Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 36: Ta với ngài không còn liên quan gì nữa

Cố Niệm thở dài, thầm biết Tạ Nghiễn cũng là kẻ có tính tình bướng bỉnh.
Nàng tuy không hiểu rõ hắn lắm, nhưng cũng có thể nhận ra vài phần từ một số chi tiết nhỏ nhặt trước đây, nếu nàng tiếp tục cứng miệng, e rằng Tạ Nghiễn sẽ không bỏ qua.
Nàng vốn không muốn bới lại vết thương lòng ra nữa, nhưng hắn cứ khăng khăng đòi một lời giải thích, nàng cũng có thể hiểu được đại khái.
Nếu đổi lại là phu quân của nàng vừa mới hòa ly không lâu đã qua đời vì tai nạn bất ngờ, mấy năm sau hai người lại trùng phùng ở nơi đất khách, làm sao nàng có thể kìm nén sự tò mò mà không truy hỏi?
Nàng đặt mình vào vị trí của hắn xem xét, cuối cùng cũng thỏa hiệp, đem lời giải thích đã nói với Thôi gia năm đó ra gọt giũa lại, xóa đi sự tồn tại của Cố Minh Chương, từ từ thuật lại cho Tạ Nghiễn.
Những lời nàng nói dù sao cũng có bảy phần là thật, Tạ Nghiễn nhất thời không nhận ra kẽ hở.
Sắc mặt hắn dịu xuống, lại thấp giọng hỏi: “Nếu đã được người ta cứu giúp, tại sao không viết thư về kinh? Cho dù ta…” Hắn ngừng lại, cảm thấy không ổn “Cho dù gửi lời nhắn đến dược đường, nàng cũng không đến nỗi bị tùy tiện phán định là đã qua đời.”
Cố Niệm cười nhạt: “Là tự ta không có dự định này. Ta cảm thấy Tầm Khê rất tốt, quan hệ giữa mọi người đơn giản, ai nấy cũng đều nhiệt tình. Huống hồ phụ mẫu của ta đã sớm không còn, Kinh thành cũng không còn người hay việc gì khiến ta vướng bận, trở về đường sá xa xôi, cũng khó mà sống yên ổn. Ta ích kỷ muốn ở lại báo đáp ân cứu mạng của họ, cho nên dứt khoát cứ như vậy đi…”
Nàng rũ mắt nhìn mũi giày, vô thức khẽ di di chân xuống đất “Hơn nữa, nếu di nương bọn họ có lòng, tự nhiên cũng sẽ chủ động tìm đến. Nếu đã không tìm đến, vậy tức là đã chấp nhận chuyện này, cứ như vậy, mỗi người đều bình an cũng là một kết quả không tệ. Đại nhân thấy sao?”
Tạ Nghiễn bỗng bị nàng hỏi một câu, nhất thời không hoàn hồn lại, trong đầu chỉ nhai đi nhai lại câu “không còn người hay việc gì khiến ta vướng bận” vừa rồi của nàng… Cho nên nàng quả nhiên đã hoàn toàn buông bỏ.
Nửa năm tình nghĩa phu thê như mây khói thoảng qua, cũng đúng, bọn họ chưa từng nuôi dạy nhi tử hay nữ nhi nào, hiểu biết về nhau không sâu đậm, ngoại trừ mấy lần quấn quýt tình ái, dường như không có ràng buộc nào sâu sắc hơn.
Hắn nhớ lại chuyện cũ, trước mắt mơ hồ lóe lên nốt ruồi son nhàn nhạt kia, hơi thở bất giác không ổn định, vội ho khan vài tiếng một cách không tự nhiên.

Tạ Nghiễn trầm giọng: “Các người không phải huynh muội tình thâm, tỷ muội đồng lòng sao? Nàng nói không vướng bận, có phải là hơi bạc tình rồi không?”
Cố Niệm vốn lòng vẫn lặng như nước, chỉ nghĩ khai báo rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành để dập tắt sự tò mò của Tạ Nghiễn, như vậy là có thể đổi lấy sự yên tĩnh.
Ai ngờ hắn còn lôi huynh muội Nhị phòng Cố gia ra để châm chọc, nàng nhất thời tức giận, đột nhiên ngẩng mắt nhìn Tạ Nghiễn, trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng mà hắn hiếm khi thấy.
“Tạ Nghiễn, Tạ đại nhân, ngài không thấy nực cười sao?” Nàng nhìn thẳng vào hắn “Những chuyện này, rốt cuộc có liên can gì đến ngài? Ngài hỏi những điều này có ý nghĩa gì không? Mà tại sao ta nhất định phải kể rõ từng điều một?”
