Mộng Giang Hồ
35: Dương Vân Châu
Màn đêm dần buông xuống, vất vả hơn một canh giờ cuối cùng lão giả cùng Cơm Trắng đã đi ra ngoài khu rừng.
Mắt thấy Cơm Trắng có vẻ hơi quá sức, lão giả dừng lại nói: " Đã ra khỏi khu rừng, ngươi ở đâu thì về đấy, không cần theo ta."
Cơm Trắng giật mình, trong lòng có hơi hoảng, hắn bây giờ đã là trẻ mồ côi, tứ cô vô thân không nhà để về, bây giờ biết đi về đâu.
Trong lòng thiếu niên thật muốn hỏi xin vào ở nhờ nhà lão giả phía trước một chút, nhưng hắn vốn da mặt mỏng, không dám mở miệng.
Thấy Cơm Trắng có vẻ lúng túng, lão nhân đảo mắt xung quanh.
Dường như hiểu ra vấn đề, lão giả kia chỉ mỉm cười nói: " Muốn theo ta ở nhờ một đêm sao? Được rồi! Trời cũng đã tối, vậy ta cũng làm người tốt thêm lần nữa vậy.
Đi theo ta."
" Đa tạ tiền bối."- Cơm Trắng trong lòng mừng rỡ, trả lời…
Đi bộ thêm một đoạn dài, một ngôi nhà nhỏ lộ ra giữa một vùng đầm nước mênh mông.
Trời tối như mực, sương mờ nhân ảnh, Cơm Trắng khó có thể đánh giá ngôi nhà trước mặt như thế nào, chỉ có thể nói là nó giống như nhà hoang một dạng, hoang tàn và cũ kỹ.
" Già rồi! Chỉ sống tạm qua ngày, không quá để ý ăn ở."- Lão giả thần bí thở dài cảm khái.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, lão giả dường như thông thuộc vị trí mọi đồ vật trong phòng, chỉ một cái vươn tay, một ngọn đèn dầu lập tức tỏa sáng cả gian phòng.
Lão nhân không vứt đồ đạc gọn một góc, lại quay sang Cơm Trắng, nói: " Ngươi giúp ta đốt bếp lửa đi."
Cơm Trắng không chần chừ, lập tức tiến đến bếp than đặt giữa gian phòng, nhanh chóng đánh lửa.
Loay hoay một lúc, ngọn lửa từ từ bùng lên, ánh sáng dường như át cả cây đèn dầu.
Có vẻ tiếc chút dầu hỏa, lão nhân chỉ búng ra một chỉ, một luồng kình phong vụt qua đèn dầu, bấc lửa vụt tắt.
Hành động của lão nhân khiến Cơm Trắng trợn tròn mắt, chả nhẽ lão nhân là một cao thủ nội công, nhẹ nhàng một cái búng tay cũng liền có thể tạo ra kình phong, ít nhất cái này thiếu niên chưa thấy Lê Lục Giang làm bao giờ.
Lão nhân tiến về phía Cơm Trắng, tay cầm theo một nắm gạo, nhàn nhạt nói: " Ngươi biết nấu cháo chứ! Đến nấu một nồi.
Dạ dày ngươi còn yếu, làm tí cháo cho lành bụng."
Cơm Trắng không chần chừ, lập tức đi vo gạo, bụng hắn vẫn xẹp lép, tuy cháo chưa thành nhưng nhìn nắm gạo trong nồi đất khiến hắn nuốt nước bọt không thôi.
Chỉ một loáng chuẩn bị, một nồi đất đã xuất hiện trên bếp lửa hồng.
Lão giả ngồi bên cạnh bếp lửa, tay cầm tẩu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt.
Bầu không khí có chút trầm lặng.
Cơm Trắng cảm thấy mình hơi thiếu chút lễ, đánh gãy im lặng, quay về phía lão giả, hai gối quỳ xuống, ôm quyền nói: " Đa tạ tiền bối cứu giúp, nếu không giờ khắc này vãn bối đã thành cô hồn dã quỷ nơi hoang sơn."
Lão giả cũng chỉ hơi nhếch miệng cười cười, nói: " Đứng lên đi! Đầu gối nam nhi không nên tùy tiện quỳ.
Ta chỉ tiện tay làm mà thôi, không tính là cái gì ân huệ."
Cơm Trắng lắc đầu nói: " Tiền bối có ân tái sinh, vãn bối sao dám để ý chút lễ tiết này."
" Được rồi! Ngồi lại ngay ngắn đi, chuyện phiếm một chút." - Lão nhân ánh mắt đạm mạc, không lộ biểu tình.
