Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 16: Động tác dồn dập

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Cố Niệm thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Nàng xoay người lại, ngây ngẩn nhìn Tạ Nghiễn, hắn đã nhấc bước đi về phía nàng.
Một bóng hình bao phủ xuống, che khuất toàn bộ con người nàng, Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, ánh mắt hắn mơ màng, sắc mặt lộ ra một tia nhẫn nhịn mà nàng không tài nào hiểu nổi.
Giọng nàng lí nhí: “Phu quân.”

Sau khi son phấn đã lau đi, trên môi nàng được phủ một lớp mật chi dưỡng môi, gặp hơi nóng liền tan chảy ra, dưới ánh đèn trông óng ả căng mọng. Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn giơ tay, đột nhiên nâng cằm nàng lên, chậm rãi cúi người xuống, Cố Niệm bị ép lùi từng chút một về phía bàn trang điểm sau lưng.
Tấm lưng thanh mảnh khẽ cụng vào mặt gỗ, không đau, nhưng hơi cấn, Cố Niệm khẽ nhíu mày.
Đôi môi óng ả kia tựa như lời nguyền mê hoặc do yêu tinh gieo xuống, yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, cuối cùng lại ghé sát thêm một chút, hương hoa lan xộc vào mũi, hơi thở ấm áp quấn lấy tâm trí hắn, dần dần chiếm cứ lấy chút lý trí cuối cùng.
Hắn vốn chỉ định nếm sơ qua, nhưng khi đôi môi lành lạnh chạm vào sự mềm mại ấy, hắn không kìm được mà muốn nhiều hơn một chút.
Hắn c*n l** kh** m** nàng, nghiền ép, day dưa, lòng bàn tay hắn luồn qua mái tóc mềm mượt của nàng, nâng lấy đầu nàng, đặt xuống là từng nụ hôn dịu dàng mà kiềm chế.
Cố Niệm khẽ run rẩy, tim đập dồn dập, tựa như sắp hít thở không thông, nhưng rõ ràng hắn cũng đang khẽ run.
Tạ Nghiễn đối với rất nhiều chuyện đều không thầy mà tự thông thạo, giống như lúc này, hắn đang học cách chiếm hữu.

Hắn khí thế như chẻ tre xông vào khoang miệng ấm áp ẩm ướt của nàng, Cố Niệm khẽ r*n r*, vì đầu lưỡi bị cắn hơi đau, hắn lại thu bớt lực lại, nụ hôn này tĩnh lặng, kéo dài, triền miên.
Cố Niệm thân mềm như nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai cánh tay rũ xuống vô lực, Tạ Nghiễn bế ngang nàng lên.
Trời đất như đổi thay, bọn họ ngã xuống chăn gấm, ánh mắt Tạ Nghiễn nóng rực, hơi thở nặng nề, nụ hôn lại rơi xuống.
Gò má Cố Niệm đỏ bừng nóng rực, nhất thời không nhịn được khẽ th* d*c, giơ tay đặt lên vai hắn, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi tự nhiên ập đến.
Nàng lắp bắp từng tiếng thốt lên: “Phu quân…”
Tạ Nghiễn hít sâu, màu mắt như mực bị đánh đổ, động tác dồn dập, thậm chí có chút bá đạo, hơi thở hắn không ổn định, d*c v*ng lấn át lý trí, lại một lần nữa cắn lấy môi nàng.
Cố Niệm cảm thấy mình như bèo dạt trong ao, trôi nổi bập bềnh, lắc lư chao đảo, thân thể mềm nhũn, ý thức nặng trĩu, cảm giác nóng nức và khô khốc vốn không nên có, cuối cùng được vỗ về, lấp đầy từng chút một.
Nàng ngửi thấy mùi hương tùng trúc thanh đạm rất rõ ràng, là mùi hương độc nhất trên người Tạ Nghiễn, giờ phút này đã hòa làm một với nàng, tựa như Tạ Nghiễn đang ôm ghì lấy nàng vậy, nàng đã bị mùi hương này chiếm hữu hoàn toàn, ngoài phòng ánh trăng trêu người, một vệt sáng nhàn nhạt xuyên vào, chiếu lên tấm rèm giường đang lay động, sắc xuân không thể giấu.
Cố Niệm mê mẩn, ý thức chìm chìm nổi nổi, đêm nay dường như không có hồi kết, mây không tan mưa chưa tạnh, nàng bất lực nức nở, kêu khẽ, r*n r*, nói không thành câu.
Cuối cùng mệt đến mức không còn tri giác, không biết trời trăng mây gió gì nữa, ánh bình minh cuối cùng cũng ló dạng.
Cố Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm giường không kéo chặt, mặt nàng hướng ra ngoài, thấy từng vệt nắng bò lên chân giường.

