Mộng Giang Hồ
96: Báo Danh
Sáng sớm, mưa thu vừa dứt.
Trước cổng Lý phủ nườm nượp người qua lại, náo nhiệt chẳng khác nào đi trẩy hội.
Hôm nay là ngày Lý phủ tuyển người làm công, danh ngạch đâu đó khoảng ba mươi người.
Người đến ứng tuyển già trẻ gái trai đều có cả, phần đa đều là hạng dân bần cùng ở cái đất Bát Vương này.
Dẫu chưa biết yêu cầu tuyển chọn gia nhân thế nào, nhưng vì Lý phủ có tiếng là hào phóng với kẻ ăn người ở trong nhà, vì thế ai cũng muốn đến thử vận may.
Chẳng dám nói sẽ đổi đời, song ít ra có công việc mưu sinh ổn định ở cái chốn thị thành đầy tính cạnh tranh này thì cũng là may mắn lắm.
Trần Bạch Hoàng chẳng biết đã quyết định từ bao giờ, hắn lặng lẽ một mình nhập vào đoàn người báo danh trước đại môn Lý phủ.
Thiếu niên lựa chọn thử vận may của bản thân một lần.
Dù sao, tiết trời không còn ấm, lang thang cả ngày không phải là cách, kiếm chút bạc vụn nuôi thân sống qua cái mùa đông sắp tới hiện mới là thượng sách.
Vả lại, ở đời, bụng chưa nó thì làm sao có thể đủ sức lực mà lo chuyện khác, sống lay lắt qua ngày thì hơi sức đâu mà luyện võ luyện quyền.
Trần Bạch Hoàng cũng là kẻ có tự tôn, không muốn làm ăn xin cầu người bố thí.
Người đến báo danh càng ngày càng đông.
Có những kẻ muốn đứng lên trước ra sức chen lấn xô đẩy, thành thử tiếng chửi rủa huyên náo càng lúc càng rộn, khiến cho gia nhân trong phủ đệ nhăn mày khó chịu vô cùng.
Tại chỗ chức trách, đám gia nhân cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chặn ở đại môn, không cho đám đông ngư long hỗn tạp này lợi dụng mà lẻn vào trong phủ.
Lúc này, chẳng biết kẻ nào khoa chân múa tay vô tình đánh vào mặt, Trần Bạch Hoàng rốt cuộc không thể chịu đựng được đám đông xô đẩy nữa, ôm một bụng khó chịu thoát ra khỏi đám đông.
Mặt mũi còn đang tối sầm lại vì vừa bị dính đòn đau, thiếu niên lại lần nữa đâm sầm vào một người qua đường mà ngã văng ra.
Hắn cau có, thiếu điều muốn chửi tám đời kẻ trước mặt.
Thế nhưng, hàm dưỡng của Trần Bạch Hoàng vẫn còn tốt, còn chưa có văng tục.
Thiếu niên từ từ đứng dậy, xoa nhẹ mắt mũi nhìn người trước mặt.
Bỗng nhiên, một cảm giác đáng sợ ùa đến.
Sống lưng Trần Bạch Hoàng tự nhiên lạnh buốt, tựa như có bàn tay ma quỷ đang xoa nhẹ lên thân thể hắn.
Người trước mặt, không ngờ chính là nam tử lạ mặt người đầy sát khí quở mắng hắn hôm nào, chỉ là ánh mắt y hôm nay còn thêm mấy phần lăng lệ, sát ý mạnh mẽ đến đáng sợ.
Trần Bạch Hoàng cố gắng duy trì bình tĩnh, tự hỏi lòng rằng vì sao chỉ có mình hắn thấy nam tử trước mặt có khí chất khác biệt đến như vậy mà những người qua lại xung quanh lại dường như không để ý chút nào đến y.
Kỳ lạ thêm, thiếu niên nhận ra ở góc trái sát cằm nam tử có một vết rách nhỏ, nhưng lại chẳng có vệt máu nào lộ ra, thay vào đó lại một màu sắc như da người bình thường.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên không ngu ngốc tin rằng rách da mà không chảy máu, cũng chẳng có chuyện dưới lớp da này sẽ có một lớp da khác như thế.
