Mộng Giang Hồ
6: Thiên Hoạt Lão Quái
Không gian tĩnh lặng, dường như chỉ còn tiếng đập cánh của chim chóc, tiếng gió thôi, tiếng lá rụng nhè nhẹ trong không khí.
Bất chợt, Thiên Vũ Vương cười lớn, giọng đầy ý nhạo:
“ Chư vị cần gì giấu đầu lòi đuôi, nếu đã có lòng muốn gặp, vậy sao chưa hiện thân.”
Đáp lại lời chào hỏi của Thiên Vũ Vương chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Các binh sĩ đều căng thẳng không thôi, tuy tự tin vào thực lực của bản thân song họ không dám chủ quan.
Khúc Long Vương ánh mắt lãnh khốc, nhếch mép nói:
“ Hừ! Chư vị khách khí không ra! Vậy bản vương thất lễ, mong các vị lượng thứ.”
Nói rồi từ lòng bàn tay trái Khúc Long Vương xuất hiện một tiểu đao to bằng hai ngón tay, nâng lên trước ngực, một cú vẩy tay chếch về bên trái làm phi đao bắn đi với tốc độ cực nhanh về phía tán cây, chỉ để lại tiếng xé gió trong không gian.
Nói thì dài dòng nhưng thực tế động tác hư nhược nhanh đến không nỗi Cơm Trắng không kịp nhìn.
Cơm Trắng hít một ngụm khí lạnh, tùy tiện một pha vẩy tay vậy mà có thể khiến phi đao phóng với tốc độ nhanh không thể nhìn như vậy, quả là cao thủ.
Một tiếng “ hự” vang lên, một thân thể mặc hắc phục từ trên tán cây thưa rơi xuống đất, phi đao vậy mà cắm giữa thủ cấp, tên sát thủ vậy mà chết không nhắm mắt.
Tên sát thủ chết, đám còn lại cũng không có ý định dấu giếm, đều hiện thân trên những tán cây hai bên quan đạo.
Trừ một lão nhân mặc trường bào màu xám tro, còn tại tất cả đều bận hắc phục nhạt màu, che mặt bằng vải đen.
Lão nhân tuổi tầm lục tuần, mắt xếch, râu dê đen bóng có vẻ được chải chuốt cẩn thận, tóc hoa râm búi cao, khuôn mặt lộ vẻ gian manh.
Thân hình y khá lùn, nom chỉ cao hơn hài đồng bình thường một chút.
Lúc này lão nhân cùng một tên trông có vẻ là đầu lĩnh của lũ sát thủ phi thân xuống đứng giữa đường, ánh mắt phức tạp chắp tay hành lễ.
“ Ra mắt nhị vị long vương!”
Hai vị Long vương hơi có chút bất ngờ, tưởng rằng đối phương sẽ động thủ ngay lập tức, không ngờ chúng lại án binh bất động, lại còn ra mặt chào hỏi.
Người đến vậy mà là Thiên Hoạt lão quái, cốc chủ Thiên Hoạt Cốc, cách rừng Tặc Lâm không xa lắm về phía tây.
Lão nhân này kì tình là một con cáo già, có tiếng trong giới cường đạo, các vụ cướp ở quanh đây hơn nửa là có liên quan đến hắn đi.
Tuy danh tiếng rất thối, song hắn lại có một thân công phu không tầm thường, đặc biệt là khả năng chạy trốn, các thế lực nhiều lần bao vây hỏi tội những hắn vẫn trót lọt trốn về được Thiên Hoạt Cốc.
Về đến Thiên Hoạt Cốc thì coi như xong, một vùng núi non phức tạp như mê cung, tìm không được hắn, các cao thủ đều lắc đầu bỏ đi.
Lần này đám người áo đen chủ động đến viếng thăm hắn, ra một cái giá rất lớn nhờ hắn phối hợp thám thính đoạn đường của Thiên Vũ Vương.
Tuy võ công cao cường nhưng với trang bị trọng kỵ của Thiên Vũ Vương, việc cố đấm ăn xôi đuổi giết địch thủ có không ít bất lợi.