Tạ Nghiễn sững sờ, nàng chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên hắn như vậy. Mà tiếng gọi này mang theo một tia tức giận rõ ràng.
“Hôm qua ta đã nói rõ với ngài rồi, ta tưởng ngài sẽ hiểu. Nếu không hiểu, bây giờ ta có thể nói rõ ràng hơn với ngài một chút, cũng để tránh ngài và ta có hiểu lầm, lại liên lụy đến những người vô tội khác.”
“Trước đây ta còn trẻ người non dạ, quá ngây thơ, quả thực đã từng mong đợi phu quân của mình sẽ quan tâm ta, thương tiếc ta. Nhưng sau này phát hiện là ta đã nghĩ sai, nếu vốn dĩ đã không có tình cảm, thì sao có thể nảy sinh những cảm xúc khác được? Đây quả thực là ta tự mình đa tình, ép buộc người khác. Huống hồ, bây giờ ta tự lực cánh sinh sống rất thoải mái, cũng càng biết yêu quý bản thân mình hơn, thực ra ta cũng không cần phải cầu xin ai.”
Sắc mặt nàng hơi giận, dừng lại một chút, lại lạnh giọng nói: “Ta thân phận thấp hèn phúc mỏng, được Thánh thượng ban ơn ban cho một đoạn nhân duyên, nhưng rốt cuộc là duyên phận mỏng, thực ra cũng không thể trách ai, ta cũng chưa từng oán hận. Hơn nữa, trước đây ngài không hề tò mò về chuyện nhà của ta, cũng chưa bao giờ hỏi đến, tại sao bây giờ lại cố tình đến làm khó ta?”
“Tiểu hầu gia, ngài và ta đã hòa ly, những chuyện này không liên quan gì đến ngài, không dám làm phiền cũng không dám để quý nhân bận tâm hỏi đến. Mong ngài đừng quấy rầy nữa, ta thực sự thấy hoảng sợ.”
Trong lòng Tạ Nghiễn chấn động, lại vì bị nàng nói toạc ra sự thật tr*n tr** mà có chút không biết phải làm sao.
Cố Niệm nói không sai chút nào.
Bất kể là trước đây ở Hầu phủ, sự lạnh lùng và kiêu ngạo của hắn ai cũng thấy rõ, nàng cẩn thận dè dặt lấy lòng, mong đợi hắn có thể cho một tia quan tâm thương tiếc, thậm chí bị hắn đổ oan cũng chỉ cần một câu xin lỗi, không quấy khóc cũng không tranh giành, chịu ấm ức có lẽ sẽ rơi lệ, nhưng chỉ cần hắn chịu xuống nước một chút, nàng sẽ không bao giờ làm khó hắn.
Mãi đến sau này, tin nàng qua đời truyền đến… Đúng như Cố Niệm vặn hỏi, nếu ba năm trước hắn thật sự có lòng để ý, nếu hắn thật sự đặt nàng ở trong lòng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn đã có thể truy cứu đến cùng, không cần phải đợi đến bây giờ mới quấy rầy đòi một sự thật.
Vật đổi sao dời, sự thật là gì có quan trọng không?
Hắn tưởng như đã có được đáp án, kỳ thực chẳng qua là nàng không muốn liên lụy Thôi Vân Trì vào chuyện cũ, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, là sự thỏa hiệp trong muôn vàn bất đắc dĩ, chẳng có mấy phần thật lòng.
Hai người im lặng nhìn nhau, Cố Niệm lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất như hắn là một kẻ ác chẳng liên quan gì đến nàng nhưng lại cứ quấn lấy không buông.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một chùm sáng chiếu vào, Cố Niệm không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Nàng đi qua bên cạnh Thôi Vân Trì, lại dừng bước lẳng lặng nói: “Vân Trì, cơm canh ta mang đến rồi, huynh mau ăn một chút đi. Chỉ là vừa rồi Tuần phủ đại nhân nhất thời hứng khởi, nói muốn nếm thử hương vị của Tầm Khê, ta không tiện từ chối, nên đã để ngài ấy nếm thử mấy miếng, huynh đừng để ý nhé.”
Không đợi Thôi Vân Trì trả lời, nàng đã cúi đầu vội vã rời đi.

Mặc dù Cố Niệm kìm nén rất tốt, nhưng không qua được đôi mắt đã quen xem xét muôn hình vạn trạng chúng sinh này của Thôi Vân Trì, hắn ta nhận ra sắc mặt nàng có điểm khác thường, ánh mắt hơi nheo lại, lén lút liếc nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy Tạ Nghiễn dựa vào ghế, sắc mặt âm trầm, dường như có sự bất mãn sắp bùng nổ.