– " Ngươi tên là gì?"
Cơm Trắng được lão nhân miễn lễ, trở lại vị trí, từ từ nói: " Vãn bối họ Trần tên Cơm Trắng, quê quán ở Tâm Châu.
Vãn bối là cô nhi, chẳng may do chiến tranh nên mới lưu lạc đến khu rừng kia."
Lão giả gật gật đầu, nói tiếp: " Nơi đây cách Thiên Phiến Phong cũng không tính quá xa, chắc là Long Quốc giao tranh với Thiên Quốc ở đấy."
Nói đến đây, lão nhân ánh mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, dường như nhìn ra điều gì đó, nói: " Khoan đã! Hai thế lực kia đánh nhau ở Thiên Phiến Phong vốn không phải chuyện gì lạ, thế nhưng hài tử ngươi sao lại xuất hiện ở đó.
Chỗ đó bình thường chẳng có ai đến cả."
Cơm Trắng lúc này không còn nửa điểm giấu giếm, cẩn thận trả lời: " Không dám giấu giếm tiền bối, vãn bối là một cái tiểu tử chăn ngựa trong đại doanh Long Quốc.
Đại doanh bị phá, quân địch truy sát, mấy vị thân hữu hi sinh mở đường nên mới chạy được tới đây."
Nghe Cơm Trắng giải thích, lão nhân hiểu ra mọi sự, nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: " Hóa ra là vậy! Thế chứng tỏ ngươi vẫn được trời thương, chưa tận số."
Bầu không khí im lặng lại tiếp diễn, Cơm Trắng chợt nhận ra mình chưa biết danh tính đối phương, lại tiếp tục hỏi: " Chẳng hay đại danh tiền bối là?"
" Nào có đại danh gì.
Một cái lão già thọ nguyên cạn kiệt đang chờ chết mà thôi.
Lão phu tên Dương Vân Châu, ngươi gọi Dương lão là được."
Cơm Trắng không cho là vậy, từ lúc mới gặp Cơm Trắng để ý rằng lão nhân này có thể lực sung mãn, đi bộ một quãng đường núi dài mà về đến nhà hơi thở vẫn còn đều, vừa rồi lại có thể nhẹ nhàng tạo kình phong, rõ ràng Dương Vân Châu vẫn còn cực kỳ khỏe mạnh, không thể nào là kẻ sắp chết như lời lão nói được.
Cơm Trắng là biết rõ một số cao thủ nội công khi tu luyện đến độ lô hỏa thuần thanh có thể thu thả chân khí, thể lực vô cùng mạnh mẽ, Dương Vân Châu đây là đang khiêm tốn.
" Tiền bối khiêm tốn! Có lẽ người hẳn là một cao thủ võ lâm ở ẩn?" – Cơm Trắng hơi tò mò, hỏi.
" Cao thủ thì không dám nói! Nhưng biết võ công ở cái đất Cửu Địa loạn lạc này thì có gì lạ đâu.
Một tí công phu phòng thân là cũng nên có."- Lão nhân nhàn nhạt trả lời.
Lời lão nhân ngầm thừa nhận nghi vấn trong lòng khiến Cơm Trắng như mở cờ trong bụng.
Cơm Trắng cho rằng thực lực bản thân hiện tại chẳng đâu vào đâu, thấy lão nhân là một cao thủ nội công như vậy, trong lòng sinh ra một tia giảo hoạt, bèn nói: " Tiền bối, không biết vãn bối có thể hay không ở lại bên cạnh người làm cái người giúp việc, chỉ cầu rau cháo qua ngày, không cầu gì hơn."
Dương Vân Châu nghe vậy chỉ bật cười nhẹ, tay cầm một que củi gẩy gẩy đống than hồng.
Lão nhân chưa trả lời ngay, dường như trong lòng còn đang suy nghĩ gì đó.
Một hồi im lặng, lão nhân mới mới nhàn nhạt nói: " Lão phu chỉ là một cái lão già nghèo khó, cơm ăn qua ngày cũng chả đủ.
Ngươi ở bên cạnh sẽ khiến ta lại phải chia sẻ chút lương thực ít ỏi, ngươi nói xem vậy ta có nên không?"
Cơm Trắng vội vàng xua tay, nói: " Vãn bối ăn rất ít, xin người đừng lo!"
Nói đến đây, ánh mắt thiếu niên hơi trầm xuống, mang theo một nỗi buồn man mác khó tả.