Thiên Hoạt lão quái vốn tự tin với khả năng chạy trốn cùng sự thông thuộc địa hình ở đây thì Thiên Vũ Vương có phát hiện ra hắn cũng không thể đuổi được, cường long không ép địa đầu xà, việc này hắn tin tưởng.
Việc còn lại thì mặc kệ lũ áo đen tính toán, hắn cũng không ngu giao thủ với tuyệt thế cao thủ như Thiên Vũ Vương rồi.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, lần này không chỉ có một Thiên Vũ Vương mà còn có thêm Khúc Long Vương.
Khúc Long Vương nổi tiếng nhất là cái gì, chính là khinh công và bộ pháp, Thiên Hoạt lão quái ta dù một đời tự phụ nhưng trước mặt kẻ đã bán hành không biết bao nhiêu lần cho các cao thủ khắp Đông Thành kia thì chẳng khác nào trò hề, luận khinh công Khúc lão sát thần kia chấp hắn chạy trước trăm bước hắn vẫn như cũ là cá nằm trong chậu.
Lần này quả thật đá phải thiết bàn, Thiên Hoạt lão quái trong lòng cười khổ.
Khúc Long Vương nhìn tướng mạo lão nhân, trầm tư một chút, nhếch miệng cười nói: “ Tưởng ai! Hóa ra là Thiên Hoạt lão đệ.
Không biết có chuyện gì khiến ngươi phải bố trí tiềm phục chúng ta như vậy.
Sao, muốn ám sát chúng ta sao.”
“ Không...!không phải! Tiểu đệ nào có ăn gan hùm mật beo, tiểu đệ không có ý mạo phạm hai vị, chỉ là có chút hiểu lầm.”- Thiên Hoạt lão quái sợ hãi.
“ Ha! Hiểu lầm! Ta sợ là không phải a.”- Thiên Vũ Vương cười khẩy.
Thấy thái độ của Thiên Vũ Vương, Thiên Hoạt lão quái không khỏi toát mồ hôi hột, trong lầm mắng thầm không thôi.
Con mẹ nó lần này xem ra lành ít dữ nhiều, lúc đầu hắn nhận tiền của người ta cũng chỉ hứa hẹn thám thính thôi, nào có ngờ được cơ sự như vậy.
Nghĩ vậy, hắn lại liếc mắt sang tên đầu lĩnh áo đen bên cạnh chửi thầm không thôi, ngươi nghiệp dư như vậy cũng không nên kéo lão phu chết cùng.
....
Trở lại thời điểm trước khi đoàn người của Khúc Long Vương phát hiện ra toán sát thủ, lúc này Thiên Hoạt lão quái đang núp mình trên một tán cây xa xa quan đạo, bên cạnh có tên đầu lĩnh toán sát thủ.
Được lời hứa hẹn về khoản tiền công hậu hĩnh, mà công việc chỉ là thám thính lộ tuyến của Thiên Vũ Vương, Thiên Hoạt lão quái đã sảng khoái chấp nhận.
Chỉ là hắn có đôi chút lo lắng, Thiên Vũ Vương không phải hạng hiền lành gì, nhỡ không may đầu hắn kê Diệt Thiên đao thì có hối cũng không kịp.
Cẩn thận quan sát đường lớn, Thiên Hoạt lão quái hỏi tên đầu lĩnh:
“ Ngươi có chắc là các ngươi chuẩn bị chu toàn không đấy, thật sự mà bị lão già Thiên Vũ kia tóm được thì kể cả ta cùng 50 tên thuộc hạ của ngươi không đủ hắn xỉa răng đâu.”
“ Tiền bối yên tâm! Cũng chỉ là thám thính, không ổn liền chạy.”- tên đầu lĩnh cam đoan.
Kì thực tên đầu lĩnh mắng thầm trong lòng, lão già Thiên Hoạt này quả là tên chết nhát, tiếc là quanh khu vực Tặc Lâm không kẻ nào thông thuộc địa hình hơn hắn, phó thống lĩnh Nam quân Thiên Quốc Tô Hiểu Pha không tiếc vàng bạc thuê lão già này chỉ để được việc.
