Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 24: Xuân sắc khó thoát

Cố Niệm cố gắng đè nén cơn ợ, thế nhưng càng nhẫn nhịn, luồng khí kia lại càng cố gắng trào dâng lên.
Thái hậu gắp thức ăn khiến nàng không dám không ăn, nhưng quả thực no đến phát hoảng, cuối cùng lại mất mặt trước Tạ Nghiễn.
Cố Niệm nén nhịn vô cùng vất vả, đến độ hai mắt ngấn lệ, chỉ mải cúi đầu đi về phía trước, không để ý đường, đột ngột đâm sầm vào lồng ngực Tạ Nghiễn.
Nàng sững sờ, vô thức lùi về sau, bước chân khựng lại suýt chút nữa thì ngã, một bàn tay ấm áp lập tức kéo lấy cánh tay nàng, dễ dàng giữ vững thân hình nàng.
Một tiếng nấc cụt khe khẽ lập tức bật ra, Cố Niệm trong thoáng chốc xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Ta… ta…” Nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vùi đầu rất thấp.

Tạ Nghiễn bật cười thành tiếng: “Lần sau ăn đủ rồi thì cứ nói thẳng, ăn no hỏng bụng không đáng đâu.”
Cố Niệm nghe ra sự trêu chọc trong lời hắn, bất giác càng thấy mất mặt, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Biết rồi.”
Tạ Nghiễn vốn còn muốn trêu ghẹo nàng, nhưng thấy Cố Niệm hai tay bối rối vặn vào nhau, dưới màn đêm, khuôn mặt nàng giấu trong bóng tối, chỉ được ánh đèn chiếu sáng một vầng cằm tròn trịa.
Ánh mắt hắn khẽ thu lại, lặng lẽ nâng cằm, hơi dừng một chút, đám nội quan đang chờ đợi bên cạnh lập tức hiểu ý, vội dẫn cung nữ đi ra xa hơn một chút.
Hắn chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Cố Niệm, trầm giọng nói: “Cứ đi từ từ.”
Cố Niệm hơi sững sờ, ngập ngừng ngẩng đầu nhìn hắn.
Con đường nhỏ yên tĩnh trong hoa viên chỉ còn lại hai người nhìn nhau nhưng đều không nói lời nào.
Trong lòng nàng ấm lên, biết được thiện ý không thể gọi tên của Tạ Nghiễn, lập tức thả lỏng, từ từ đè nén cơn ợ, dần dần, cơn khó chịu kia cuối cùng cũng lui đi.

Đêm sao giăng đầy trời, tiếng côn trùng mùa hạ râm ran, một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, Cố Niệm lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng độc đáo trên người Tạ Nghiễn.
Đom đóm lướt qua trong bụi cây, ánh sáng lập lòe trong đêm, phản chiếu lên gò má Tạ Nghiễn, nàng thầm cảm thán, thuận theo hướng Tạ Nghiễn đang nhìn ra xa, đưa mắt nhìn vào sâu trong màn đêm.
Nơi đó là hồ Việt Thanh, do vị Hoàng đế khai quốc đầu tiên hao phí vô số nhân lực vật lực mà xây nên, nghe nói mỗi năm vào yến tiệc đêm Trung thu, Hoàng đế đều sẽ ở đây ban yến linh đình cho quần thần, vua tôi cùng nhau ngắm trăng tròn.
Lúc này đèn đuốc lờ mờ, Cố Niệm nhìn không rõ toàn cảnh hồ Việt Thanh, chỉ lờ mờ thấy trong hồ hắt lên những đốm sáng trắng, chiếu sáng cảnh vật bờ bên kia, nàng tò mò nhìn chằm chằm nơi đó đánh giá.
Khi Tạ Nghiễn quay người lại, đập vào mắt chính là mỹ nhân như họa.
Tâm thần hắn xao động, đã bất giác hạ thấp giọng nói: “Kia là trân châu được lấy dưới biển sâu của nước Ca La ở phía Nam tiến cống, ban đêm vẫn chiếu sáng như ban ngày. Nhưng hồ Việt Thanh ban ngày cảnh sắc còn đẹp hơn, nếu nàng thích, lần sau vào cung ta dẫn nàng đến dạo chơi.”
Cố Niệm ngẩn ra, kinh ngạc quay mắt nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy vị công tử này sắc mặt như nước, phẳng lặng không gợn sóng, chỉ trong mắt vương mấy phần ý cười.
Nàng lập tức mỉm cười, tràn đầy mong đợi gật đầu: “Đa tạ phu quân!”
Tạ Nghiễn nhếch khóe miệng: “Đã đỡ hơn chưa?”
Cố Niệm mỉm cười duyên dáng, vội nói không sao.
Tạ Nghiễn gọi nội quan tới, hai người thong thả rời đi, từ cửa nhỏ phía đông lên xe ngựa về phủ.

