có ý định này.”
Từng chữ rơi xuống, Cố Niệm chợt nhận ra trái tim mình, “bộp” một tiếng như bị kéo giật xuống đất.
Từng chút ước mong và khao khát về những điều nhỏ nhặt sau này, vào khoảnh khắc này đã vỡ tan tành, câu nói lạnh lùng của hắn làm nàng bừng tỉnh, vô cùng rõ ràng bắt gặp được vẻ chán ghét trong đáy mắt Tạ Nghiễn.

Nàng thật không nên ôm giữ sự mong chờ hoang đường, sao lại cho rằng sự tu dưỡng kiềm chế mà hắn thể hiện ra chính là thật lòng chứ?
Cố Niệm nén nước mắt, đột ngột đứng dậy, quay mặt đi nói nhỏ: “Ta… ta đi tắm gội.”
Phòng tắm đã có tỳ nữ đợi sẵn, Tạ Nghiễn nghe tiếng nước róc rách, cúi mắt nhìn lướt qua bàn lễ vật hợp cẩn như ý.
Trong lòng hắn bực bội gọi tiểu tư bên ngoài, ra lệnh cho người đem những món đồ này dọn đi toàn bộ, mắt không thấy lòng không phiền.
Cố Niệm với việc này không hề hay biết, nàng thờ thẫn ngồi, chỉ thấy bụng dưới đau âm ỉ, chắc là do quá lâu chưa ăn gì gây nên.
Bị phái đến Sơ Vũ Hiên hầu hạ là hai nha hoàn tuổi không lớn, các nàng tự xưng là Nguyệt Mai, Nguyệt Hương.
Cố Niệm không dám mở miệng hỏi họ xin điểm tâm lót dạ, đành phải cắn răng chịu đựng.
Lần tắm gội này mất nửa canh giờ, ngay cả nước cũng thay một lần, Cố Niệm lúc này mới hoàn toàn rửa sạch lớp trang điểm đậm trên mặt, thay bộ thâm y* màu đỏ thẫm bằng lụa mới may rồi trở về gian trong.
Thâm y*: Kiểu áo dài cổ đại, nổi tiếng từ trước thời Tần

Tạ Nghiễn nhìn cũng không nhìn nàng, phòng tắm đã thay nước mới, hắn đi thẳng vòng ra sau tấm bình phong, phất tay đuổi tỳ nữ muốn đi theo.
Tiểu nha hoàn trước đây chưa từng hầu hạ bên cạnh Tạ Nghiễn, cho nên không hiểu rõ thói quen hành sự của hắn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, tự thấy mất mặt, bèn chậm rãi lùi đến trước bàn trang điểm, hướng Cố Niệm cúi người hành lễ: “Nô tỳ hầu hạ thiếu phu nhân tháo tóc.”
Hai người miệng gọi thiếu phu nhân, nhưng trong giọng điệu lại không có mấy phần cung kính.
Cố Niệm liên tục nói cảm ơn, nhưng lại không nhận được sự cảm kích của họ, động tác tay không thể xem là nhẹ nhàng cẩn thận, mấy lần kéo tóc khiến Cố Niệm đau đến kêu khẽ, hai người lại làm như không nghe thấy.
Cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa, Nguyệt Mai, Nguyệt Hương thong thả lui sang một bên, không nói gì nữa.


