Mộng Giang Hồ
26: Tiến Về Thiên Phiến Phong
Giữa trưa, tiết trời so với lúc sáng sớm còn tệ hơn khi xuất hiện mưa phùn, không khí ẩm ướt khiến việc sinh hoạt và huấn luyện trong đại doanh có phần bị trì trệ.
Tất cả mọi người đều chui trong lều tạm, không muốn dính nước mưa.
Cơm Trắng vừa ăn xong đã được phân công chạy lại kho lương, theo lệnh của mấy viên trưởng binh, cùng nhau hỗ trợ dân phu và binh lính tâng cao đáy kho thóc lên.
Không có cách, thời tiết nồm ướt dễ khiến cho thóc gạo bị ẩm mốc, khi đó sẽ ảnh hưởng đến việc cung cấp lương thực trong quân, mà đối với một đại quân mấy vạn người thì đó chắc chắn sẽ là một đại tai họa.
Thấy sự xuất hiện của Cơm Trắng, một vài người có chút bỡ ngỡ, dẫu sao đại quân vốn đông đúc, không phải ai cũng biết nhau.
Một viên trưởng binh thấy xuất hiện một tiểu tử lông tóc còn chưa mọc đủ xuất hiện trong doanh, ngỡ ngàng hỏi người cạnh bên: " Sao lại có trẻ con trong doanh! Tiểu tử này thì làm được việc gì?"
" Không biết! Nghe nói là phu chăn ngựa được gọi đến."- người bên cạnh cũng chỉ biết nhún vai, tỏ vẻ không biết gì.
Cũng không mất thời gian quá lâu, mọi người dần quen thuộc với sự có mặt của Cơm Trắng.
Nhìn tác phong nhanh nhẹn và khí lực mạnh mẽ của tiểu hài tử, những người tham gia tâng nền lều thóc đều gật đầu khen giỏi.
Mất nửa canh giờ hô hào, cuối cùng mấy chục kho lương cao gần ba trượng cũng được tâng nền xong.
Cơm Trắng không thèm ngoảnh lại thành quả của mình, vội chạy về trại ngựa, dù sao ở đây đã không còn việc của hắn.
" Tiểu hài tử này còn bé mà khí lực rất mạnh mẽ, chỉ tiếc là y không nên xuất hiện ở đây."- Một vị lão tướng quân già nua lắc đầu, lên tiếng cảm thán...
Trở về trại ngựa, Cơm Trắng sửng sốt khi thấy cả Phạm Tuyệt và Tiểu Á đều đang có mặt tại, dường như họ đang trao đổi với Tạ lão điều gì đó.
Thấy Cơm Trắng đến, Tiểu Á mỉm cười hiền từ, Phạm Tuyệt chỉ gật đầu thay cho lời chào, cũng không nói gì với tiểu hài tử.
" Phạm tướng quân, chị Tiểu Á hôm nay có việc gì mà cả hai người cùng đến vậy ạ?"- Cơm Trắng tò mò.
" Không phải việc của ngươi! Lo luyện quyền đi."- Phạm Tuyệt mặt không biểu tình, đáp lời.
Tiểu Á không giống Phạm Tuyệt, chỉ nhẹ nhàng cười nói: " Không có gì! Phạm tướng quân của chúng ta sắp được điều đi Thiên Phiến Phong, đến đây thỉnh cầu Tạ lão đi theo chăm sóc ngựa.
Dù sao đường núi đường rừng, cần ngựa di chuyển nhiều, người có kinh nghiệm như Tạ lão là đáng để mời đấy."
Cơm Trắng nghe vậy, gật đầu hiểu ý, trong quân doanh không có mấy người có kinh nghiệm chăm sóc chiến mã bằng Tạ lão đấy, Phạm Tuyệt đây là đang dùng quan hệ của mình để mời mọc lão nhân trợ giúp cánh quân của hắn đi Thiên Phiến Phong.
" Phạm tướng quân! Ta có thể đi theo Tạ lão chứ?"- Cơm Trắng đợi một hồi lâu mới bẽn lẽn hỏi.
" Tùy ngươi! Tạ lão cho ngươi đi thì đi."- nói đến đây Phạm Tuyệt lại quay sang nói với Tạ lão – " Dù sao Tạ lão cũng cần người chăm sóc, hay là cho tiểu tử kia đi theo giúp sức?"
Tạ lão gật đầu, mỉm cười: " Cũng được! Cho hắn đi theo ta cũng có người bầu bạn."