Trong lòng hắn ta mơ hồ hiện lên một suy đoán táo bạo, Tạ Nghiễn bề ngoài thanh phong tễ nguyệt, lẽ nào cũng là một tay chơi lão luyện chốn phong nguyệt?
Hắn xuất thân cao quý, tự nhiên không thiếu tiền bạc tiêu xài, tay nắm trọng quyền, tất nhiên khinh thường việc nịnh bợ lấy lòng.
Cho nên…
Thôi Vân Trì thầm cười lạnh, tự tin cuối cùng cũng tìm được điểm then chốt, xem như có thể lay chuyển được trái tim sắt đá của Tạ Nghiễn.
Nghĩ lại cũng phải, làm quan nào có ai không tham? Chẳng qua là đoạt quyền trục lợi, hoặc là ham rượu cuồng sắc, nếu đã có h*m m**n, vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều, hắn ta và Tưởng Vịnh Chính sau này cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Chỉ có điều, hắn ta vẫn chưa cùng Cố Niệm trải qua chuyện chăn gối, tuy biết nàng đã từng gả cho người ta, nhưng đối với hắn ta mà nói, tương lai hai người tân hôn động phòng cũng có thể coi là lần đầu tiên, hắn ta tự nhiên không cam tâm dâng hiến mỹ nhân trong lòng cho Tuần phủ.
Huống hồ Cố Niệm tuy có dung mạo tuyệt sắc, nhưng việc hầu hạ nam nhân e là còn ngây ngô vụng về chưa thể vừa ý, chỉ sợ khó tránh khỏi việc chọc giận Tạ Nghiễn.
Hắn ta thầm suy nghĩ một lát, không tiện để Tạ Nghiễn chờ lâu, đã xốc áo bào bước vào trong phòng.
Tạ Nghiễn nhận ra có người đến, vội đè nén thần sắc, ngước mắt liếc qua, thấy Thôi Vân Trì mặt đầy áy náy, luôn miệng nói nội tử mạo phạm, mong ngài lượng thứ.
Hắn không có ý định đôi co, nhường chỗ ngồi, chỉ nói: “Nhờ phúc của Thôi nha úy, ta cũng coi như đã nếm được mùi vị, ngươi cứ tự nhiên.”
Thôi Vân Trì nào dám nhận lễ, vội vàng tiễn Tạ Nghiễn ra ngoài cửa, thấy hắn dẫn theo Tần Trọng Văn bước đi nhanh như sao băng rời khỏi nhị đường, liền đoán rằng buổi chiều hắn không làm việc công ở huyện nha.
Hắn ta đảo mắt, quay người ăn vội mấy miếng, vội rửa tay súc miệng, đi thẳng đến phòng của Tưởng Vịnh Chính ở nội đường.
Hắn ta đem suy đoán nói cho Tưởng Vịnh Chính, hai người ngầm hiểu ý nhau nhìn nhau cười, đều cảm thấy chuyện này đã nắm chắc mười phần.
Bọn họ tung hoành quan trường nhiều năm, tự tin Tạ Nghiễn không phải là tường đồng vách sắt không thể công phá. Nam nhân mà, không ham tiền thì là háo sắc, Tạ Nghiễn nếu đã có của cải danh vọng trong tay, thứ còn lại chỉ là chốn ôn nhu khó thoát kia mà thôi.
Tưởng Vịnh Chính vẫy hắn ta lại gần ghé tai nói nhỏ, chỉ nói: “Làm việc sạch sẽ một chút, chi tiêu trong đó ngươi không cần lo lắng. Huyện nha không tiện hành sự, Hành phủ lại chưa thông thạo đường đi lối lại, tốt nhất là chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, tìm cớ lo lót cho Tạ Nghiễn, làm cho xong việc ở bên ngoài.”
Một tràng lời nói đã sắp xếp ổn thỏa tiền bạc, địa điểm, chỉ thiếu thời cơ tốt.
Thôi Vân Trì lĩnh hội được ý, lập tức về phòng thay thường phục, lại lặng lẽ không một tiếng động vòng ra cửa hông nhỏ phía Tây Nam, thần không biết quỷ không hay rời khỏi huyện nha.
Hắn ta đi thong thả suốt đường, rẽ vào phố Nghênh Xuân bên bờ sông, trong phố hẻm đều là những chốn lầu xanh làm ăn mờ ám, các nhà chứa tư hoa hòe lộng lẫy, kỹ nữ phong lưu yểu điệu quyến rũ, đủ khiến người ta lưu luyến quên về.
Thôi Vân Trì quen cửa quen nẻo tìm đến một tiểu viện ban ngày vẫn treo đèn, dọc phố là tiểu lâu hai tầng, bên trong là tiểu viện hai lớp có một không gian riêng.