Xe ngựa dừng ổn định ở cửa lớn Hầu phủ, Cố Niệm theo Tạ Nghiễn xuống xe, hai người cùng đi vào trong, lại cùng nhau đi về hậu viện.
Đến một ngã rẽ, Tạ Nghiễn có thể đi cùng nàng đến Sơ Vũ Hiên, xuyên qua hành lang để đến Thư Các. Cũng có thể từ con đường này rẽ sang, từ cửa hông của tiểu hoa viên đi thẳng về Thư Các.
Bước chân của Cố Niệm bất giác chậm lại, nàng lén lút ngẩng mắt, lại thấy Tạ Nghiễn dường như không có ý gì khác mà cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tâm thần nàng xao động, trong lồng ngực dường như bỗng nhiên tụ lại một luồng khí, ngang ngược va chạm trong lục phủ ngũ tạng, thấp thỏm không yên.


Nguyệt Mai lén ra hiệu bằng mắt với Cố Niệm, nôn nóng kéo Thanh Tâm đến phòng tắm chuẩn bị.
Nội tâm Cố Niệm vô cùng thấp thỏm, nàng lén nắm chặt tay, tim đập nhanh đến mức dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng theo Tạ Nghiễn vào nhà.
Gian phòng chính không thấy bóng dáng hắn, nàng nhất thời ngỡ ngàng, vội đuổi theo đến gian phòng bên, trong lúc vẻ mặt hoảng hốt thì vừa hay đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tạ Nghiễn.
Nàng giật mình, ngây người đứng bên tấm bình phong, thấy Tạ Nghiễn đã dời tầm mắt đi, tiện tay cầm một quyển binh thư trên bàn sách lên tùy ý lật vài trang.
Tim Cố Niệm đập dữ dội, nhất thời xúc động buột miệng nói: “Phu quân, chàng đêm nay ở lại Sơ Vũ Hiên được không…”
Nói xong lại hối hận khôn nguôi, ngay cả hơi thở cũng dường như chậm lại, giọng nàng vô cùng nhỏ, giống như hồ nước trong sau mưa gợn lên những gợn sóng lăn tăn, không khuấy động nổi sóng gió gì lớn.
Nhưng tiếng ngập ngừng này, trong gian bên vô cùng yên tĩnh lại vang lên đủ rõ ràng.
Tiếng lật trang sách trở thành động tĩnh cuối cùng, Tạ Nghiễn lật quyển binh thư đó, ngón tay khựng lại, một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên.
Gò má Cố Niệm nóng bừng, vô cùng căng thẳng nhìn hắn.
Hắn từng thấy bộ dạng xấu hổ đến muốn trốn của nàng, cũng biết lúc nàng hoảng hốt mất hết hồn vía thì hoang mang giống như một con thỏ nhỏ cùng đường, khiến người ta không kìm được mà dâng lên d*c v*ng chiếm hữu như muốn nghiền nát mọi thứ.
Hắn cứ nhìn nàng, cho đến khi đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, dường như muốn tìm cho mình một lối thoát, nhưng đã không còn cách nào khác…
Tạ Nghiễn nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Được.”
Hắn tận mắt thấy mặt Cố Niệm như mây chiều nhuộm sắc hồng, trong lòng tự có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Hắn vẫn chưa nhận ra, hắn có thể dễ dàng có được niềm vui sướng tột độ từ chuyện trêu chọc Cố Niệm. Nàng có tư thái lấy lòng nhưng không nịnh nọt, trong sự mềm yếu lại mang theo ý chí kiên cường, đêm đó hắn ở trên giường dựa vào bản năng bắt nạt nàng, nàng khóc nức nở, hắn lại không thể dừng lại.

Cố Niệm nhận được lời đồng ý, gần như xem là hoảng hốt bỏ chạy, chỉ lo gật đầu liền trốn vào phòng trong.
Lời đã nói ra, tên đã bắn đi không thể thu về, nàng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì…

