Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 78: Chắc chắn không phải làm ăn đàng hoàng rồi?

94@-

Một đồng nghiệp tò mò ló đầu qua, liếc nhìn màn hình.


“Đây chẳng phải là một tờ đơn đăng ký bình thường thôi sao?”


Anh chàng đồng nghiệp nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng chẳng thấy có gì lạ.


“Không phải tờ đơn lạ, mà em xem thông tin đăng ký trên hệ thống, người này đã bỏ ra hai mươi nghìn tệ để thuê Sân số 6, mà chỉ thuê có mấy ngày thôi.”


“Anh nhìn đây này, người này định kinh doanh ăn uống ở Sân số 6, thông tin còn ghi là mai đã khai trương rồi.”


Hồ Giai Di giải thích.


Người đồng nghiệp lập tức hiểu ra điểm kỳ quặc nằm ở đâu.


Anh ta làm ở ban quản lý này mấy năm rồi, chưa từng thấy ai vừa đi thi chạy, vừa kinh doanh, mà lại còn là kinh doanh ngắn hạn nữa chứ.


“Mà chẳng phải sân của mình cho thuê ít nhất cũng là nửa năm sao?”


Hồ Giai Di nhất thời cũng không hiểu nổi, bên ban quản lý chỉ có thông tin đăng ký.


Việc vận hành, cho thuê và tổ chức sự kiện cụ thể đều do Công ty Phát triển Long Hồ trên thành phố phụ trách.


Một đồng nghiệp lớn tuổi khác hóng chuyện được vài câu, như nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Coi chừng không phải là quán ăn đàng hoàng gì đâu. Tiểu Hồ à, cháu còn trẻ, nhiều chuyện chưa hiểu đâu, dạo này để mắt tới một chút, kẻo xảy ra chuyện.”


“Dạ vâng ạ.”


Bỗng dưng bị giao thêm việc, tâm trạng của Hồ Giai Di không còn vui vẻ gì cho cam.


Lỡ đâu đúng là kẻ xấu thật thì cái thân hình bé nhỏ này của mình biết chống đỡ làm sao?


Trong đầu Hồ Giai Di bất giác hiện lên hình ảnh một gã mặt sẹo, thân hình vạm vỡ, mình xăm trổ rồng xanh hổ trắng kiểu đại ca xã hội đen.


Hay là… thôi mình nghỉ việc đi cho lành… Công việc này nguy hiểm quá!



Ngay lúc Hồ Giai Di đang miên man suy nghĩ, một giọng nói vang lên.


“Chào cô, tôi là Lâm Huyền, tôi đến để lấy thẻ dự thi. Với cả chìa khóa Sân số 6.”


Sân số 6?


Như thể bị kích hoạt trúng từ khóa, Hồ Giai Di bất thình lình quay đầu lại, cổ cô thậm chí còn phát ra một tiếng “rắc”.


“Ái da, đau, đau, đau.”


Hồ Giai Di hít một hơi khí lạnh, vừa ôm cổ xuýt xoa vừa nhìn kỹ người vừa tới.


Trông cũng không có gì lạ, người lại còn đẹp trai, chắc không phải người tốt đâu… À không, chắc không phải là người xấu rồi?


Lâm Huyền thì ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người quay đầu thôi mà cũng trẹo cả cổ.


Quả nhiên, có sức khỏe là có tất cả.


Lâm Huyền quyết tâm phải hoàn thành tốt nhiệm vụ chạy bán marathon mỗi ngày để có một cơ thể khỏe mạnh.


Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.


May mà sau đó mọi việc đều thuận lợi, Lâm Huyền đã lấy được thẻ dự thi và chìa khóa Sân số 6.


Sân số 6 nằm sâu bên trong khu phong cảnh, khoảng cách khá xa, Lâm Huyền ngồi xe điện tham quan của ban quản lý để đến đó, và người lái xe chính là cô nàng Hồ Giai Di vừa bị trẹo cổ.


“Tới nơi rồi, chính là chỗ này.”


Hồ Giai Di dừng xe trước cổng một sân viện và giới thiệu cho Lâm Huyền.


“Sân này vị trí khá đẹp, ngay cạnh hồ Long Hồ, lại cách xa đường chính, vạch đích của cuộc thi bán marathon ở ngay phía trước cách đây một cây số thôi.”


Lâm Huyền lấy chìa khóa mở cổng, bên trong là một khoảng sân rộng và bốn gian nhà cấp bốn.


“Anh Lâm, tôi thấy trong hợp đồng thuê anh ghi là kinh doanh ẩm thực, chắc là định mở nhà hàng nông thôn đúng không?”



Hồ Giai Di vừa giới thiệu vừa kín đáo đánh giá Lâm Huyền, dù sao thì cô vẫn còn đang mang trên mình nhiệm vụ do thám.


“Ồ, không phải nhà hàng nông thôn đâu, gọi là bán bữa sáng và trưa thôi.”


“Tạm thời tôi chưa tính đến việc thuê dài hạn.”


Lâm Huyền đáp bâng quơ.


Bữa sáng và trưa?


Trên trán Hồ Giai Di hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.


Chạy đến khu du lịch thuê một cái sân giá cao ngất ngưởng chỉ để bán bữa sáng và bữa trưa? Tiền bán được có đủ trả tiền thuê không vậy?


Chắc chắn không phải làm ăn đàng hoàng rồi!