Nhiệm vụ của toán sát thủ bọn hắn thực tế là ám sát Thiên Vũ Vương, dù biết việc thực hiện rất khó song tất cả đã có chuẩn bị tinh thần.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, lần này không chỉ có Thiên Vũ Vương, vậy mà Khúc Long Vương cùng hơn một ngàn long kỵ đi theo.
Hắn không khỏi lộ ra thoái ý.
Thực sự đối mặt với quân lực hùng hậu như vậy, dù có đứng xa phóng ám tiễn cũng khó nói gì đến gần ám sát.
“ Con mẹ nó, vậy mà hơn một ngàn chiến kỵ! Tình báo của các ngươi rởm thực sự.”- Thiên Hoạt lão quái sau khi thấy đoàn người ngựa không khỏi chửi thề.
– “ Ai bên cạnh Thiên Vũ Vương kia.” – Lão đặt ánh mắt tò mò lên lão nhân áo chàm đi bên cạnh Thiên Vũ Vương tự hỏi.
“ Bỏ...!bỏ mẹ rồi! Là...!là Khúc Long Vương.”- Tên đầu lĩnh sợ hãi, lắp bắp.
Thiên Hoạt lão quái mặt xám như cho, lỡ để hai lão già điên kia phát hiện thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Trong lòng chửi thầm tin tình báo của lũ chủ thuê này.
“ Bây giờ tính sao thưa tiền bối!”- tên đầu lĩnh lo lắng.
“ Tính cái khỉ gì nữa! Im lặng, có cơ hội từ từ rút lui.
Từ từ thôi! Hai lão già kia luyện thành Long Hổ Kinh rồi, long nhĩ cùng cảm quan cực thính, khéo khéo đấy không chết cả nút.”- Thiên Hoạt lão quái gắt, hắn quá quen thuộc uy danh hai lão long vương đi.
Năm xưa y từng có dịp tiếp xúc qua một số cao thủ Long Quốc ra ngoài viễn du, hắn biết được Long Quốc tàng long ngọa hổ, chỉ là bản tính không tranh với đời nên ít lộ danh lộ tiếng so với các nơi khác ở Đông Thành.
Mà rất nhiều tuyệt học nổi tiếng ở Cửu Địa là xuất phát từ Long Hổ Kinh, một trong ngũ đại võ kinh của Long Quốc, võ sĩ bình thường chỉ cần sở hữu một công pháp trong các bộ kinh trên cũng đủ làm mưa làm gió một vùng rồi.
Từ lời thiên hạ năm xưa, Thiên Hoạt lão quái biết Khúc Long Vương và Thiên Vũ Vương vậy mà luyện trọn bộ công pháp trong Long Hổ Kinh rồi, còn chưa kể các tuyệt thế công pháp họ tự sáng tạo nữa.
Bây giờ hắn đang ở thế cưỡi hổ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đang trầm tư lo lắng chợt, có tên thuộc hạ áo đen có cử động ngoài ý muốn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai lão long vương ở dưới.
Thật sự là trời đánh thánh vật, Thiên Hoạt lão quái cười khổ.
Giờ hắn có thể làm gì, chạy, là chạy không thoát được đấy.
Ba cái công phu khinh công, bộ pháp của hắn trước mặt Khúc Long chẳng khác nào trò trẻ con.
Tiếp tục trốn, vậy thì phải xem có né được loạn tiễn của long kỵ không.
Đang bần thần cân nhắc, chợt thấy một tên sát thủ bị Khúc Long Vương không mặn không nhạt đoạt mạng, Thiên Hoạt lão quái khóc không ra nước mắt, tức giận quay sang mắng tên đầu lĩnh: “ Thuộc hạ nghiệp dư như vậy mà cũng dắt ra ngoài làm loạn, thật là ngu không ai bằng.”
“ Haizz! Không có cách, chúng đều kinh qua nhiều trận chiến, đều là hạng hảo thủ.
Chỉ là lần này đối mặt hai lão quái vật này không khỏi quá áp lực.” – Tên đầu lĩnh cười khổ - “ Giờ tính sao đây tiền bối?”
“ Còn tính toán cái gì nữa! Chạy, là chạy không thoát.
Trốn, là trốn không được.
