Mộng Có Đành Buông
C7: Chương 7
Trưa ngày hôm sau, nghe tiếng cửa mở, tôi đang ngồi co người tựa lưng vào tường liền ngẩng mặt lên nhìn. Vẫn một bát cơm nhão người phụ nữ gắt gỏng kia đặt trước mặt tôi giống như mọi lúc, hai mắt tôi lập tức tối sầm lại. Đã sang ngày thứ tư tôi ở đây, Lê Phúc thực sự muốn tôi chết dần chết mòn theo cách này. Có lẽ đây mới là cách tra tấn đáng sợ nhất. Không phải chết ngay, mà là chết từ từ, từng ngày từng tháng trở thành một cái xác khô héo ở một nơi không ai biết. Không… tôi không thể chết như thế được!
Tôi vươn tay giữ chặt cổ tay bà ta, hai mắt đỏ vằn tha thiết van xin, nói bằng âm giọng rất nhỏ sợ hai gã tay sai bên ngoài nghe thấy:
– Hãy giúp tôi ra khỏi đây, xong việc tôi sẽ gửi bà số tiền lớn đủ để bà nghỉ hưu, không cần phải ở đây làm nữa!
Hai mắt long lên, bà ta kinh hãi giật tay tôi ra, đạp thẳng một đạp chân vào cơ thể yếu ớt thiếu chất đói đến run rẩy của tôi làm tôi ngã ngửa về phía sau, đầu đập vào tường đau đến hoa cả mắt. Bà ta rít lên bằng tất cả căm hờn:
– Con ranh phản phúc, mày lại muốn tao phản phúc theo mày à? Trên đời này không còn kẻ nào khốn nạn hơn mày đâu!
Âm giọng gầm lên của hai gã tay sai bên ngoài lập tức vang rền:
– CÁI GÌ THẾ?
Hai gã hung tợn tức giận mặt đỏ bừng bừng như hai tên quỷ sai bước vào phòng nhìn tôi và bà ta. Bà ta trừng mắt nhìn tôi thêm một lần, còn nhổ nước bọt vào tôi cho thỏa sự kinh tởm, sau đó dậm chân bước ra ngoài, không quên báo lại:
– Con ranh này định thuyết phục tôi phản lại cậu Phúc. Tôi đâu có muốn chết chứ?
Một gã hùng hổ định tiến về tôi nhưng gã kia đã ngăn lại, hất nhẹ hàm với gã ta. Cuối cùng, bọn chúng bỏ ra ngoài. Cánh cửa căn phòng nhanh chóng đóng sầm lại, chỉ còn mình tôi, không gian lại chìm vào im lặng.
Tôi xoa xoa nơi vùng đầu sau vừa bị cộp vào tường, cay đắng nhấc chiếc bát con nửa cơm nửa cháo lên miệng húp. Hôm nay còn có thêm chút vị mặn trong bát. Khóe miệng khẽ nhếch, ít nhất cũng coi như anh ta ban thêm cho tôi một chút sự sống mà duy trì cái mạng này. Tôi đói, đói đến hoa cả mắt, đói đến mức chân tay run lên. Tôi cần phải ăn trước khi bệnh tật kéo đến hành hạ mà không cần chờ nhiều ngày lê lết kéo dài sinh mạng ở đây.
Mùi thức ăn từ phía ngoài bay vào trong phòng là loại tra tấn cực hình nhất dành cho tôi lúc này. Nước bọt trong miệng tôi không ngừng tuôn ra. Tôi thèm ăn thịt, thèm được ăn no một bữa! Tôi không thể cứ bó tay chịu chết ở đây được!
Sau những ngụm cơm nhão nhoét, cảm thấy sức lực phục hồi đôi chút, tôi nhìn về cửa sổ đã sớm đóng kín mít ngay từ hôm đầu tiên tôi bị nhốt ở đây, đành nằm rạp xuống sàn nhà nhìn qua khe hở nhỏ của cánh cửa gỗ để quan sát bên ngoài. Một hồi lâu sau đó, cơ hội lớn chưa từng thấy cho tôi xuất hiện! Không rõ một gã đi vệ sinh hay làm cái gì, lúc này chỉ còn một gã canh giữ tôi ở bên ngoài! Cơ hội trời cho đã đến với tôi rồi, một cơ hội quý hơn kim cương! Tôi lập tức vùng dậy, toàn bộ sức lực như chỉ để tranh thủ gom lại trong giây phút này, cầm chiếc bát nhựa, nhanh chân bước vào nhà vệ sinh. Trái tim tôi đập thình thình, rất có thể đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Dùng bát nhựa tôi đập mạnh vào gương làm chiếc gương vỡ choang một tiếng. Tôi chỉ biết thầm cảm ơn sơ hở của kẻ đã ra lệnh nhốt tôi vào đây. Nhặt một mảnh gương sắc bén cỡ con dao găm, tôi để nó trong túi quần vải, ít nhất tôi đã có cho mình một thứ vũ khí phòng thân nhỏ, còn lại phải chờ thêm vận may.
– LẠI CÁI GÌ THẾ?
Tiếng gầm vang lên bên ngoài nhưng cánh cửa không mở ra. Tôi giả bộ đau đớn kêu lên:
– Tôi bị ngã vào gương trong phòng tắm… chảy máu nhiều lắm… các người tìm cách cầm máu cho tôi được không?
Mộng Có Đành Buông