Cố Niệm từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy bàn tròn trống không, lúc này trong dạ dày lại cuộn lên một trận đau. Nàng suy nghĩ một lát, vừa quay đầu lại định hỏi ý kiến, nhưng rồi cuối cùng vẫn lặng lẽ đứng dậy rót một tách trà.
Hai tỳ nữ nhìn thấy nhưng hoàn toàn làm như không biết.
Mấy tách trà nóng vừa vào bụng, cơn đói bức người liền cuộn trào lên, Cố Niệm có chút hối hận.
Nàng vội đặt tách trà xuống, phòng tắm vẫn truyền đến từng hồi tiếng nước, nàng ngại mở miệng, càng không biết Thanh Tâm đang ở nơi nào, ngước mắt nhìn Nguyệt Mai và Nguyệt Hương đang chờ bên cạnh, lần nữa kìm nén ý định hỏi.
Cuối cùng, nàng đành phải ngồi về vị trí cũ, ngoan ngoãn đợi trên giường hỷ.
Động tĩnh bên phòng tắm cuối cùng cũng dừng lại.
Trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh lại của Cố Niệm, lần nữa bị treo lên chậm rãi. Tựa như dẫm lên lông vũ, một bước nhẹ một bước nặng, thấp thỏm không yên.
Ngoài dự liệu của Cố Niệm, Tạ Nghiễn đã thay một bộ thâm y màu xanh lam bằng lụa tơ tằm, trước trán hắn vương chút hơi nước, giảm bớt mấy phần sắc bén, thêm chút vẻ sâu lắng ôn nhuận.
Màu xanh lam bằng lụa tơ tằm đó làm tôn lên thân hình cao ráo thanh thoát của hắn, thâm trầm lạnh lùng, dưới cổ áo trễ nải là cơ bắp đầy đặn căng đầy, trong phút chốc khiến người ta không thể dời mắt.
Nguyệt Hương đỏ mặt tiến lên, muốn đưa tay khoác áo ngoài cho Tạ Nghiễn, tay vẫn chưa duỗi ra, Tạ Nghiễn đã liếc nàng ta một cái: “Lui xuống.”
Tiểu nha đầu sững sờ, giống như bị vạch trần thủ đoạn vội cúi đầu dạ vâng, vội vã lui sang một bên.
Tạ Nghiễn mắt lạnh lướt qua, lại nói: “Tất cả lui xuống, không cần hầu hạ.”
Nguyệt Mai, Nguyệt Hương đều sững sờ, ngay sau đó cúi người vâng dạ, nhanh chân rời khỏi gian phòng chính.
Cố Niệm níu lấy chăn lụa, bối rối nhìn về phía Tạ Nghiễn.

Nàng vừa rồi tắm gội thay y phục, rõ ràng là thời điểm cởi đai đi ngủ, thế nhưng Nguyệt Hương lại thắt áo bó ngực cho nàng, còn nói đây là quy củ.


Nàng không có can đảm mở miệng hỏi là quy củ từ đâu ra, chỉ cho rằng mình kiến thức nông cạn. Nhưng chiếc áo lót đó bó nàng hơi ngột ngạt, hiện giờ bị khí thế của Tạ Nghiễn dọa cho mấy phần, hô hấp trở nên dồn dập, trước ngực phập phồng dữ dội.
Ánh đèn mông lung, hắn có thể nhìn thấy một vệt bóng sâu thẳm dưới lớp áo trong của nàng, chỉ thầm nghĩ: Nàng ta quả nhiên quen thói dùng thủ đoạn hồ mị, không biết chút lễ nghĩa liêm sỉ nào.
Cố Niệm nhìn thấy sắc mặt Tạ Nghiễn, muốn nói lại thôi, ai ngờ hắn vung cánh tay dài, gian trong nháy mắt đèn tắt, giữa hai người bị ngăn cách bởi màn đêm dày đặc.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân Tạ Nghiễn hướng về phía nàng đi tới, hắn từ từ ngồi xuống, chăn được lật ra, Cố Niệm cảm nhận được một hồi động tĩnh sau lưng, sau đó rất nhanh liền dừng lại.
Nàng không khỏi sững sờ.
Tạ Nghiễn tự mình nằm xuống, không để ý đến nàng chút nào, giống như trong phòng hoàn toàn không có người thứ hai vậy.
Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt dâng lên trong lòng, Cố Niệm đành phải lần mò trong bóng tối dịch chuyển về phía sau, cẩn thận từng li từng tí, không dám chạm vào Tạ Nghiễn đã lên giường đi ngủ.
Hắn ngủ hướng ra ngoài, nàng đành phải nằm dựa vào trong, không được thương lượng, càng không cần hỏi han.
Cố Niệm cẩn thận gom gọn mái tóc dài, hơi nghiêng người, vô cùng ngượng ngùng nới lỏng dây buộc của áo lót, cuối cùng cũng không còn cảm giác căng chặt ngột ngạt đó nữa.
Nàng làm dịu lại hơi thở, động tĩnh cực nhỏ, như con rối chân tay cứng đờ nằm thẳng, mở mắt nhìn màn giường.
Màn đêm dày đặc, nàng biết cái màn giường đó là màu đỏ tươi, nhưng niềm vui sướng mà màu đỏ này mang đến lại không thuộc về nàng và Tạ Nghiễn.
Nàng nhìn chằm chằm khoảng tối sâu hun hút đó ngẩn ngơ, chẳng biết từ lúc nào lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đã qua nửa đêm, Cố Niệm vật lộn tỉnh lại, nàng nén sự khó chịu của dạ dày, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra.
Ngày hôm nay, ngoài lúc đón dâu được hỷ nương nhét cho nàng mấy quả long nhãn và đậu phộng để cầu ý tốt, nàng chưa ăn gì thêm.