Hắn ta khẽ gõ vòng cửa, bên trong một lão tú bà trang điểm lòe loẹt ra đón, vừa nhìn đã nhận rõ dung mạo người đến, lập tức “ái chà” mấy tiếng, tươi cười đón khách quý.
Bà ta vừa kéo khách, vừa gọi vào bên trong: “Các tỷ muội mau ra xem, khách quý đây này! Thôi đại quan gia cuối cùng cũng chịu lộ diện, ái chà chà, chẳng lẽ cái đồ đáng chết ta đây vô dụng, mắt già nhìn lầm rồi sao?”
Thôi Vân Trì cười mắng: “Lão nương cái miệng thật là ghê gớm, chính là ta đây.”
Hắn ta theo lão tú bà xuyên qua sảnh ngoài vào bên trong, vừa bước vào tiểu viện, liền thấy hai bóng hình xinh đẹp yểu điệu xuất hiện từ sương phòng bên phải.
Một người tóc mây buông lơi một nửa, một người ngực đầy hơi hở, búi tóc lệch trông vô cùng phong lưu, trâm ngọc lộng lẫy, mắt đẹp long lanh.
Một người cười: “Nương đừng nói bừa, con nhìn cũng tưởng hoa mắt, không giống người thật.”
Người kia hờn dỗi: “Ta cứ tưởng quan gia kim ốc tàng kiều, có một tuyệt sắc giai nhân trong chăn ấm thành đôi thành cặp, sao còn nhớ đến tỷ muội chúng ta cô đơn giữ phòng trống chứ!”
Thôi Vân Trì cười tiến lên, một trái một phải, ôm hương vào lòng, ba người lảo đảo ôm nhau vào trong phòng, đã xông hương điểm nến, ôm thành một cục.
Thôi Vân Trì vì chuyện tuần sát phía Nam mà sớm đã thu liễm, liên tục nhiều ngày không đến, lúc này có tỷ muội xinh đẹp trong lòng, hương phấn sực vào mũi, nhất thời tâm thần xao động, lập tức quay người một nữ nhân lại hôn lên đôi môi đỏ.
Lão tú bà kia đã sớm xuống dưới chuẩn bị rượu và thức ăn, hai người trong phòng này đều là kỹ nữ được Thôi Vân Trì chuộc thân nuôi trong viện, khuê danh là Huệ Nương, Xảo Uyên, hai người cách nhau nửa năm, ngày thường vẫn xưng hô tỷ muội.

Ba người trêu đùa hồi lâu, Thôi Vân Trì khí nóng khó kìm, vốn định đè Huệ Nương xuống mây mưa một trận ngay tại chỗ, ai ngờ tú bà kia vừa hay đẩy cửa bước vào, lại vừa cười vừa mắng: “Ối chà gia của tôi ơi, ngài cứ từ từ thôi chứ——chưa bao giờ thấy ngài đến cái viện này của ta giữa thanh thiên bạch nhật, chắc là gặp chuyện tốt rồi nhỉ?”
Bà ta chính là tú bà đứng đầu chốn phong nguyệt, đã quen nhìn thấu lòng người, bà ta gọi tiểu nhị bày rượu thức ăn ra, lén lút ra hiệu cho hai “nữ nhi” của mình.
Huệ Nương rót một ly, đưa tới, Thôi Vân Trì cong môi liếc nàng ta, nàng ta giả vờ e thẹn liếc lại, nửa hờn dỗi nửa ngượng ngùng ngậm rượu vào miệng, bổ nhào tới mớm cho Thôi Vân Trì.
Thôi Vân Trì được nàng ta chiều chuộng, đưa tay bóp một cái lên ngực nàng ta, lúc này mới nói: “Lão nương đúng là tinh tường, ta nghe nói trong viện mới nhận một tiểu nữ nhi, dáng vẻ rất xinh đẹp, ta đặc biệt tranh thủ đến xem một chút.”
Huệ Nương và Xảo Uyên lập tức ghen tuông, Huệ Nương dựa vào lòng hắn ta, hơi đẩy cánh tay hắn ta, trách móc: “Ta đã biết ngay là quan gia không nhớ ta nữa rồi, mới có ba tháng thôi, đã nóng lòng gọi người mới thay người cũ.”
Thôi Vân Trì cười nàng ta mấy câu, lập tức móc hai nén bạc từ trong túi tiền ra ban thưởng, nhét mỗi người một nén vào trong yếm, miệng còn nói mấy câu nhận lỗi đường hoàng, khiến hai kỹ nữ vui như hoa nở trong lòng.