Nàng không dám động đậy, sợ làm kinh động giấc mộng đẹp của Tạ Nghiễn, nhưng thân thể chỉ vừa khẽ run, cánh tay dài đang ôm nàng đã khẽ nhấc lên.
Thân hình Cố Niệm cứng đờ rúc trong chăn nệm, tóc dài bên tai che đi quá nửa khuôn mặt.
Tạ Nghiễn đã tỉnh rồi.
Hắn buông bàn tay to ra, hai người cứ thế giữ nguyên trạng thái như vậy trong chốc lát, Cố Niệm cảm thấy bên hông chợt lạnh, hắn đã khoác áo ngồi dậy, để hở hai vạt áo, tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhất thời không nói gì.
Cố Niệm cũng không dám tiếp tục nằm ỳ trên giường, vội chống tay nghiêng người ngồi dậy, nàng không sờ thấy y phục, đành phải kéo chăn gấm lên, cả người co ro ngồi đó, dè dặt ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, cũng không biết vì sao lại chột dạ như vậy.
Bọn họ không phải là phu thê danh chính ngôn thuận hay sao…

Tạ Nghiễn lại có thần sắc như thường, hắn đã ngồi xuống mép giường, thong thả thắt lại đai áo, rồi bèn đứng dậy.
Hắn vừa rời khỏi giường, cả hai đều nhìn thấy chiếc áo lót màu ngó sen bị vứt ở cuối giường, Cố Niệm đỏ mặt, nhích người muốn với lấy chiếc áo.
Chăn gấm lộn xộn, trên tấm nệm màu nhạt ẩn hiện mấy vệt đỏ sẫm, nằm ngay trong nếp gấp sâu nhất, vừa ma mị lại vừa mờ ám.
Nàng không hề để ý, nhưng Tạ Nghiễn lại nhìn thấy rõ ràng.
Bờ vai trắng nõn của Cố Niệm lộ ra ngoài chăn gấm, hàng mi dài của Tạ Nghiễn hơi rũ xuống, giữa ngón tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm trơn mềm như mỡ, yết hầu hắn khẽ trượt, cúi người nhặt lên đưa qua cho nàng.
Cố Niệm cúi mắt, nhìn thấy ngón tay dài khớp xương rõ ràng của hắn đang móc lấy y phục của mình, không hiểu sao lại nhìn ra một tia mờ ám. Nàng đỏ mặt, cúi gằm đầu khẽ nói lời cảm tạ, động tác chậm chạp, nhất thời lại không dùng được sức.


Tạ Nghiễn yên lặng nhìn động tác nhỏ của nàng, sắc mắt hơi trầm xuống, tầm mắt hạ xuống, lại nhìn thấy nốt ruồi nhỏ xinh màu hồng nhạt bên dưới xương quai xanh mảnh khảnh, nốt ruồi son in trên một mảng da trắng như tuyết, trong vẻ thanh thuần lại toát ra vẻ yêu mị khác thường.
Hắn hít sâu, chợt thấy hoang đường, không đợi Cố Niệm do dự nữa, hắn đã nhấc chiếc áo khoác rộng rãi trên giá, sải bước nhanh như sao băng rời khỏi phòng.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm vừa hay bưng nước ấm tới, vội phúc thân hành lễ, Tạ Nghiễn mắt không liếc ngang, lướt qua hai người.
Hắn bước ra khỏi tiểu viện, đi lên hành lang, gió sớm thổi lướt qua mặt, hắn bỗng dưng dừng bước chân.
Sao hắn lại có thể nhất thời * l**n t*nh m*, tối qua lại ở Sơ Vũ Hiên nghỉ lại chứ? Thủ đoạn của nữ nhân này, hắn vẫn luôn biết rất rõ, nhưng tối qua tình nồng khó tự kiềm chế, hắn thế mà lại thật sự “hành động l* m*ng” một phen như lời trong sách nói…
Tạ Nghiễn hơi hồi tưởng lại, không khỏi cau mày, trong lòng dấy lên ý nghĩ kỳ quái, lẽ nào nàng ta đã dùng thủ đoạn gì đó?
Hắn thầm suy tư mà không có kết quả, lẳng lặng đi về Thư Các, ngẩng đầu đã thấy Tần Trọng Văn đứng chờ trong sân.
Tần Trọng Văn thấy Tạ Nghiễn vậy mà lại từ Sơ Vũ Hiên trở về, không khỏi sững sờ, rất nhanh đã cúi đầu xuống, thấp giọng hành lễ với hắn, rảo bước lên thềm đá, mở cửa trước một bước.
Đợi đến khi hai người đi lại gần, hắn ta vậy mà lại ngửi thấy mùi hương phấn son thoang thoảng trên người Tạ Nghiễn, nghĩ bụng tối qua đã có một hồi triền miên ra trò.
Trong lòng Tần Trọng Văn đã đoán được tám chín phần mười, chủ tử rốt cuộc cũng là nam nhân, tự nhiên khó mà chống cự được ngọc mềm hướng ấm, nhất là khi đối mặt với một vị tuyệt sắc thế này, đổi lại là ai mà kiềm chế cho nổi chứ?
Hắn ta nhất thời suy nghĩ lung tung, biểu cảm trên mặt không khỏi mất kiểm soát, đợi đến khi hoàn hồn, để ý thấy ánh mắt sắc như dao của Tạ Nghiễn, giật nảy mình, chột dạ nhận sai: “Công tử đừng trách.”

