Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 99: Món cũ quay trở lại?!

104@-

"Ủa mà nói chứ, hôm nay có phải thứ Sáu rồi không?"


Một vị khách sau khi ăn no uống đủ, bỗng nhận ra một sự thật.


"Vãi chưởng, hình như đúng rồi."


"Thứ Sáu thì sao?"


"Thời gian của ông chủ Lâm không còn nhiều nữa."


"?"


"Ý của tôi là thời gian được ăn cơm ông chủ Lâm nấu trong tuần này không còn nhiều nữa!"


Mấy vị khách quen trò chuyện với nhau, mặt mày lộ vẻ bi thương.


"Ước gì có thể trói ông chủ nhốt vào phòng tối, tay cầm roi da, bắt anh ấy nấu cơm cho mình ăn cả đời."


"A lô, 113 phải không ạ?"


"Mà nói đi cũng phải nói lại. Ngày mai chẳng phải là cuộc thi bán marathon bắt đầu rồi sao, nếu ông chủ Lâm cũng tham gia, sáng mai còn mở cửa không nhỉ?"


"Vãi chưởng! Lỡ như ngày mai không bán, chẳng lẽ hôm nay là ngày cuối cùng à?!"


"Tôi không chấp nhận sự thật này!"


"… Em nhảy xuống hồ Long Hồ cho ông chủ xem!"


Nói qua nói lại, các thực khách bắt đầu hoảng loạn.


Những khách quen trong nhóm đã sớm tổng kết ra quy luật, thời gian bán hàng mỗi tuần của ông chủ Lâm nhiều nhất là đến thứ Bảy.


Từ trước đến nay chưa có ghi chép nào về việc ông chủ Lâm bán hàng vào Chủ nhật.


Một đám người đang nói chuyện, bỗng ùn ùn kéo đến cửa bếp.


Lâm Huyền đang làm bánh hành lá, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ở cửa bếp, trên cửa sổ, xuất hiện rất nhiều cặp mắt, nhìn mình chằm chằm.



"Ờm, mọi người có chuyện gì không ạ?"


Lâm Huyền hơi rợn tóc gáy, cảm giác cứ như trong phim kinh dị.


"Ông chủ Lâm, ngày mai có bán không?"


"Đương nhiên…"


Lâm Huyền đang định gật đầu, bỗng nhận ra hôm nay đã là thứ Sáu.


Ngày mai chính là ngày diễn ra cuộc thi bán marathon.


Thời gian thi đấu là từ bảy rưỡi sáng, kết thúc trước mười một giờ. Tính cả thời gian vào sân, khởi động, các thí sinh thường phải có mặt ở điểm xuất phát trước bảy giờ.


Về mặt thời gian, đúng là bị trùng lịch.


May mà hệ thống lập tức hiện ra dòng chữ.


Chủ tiệm có thể tự quyết định thời gian kinh doanh của ngày mai.


Cách giải quyết này cũng tương tự như dự đoán của Lâm Huyền.


Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Huyền nói với mọi người đang đứng ở cửa: "Ngày mai thời gian bán hàng sẽ đổi sang một giờ chiều đến năm giờ chiều, buổi sáng tôi cũng phải tham gia thi đấu."


"Xin lỗi mọi người, là do tôi sơ suất, lẽ ra tôi nên viết trước lên bảng đen."


Lâm Huyền thừa nhận sai sót của mình, chủ yếu là vì đây cũng là lần đầu tiên hắn tham gia giải chạy bán marathon, nhất thời không suy nghĩ nhiều đến các chi tiết như vậy.


Các thực khách ở cửa đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngày mai vẫn bán là được.


Có người vỗ vỗ ngực: "May mà ngày mai còn được ăn, không thì tối nay em mất ngủ mất."


Trong lúc mọi người đang vui mừng, có người bỗng lên tiếng.


"Ông chủ Lâm, em vì anh mà đăng ký cả giải chạy rồi, hay là anh nói cho em biết tuần sau anh bán ở đâu đi?"


"Đúng đó đúng đó, ông chủ Lâm, một đứa lười biếng đến mức lên tầng hai cũng phải đi thang máy như em mà cũng vì anh đăng ký rồi, lẽ nào anh thật sự không chút động lòng sao?"


"Ông chủ Lâm, em vì anh mà đăng ký cả hoạt động xem mắt, chạy cả bán marathon. Bạn gái em còn không sai khiến được em như vậy. Bây giờ em chỉ muốn biết tuần sau anh bán ở đâu thôi!"



"Bạn gái tôi đi cùng tôi mà."


"Ủa ông nói tiếng người không vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì hết."


Các thực khách nhao nhao lên, tìm đủ mọi cách để dò hỏi xem tuần sau Lâm Huyền sẽ bán hàng ở đâu.


Tiếc là, chính Lâm Huyền cũng không biết tuần sau mình sẽ xuất hiện ở chỗ nào.


Tuy nhiên, đối với việc các thực khách vì món ăn của mình mà đăng ký tham gia bán marathon, Lâm Huyền vẫn cảm thấy rất có thành tựu.


Giống như một số thực khách đã nói.


Bình thường có thể nằm thì không đứng, có thể ngồi thì không đi, lên tầng hai đi thang máy, cách 300 mét cũng phải gọi đồ ăn ngoài.


Vậy mà vì để được ăn món ăn do hắn làm, họ sẵn sàng đăng ký chạy bán marathon.


Đây há chẳng phải là một lời khen ngợi thầm lặng, còn hơn gấp vạn lần những lời khen trực tiếp hay sao.