Thiếu niên nhớ lại chút ký ức vụn vặt, nhớ rằng Bích Hải Triều từng nói rằng 'thuật dịch dung' có thể giúp người thay đổi nhân diện, khéo hay dở còn tùy vào mức độ tay nghề của thuật sĩ.
Thuật 'họa nhân nhan' danh tiếng của U gia là dựa trên những phương pháp cơ bản của 'thuật dịch dung' mà có.
Trần Bạch Hoàng nhận ra nam tử này cũng không phải việc khó, bởi vì ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm kia khiến thiếu niên khắc sâu trong lòng, tựa như một nỗi sợ đang âm ỉ trong tâm can của hắn, một nỗi sợ vô hình không thể nói nên lời.
Nam tử trước mặt này cũng không quá tận lực che dấu lai lịch bản thân, vì thế lớp da mặt dịch dung còn sơ sài, chỉ cần tận lực để ý sẽ nhận ra đây không phải nhân diện của y.
Quan sát kỹ một chút, Trần Bạch Hoàng còn nhận thấy trên người nam tử trước mặt có dấu hiệu lạ, tựa như vừa trải qua một trận chiến nào đó...
Dường như thấy ánh mắt tiểu tử trước mặt có điều không thích hợp, nam tử lạ mặt đưa ánh mắt của mình dò xét thật kỹ.
Y nhận ra đối phương chính là tiểu tử hôm nào đứng dưới tửu lâu song cũng không lấy làm lạ.
Cảm thấy ánh mắt Trần Bạch Hoàng có chút vô lễ, nam tử lạ mặt lên tiếng đánh gãy sự im lặng: "Thiên hạ không phải chỗ nào cũng có thể giương mắt dò xét lộ liễu như vậy, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi."
Bị đối phương để ý, mặc dù không biết lai lịch y ra sao, nhưng khí chất bất phàm là không thể giả được, vì thế Trần Bạch Hoàng không thể không điệu thấp tư thái, cúi người chắp tay, bộ dáng hối lỗi: "Đại nhân tha thứ, tiểu nhân không có ý mạo phạm."
Đại trượng phu co được giãn được, dù có chút phản cảm thái độ đối phương, song Trần Bạch Hoàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc cứng mồm cứng miệng đắc tội người.
Nam tử mặt lạnh không để ý đến thái độ của Trần Bạch Hoàng, ánh mắt y ngước nhìn về phía đại môn Lý phủ, sau đó nhìn lại thiếu niên cất lời:
"Những kẻ khác đều vì tranh giành danh ngạch mà đến đây, vì một chỗ đứng mà bỏ công bỏ sức đến từ sớm tinh mơ.
Còn ngươi, nhìn trông cũng đã đủ sức lực làm chút việc, vì sao đã đến rồi lại bỏ đi."
Trần Bạch Hoàng vội thật thà đáp: "Bẩm đại nhân! Tiểu nhân là chen không được đám người bọn họ.
Vừa rồi còn bị phường lưu manh động chân động tay đến tối tăm mặt mũi, nên chỉ có thể từ bỏ."
Nam tử nghe vậy nhếch mép cười khinh thường: "Trên thế gian này, ỷ mạnh hiếp yếu vốn là lẽ thường tình.
Chỉ vì e sợ kẻ mạnh mà tránh né thì cả đời cũng không ngóc đầu lên được."
"Hai lần gặp trong tình huống gượng gạo như vậy cũng xem như là có duyên, ta giúp ngươi một lần đi.
Sao? Có muốn nhận không?"
Trần Bạch Hoàng ngơ ngác, chưa hiểu nam tử trước mặt là đang giở trò gì, thận trọng đáp:
"Sư phụ ta nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không được tùy tiện nhận nhân tình của người khác.