Nghe được lời Tạ lão nói vậy, Cơm Trắng thầm vui vẻ trong lòng, nhanh chóng nói lời cảm tạ.
Tiểu Á đứng bên cạnh chỉ cười cười, nhắc nhở Cơm Trắng chuẩn bị một chút đồ bởi vì quân tình gấp gáp, buổi chiều ngay lập tức quân sĩ sẽ rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, Cơm Trắng vội hướng ánh mắt về phía Tạ lão, hỏi: " Tạ lão có cần cháu giúp chuẩn bị gì không? Dù sao đồ của cháu cũng đơn giản, có mấy quyển sách với vài bộ quần áo, thu dọn loáng cái là xong."
Tạ lão gương mặt không biểu tình, chỉ lắc đầu nói: " Người cứ tranh thủ thu dọn rồi rời đi.
Ta cũng chỉ có ít quần áo, không có gì nhiều nhặn cả."
Dứt lời, lão nhân rời đi, bỏ lại Cơm Trắng đứng ngơ ngác một mình.
Không bao lâu sau, Cơm Trắng tặc lưỡi, chạy về ổ rơm của mình thu dọn đồ đạc, dù sao cũng không nên chần chừ, quân tình gấp gáp, không nên ảnh hưởng người khác.
…
Trời về chiều, mưa càng dày hạt, cánh quân đến Thiên Phiến Phong đã xuất phát, tất cả đều khoác áo tơi di chuyển.
Bầu trời bị phủ một tấm màn mưa bụi, giống như đi qua một tầng sương mù dầy, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Làn nước mưa xuân còn vương vấn chút tình mùa đông, phả vào mặt từng người, khiến đôi môi họ đều tím tái vì lạnh.
Tất cả binh lính cùng dân phu không ai bảo ai, đều tranh thủ đi sát cạnh nhau để che đi từng cơn thét gào của của thiên phong.
Cơm Trắng vốn ăn mặc phong phanh, vừa đi vừa cúm rúm lại vì rét, mồm liên tục hà hơi, chà sát hai bàn tay để cố gắng tạo ra chút cảm giác ấm áp.
Thấy Cơm Trắng tím tái vì lạnh, Tạ lão vội xé một bên tay áo trong, làm thành cái khăn nhỏ, ngay lập tức quàng lên cổ tiểu hài tử.
Được mảnh vải che đi phần cổ, gió lạnh không thể lùa vào, Cơm Trắng dần cảm thấy khoan khoái lạ thường.
Tiểu hài tử hướng ánh mắt cảm kích về phía Tạ lão, đang muốn lên tiếng cảm ơn nhưng bị cái lắc đầu ra dấu không cần của Tạ lão, hắn lại thôi.
" Ta nghe nói khi luyện võ đến cảnh giới nhất định, có thể mở ra đan điền, tu luyện nội công, đả thông kinh mạch.
Khí đó sức chịu đựng của cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều, chút lạnh lẽo này không đáng là cái gì."- Tạ lão vừa đi vừa nói.
Cơm Trắng không biết nói thế nào, dù sao hắn chưa đến cái cảnh giới đấy.
Ngẫm nghĩ một lúc, Cơm Trắng nói: " Dù sao cháu mới chỉ là nhập môn, quyền còn chưa cứng cáp, nào biết cái gì về nội công.
Có lẽ đó là chuyện sau này, hoặc cũng có thể chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với cháu."
Tạ lão nghe vậy chỉ cười nói: " Tương lai khó nói, có hết sức là được."
Cơm Trắng gật gù, Tạ lão nói đúng, chuyện tương lai vốn dĩ khó đoán định, bản thân hắn chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Đi được một đoạn, quân sĩ đều bị tiếng chuông lớn vang vọng tinh không gây chú ý.
Tiếng chuông có tất cả mười hai nhịp, mỗi nhịp dứt khoát, âm thanh thật lớn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đông, đập vào mắt họ chỉ là một màn mưa bay mù mịt, không nhìn rõ cái gì.
Cơm Trắng còn trẻ, mắt còn tinh, hắn lờ mờ nhìn ra từng tòa kiến trúc đồ sộ trong mưa.
Căng mắt ra hơn, tiểu hài tử nhận ra đó là một thành trấn rộng lớn vô cùng, kéo dài từ chân lên đến đỉnh một dãy núi lớn, cách xa cánh quân đang di chuyển đến gần chục dặm.