Nghĩ đến đây, lòng Lâm Huyền khẽ động, hắn trao đổi vài câu với hệ thống, muốn dùng một cách khác để đền đáp các thực khách.


Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, hắn nhoẻn miệng cười.


"Xin lỗi mọi người nhé, tuần sau bán ở đâu chính tôi cũng không chắc, tùy hứng thôi."


Lời này vừa thốt ra.


"Ông chủ Lâm, anh đúng là kẻ không có trái tim!"


"Tra nam!"


"Quả nhiên, theo đuổi đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì!"


"Thì ra đây là tâm trạng của một kẻ si tình sao? Em đã giác ngộ rồi!"


Các thực khách kịch liệt lên án Lâm Huyền.


Lâm Huyền vội nói: "Cũng thật sự rất cảm ơn mọi người, đã vì tôi mà quyết định tham gia bán marathon."


"Thế này đi, mọi người có thể chọn một món ăn mà tôi đã làm trước đây, ngày mai sẽ cho 'comeback' trong thời gian có hạn."



So với việc thêm món mới cho bữa sáng và bữa trưa, chi bằng tri ân khách quen một chút thì hơn.


Lời này vừa thốt ra, các khách quen đều tròn mắt kinh ngạc.


Comeback trong thời gian có hạn?!


Thật hay đùa vậy!


"Vãi chưởng, ông chủ Lâm, em yêu anh chết mất, em mơ cũng muốn được ăn lại món ba chỉ luộc sốt tỏi!"


"Mì lòng cay, tao nhớ mày muốn chết đi được!"


"Cánh gà nướng siêu cay!"


"Tháp khoai tây, em muốn ăn tháp khoai tây!"


Các thực khách nhao nhao nói ra món ăn mà mình muốn được quay trở lại.


Nhưng hiển nhiên, mỗi người lại muốn ăn một món khác nhau.


Thế này không được, Lâm Huyền lập tức gọi Châu Vân lại.


"Cô vào nhóm của họ đi, tạo một cuộc bình chọn trong nhóm, để mọi người trong đó quyết định món ăn sẽ quay trở lại."


"Thời gian thống kê sẽ kết thúc vào mười hai giờ trưa hôm nay."


Còn về phần Lâm Huyền, hắn chắc chắn sẽ không vào nhóm.


Hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, nếu mình dám vào nhóm, có lẽ sau này ngày nào cũng sẽ bị kh*ng b* tin nhắn dồn dập.


Quá đáng sợ!


Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm


Mỉm Cười Nhìn Đời đã tham gia nhóm.


Mỉm Cười Nhìn Đời đã đổi biệt danh thành Châu Vân.


Đại Ma Vương Teemo: Ồ, có người mới à, dạo này nhiều người vào nhóm ghê!



Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Ma mới đăng ảnh mặt mộc coi!


Mấy người hoạt động sôi nổi trong nhóm lập tức trồi lên trêu chọc.


Châu Vân: Xin lỗi, mọi người hiểu lầm rồi, tôi vào đây để giúp ông chủ Lâm tạo một cuộc bình chọn.


Châu Vân: Ông chủ Lâm nói ngày mai sẽ cho một món ăn cũ quay trở lại trong thời gian giới hạn, mời mọi người tích cực bình chọn, kết thúc vào mười hai giờ trưa hôm nay.


Châu Vân: À đúng rồi, ngày mai thời gian bán hàng là từ một giờ chiều đến năm giờ chiều nhé.


Đại Ma Vương Teemo: ??? Gì cơ? Comeback? Bình chọn?


Chanh Vàng Chanh Xanh: Người mới cũng biết đùa ghê, tin ông chủ Lâm cho món cũ comeback, thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn.


Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Cười chết mất, lại một người bị ông chủ Lâm bức cho phát điên, bắt đầu nói sảng rồi.


Châu Vân đã tạo cuộc bình chọn nhóm "Món ăn comeback".


Kiều Đang Chạy: Thật đó mọi người! Em đang ở hiện trường đây! Ông chủ Lâm ngày mai thật sự cho một món cũ quay trở lại đó!


Cà Phê Không Sữa: Tôi chứng minh, là thật. Mọi người hãy vote cho mì lòng cay một phiếu nhé!


Nước Hoa Có Độc: Mời mọi người vote cho ba chỉ luộc sốt tỏi một phiếu. Ai chụp màn hình vote thành công, inbox mình gửi tặng một tấm ảnh "tất đen" quyến rũ.


Chàng Trai Cánh Gà: Hội cánh gà siêu cay của chúng ta đâu rồi! Đã đến lúc để mọi người nghe thấy tiếng nói của chúng ta!


Tạ Hồng Vũ: [Chúc Mừng Năm Mới, bấm để nhận lì xì].


Tạ Hồng Vũ: [Chúc Mừng Năm Mới, bấm để nhận lì xì].


Tạ Hồng Vũ: [Chúc Mừng Năm Mới, bấm để nhận lì xì].


Tạ Hồng Vũ: Phiền mọi người vote cho mì lòng cay một phiếu, cảm ơn.


Trong nhóm, Tạ Hồng Vũ một lần nữa thể hiện "năng lực đồng tiền" của mình.


Đồng thời cũng khiến cho những thành viên trong nhóm còn đang mơ hồ xác nhận được tính xác thực của cuộc bình chọn.


Ông chủ Lâm thật sự sắp tổ chức một đợt comeback rồi!


Trong nháy mắt, tin nhắn nhóm 999+


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 99: Món cũ quay trở lại?!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...