Kì thực hắn chẳng trông đợi gì hơn một chỗ chui ra chui vào, hắn vẫn còn nhỏ tuổi, ra ngoài lưu lạc chẳng thà ở im một chỗ sống qua ngày.
Cơm Trắng xuất thân nghèo khó, thế nhưng do có cha mẹ bảo bọc nên từ bé đến lớn đều thích ở yên một chỗ, không thích phiêu bạt lang thang.
Thời buổi loạn lạc, thiếu niên bất đắc dĩ phải phiêu bạt, điều này khiến hắn cảm thấy không quen, hài tử tính tình tuy kiệm lời nhưng cũng không phải là kẻ ngại có người ở bên đấy.
" Kì thực chẳng dám giấu tiền bối, vãn bối tuy hiện tại là một cái cô nhi, thế nhưng lúc trước vẫn luôn có người cạnh bên chỉ bảo.
Bây giờ phải lưu lạc một mình, vãn bối chẳng biết phải làm sao."
Dương Vân Châu thu lại vẻ mặt tươi cười, thở dài.
Hắn cũng không phải là không nguyện ý thu một cái hài đồng bên cạnh, chỉ là hắn quá nghèo túng, thi thoảng vẫn phải lên rừng hái thuốc đổi gạo ăn, nào dám nghĩ đến có ngày phải nuôi thêm một miệng ăn.
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Vân Châu chỉ biết lắc đầu, thầm chửi bản thân quá dễ dãi động lòng, đổi lại là lúc xưa hắn nào có như vậy.
Lão nghĩ thầm trong lòng: " Thôi được! Dẫu sao cũng từng là một cái đại ma đầu, làm việc tùy hứng, suy suy tính tính cũng không phải tính cách ta thích."
Nghĩ đến như vậy, Dương Vân Châu bèn nói: " Lão phu có thể cho ngươi ở lại nơi đây, thế nhưng ngươi cũng phải theo ta làm việc đổi lấy gạo ăn."
Cơm Trắng ôm quyền hành lễ: " Đa tạ Dương lão! Cơm Trắng chắc chắn không để Dương lão thất vọng."
Dương Vân Châu phất phất cái tay từ chối lễ của Cơm Trắng, lại gõ gõ cái nắp niêu đất nói: " Cháo chín rồi, lấy ăn đi! À mà lúc nãy ngươi nói ngươi tên là gì?"
" Là Trần Cơm Trắng."
Dương Vân Châu nghe lại tên Cơm Trắng một lần nữa, môi hơi nhếch, cười nhẹ.
Lão nhân cười vì cái tên của Cơm Trắng quá tùy ý, quá lạ tai, sau đó liền khôi phục dáng vẻ lão hủ cô liêu của mình, không nói cái gì.
Cơm Trắng loay hoay đơm ra hai bát cháo, một cho Dương Vân Châu, một cho hắn.
Quá đói, thiếu niên mặc kệ lễ tiết, chỉ nói một câu mời cơm lão đầu rồi cứ thế húp vội húp vàng.
Hắn chỉ hận số cháo trong nồi quá ít, lại vì sợ ăn hết phần của Dương lão đầu, nếu không đã cầm cả nồi lên uống.
Nhìn thấy dáng ăn xấu xí của Cơm Trắng, Dương lão đầu chỉ cười nhẹ, cũng chẳng nhắc nhở hắn điều gì...
Tiếng mưa lách tách trên mái ngói, ngoài trời gió thổi xào xạc.
Tiết trời mùa xuân luôn ẩm ướt tái tê, nhưng những làn mưa ẩm triền miên khắc nghiệt đó lại giúp cho những mầm sống nảy mầm...
Bình minh đến, sau chuỗi ngày mưa gió dài đằng đẵng, cuối cùng sinh linh Chấn Xứ cũng có thể vui đón thái dương ló rạng.
Cảm giác ấm áp tràn ngập thiên địa, chim muông ca múa vang cả cánh rừng bên cạnh đầm nước nơi Dương lão ở.
Dương lão đã thức giấc từ lâu, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt tang thương hướng về tinh không, giống như muốn nhìn xuyên dòng sông thời gian, quay trở lại quá khứ huy hoàng.
Mỗi ngày lão nhân đều ngốc người một lúc lâu, lẩn thẩn nhìn xa xăm như luyến tiếc một điều gì đó không thể thổ lộ, không hề vì trong nhà có người lạ mà vướng bận.
Cơm Trắng chui ra khỏi ổ, hắn đã có một giấc ngủ sâu, khôi phục sức lực ở lúc thể trạng tốt nhất.
