Mộng Có Đành Buông
C44: Chương 44
Bất chợt Nam đặt bàn tay ram ráp ấm áp của anh lên tay tôi, ánh nhìn tha thiết từ anh làm tôi sững lại:
– Yến, anh không ngại nuôi con của em.
Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to nhìn Nam. Ngay khi thấy bà Hồng bước ra phòng khách, tôi lập tức giật tay mình khỏi tay anh, cúi đầu khẽ lắc, không dám nhìn Nam thêm một giây phút nào, lập tức trở vào phòng ngủ dọn dẹp ít quần áo cùng đồ cá nhân vào túi nhựa. Thời gian đầu ở đây Nam từng dẫn tôi đi mua sắm một lần, còn chủ động chi tiền, tôi ngại nên chỉ mua thêm hai bộ quần áo cùng đồ cá nhân đơn giản.
Cầm túi nhựa trên tay tôi bước trở lại phòng khách. Bà Hồng coi tôi như không khí, bật tivi xem phim truyền hình. Chắc hẳn trong lòng bà ấy chỉ mong tôi biến khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nam ngồi cạnh mẹ, dáng vẻ bồn chồn không yên.
Thấy tôi bước từ phòng bà Hồng ra, Nam lập tức đứng dậy, tiến lại gần anh dúi vào tay tôi mấy đồng tiền. Tôi đẩy lại anh:
– Mẹ con anh cho em ở nhờ những ngày qua là quá tốt rồi… em không lấy đâu. Số tiền một triệu anh cho em vay, em cũng gửi lại anh đây.
Tôi mở ví đưa tiền nhưng Nam dứt khoát không nhận, tôi cũng đành thôi. Anh thêm một lần níu tay tôi, đáy mắt đỏ lên anh nghèn nghẹn nói:
– Anh thực lòng không muốn thấy em vất vả.
Tôi nuốt nghẹn, sống mũi cay cay trước tình cảm của Nam dành cho mình. Hít sâu một hơi tôi mỉm cười:
– Thực ra em cũng chưa từng nói thẳng với người ấy một lời chia tay, chỉ luôn trốn tránh. Anh nói đúng, em sẽ cho anh ấy biết em đang mang thai con của anh ấy.
Một lời nói như để chặt đứt hi vọng trong Nam, vẻ xám xịt thẫn thờ trên khuôn mặt anh làm tôi áy náy nhưng lại không thể khác. Tôi không biết mình quyết định đúng hay là sai, chỉ biết mình chưa từng có suy nghĩ sẽ yêu Nam. Từ lúc gặp Nam trái tim tôi đã trĩu nặng hình bóng Phúc, đến giờ phút này tôi lại càng không thể đến với Nam. Chỉ có thể coi như tôi và Nam không duyên không phận vậy thôi.
Tôi nói to về phía bà Hồng:
– Con đi đây bác, con cảm ơn bác thời gian qua. Bác giữ gìn sức khỏe bác nhé!
Không đợi bà ấy trả lời, tôi quay đầu gật nhẹ với Nam thay lời chào, xoay người bước nhanh khỏi nhà anh. Một chiếc taxi đậu ở đầu ngõ, tôi không nghĩ nhiều liền gõ cửa. Anh tài xế đang mải nghe điện thoại, thấy tôi đứng ngoài thì hạ kính, chăm chú lắng nghe:
– Anh cho em hỏi, giờ này còn có xe khách đến thành phố S không anh?
– Bảy giờ kém mười… giờ này vẫn còn, xe giường nằm, mà giá cũng chát đấy!
Vẫn còn xe để tôi có thể đến gần Phúc hơn… Lời tôi nói với Nam ban nãy chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong đầu óc như thay lời từ chối anh ấy, nhưng lúc này đây… trái tim tâm trí tôi bất giác ngập tràn suy nghĩ tôi sẽ trở về thành phố S. Tôi muốn có một chút công bằng với đứa con trong bụng. Có thế nào Phúc cũng là cha của nó, và mọi đứa trẻ đều cần có cha. Tôi và Phúc cũng là có “cưới hỏi”, con của tôi không phải con hoang. Dù cho anh không muốn quay lại với tôi thì anh cũng nên có trách nhiệm với nó, thậm chí anh cần phải bảo vệ nó trước những kẻ muốn hại tôi.
Tôi gật đầu, hỏi tiếp:
– Anh đưa em ra bến xe được không?
– Em lên đi, anh đang chờ khách mà lâu quá, thôi anh hủy cuốc này chở em cho em nhanh bắt được xe.
Tôi nói lời cảm ơn, mở cửa sau xe chui vào. Ngoảnh mặt nhìn lại phía sau, căn ngõ nhỏ nơi tôi đi về những ngày qua dần nhỏ bé, tự cảm thấy mình cần phải nói hai tiếng “biết ơn”.
Chiếc xe giường nằm êm ái đưa tôi trở lại thành phố S vào một ngày mưa rả rích. Xuống khỏi xe, tôi vội mua một chiếc ô rồi bắt taxi vào bệnh viện phụ sản. Ngồi chờ đến lượt, trong lòng tôi là bao nhiêu lo lắng. Đến khi nghe chị bác sĩ nhìn màn hình siêu âm phán mà tôi càng thêm lo:
– Thai năm tuần… làm tổ rồi nhưng chưa nghe được tim thai, theo dõi thêm nhé! Một tuần nữa khám lại.
– Con em… có gì đáng lo không bác sĩ ơi?
Cảm giác trong tôi như muốn khóc, lần đầu làm mẹ làm sao tôi có thể dễ dàng đón nhận tất cả những điều này. Chị bác sĩ cười nói:
– Tùy người, có người nhanh có tim thai, có người thì đến bảy tuần mới nghe được nên em cứ yên tâm dưỡng thai. Bảo chồng quan hệ nhẹ nhàng, nếu kiêng được thì càng tốt nhé!
Nghe chị ấy nói, tự nhiên tôi lại tủi thân, sống mũi cay xè, tôi lí nhí vâng dạ rồi bước khỏi phòng khám. Tôi biết lúc này Phúc đang ở đâu dựa trên thông tin từ người em của tổ chức, nhưng tự nhiên xông đến đó thông báo cho anh, tôi cứ cảm thấy có gì đó sỗ sàng, hai má nong nóng cùng hai chân chẳng muốn bước. Hít sâu một hơi, tôi hạ quyết tâm, phải vì con mà cho anh biết!
Ăn nhanh qua bữa trưa, tôi bắt taxi đến văn phòng công ty Khai thác khoáng sản Tâm Đức tại thành phố S. Trước thế giới này, lão Tâm sở hữu một công ty Khai thác khoáng sản với nguồn khoáng sản chính là mỏ đồng ở rừng Lác. Tôi vốn biết vỏ bọc hợp pháp của lão cực kỳ chắc chắn, không sợ chính quyền hay cảnh sát, nhưng công ty khoáng sản của lão lại hoạt động ậm ạch cầm chừng, không phải nguồn thu chính. Phúc rời khỏi biệt phủ của lão để có tự do ở thành phố S, lão không ngu mà không lợi dụng anh quản lý công ty cho lão, lại còn được tiếng là cho con trai cả một chỗ dựa phát triển. Xưa nay Đức không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi đàng điếm, gã chẳng biết cái gì, nhất định không thể giúp lão phát triển công ty hợp pháp của lão. Còn Phúc, anh chấp nhận lãnh trách nhiệm này, coi như hai bên anh và lão Tâm cùng có lợi.
Mộng Có Đành Buông