Thôi tự thân phi ra nhận lỗi chứ còn sao.
Đời còn nhiều cái hay, ta còn chưa muốn góp cái mạng theo lũ ngu ngốc các ngươi.”- Thiên Hoạt lão quái thở dài.
“ Được! theo ý tiền bối đi.”- Tên đầu lĩnh quyết đoán, kì thật hắn đã tính đến một phương án liều lĩnh khác trong đầu.
Bọn hắn không giống Thiên Hoạt lão quái, không có đường lui.
Không hoàn thành nhiệm vụ, khỏi trở lại Thiên Quốc rồi, gia quyến bọn hắn bị quản thúc bởi Thiên quân, chạy đi đằng nào.
Đã là tử sĩ, chúng không có nhiều lựa chọn, tên đầu lĩnh quyết đoán đánh cược một phen.
Cơm Trắng lúc này vẫn yên vị trước người Phạm Tuyệt, thấy tình huống bất ngờ, hắn không khỏi nín thở.
Dù thoạt nhìn đối phương số lượng người rất ít, nhưng ai biết liệu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không.
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, ai mà biết lũ sát thủ này ý định như nào.
Chả may hai vị long vương nóng tính, ép chúng nó chó cùng dứt dậu thì không biết sự tình sẽ ra sao.
Ngôn Tình Sắc
Đối mặt lãnh ý của Thiên Vũ Vương, Thiên Hoạt lão quái trong lòng chửi cha mắng mẹ tên đầu lĩnh.
Khúc Long Vương là người lão làng, cũng là một con cáo thành tinh, y thừa biết cái đám lâu la này ẩn phục không có hảo ý gì với bản thân, chỉ là hiện tại có lẽ đám này có vẻ phối hợp không được ăn ý mới xảy ra cơ sự này.
Lão nhân biết bình thường không có kẻ ngu ngốc nào với nhân số vài chục đi ám sát một đoàn tinh kỵ hơn một nghìn người cả, có là cao thủ vô địch cũng không tự tin so chiêu với số lượng đối thủ chênh lệch như vậy.
Rốt cục con người là con người, không phải thần thánh, trừ khi bản thân đám sát thủ tự tin vào khả năng khinh công chạy trốn, còn không thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Lão nhân không ngừng hồi tưởng, nhớ năm xưa y làm chuyện không tưởng giữa thiên quân vạn mã, nhưng lúc đó y đang độ sung sức, lại nhân tình huống hỗn loạn của cao tầng Thiên Quốc lúc đó mới dễ dàng ra tay và rút lui, chứ nào có đường đường chính chính mà hạ gục hoàng đế Thiên Quốc chứ.
Y chỉ là can đảm hơn người, chứ cũng không có đần mà làm loạn giữa chốn binh đao như vậy.
Nhìn lại đám lâu la ngu ngốc trước mặt, Khúc Long Vương cười lạnh khinh thường.
“ Chả hay Thiên Hoạt lão đệ nói hiểu lầm, là cớ làm sao? Huynh đệ chúng ta không được tỏ tường cho lắm.
Lão phu cũng biết ngươi là hàng đầu trộm đuôi cướp, nhưng cũng không ngu đến nỗi đi cướp đám nghèo rớt như chúng ta đi.” – Khúc Long Vương nhếch mép, mỉa mai.
Bị Khúc Long Vương vạch trần bùn phong, Thiên Hoạt lão quái tái mặt.
Hắn nào có ngu, nếu biết khó ăn như vậy có cho tiền bắt hắn đứng xa trăm trượng hắn cũng không dám đứng.
Trong lúc Thiên Hoạt lão quái không biết ứng xử ra sao, tên đầu lĩnh lũ của lũ sát thủ ngược lại linh quang, đến nước này nhiều lời vô ích, tình ngay lý gian, giải thích có cái rắm dùng.
Hắn hít một hơi thở sâu, cất tiếng:
“ Bẩm nhị vị long vương! Đám tiểu nhân chỉ là vâng lệnh cấp trên đến do thám địa hình nơi đây cho gia tộc để chuẩn bị cho đợt áp tiêu mới.