Vạn nhất cả đời không trả được ơn, xuống mồ khó nhắm mắt."
Nam tử nghe vậy liền nhếch môi cười nhạt, chỉ đáp: "Chỉ là chút chuyện cỏn con, còn chưa đến mức ân huệ to tát kia.
Ngươi nếu như không muốn thì thôi."
Nói rồi y rời bước chân, thoạt muốn đi.
Trần Bạch Hoàng nuốt nước bọt, lại nghĩ bản thân vốn chưa có nhiều kinh nghiệm ở nơi này, hiện tại cần nhất một chỗ ăn ở dung thân.
Thiếu niên nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng:
"Sư phụ ta lại nói, đã ở cái cảnh cùng quẫn thì nên chịu khó hạ thấp cái đầu xuống một chút."
Nam tử vốn đang bước chậm, nghe vậy liền quay lại, nheo mắt, nói:
"Nhanh như vậy liền đổi ý? Ngươi cái tên tiểu tử này cũng không phải hạng sách vở chết đầu óc kia."
Trần Bạch Hoàng vội vã tiến về phía nam tử, cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, hỏi lại:
"Bẩm đại nhân! Tuy chưa biết đại nhân định giúp tiểu nhân như thế nào, thế nhưng người xa lạ mà lại đưa tay giúp đỡ, tiểu nhân lấy làm cảm kích.
Nếu có việc gì cần tiểu nhân, xin đại nhân đừng ngại."
Nam tử chẳng buồn biểu cảm, cũng không coi lời hứa hẹn của thiếu niên là cái gì to tát, chỉ nói: "Ngươi nếu dám quay lại kia xếp hàng tranh báo danh, chỉ cần ba mươi danh ngạch chưa bị người chiếm lấy hết, tự nhiên sẽ có một vị trí cho ngươi.
Qua được vòng đầu tiên, vòng thứ hai ngươi gặp được Diêu Tung, chỉ cần nói với y là 'nam quan tri ngộ, giúp khách một chỗ ngồi nhỏ', tự khắc sẽ có an bài cho ngươi."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền mắng thầm trong lòng.
Vốn là ban đầu, thiếu niên còn tưởng kẻ lai lịch không rõ này có gì đó liên quan đến Lý phủ, giúp hắn đi cửa sau.
Thật không ngờ nam tử lại bảo hắn đi xếp hàng thì khác gì lúc đầu, đấy cũng coi như là giúp ư? Mà coi như đứng cả ngày, chắc gì đã tranh kịp một danh ngạch.
Thấy thiếu niên còn bán tính bán nghi, nam tử cười giễu cợt, đoán chắc Trần Bạch Hoàng đang đang chửi thầm rằng y giúp như không giúp.
Y cất tiếng:
"Ngẫm kỹ mà làm.
Được tạo hóa, cũng phải xem ngươi có đủ kiên nhẫn hay không."
Dứt tiếng, nam tử liền hòa vào đám đông nhốn nháo rời đi.
Trần Bạch Hoàng ngẫm đi ngẫm lại, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thiếu niên đã hiểu ra vấn đề, nam tử kia đã nói chỉ cần hắn đến kịp lúc năm mươi danh ngạch chưa bị chiếm hết, tất sẽ có một vị trí dành cho hắn mà không cần tranh với ngươi khác.
Cái này rõ ràng là nói cho hắn biết cơ hội của hắn cao hơn nhiều so với kẻ khác.
Về phần vòng thứ hai cùng người tên Diêu Tung, thiếu niên cũng đã ghi nhớ trong lòng, chỉ là cứ qua được vòng tuyển chọn đầu tiên rỗi tính tiếp cũng chưa muộn.
Bất chợt, Trần Bạch Hoàng lại vò đầu bứt tai.
Nam tử kia cũng chẳng bảo hắn nên làm thế nào để đám gia nhân ngoài đại môn kia biết hắn là kẻ được chọn.