Nàng vốn định nhân lúc Tạ Nghiễn tắm gội ăn chút chè trôi nước bánh ngọt, nhưng ai ngờ đợi nàng tắm xong, những món đồ trên bàn đã bị dọn sạch.
Đến sau đó, nàng muốn hỏi, Tạ Nghiễn lại không cho nàng cơ hội này, từ sớm đã thổi tắt ngọn đèn uyên ương như ý.
Mãi đến lúc này nàng đói đến không nhịn được nữa, đau đến mức bị làm cho tỉnh giấc. Nàng yên lặng nằm trên giường, chờ đợi cơn khó chịu qua đi, lúc này mới từ từ chống người dậy, từng chút một dịch ra ngoài.

 

Đêm nay mây đen che trăng, phòng trong không thấy ánh sáng, nàng lại sợ làm phiền giấc ngủ yên của Tạ Nghiễn, đành phải dò dẫm dựa vào trực giác đi ra ngoài.
Năm ngón tay vừa mới chạm đến mép giường, nhưng nửa thân người Cố Niệm đã chồm về phía trước, đột nhiên lại bị một lực cản, một đôi bàn tay nóng rẫy mà mạnh mẽ siết lấy eo nàng, nàng ngửa mặt ngã về phía sau, cả người bị đè về giường.
Đột nhiên một vệt sáng lọt vào, vừa khéo chiếu vào giữa giường, mờ mờ ảo ảo, Cố Niệm chỉ có thể nhìn thấy mày mắt Tạ Nghiễn, mang chút âm u không rõ.
Hắn mở miệng, giọng nói trầm như sỏi đá: “Định làm gì?”
Bàn tay đặt trên eo nàng không buông ra nửa phần, nhiệt độ đó như muốn đốt cháy cả da thịt nàng vậy, Cố Niệm hoảng hốt chớp chớp mắt, nhìn Tạ Nghiễn nói nhỏ: “Ta… ta…”

Có nên nói thật không? Cố Niệm trong lòng sợ hãi, càng cảm thấy mất mặt.
Làm gì có tân nương lần đầu tiên thức dậy ban đêm, lại là vì tìm đồ lấp đầy bụng? Hành động đó có vẻ là không phóng khoáng và quá mất thể diện rồi.
Hai tay nàng vì khẩn trương mà cuộn lại trước ngực, vạt áo hơi mở, làn da trắng như tuyết lộ ra, màn đêm cũng khó che lấp.
Cố Niệm nghe thấy hơi thở của hắn càng nặng nề hơn.
Cũng chính là giây phút do dự này, Tạ Nghiễn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hơi ấm trên eo trong nháy mắt rút đi, Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn.
Hắn đã xoay người xuống đất, đứng bên giường im lặng một lát, đột nhiên ném ra một câu nói lạnh lùng: “Đừng phí công vô ích, sáng mai dâng trà đừng trễ giờ.”
Cố Niệm lại sững sờ, theo phản xạ hỏi: “Tiểu hầu gia, ngài đi đâu?”
Tạ Nghiễn hơi nghiêng mặt, trong bóng tối, Cố Niệm nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nhưng hắn không hề trả lời, chỉ thong thả đi vòng qua tấm bình phong.


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 6: Đêm tối
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...