Hai người nhận được lợi lộc, tự nhiên không trêu chọc nữa, lão tú bàcũng hiểu ý sai người dẫn tiểu kỹ nữ mới vừa thu nhận đến.
Cô nương kia vừa vào cửa đã rụt rè cúi đầu, Thôi Vân Trì ngẩng mắt nhìn sang, thấy nàng ta mặt như ngọc trắng, vẻ mặt còn nét ngây thơ, lại có một đôi mắt long lanh, mày mắt ngượng ngùng mà yêu kiều, vừa nhìn qua, vậy mà lại có hai phần giống Cố Niệm, khiến hắn ta sững sờ thất thần.
Nàng ta thấy Thôi Vân Trì cao lớn phong lưu, cúi đầu rụt rè gọi: “Tham, tham kiến quan gia.”
Thôi Vân Trì hoàn hồn lại “Tên gì?”
Tú bà ở sau lưng đẩy nhẹ một cái, nàng ta mới đáp: “Bẩm quan gia, ta tên là Liên Nhi.”
Nàng ta dừng một chút, lại bị lão tú bà véo cánh tay, vội nói tiếp: “Liên Nhi… trong ‘thương hoa tiếc ngọc’ (khinh liên trọng tích) ạ.”
Thôi Vân Trì cười khẽ: “Ngươi muốn cầu ai thương tiếc?”
Gương mặt xinh xắn của Liên Nhi ửng hồng, ấp úng nói nhỏ: “Cầu, cầu quan gia thương tiếc.”
Cái dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời này của nàng ta, vậy mà lại càng thêm giống Cố Niệm vài phần.
Thôi Vân Trì trong lòng khẽ động, giơ tay gọi nàng ta lại gần. Huệ Nương và Xảo Uyên nhìn nhau không nói gì, trên mặt đều hiện lên tia ghen ghét ngấm ngầm, nhưng trước mặt nam nhân lại không dám phát tác.
Liên Nhi bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi đến bên bàn, ngẩng mắt len lén nhìn Huệ Nương đang ngồi bên cạnh, mím môi không dám tiến lên nữa.
Thôi Vân Trì cười sảng khoái: “Còn sợ Huệ tỷ của ngươi ăn thịt người hay sao? Lại đây.”
Hắn ta đã lên tiếng, Huệ Nương cũng đành phải biết điều mà nhích nửa người sang, nhường ra một lối đi.
Liên Nhi rụt rè đến gần, đứng yên không động đậy, Thôi Vân Trì đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng khá là hài lòng. Hắn ta kéo tay Liên Nhi, từ từ x** n*n, giọng điệu chậm rãi hỏi: “Chưa từng hầu hạ người khác sao?”
Tú bà lập tức nói: “Vừa mới dạy xong quy củ, chưa từng dắt ra cho người ngoài xem qua! Quan gia nếu đã vừa mắt, chính là phúc phận của nữ nhi nhà ta, hay là chọn ngày sắm sửa trang sức quần áo mới rồi chuộc thân luôn, nữ nhi này liền đi theo ngài, ba tỷ muội các nàng sau này cũng có người chăm sóc.”
Huệ Nương và Xảo Uyên trừng mắt không nói gì, Liên Nhi chỉ lo căng thẳng vặn vẹo tay mình.
Thôi Vân Trì trong lòng đã có tính toán, thầm nghĩ nếu thật sự đưa một cô nương còn trinh trắng đến trước mặt Tạ Nghiễn, sợ rằng sẽ hầu hạ không chu đáo lại phản tác dụng. Chi bằng hắn ta “dùng” trước một lần, dạy cho vài bản lĩnh chốn trăng hoa, rồi dựa theo dáng vẻ của Cố Niệm mà trang điểm cho tươm tất, như vậy nhất định có thể khiến quý nhân hài lòng.
Hắn ta lập tức móc ra một tờ ngân phiếu năm mươi lạng, nhét vào vạt áo trong của Liên Nhi, nhân tiện sờ một cái, mềm mại mịn màng, đã khiến nửa cánh tay hắn ta tê dại.
Thôi Vân Trì không cho tú bà ra giá, nhưng thấy bà ta mừng rỡ ra mặt, liền biết là đã lời to.
Quả nhiên, lão tú bà lập tức cúi rạp người tạ ơn, lại dùng ánh mắt đuổi Huệ Nương và Xảo Uyên đã sớm lộ vẻ mặt ghen tuông đi, lúc này mới kéo Liên Nhi dậy, trong động tác đã có thêm trăm bề dịu dàng yêu thương.
“Đợi ta giúp nữ nhi tắm rửa thay y phục, rồi lại đến hầu rượu quan gia. Không biết ngài dự định khi nào thì ‘dùng’? Ta cũng sớm chuẩn bị một chút.”