Trên đường tình cờ gặp Thiên Hoạt tiền bối nên đưa ra một cái giá lớn nhớ tiền bối hỗ trợ.
Thật sự là vô tình bắt gặp qua nhân đoàn của hai vị long vương, lũ tiểu nhân ngại quấy rầy nên chủ ý lui ra sau, hoàn toàn không có ý mạo phạm, mong nhị vị bỏ qua cho.”
Thiên Hoạt lão quái trợn mắt há mồm, trong lòng bội phục tên đầu lĩnh không thôi.
Từ tình huống tình ngay lý gian mà tên này vậy mà biện hộ đẹp đẽ đến như vậy, cũng không phải hạng tầm thường.
Chỉ tiếc là chưa biết thái độ của hai lão cáo già kia ra sao.
Kỳ thật trên giang hồ, những chuyện như tên đầu lĩnh nói không phải không có lý.
Rất nhiều thế lực lớn lo lắng cho các thương hàng của mình bị nhóm ngó, luôn cử người đi trước thám thính lộ tuyến đảm bảo an toàn.
Những chuyện như vậy cũng không có gì là hiếm, hai vị long vương cũng không lạ gì chuyện như vậy, dù sao họ cũng gần nửa đời người chinh chiến trên đất Cửu Địa, mấy cái sự tình giang hồ họ đều chứng kiến qua.
Cơm Trắng hít thở theo dõi từng cử chỉ và hành động của hai lão long vương, sau khi nghe tên đầu lĩnh kia xin xỏ, hắn nghe cũng có lý, dẫu sao vô tình gặp nhau, nên dĩ hòa vi quý, không nên căng thẳng.
Cơm Trắng dẫu sao vẫn là hài tử, tâm tư đơn thuần, không hiểu nhiều đạo lý giang hồ.
Chỉ là lần này hắn đã nghĩ sai, tùy tiện một lời nói mà thay đổi suy nghĩ của hai lão long vương là không thể nào.
Hai lão long vương nhìn nhau, tên này ngược lại là khéo xoay sở, chỉ là đối diện hắn không phải là kẻ hèn, tùy tiện nghe một cái lý do là bỏ qua để yên thân.
Nếu đã có kẻ ngu ngốc có chủ ý bất lợi cho đoàn nhân mã của mình, đừng tưởng một hai lời biện bạch là coi như xong.
“ Ta e là không đơn giản như vậy a? Chỉ là đi thám thính cũng không nhất thiết phải quân số đông đến hơn năm mươi mạng như vậy đi.
Nếu là đánh cướp thì may ra, dù sao Thiên Hoạt tiểu nhi ngươi cũng không phải phường tốt lành gì, cùng đi với nhau chỉ có thể nói các ngươi cá mè một lứa.” – Nhìn ra tiểu tư tâm của tên đầu lĩnh, Thiên Vũ Vương quyết định đùa chơi một phen, dù sao đi đường căng thẳng, cần có chút sự tình thư giãn.
Đừng thấy lão nhân tính tình hiền lành mà chủ quan, nếu thực sự chỉ là hiền lành đơn thuần thì Thiên Vũ Vương cũng không thể làm trưởng soái một quân mấy chục năm như vậy.
Bị bóc mẽ không nể nang mặt mũi gì, Thiên Hoạt lão quái thẹn đỏ mặt.
Ngày hôm nay da mặt hắn đúng là đổi đủ màu, có khi nào hắn lại chịu nhục nhã đến như vậy, kể cả năm xưa bị đuổi giết hắn vẫn là ung dung mà rút lui.
Chỉ là lần này lại khác, đối diện với hai lão sát thần này không nhún không được, nhược nhục cường thực, đạo lý đơn giản của thế gian này.
Y tự nhủ lúc này cần giữ bình tĩnh, không thể lộ sơ hở, có thể chịu nhục không thể chịu chết, dù sao đám Long Quốc này cũng không phải lũ người thích chuyện giang hồ, danh tiếng mình cũng không mất đi nơi nào.
Tự trấn an bản thân, Thiên Hoạt lão quái cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười lấy lại tự tin cho mình, chuẩn bị ứng đối..
Mộng Giang Hồ