Dù bị giảm tầm nhìn, nhưng Cơm Trắng vẫn nhìn ra được sự nguy nga, tráng lệ của thành trấn kia, giống như một thành trì cõi tiên.
Trong đó, ở trên một ngọn núi nhỏ phía đông nam dãy núi, là một lâu các rất cao, đỉnh tháp tạc một con bạch hạc khổng lồ, lúc ẩn lúc hiện trong mây.
Không mất nhiều thời gian, Cơm Trắng nhận ra tiếng chuống chính là phát ra từ lâu các có con chim bạch hạc lớn đó.
" Tạ lão! Ta nhìn về phía đông, thấy có một thành trấn rất lớn xây dựng trên một quả núi, trên đó có cung điện đồ sộ, nguy nga tráng lệ.
Ta thậm chí còn nhìn thấy một con bạch hạc khổng lồ đậu trên một lâu các lớn nữa."- Cơm Trắng ánh mắt sáng rực, hưng phấn nói.
Tạ lão mắt đã mờ, không thể nhìn xa như tiểu bằng hữu của mình, nhưng căn cứ vào hướng Cơm Trắng chỉ, lão nhân nhận ra đó là gì.
Tạ lão ôn tồn giải thích: " Đó là Đại Diệp Phong, ngọn chủ phong của Diệp Gia tổ địa, là một trong bảy ngọn núi lớn đẹp nhất thuộc Hổ Huyệt Lĩnh.
Tòa thành trì kia chính là Đại Diệp Thành, còn chỗ con bạch hạc kia đậu chính là Bạch Hạc Lâu nổi tiếng, tiếng chuông chính là phát ra từ nơi đó."
" Tiểu hài tử ngươi mắt cũng khá tinh, tiết trời mù mịt như vậy mà cũng có thể nhìn thấy.
Haizz.
Có lẽ ta đã quá già để có thể nhìn ngắm Đại Diệp Thành lần cuối a."
Tạ lão thở dài, không quá để ý tới vẻ mặt khó hiểu Cơm Trắng, tiếp tục bước về phía trước.
Đi được một đoạn, thấy Cơm Trắng đã nhanh bước vượt qua, Tạ lõa từ từ dừng lại, ánh mắt đầy tang thương nhìn về phương hướng Bạch Hạc Lâu.
Khóe mắt lão nhân bắt đầu rưng rưng lệ sầu, chỉ là từng giọt mưa hòa vào từng dòng lệ, khiến cho người ngoài không thể nhìn ra.
Một tiếng thở dài đầy ẩn ý, giống như đang hoài niệm về một thuở đau thương.
" Bạch Hạc vẫn tại, người giờ nơi đâu.
Đời này đã không còn cơ hội đến đón nàng vu quy, tình một thuở giờ cũng sắp phai tàn.
Ái Linh! Thật xin lỗi vì đã thất hứa! Tạ Mục ta đời này đã làm lỡ dở thanh xuân của nàng, nguyện kiếp sau làm tôi tớ bù đắp cho nàng.
"
…
Đường đất vốn ẩm ướt do mưa lâu, quân sĩ di chuyển khá chật vật, có rất nhiều người bị ngã do trơn trượt.
Cơm Trắng đình chỉ ánh mắt nhìn về nơi xa, duy trì thái độ tập trung tối đa trong từng bước chân để tránh bị ngã, dù sao giầy rơm của hắn cũng không bám đường tốt cho lắm.
Thiên Phiến Phong không quá xa đồng Đón Gió, nhưng đường đi khá khó khăn.
Sau khi vượt qua sông Lão Hổ, trời đã sẩm tối, thế nhưng tất cả mọi người đều tranh thủ đốt đuốc, tiếp tục di chuyển, không hề có nửa khắc lười biếng chần chừ.
Cơm Trắng lúc này có hơi không hiểu, nếu như mọi lần trời tối mọi người sẽ dựng trại nghỉ ngơi, nhưng hôm nay tất cả đều rất vội vã, không có ý định dừng lại.
Đường rừng khó đi, sườn núi trơn trượt do mưa, tốc độ di chuyển của cánh quân chậm lại rất nhiều.
Cơm Trắng bẻ hai cành cây dài làm gậy, đưa cho Tạ lão một cái, riêng phần mình giữ lại một cái.
Có gậy gỗ làm điểm tựa, việc di chuyển cũng đỡ vất vả hơn.