Càng nghĩ càng đau đầu, Trần Bạch Hoàng không tự làm khó mình nữa, thiếu niên tặc lưỡi lao về phía đám đông, cũng ra sức xô đẩy chen lấn lấy một chỗ đứng…
…
Báo danh sẽ có hai cửa tuyển chọn.
Trần Bạch Hoàng mới chỉ rõ quy tắc của cửa thứ nhất, người ứng tuyển chỉ cần dùng hai thủ chưởng bóp chặt một sấp vải mỏng còn ẩm, sao cho lượng nước từ trong sấp vải đầy một bát rượu.
Nói thì đơn giản nhưng thực tế vô cùng khó khắn, sấp vải ướt kia chỉ to bằng cỡ nắm đấm Trần Bạch Hoàng, hơn nữa đã được phơi qua thành thử mặt vải chỉ còn hơi ẩm ướt.
Để có thể vắt đầy một bát nước, cơ hồ lực nắm của ứng viên phải thật mạnh mẽ mới có thể làm được.
Từ ban sáng đến giờ, đã có dăm chục người thử sức nhưng kẻ thành công lác đác chẳng có mấy.
Những kẻ nhận được danh ngạch cơ hồ đều là những người có sức nắm hơn người, không phải hạng nông dân tầm thường có thể làm.
Có kẻ thất bại trước khi rời đi gào lên: "Con mẹ nó.
Tuyển cái gì mà tuyển, rõ ràng là kéo lão tử đến làm trò cười."
Lại có kẻ chế giễu: "Hai tay ngươi suốt ngày dành sức nắn đào bóp bưởi thanh lâu, còn dư lực đâu mà đòi thi thố, ha ha ha."...
…
Đã gần chính ngọ, Trần Bạch Hoàng rất sốt ruột, hắn đã đợi cả buổi sáng mà vẫn chưa đến lượt mình.
Đúng lúc này, chợt có kẻ có đẩy thật mạnh thiếu niên, khiến hắn ngã chúi người về phía trước.
Những người đằng trước bất ngờ bị đẩy liền nổi cáu, quay lại chửi mắng không thôi.
Trần Bạch Hoàng chỉ có thể duy trì vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ chịu trận mà không dám nói lời gì.
Trần Bạch Hoàng quay người lại chỉ thấy sau lưng hắn là một thiếu niên tuổi tầm mươi lăm mười sáu, dáng vóc đậm người, chỉ là thấp hơn Trần Bạch Hoàng một chút.
Y có khuôn mặt đen nhẻm, mọc đầy mụn đỏ, bộ dáng vô cùng xấu xí.
Thấy ánh mắt địch ý của Trần Bạch Hoàng, gã thiếu niên hất hàm ra vẻ thách thức, cười lạnh cất tiếng:
“Nhìn cái gì nhìn? Có tin ta mút mắt ngươi ra không?”
Thấy đối phương khiêu khích, Trần Bạch Hoàng cũng không hề e sợ, tựa tiếu phi tiếu, đáp:
“Mắt chó nào nói ta nhìn ngươi? Một đầu con chó, đúng là dễ lẫn lộn, không có ý thức, chỗ nào cũng có thể cắn bậy.”
Gã thiếu niên nghe vậy liền tối sầm mặt lại, lạnh giọng nói: “Ngươi tên tiểu tử này muốn chết?”
Nói đến đây, y bất ngờ vung tay, toan đấm thật mạnh về phía Trần Bạch Hoàng.
Trần Bạch Hoàng cũng là nhanh nhẹn, lập tức né đòn, đồng thời tiện tay vung tay trái, táng một cái bạt tai thật mạnh về phía đối phương.
Hụt chiêu, lại bị ăn đòn đau, tiểu tử mặt mụn càng thêm tức tối, một tay ôm mặt, một tay chỉ về phía Trần Bạch Hoàng, quát lớn:
“Khốn kiếp, tiểu tử! Ngươi dám đánh lão tử?”
Nói rồi y lập tức định lao lên đánh lại.