Thôi Vân Trì ngẩng mắt nhìn Liên Nhi, cười sâu xa: “Không cần phiền phức.”
Tú bà sững sờ, lập tức hiểu ý, vội cười giả lả dẫn Liên Nhi lui xuống, chuẩn bị ngay hôm nay để Thôi Vân Trì phá thân hưởng lạc.
Thôi Vân Trì nâng ly tự mình uống cạn, chỉ mong đêm nay được một trận mây mưa ra trò, lại không biết Cố Niệm đang thấp thỏm không yên ở nhà chờ đợi.
Nàng suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ thông, có lẽ Tạ Nghiễn đột nhiên xuất hiện là ông trời đang nhắc nhở nàng, giữa nàng và Thôi Vân Trì vẫn còn chuyện cần giải quyết.

Cố Niệm trước nay luôn đối xử chân thành với người khác, vốn dĩ không muốn vì chuyện cũ của người xưa mà liên lụy đến hiện tại.
Nhưng bây giờ mệnh trời không do nàng quyết định, nếu đã quyết định sẽ thành hôn với Thôi Vân Trì, chi bằng nhân lúc này thẳng thắn nói rõ ràng, cũng để hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng, chôn vùi quá khứ, sau này không còn bị người khác uy h**p khống chế nữa.
Tạ Nghiễn chẳng qua là cậy mình biết vài chuyện cũ của nàng, lại vì thành kiến ban đầu chưa tan, luôn cho rằng nàng mưu đồ bất chính, muốn giành được lợi lộc gì đó từ trên người Thôi Vân Trì.
Nàng không có ý định tranh cãi đúng sai phải trái với hắn, chỉ cầu không hổ thẹn với lòng.
Lúc Cố Niệm rời khỏi nha môn có hỏi thăm Thành Phàm, nghe nói mọi người ở huyện nha vất vả nhiều ngày liền, Tạ Nghiễn đã nới lỏng cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, cũng để tránh mệt mỏi quá sức làm lỡ việc chính.
Nàng thầm nghĩ Thôi Vân Trì hôm nay làm xong việc ắt sẽ về nhà, thế là lại đặc biệt đi một chuyến đến chợ cá ở bến đò, chọn mấy con cá diếc đầu nhỏ, định bụng hầm món canh cá chiên trứng để bồi bổ khí huyết cho hắn ta.
Nàng chuẩn bị xong cá và rau, chỉ chờ Thôi Vân Trì trở về mới bắc nồi lên nấu, để ăn cho nóng hổi tươi ngon. Ai ngờ chờ mãi không thấy người đâu, mắt thấy đêm đã xuống vạn nhà đã lên đèn, nàng lại nghĩ hay là hắn ta vẫn bị công vụ quấn thân, nhất thời không về gấp được.
Nàng bèn rẽ vào nhà bếp, bắc nồi canh cá lên hầm, tự mình nấu một bát mì chay lấp đầy bụng, quay lại ngồi dọn dẹp nhà cửa dưới ánh đèn ở sảnh đường.
Trình phu tử lại cử Phán Khang đến báo lại, đã định xong ngày đi nghĩa thục, bây giờ vẫn còn dư dả mấy ngày, Cố Niệm nghĩ có thể ở lại trong huyện bầu bạn với Thôi Vân Trì nhiều hơn.
Đêm đã khuya, Thôi Vân Trì cuối cùng cũng về nhà, bước chân không vững, đẩy cửa sân ra là đi thẳng vào trong sảnh.
Cố Niệm vội vàng tiến lên đón, thấy hắn ta hơi có men say, lại tưởng hắn ta tối nay có tiệc xã giao vì công vụ, bèn đỡ hắn ta g ngồi xuống, đưa một ly nước ấm vào tay hắn ta.
Nàng quan tâm nói: “Vân Trì, mấy ngày nay huynh vất vả thật rồi.”
Trên mặt Thôi Vân Trì có mấy phần men rượu, hắn ta nhìn Cố Niệm, dưới ánh đèn nhìn rõ dáng vẻ của nàng, chuyện quấn quýt phong nguyệt triền miên vừa rồi bỗng chốc bị ném ra sau đầu, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Cho dù người thay thế có giống đến đâu, cũng chỉ có thể thỏa mãn cuộc vui nhất thời… Chỉ mong Tạ Nghiễn không vương vấn sâu đậm, Liên Nhi có thể khiến hắn ta hài lòng là tốt rồi.
Tâm niệm hắn ta khẽ động, rướn người kéo lấy năm ngón tay trắng mềm của nàng, nắm trong lòng bàn tay không ngừng x** n*n, chỉ nói: “Nam nhân ra ngoài bôn ba tạo dựng sự nghiệp, tự nhiên không tránh khỏi mệt nhọc, ta không vất vả, chỉ muốn nàng sau này được sống những ngày tươi đẹp.”