Tần Trọng Văn mồ hôi lạnh vã ra, may mà Tạ Nghiễn không có ý định truy cứu, hắn bước vào phòng, một mình đến gian phòng bên để rửa mặt thay y phục.

“Bên phía Sở vương có động tĩnh gì không?” Hắn hỏi vọng ra từ sau tấm bình phong.
Tần Trọng Văn lập tức nói: “Bẩm công tử, khoảng thời gian ngài rời kinh không có gì khác thường, chỉ là Cố Minh Chương quả thực qua lại với Sở vương gần gũi hơn một chút. Ám vệ truyền tin về, bọn họ cũng chỉ hẹn nhau uống rượu hoa và qua đêm ở hương viện, tạm thời chưa có cấu kết gì khác.”
Tạ Nghiễn cau mày, đã mặc xong y phục, từ gian phòng bên bước ra, “Tiếp tục theo dõi.”
Tần Trọng Văn lẳng lặng vâng dạ, Tử Vu vừa hay ở bên ngoài nói vọng vào: “Công tử, người bên viện của Điện hạ đến truyền lời.”
Tạ Nghiễn liếc nhìn Tần Trọng Văn một cái, hắn ta lập tức hiểu ý lui ra khỏi Thư Các.
Ngay sau đó, Tử Vu cúi đầu bước vào phòng, phúc thân với Tạ Nghiễn, “Trưởng công chúa nói việc quy ninh của thiếu phu nhân là quan trọng, ngài và thiếu phu nhân hôm nay không cần qua đó dâng trà.”

Tạ Nghiễn khẽ gật đầu, nhấc bước ra ngoài, Tử Vu vội vàng đi theo: “Nô tỳ sáng sớm đã theo Tiền ma ma đến nhà bếp sau truyền thiện, công tử đi làm công vụ trở về, ma ma đã đích thân dặn dò phải chuẩn bị thêm chút canh điểm tâm bổ khí dưỡng thần để ngài bồi bổ.”
Tạ Nghiễn: “Có lòng rồi.”
Tử Vu mím môi cười không tiếng động: “Công tử đề cao rồi, đều là Tiền ma ma lo liệu cả, nô tỳ đi theo sau học hỏi làm sao để hầu hạ chu đáo hơn. Đây này, sáng sớm hôm nay ma ma mang bữa sáng tới, lại ôm luôn cả chăn nệm của Sơ Vũ Hiên, chắc là muốn thay mới? Tỳ nữ thấy tấm chăn gấm kia mới thay chưa được hai ngày, nghĩ lại trước đây quả là vẫn chưa đủ siêng năng.”
Bước chân Tạ Nghiễn khựng lại, nghiêng đầu nhìn trộm nàng ta, thấy nàng ta mày mắt thản nhiên, dường như có vẻ e thẹn, lại còn thật sự đang tự trách mình lười biếng.
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, suy tư một chút, chợt có một cảm giác hoang đường vì bị tính kế dâng lên trong lòng.
Hắn lạnh giọng hỏi: “Hôm qua nàng ấy đã đi đâu?”


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 16: Động tác dồn dập
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...