Mộng Có Đành Buông
C42: Chương 42
Sau tất cả, Phúc không tìm tôi, đã bỏ qua hận thù để bước tiếp, lẽ ra tôi phải vui mừng, phải cảm thấy nhẹ lòng lắm chứ? Vậy mà hốc mắt cay xè, tôi vội vàng ngắt điện thoại. Nhận được giấy tờ Lành gửi, tôi đã rút được tiền trong tài khoản ngân hàng, sớm sắm một chiếc điện thoại di động để tiện sử dụng. Sâu trong lòng, bao ngày qua tôi đã luôn ngóng đợi Phúc tìm đến tôi, nhiều lúc nhớ anh đến quay cuồng, thế nên lúc này… tôi quá rối, tôi cần có thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Trấn tĩnh bao cảm xúc rối ren, tôi từ bên ngoài trở về ngôi nhà của mẹ con Nam. Ít nhất… tôi hiểu lúc này tôi và Phúc đã đường ai nấy đi không còn bất cứ vương vấn nợ nần, dù đau dù buồn hay là nhẹ nhõm thì mọi chuyện cũng không thể khác…
Phúc đã có tận hai đời vợ là Mộc Miên và tôi. Không kể mối quan hệ với tôi, tôi đoán anh chưa đăng ký kết hôn với Miên, hơn nữa dễ nhận thấy anh không yêu cô ta, thành ra nếu nói anh chưa từng chính thức lấy vợ mà chỉ chơi bời qua đường thì cũng không thể trách, nhất là khi đàn bà con gái say mê theo đuổi anh quá nhiều, bọn họ sẵn sàng bất chấp tất cả để được ở bên anh. Tôi đã nhìn tấm ảnh anh đứng cùng cô vợ tương lai, dung mạo cô ta dù có xinh đẹp nhưng vẫn quá tầm thường mờ nhạt khi đứng bên cạnh anh. Ánh mắt cô ta không lúc nào không hướng về anh, thật dễ hiểu tại sao cuộc hôn nhân của anh sắp trở thành hiện thực. Trở về thành phố S, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu sao? Tôi khẽ lắc đầu, anh có hậu thuẫn lớn từ tài sản khổng lồ của lão Tâm, nhất định không phải bắt đầu từ con số 0 như bao người khác.
Chiều hôm ấy, bà Hồng muốn ăn gà hầm ngải cứu nên bảo tôi ra chợ mua. Bà ấy thường đưa cho tôi tiền ăn hàng ngày để tôi ra chợ cóc ở ngay đầu phố. Đem làn thức ăn trở về, tôi nhặt ngải cứu bên bồn rửa, chợt cảm thấy lờm lợm trong cổ họng, đúng lúc bà Hồng bước vào căn bếp.
– Ục!
Tôi đưa tay bụm miệng ngăn cơn buồn nôn kéo đến, bước qua mặt bà Hồng vào toilet gần đó nôn ọe. Sống lưng tôi bất chợt lạnh toát… Hai lần quan hệ trước của tôi và Phúc hoàn toàn không dùng biện pháp phòng tránh. Có khi nào… Không, chắc tại tôi suy nghĩ nhiều nên dạ dày bị ảnh hưởng mà thôi! Nhưng… tôi đã trễ kinh một tuần nay. Cảm giác khó chịu cứ trào lên, tôi không thể nhanh chóng trở ra.
Một hồi mới cảm thấy yên ổn, tôi mệt mỏi bước khỏi toilet. Đôi mắt đầy nghi hoặc của bà Hồng chiếu về tôi làm tôi toát mồ hôi hột.
– Con không khỏe à Yến? Thôi con vào giường nghỉ ngơi đi, cứ để bác làm nốt!
Bà ấy nhẹ giọng quan tâm nhưng thái độ không giấu nổi vẻ soi mói. Tôi vâng dạ, quyết định ra hiệu thuốc cuối phố mua que thử thai. Đã là sự thật thì có giấu cũng chẳng nổi, hơn nữa tôi cũng đâu cần phải giấu ai.
Vạch thứ hai hiện lên đỏ chót, tôi chết lặng, toàn thân như hóa đá, thẫn thờ ngồi tại chỗ. Nước mắt cứ vậy lăn dài chẳng thể nào ngăn được. Sâu trong lòng, trái tim tôi đang đập rộn ràng, là niềm hạnh phúc ngu ngốc của riêng tôi! Tôi và Phúc đã có kết tinh của một tình yêu đầy bão táp. Nếu biết chuyện, anh sẽ vui mừng về cái thai trong bụng tôi hay cảm thấy bực bội khó chịu với nó đây? Tôi không biết… cũng không muốn dùng cái thai níu kéo anh. Tình yêu đâu thể cưỡng cầu, một kẻ muốn buông tay nếu buộc phải quay đầu lại sẽ cảm thấy thế nào? Tôi không cần Phúc chịu trách nhiệm, không cần anh vì đứa con mà buộc phải ở bên tôi, không muốn dập tắt tương lai phía trước đang rải thảm hoa hồng chào đón anh.
– Yến, con ở trong toilet gần một tiếng rồi… có làm sao không con?
Tiếng bà Hồng quan tâm hỏi tôi bên ngoài. Tôi vội gạt sạch nước mắt, cất tất cả vỏ que cùng ba chiếc que thử hai vạch vào túi nilon đen, đáp lời:
– Con ra đây bác… Con không sao!
Tôi nói vọng ra bằng giọng mũi. Bà Hồng vẫn dùng ánh mắt soi mói nhìn tôi nhưng lúc này tôi không muốn chia sẻ gì hết.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cần một nơi chốn riêng tư như lúc này, khi ngôi nhà này chẳng có nơi nào riêng tư cho tôi cả. Tôi không cần tiền từ Nam, chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh tránh sóng gió, nhưng hiện tại nơi đây đã không còn là nơi yên tĩnh cho tôi nữa rồi. Bà Hồng luôn có cái nhìn bảo thủ, bà ấy sẽ khinh bỉ tôi mà muốn tống cổ tôi đi, chẳng muốn con trai bà ta vì yêu tôi mà ngu dại.
Ở đây chưa đầy ba tuần, tôi cũng không cần nhận lương từ Nam. Anh ta cho tôi ở nhờ là quá tốt rồi. Nằm nghỉ một lát tôi bước khỏi phòng ngủ, bất ngờ gặp Nam từ cửa chính bước vào phòng khách. Tối nay Nam cũng trở về ăn tối cùng mẹ anh ta và tôi.
Mộng Có Đành Buông