Cố Niệm mím môi cười nhạt: “Huynh chỉ biết nói lời hay dỗ ta, ta có hầm canh cá, để ta đi múc cho huynh một ít.”
Nàng dừng lại một chút, vốn định nói thẳng là lát nữa có chuyện muốn nói với hắn ta, lại sợ nói quá nghiêm túc sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn ta, thế là đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng lấy một cái bát sứ từ trong tủ bếp ở nhà bếp, giơ lên trước mặt định xem kích cỡ, ai ngờ một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, khiến nàng phải nhíu mày.
Dư âm của mùi phấn thơm này hơi nồng đậm, có vẻ là loại son phấn hạng thường, Cố Niệm ở Tầm Khê hiếm khi trang điểm, do đó đặc biệt nhạy cảm với mùi son phấn.
Nàng sững sờ, thầm tò mò tại sao cái bát này lại dính mùi phấn thơm?
Nàng lần mò một hồi, mãi đến khi đặt bát sứ xuống, lúc này mới nhận ra mùi hương đó tỏa ra từ tay mình.
Cố Niệm trong lòng sững sờ.
Vừa rồi nàng dọn dẹp nhà cửa, đã đặc biệt dùng xà phòng rửa tay, trên da không thể còn sót lại mùi hương nào khác. Mà khả năng duy nhất, chính là sau khi Thôi Vân Trì về nhà đã nắm tay nàng, mùi phấn thơm đó đã truyền từ lòng bàn tay hắn ta sang.
Một luồng kinh ngạc lan ra toàn thân, Cố Niệm siết chặt năm ngón tay, hoang mang đứng trong nhà bếp tối tăm, nhất thời không dám tin vào suy đoán này.
Sao có thể… Thôi Vân Trì tuyệt đối không phải loại người này.
Nàng theo phản xạ bác bỏ ngay ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng vẫn chưa được giải đáp, nàng không tìm ra lời giải thích nào khác, càng không cho rằng Thôi Vân Trì nhất thời hứng khởi đột nhiên mua son phấn định tặng nàng.
Cố Niệm bưng bát canh cá đã hâm nóng, tâm thần bất an đi trở lại sảnh.
Thôi Vân Trì đang nghiêng người rót trà, Cố Niệm từ từ tiến lên, cẩn thận đặt bát xuống, đặc biệt chú ý đánh giá mấy lần, đột nhiên cứng đờ người như bị sét đánh.
Thôi Vân Trì không nhận ra, cúi đầu ngửi mùi canh cá, miệng cảm thán: “Vẫn là Niệm nhi hiểu ý ta nhất.”
Hắn ta tự nhiên không biết, Cố Niệm đã nhìn thấy một vệt đỏ nhàn nhạt ở cổ áo của hắn ta, không quá bắt mắt, nhưng nữ nhi nhìn qua là biết ngay đó là vết son môi để lại.

Nàng chết lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn Thôi Vân Trì uống cạn bát canh cá kia.
Hắn ta đặt bát xuống, lại khen mấy câu, có lẽ men rượu dâng lên, hắn tacất bước đi đến tịnh thất* tắm rửa, không bao lâu, Cố Niệm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Tịnh thất*: nhà vệ sinh
Cố Niệm không ngừng bào chữa cho hắn ta, có lẽ là ngồi tiếp khách trong yến tiệc, Tưởng Vịnh Chính đã gọi một vài mỹ nhân đến rót rượu hát ca, hắn ta chức quan thấp không chen vào nói được, chỉ có thể diễn kịch theo hoàn cảnh, thực ra không phải là ý muốn của hắn ta … Chuyện này, cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nàng thường xuyên nghe những phụ nhân khác ở Tầm Khê khuyên nhủ lẫn nhau, nói rằng nam nhân ra ngoài không thể tránh khỏi giao du xã giao, lâu dần, cũng miễn cưỡng chấp nhận đây là chuyện bình thường.
Nhưng trong lòng nàng chính là khó chịu, tại sao người trong lòng nàng, phu quân tương lai của nàng lại không thể là một ngoại lệ?
Nàng trước kia đã hận dưỡng phụ la cà chốn lầu xanh không về nhà, càng vì thế mà dan díu với Vương di nương, mới dẫn đến mọi chuyện không thể cứu vãn.
Mỗi lần ông ta cãi vã với Đổng thị, đều lấy cái cớ này ra để thoái thác, nói là thân bất do kỷ, mọi việc đều hợp tình hợp lý, là nhu cầu cần thiết khi xã giao bên ngoài, nữ nhân thì hiểu thế nào được?