Vừa di chuyển, tiểu hài tử vừa luyện cước bộ, từng bước chân của hắn chậm mà chắc, giống như có thần lực gia trì, mỗi bước đều lưu lại dấu chân thật sâu, cơ hồ làm lớp bùn trơn trượt bị đẩy sang hai bên mép chân, bàn chân vững chãi đặt tại lớp đất ẩm bên dưới.
Mỗi bước như thế nhìn như đơn giản nhưng thực tế Cơm Trắng phải vận sức rất nhiều, tiểu hài tử thầm cảm thấy may mắn trong lòng khi đã rèn giũa thể lực cẩn thận, đổi lại lúc còn ở thôn nhỏ, đi một quãng đường dốc như vậy, hắn chắc chắn đã ngồi nghỉ mấy lần.
Dù sao khi cha mẹ còn tại, Cơm Trắng tuy cũng phải làm việc nặng nhọc song không phải duy trì vận động quá sức trong thời gian dài như việc leo núi, thể lực vì vậy cũng yếu nhược, xa xa không đủ nhìn.
Tạ lão bên cạnh vốn là người đã từng phiêu bạt thiên lý, đoạn đường núi khó đi này không làm khó được lão nhân, chỉ là sức già có hạn, thể lực không nhiều, rất nhanh đã thở hổn hển.
Thấy lão nhân có vẻ mệt mỏi, Cơm Trắng chủ động xin cầm đuốc lửa thay cho lão.
Tay cầm đuốc cố gắng giơ cao quá đầu bởi vì sợ sẽ làm ánh lửa làm bị thương người bên cạnh, tư thế này trong khiến Cơm Trắng phải di chuyển chậm lại một chút.
Trời đã quá canh ba, mọi người đều là không ngừng nghỉ, không kể ngày đêm băng rừng băng núi.
Khi đoàn quân di chuyển luôn có người lăm lăm đao kiếm, giáo mác xem xét xung quanh đề phòng thú dữ, quân địch mai phục.
Quân sĩ Long Quốc cũng đều đi trước dò đường nên tuyến đường nhìn chung cũng thuận lợi, không gặp biến cố bất trắc gì.
Gió núi lùa qua cánh rừng, len lỏi vào trong đoàn người, khiến cho đám nhân mã run lên bần bật.
Có một vài vị tướng quân chủ động đi chậm lại, động viên dân phu cùng sĩ tốt cố gắng vượt khó một chút, Thiên Phiến Phong đã rất gần rồi.
Giữa canh tư, quân binh lập tức men theo một con dốc, đi xuống chân một ngọn núi.
Được một lúc, từ phía trước vang lại tiếng quát lớn yêu cầu dừng lại và dựng trại.
Cơm Trắng và tất cả mọi người giật mình, ngơ ngác không hiểu gì cả.
Lúc này, một toán trưởng binh đi lại cáo tri mọi người rằng họ đã ở hẻm núi dưới chân Thiên Phiến Phong.
Nghe được lời truyền đạt, tất cả mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra ngọn núi họ vừa đi qua chính là Thiên Phiến Phong, do trời quá tối nên mọi người cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào, lúc này nghe thông báo họ mới biết.
Tất cả mọi người đều thở phào, cuối cùng vất vả nửa ngày một đêm cũng tới nơi, hóa ra Thiên Phiến Phong cũng không quá xa như mọi người nghĩ.
Ngay lập tức tất cả binh lính cùng dân phu khẩn trương dựng trại, tất cả đều mong muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất để nghỉ ngơi, dù sao quãng đường dài vừa đi cũng khiến tất cả mọi người đủ mệt mỏi.
Cơm Trắng nhanh chóng đi theo Tạ lão cùng vài phu chăn ngựa lập trại cỏ khô.
Lần này cánh quân của Cơm Trắng cũng chỉ có hơn vạn người, địa hình đồi núi nên ngựa đi theo cũng ít, công việc ngược lại rất nhàn, chỉ hơn nửa canh giờ sau, mọi việc đã xong.
Cơm Trắng mệt mỏi, không thèm quản việc xung quanh, ngay lập tức ôm theo Tiểu Ô, lao vào căn lều mới dựng, đánh một giấc ngon lành mặc kệ trời đất xung quanh.
Trước giấc ngủ an lành sau ngày dài mệt mỏi, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng..
Mộng Giang Hồ