Lẽ nào định mở kiểu quán ăn “chặt chém” khách du lịch với giá trên trời?


Nghĩ đến đây, Hồ Giai Di không thể không nhắc nhở: “Anh Lâm, ở khu du lịch chúng tôi cho phép bán đồ ăn giá cao hơn thị trường một chút, nhưng tuyệt đối không cho phép hành vi ‘chặt chém’ đâu nhé.”


Lâm Huyền có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu cho nỗi lo của Hồ Giai Di.


Dù sao thì cái chuyện chạy đến khu du lịch thuê hẳn một cái sân chỉ để bán bữa sáng với bữa trưa, nói ra cũng thấy nó vô lý và ba chấm thật.


Sau khi Lâm Huyền cam đoan tới lui mấy lần, Hồ Giai Di mới ra về với vẻ mặt đầy nghi hoặc.


Hắn cũng không nghĩ nhiều, đi một vòng xem xét từng phòng.


Bốn gian nhà lần lượt là phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách và nhà kho, rõ ràng là mới được dọn dẹp và sửa sang gần đây.


Đồ đạc trong các phòng đều đầy đủ, gần như là đồ mới tinh, có thể sử dụng ngay mà không có vấn đề gì.


Trong nhà kho có sẵn cả bộ bàn ghế, có thể bày thẳng ra sân để đón khách.


Không cần phải dọn dẹp lại, Lâm Huyền mừng rơn vì được nhàn rỗi, hắn vào phòng ngủ thay một bộ đồ thể thao rồi đi thẳng ra con đường chính ven hồ Long Hồ.



Không yêu cầu, ký chủ chỉ cần hoàn thành đủ 21,0975 kilômét theo quy định là được, không giới hạn thời gian.


Gợi ý ký chủ sau khi khởi động xong, hãy nhẩm “Bắt đầu” trong đầu để hệ thống bắt đầu tính quãng đường đã chạy.


Không giới hạn thời gian cho thấy hệ thống cũng khá nhân đạo, nếu Lâm Huyền muốn, hắn có thể đi bộ hết 21 cây số cũng được.


Tất nhiên, đi bộ hết 21 cây số cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.


Lâm Huyền mở điện thoại tìm một video khởi động, ngoan ngoãn đứng bên đường khởi động theo.


30 phút sau, cảm thấy cơ thể đã nóng lên, Lâm Huyền nhẩm trong đầu “Bắt đầu”.


Sau đó, hắn sải bước, bắt đầu chạy chậm với tốc độ nhanh hơn đi bộ một chút.


Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chạy bán marathon, Lâm Huyền không có ý định làm khó bản thân, chỉ cần hoàn thành là đã thành công rồi.


Ngay sau khi Lâm Huyền xuất phát không lâu, một chiếc xe điện tham quan cũng lặng lẽ lăn bánh, bám theo từ xa.


Trên xe, Hồ Giai Di lại càng không hiểu nổi.


Rõ ràng thông tin đăng ký ghi là ngày mai Lâm Huyền đã khai trương rồi, theo lý thì hôm nay phải chuẩn bị nguyên liệu, lo liệu cho ngày mai, thời gian rất gấp gáp.


Thế mà con người này dường như không hề vội vã, ngược lại còn ung dung chạy bộ ở đây.


Chắc chắn không phải làm ăn đàng hoàng rồi!


Ý nghĩ này lại một lần nữa lóe lên trong đầu Hồ Giai Di.


Bên này, Lâm Huyền cứ túc tắc chạy dọc theo con đường chính quanh Long Hồ, hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi.


1 cây số.


3 cây số.


8 cây số…



Không bị giới hạn thời gian, Lâm Huyền chạy mệt thì chuyển sang đi bộ. Đi bộ một lúc, hồi sức lại một chút rồi lại tiếp tục chạy chậm.


Trên đường, hắn còn mua một chai nước khoáng giá cắt cổ tận 5 tệ.


12 cây số…


15 cây số…


18 cây số…


Hai cây số cuối cùng, Lâm Huyền chỉ cảm thấy hai chân mình nặng như đeo chì. Lúc này, thứ duy nhất chống đỡ hắn hoàn toàn là quán tính.


Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó.


Nhiệm vụ bán marathon hôm nay đã hoàn thành, thể chất +1.


Lâm Huyền lập tức dừng bước, thở hổn hển từng hơi.


Nhưng khi phần thưởng được phát ra, hắn bỗng cảm thấy cảm giác mệt mỏi lại đang tan biến với tốc độ chóng mặt.


Cảm giác đau nhức ở các khớp và cơ bắp cũng đang dần dịu đi.


Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Lâm Huyền cảm thấy mình đã hoàn toàn hồi phục lại trạng thái như trước khi chạy.


Đây là trạng thái hồi phục sau khi lên cấp à?


Lâm Huyền thầm tấm tắc khen ngợi, ban đầu hắn còn lo rằng sau khi vận động với cường độ này, hôm nay coi như bỏ đi rồi.


Hệ thống quả nhiên đã tính toán rất chu đáo.


Tất nhiên, điều quan trọng hơn là rốt cuộc sẽ mở khóa được công thức món ăn gì.


Ngay giây tiếp theo, dòng chữ hiện ra.


Mở khóa công thức tuần này 1: Bánh bao súp.


Nguyên liệu đã được mở khóa.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 78: Chắc chắn không phải làm ăn đàng hoàng rồi?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...