Nhưng Cố Niệm chưa bao giờ đồng tình chuyện này, nếu không hùa theo đám đông, không ôm ấp ở trong bữa tiệc, thì không bàn được việc, thì không có thể diện sao?
Đáy lòng Cố Niệm dâng lên một tia cay đắng, nhưng lại không có cách nào làm mình làm mẩy về chuyện này để tranh luận với Thôi Vân Trì.
Nàng khe khẽ thở dài, ý nghĩ muốn thẳng thắn vừa mới nhen nhóm lên, lại lặng lẽ không một tiếng động bị đè nén xuống.
Đêm nay e rằng không phải là thời cơ tốt, mà Thôi Vân Trì… Nàng chuyển mắt nhìn về phía sương phòng bên phải, trong lòng bỗng dưng dấy lên một tia nghi ngờ kỳ quái.
Thôi Vân Trì đã được ôm ấp mỹ nhân thỏa thích, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngả người đặt lưng xuống giường liền ngủ say sưa.
Cố Niệm tâm sự nặng trĩu, đêm đó không ngủ được bao lâu, đến khi nàng dậy rửa mặt, Thôi Vân Trì đã rời nhà đến nha môn điểm danh.
Bộ y phục của hắn ta thay ra tối hôm qua được đặt trong chậu gỗ ở tiểu viện, Cố Niệm do dự tiến lên, vốn định lật ra xem lại để xác nhận rõ ràng, nhưng nàng cầm lấy chiếc thâm y kia, năm ngón tay siết chặt, cuối cùng lại buông tay trong bất lực, quay mặt đi thở dài một hơi.
Dứt khoát đổ ào một gáo nước sạc, cố gắng vò sạch vết tích chướng mắt này.
Thôi vậy, thực ra nàng, có phải là không nên quá khắt khe như vậy không?
Nàng phơi xong y phục, quay về phòng bó lại số sách cũ đã sắp xếp xong, dự định đến bến đò đưa sách cho Vương Nhị Thành.
Cố Niệm rời khỏi hẻm Thanh Hà, đi đường tắt rẽ sang phố Nghênh Xuân bên bờ sông.
Ngày thường nàng rất ít khi đi hướng này, vì người trong thành đều biết những chuyện làm ăn mờ ám trong các lầu viện ven sông, nữ tử nhà lành tự nhiên đều tránh xa nơi này.
Hôm nay chỉ vì hai chiếc xe bò đụng nhau làm tắc nghẽn đường lớn, nhất thời chưa dọn dẹp xong, nên nàng bất đắc dĩ mới phải đổi đường.
Ban ngày hẻm nhỏ yên tĩnh, nhưng luôn có một mùi hương phấn không sao xua đi được.
Cố Niệm ôm sách cũ cúi đầu rảo bước, vô tình liếc thấy một đám thị vệ mặc công phục xông vào một tiểu lâu nào đó, rất nhanh đã gây ra từng trận huyên náo.
Nàng mắt không nhìn ngang, chỉ coi như là tuần tra theo lệ, rảo bước nhanh rẽ vào đường lớn.
Mà chính lúc này, ở biệt viện của Hành phủ mạn Đông thành, Tạ Nghiễn thay một bộ thường phục màu đen xanh, sửa sang hai vạt áo, đang cúi đầu sắp xếp lại đai lưng.
Tần Trọng Văn ở bên ngoài tấm bình phong thấp giọng truyền báo: “Công tử, sự việc đã định, xử lý thế nào ạ?”
Năm ngón tay hắn khựng lại, hừ lạnh: “Bắt được cả người lẫn tang vật, cứ theo luật pháp mà xử trí.”
Tần Trọng Văn im lặng một lúc lâu, lại nói nhỏ: “Bên phía Cố cô nương e là sớm muộn gì cũng sẽ biết…”
Tạ Nghiễn nói: “Sớm nhìn rõ, sớm hết hy vọng. Lẽ nào đợi sau này bị liên lụy lưu đày, như vậy đối với nàng ta sẽ tốt hơn sao?”
Tần Trọng Văn vâng dạ, lại nói: “Vậy thuộc hạ sai người đi báo một tiếng.”
Tạ Nghiễn thầm suy nghĩ một lát, lại ngăn cản: “Thôi bỏ đi, ban ngày ban mặt đừng nói chuyện phiền lòng, để tránh nàng ấy phải buồn bã cả một ngày. Tìm một thời cơ thích hợp, để nàng ấy tự mình nhận ra thì tốt hơn.”

 


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 36: Ta với ngài không còn liên quan gì nữa
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...