Mắt thấy Dương lão đang lẩn thẩn, hắn cũng không dám làm phiền, tự động mò ra khỏi gian phòng tìm vại nước rửa mặt.
Dương lão đình chỉ suy nghĩ, mắt không đổi hướng, chỉ nhàn nhạt nói: " Đồ đạc trong người ngươi hẳn có một chút giá trị, tí nữa theo ta đi mua chút gạo tiện mua luôn mấy bộ y phục mà tắm rửa đi, quá nhếch nhác."
Lời dứt, lão nhân liền quay vào trong nhà châm tẩu hút thuốc.
Cơm Trắng luôn hiếu kỳ, không biết thuốc lá tời có gì đặc biệt mà lão nhân thích hút đến vậy, ít nhất thiếu niên cảm thấy cái khói thuốc kia thưc sự khó ngửi.
Vào đến trong phòng, thấy Dương lão vẫn bảo trì trầm mặc, Cơm Trắng liền đánh bạo lên tiếng: " Dương lão! Không biết cháu bây giờ phải làm gì ạ?"
Dương lão nhìn thiếu niên một chút, sau đó chỉ tẩu thuốc đến cái sọt trúc đầy thảo dược ở góc nhà, nói: " Không có nhiều việc cho ngươi làm! Nay may mắn có nắng đẹp, ngươi cắt nhỏ cái đám cỏ cây kia ra, để vào cái nong xong mang ra sân phơi là được."
Cơm Trắng không hỏi gì thêm nữa, lập tức đem việc được giao phó đi hoàn thành.
Dương lão đầu vẫn ngồi im tại chỗ, từ từ nhả khói thuốc, lão cảm thấy những ngày sau sẽ bớt đi một chút việc chân tay khi có Cơm Trắng tại, chỉ là mỗi lần gọi cái tên của thiếu niên khiến một người ưa thích cái đẹp như lão không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Dương lão đầu bỗng nhiên đặt ánh mắt vào chỗ Cơm Trắng nằm đêm qua, thấy tại nơi đó rơi ra một quyển bí phổ bọc lại bằng một miếng da thuộc.
Cũng chẳng tò mò nhiều, lão nhân chỉ cho rằng chắc là Cơm Trắng không để ý làm rơi ra.
Đang muốn quay mặt đi hướng khác chợt Dương lão nhướng mày, nhìn kỹ hai chữ ở phần bìa quyển bí phổ, hai chữ " Tạ" " Đao" quá mức lộ phong mang, không thể che giấu được lão.
Trong lòng có chút tò mò song Dương lão vẫn không đánh mất phong phạm tiền bối, không có tùy tiện đụng lấy đồ vật của Cơm Trắng.
" Ha ha! Tạ gia đao pháp vậy mà lưu lạc đến tận đấy! Mấy lão gia hỏa kia mà biết được chắc tức hộc máu a.
Mấy chục năm bao công tìm kiếm, cuối cùng không ngờ rơi vào tay một cái tiểu bối vô danh."- Dương lão nhếch mép cười, tự giễu bản tâm.
...
Cơm Trắng vốn là đứa trẻ quen làm lụng, chỉ một loáng là hoàn thành hết việc Dương lão giao cho.
Hắn cảm thấy Dương lão đầu cũng rất dễ tính, không nghi ngờ lai lịch hắn, ra tay cứu hắn lại cho hắn chỗ ăn ở, cũng không bắt hắn làm cái gì nặng nhọc, tất cả những điều đó khiến thiếu niên vô cùng cảm kích.
Mặt trời đã lên cao, từng tia nắng xuyên qua tầng mây mỏng, bắt đầu sưởi ấm nhân gian sau chuỗi ngày nồm ẩm ướt.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Cơm Trắng lại mặc tạm lại bộ y phục cũ, tay mân mê từng góc áo, đôi mắt có chút đỏ.
Bộ y phục này là Tiểu Á may tặng hắn, thế nhưng giờ đây vật còn người mất, điều đó khiến thiếu niên thật khó chấp nhận.
Đầm nước tĩnh lặng, thiếu niên nghịch ngợm, lượm đá ném về phía mặt đầm, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Chưa bao giờ Cơm Trắng cảm thấy trống rỗng như hiện tại, cảm giác tay chân nhàn rỗi, có chút buồn chán.
Thiếu niên chờ đợi một thứ gì đó mới mẻ xuất hiện, xua tan đi mây mù trong lòng, giúp hắn vơi đi nỗi buồn đau thương của những ngày qua.
.............................
Cầu hoa, cầu kẹo, cầu đánh giá.
Đa tạ.
Mộng Giang Hồ