Cố Niệm ở phòng tắm lề mề đủ lâu, lâu đến mức Nguyệt Mai và Thanh Tâm phải mở miệng đuổi người.
Nàng bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi về phòng trong, lại thấy Tạ Nghiễn lười biếng dựa vào mép nhuyễn tháp, một tay cầm sách, một tay bưng bình ngọc từ từ nhấm nháp.
Hắn nghe thấy động tĩnh, khẽ ngẩng mắt lướt qua, nhìn thấy Cố Niệm mặt đầy vẻ căng thẳng, trong lòng thầm thấy thú vị.
Rõ ràng là nàng chủ động mở miệng giữ người, hắn ở lại như nàng mong muốn, bây giờ thì hay rồi, nàng lại diễn một màn đảo lộn vị trí, cũng không biết rốt cuộc ai là chủ ai là khách?
Cố Niệm chậm rãi di chuyển đến trước bàn trang điểm chải tóc, Tạ Nghiễn bỗng nhiên đứng dậy, dọa nàng tay run lên, sau đó lại nhận ra mình thất thố, vội cúi mắt tăng tốc độ động tác trong tay.
Hắn thu hết phản ứng của nàng vào đáy mắt, khẽ cười, nhấc bước đi đến phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, tim Cố Niệm đập thình thịch.
Qua một lúc lâu, động tĩnh ở phòng tắm hoàn toàn dừng lại, Cố Niệm vốn ở phòng trong đứng ngồi không yên, lúc thì ngồi trên nhuyễn tháp, lúc lại đi đến giường ngủ, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vô cùng không ổn, bèn lại quay về bàn trang điểm.
Nàng khổ sở ngồi một lúc, mái tóc đen kia bị vò đến ba ngàn lượt, rồi lại đứng dậy ngồi xuống nhuyễn tháp.
Cũng chính lúc này, Tạ Nghiễn mặc một bộ thâm y màu xanh đen, thong thả đi về phòng trong.
Vừa ngẩng mắt, liền thấy Cố Niệm lén la lén lút nhoài người qua chiếc bàn vuông nhỏ kia, nửa người như nằm trên mặt bàn, lén lật mở cuốn sách hắn úp trên đó.
Hắn hắng giọng, người Cố Niệm cứng đờ, vội quay đầu lại cười với hắn, vô cùng lúng túng kiểu có tật giật mình.
Ánh đèn ngọn nến tàn soi dung nhan kiều diễm, mỹ nhân như ngọc như họa, đẹp không tả xiết. Trong khoảnh khắc này, Tạ Nghiễn chỉ thầm cảm thán nàng tinh nghịch lanh lợi, không giống như con rối gỗ ngày thường cúi đầu rũ mắt chỉ biết một mực lấy lòng.


Tạ Nghiễn tựa nghiêng vào gối tựa, tiện tay gập quyển binh thư lại để sang một bên “Không sao, nàng muốn xem cứ tự nhiên lấy.”
Cố Niệm cong khóe miệng cười nhạt, nhưng không nói là có muốn hay không.
Tạ Nghiễn đánh giá nàng, bỗng nhiên hỏi: “Hoàng tổ mẫu hôm nay đã nói gì với nàng vậy?”
Gương mặt xinh của Cố Niệm ửng đỏ, lắp bắp nói nhỏ: “Thái hậu nương nương cho Hồ chưởng giáo… bắt mạch cho ta, trước đây ở trong viện của mẫu thân đã gặp qua một lần, lần này… lần này là lại, lại…”
Nàng không nói tiếp được nữa, nhớ lại mọi chuyện hôm nay ở Hoàng cung, thật sự là một chữ “xấu hổ” chắn ngang trong lòng.
Nàng đã biết rõ bắt mạch là vì chuyện gì, Hồ chưởng giáo hai lần đưa ra lời bảo đảm, chẳng qua là Thái hậu muốn đích thân nghiệm rõ đáp án, mà hôm nay đáp án này quả nhiên khiến bà hài lòng.
Bắt mạch xong, Hồ chưởng giáo lui xuống, Thái hậu lại nói với Cố Niệm với giọng tha thiết, bảo nàng sớm ngày vì Tạ gia mà sinh con nối dõi, lão nhân gia cũng muốn bế trùng tôn*.
Trùng tôn*: chắt
Cố Niệm lúc đó xấu hổ không nói ra lời, nhưng Tạ Nghiễn lòng dạ sáng như gương. Hắn đã hiểu rõ, đôi mày kiếm nhướng lên, vẻ mặt như cười như không, ung dung tự tại nhìn nàng.
Cố Niệm bỗng cảm thấy hơi thở ngưng trệ, mím mím môi, lòng dạ xao động.
Tạ Nghiễn bỗng ngồi thẳng dậy, hơi rướn người về phía nàng đang ngồi, ngón tay ngọc của hắn gõ lên bàn, khẽ tạo ra từng hồi âm thanh, từng cái một, đập vào tim Cố Niệm.
Nàng lòng dạ hoảng loạn, không biết từ lúc nào một bên vạt áo hơi hé mở, cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện.
Bậc quân tử vẻ ngoài đạo mạo, cốt ngọc dáng tiên đoan trang giữ lễ, giọng nói như đồng bằng gió lặng, không sóng không gợn, nhưng lời nói ra lại là d*c v*ng khó lòng trốn thoát của nhân thế này.
Hàng mi dài của Tạ Nghiễn khẽ cụp xuống, nhàn nhạt nói: “Cởi y phục.”
Như đá vụn chìm vào đáy nước, dần dần rơi xuống, kéo theo d*c v*ng không để lộ ra mà chìm xuống.


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 24: Xuân sắc khó thoát
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...