Bỗng lúc này những người xung quanh nhảy ra ngăn cản, quát nạt:
“Tiểu hài tử, đây không phải chỗ các ngươi lộn xộn.
Nếu không có ý định ứng tuyển thì mau cút xéo, dẹp chỗ cho mọi người.”
Tiếng la ó xung quanh càng lúc càng nhiều, khiến cho không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Trần Bạch Hoàng còn tốt, hắn cứ đứng trơ mặt giữ chỗ mà chẳng thèm đoái hoài đến xung quanh.
Gã thiếu niên mặt mụn thì không được tốt như vậy, y nhận ra mọi người tuy là đang chửi rủa cả hai, nhưng phần đa ánh mắt địch ý đều hướng về y, khiến y kiêng kỵ không thôi.
Rõ ràng hành động xô đẩy của y lúc trước gây ra phản cảm với những người xung quanh.
“Hừ! Ngươi cứ chờ đấy.” – Gã mặt mụn xoa xoa má đau, quẳng lại một câu khó chịu rồi nhanh chân chạy đi.
Thấy đối phương bỏ đi, Trần Bạch Hoàng cũng xem như xả được cơn tức tối trong long.
Lúc này, có lão nông đằng sau nói với hắn:
“Ngươi đừng có xem nhẹ y! Tiểu tử này tên Lỗ Nhị Tử, là một thằng ranh ma du thủ du thực, chuyên phá làng phá xóm, lại thù dai nghịch ngầm nên cho dù là trưởng bối trong khu xóm cũng e ngại y.”
Lại có người trung niên nói: “Ta xem ngươi nên là đi về đi thôi.
Đắc tội với tiểu tử kia không phải là bước đi đúng đắn của ngươi.
Huynh trưởng của hắn là Lỗ Đại Tử, hiện đang làm chân chạy cho đại quản gia của Lý phủ, cũng là người được lão quản gia yêu quý.
Có lẽ ngươi không biết, Lỗ Đại Tử cũng chính là người đứng trông coi những kẻ ứng tuyển ở vòng thứ nhất.
Ngươi khiến thân đệ đệ hắn chịu thiệt thòi, lần ứng tuyển này ngươi coi như xong, cố chấp làm chi cho mất công.”
…
Đối với những lời khuyên răn này, Trần Bạch Hoàng cũng không để trong lòng, song vẫn chắp tay làm lễ cảm tạ đám người này.
Thiếu niên biết đám người này thực tâm cũng không hẳn có ý tốt, chỉ là muốn đuổi hắn đi cho rộng chỗ, đồng thời tăng thêm cơ hội cho bản thân mà thôi.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên chẳng sợ gì cả.
Hắn vẫn có chút hi vọng về lời hứa giúp đỡ của nam tử lạ mặt lúc nãy.
Thiếu niên tự suy đoán, tựa như lời nói của nam tử kia thì lai lịch y chắc chắn không phải là hạng tầm thường trong phủ này.
Còn về cái tên Lỗ Đại Tử kia, tuy Trần Bạch Hoàng chưa có mục kích sở thị qua nhân dạng, song hắn tin tưởng một tên gia nô của quản gia so ra còn chưa đủ để lọt vào mắt nam tử kia.
Thế nhưng, tuy Trần Bạch Hoàng tự trấn an bản thân mình như vậy, song hắn vẫn cảm thấy thấp thỏm, dù sao cũng chưa biết được nam tử lạ mặt lúc trước có thật sự giúp hắn hay không.
“Chả nhẽ hắn lại lừa mình? Hi vọng là không đi.
Nom khí chất của hắn, hẳn là không nên lừa gạt hài tử chỉ để mua vui đi.”
Giữa không gian tăm tối rộng lớn vô cùng, những sinh vật khủng khiếp mà tuyệt đẹp được sinh ra--những tạo vật huyền ảo của Vũ Trụ và những quái vật bí hiểm của Hắc Tinh.
Chúng là những đứa con của vị thần tĩnh lặng, và cuối cùng chúng đã trở về nhà..
Mộng Giang Hồ