Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 72: Còn có năng khiếu diễn xuất nữa à?

55@-

“Ông chủ, cho tôi một xiên.”


“Ông chủ, tôi muốn hai xiên!”


Quầy khoai tây tháp của Lâm Huyền đột nhiên bị vây kín bởi rất nhiều thực khách là các cô gái trẻ. Chảo dầu xèo xèo không ngớt. Lam Tâm Duyệt gần như không một giây ngừng tay gọt khoai tây. Lâm Huyền cũng liên tục không ngừng cắt khoai tây thành hình tháp rồi cho vào chảo dầu.


Không khí ngập tràn hương thơm của khoai tây chiên, quyện với mùi của các loại nước sốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, không ai là không bị chinh phục bởi xiên khoai tây tháp trông có vẻ bình thường này.


“Ngon quá đi mất!”


“Vị cà ri này chuẩn ghê, thơm ơi là thơm.”


“Sốt phô mai này em mê chết mất!”


Các cô gái ríu rít. Lại vì đều là fan của Lam Tâm Duyệt nên họ dễ dàng chia sẻ, giao lưu với nhau. Các fan vừa chia sẻ niềm vui khi được ăn ngon, vừa thổ lộ tình yêu dành cho thần tượng. Họ trao đổi với nhau đủ các loại ảnh, video của Lam Tâm Duyệt được lưu từ trên mạng.


Điều này dẫn đến việc lấy xe hàng của Lâm Huyền làm trung tâm, hình thành một khu tụ tập fan hâm mộ cực lớn.


Lam Tâm Duyệt nghe những lời bàn tán, ca ngợi của chính fan mình xung quanh, con dao gọt trong tay không hề dừng lại. Thậm chí vào lúc một vài fan đang trò chuyện sôi nổi, cô còn buột miệng nói vài câu tiếng địa phương.



“Thiệt hả?”


“Có ngon như mấy người nói không đó?”


Trông cô có vẻ đã nhập vai rất sâu.


Trong nhóm fan, liên tục có người gửi ảnh khoai tây tháp mình mua được. Ai nấy đều khen món khoai tây tháp này lên tận mây xanh.


Một quản trị viên fan cuồng cuối cùng cũng tức đến hộc máu, gửi một đoạn văn dài, bắt đầu lên án những fan “không lo chính sự” này. Nào là fan của nhà đối thủ đang dẫn dắt dư luận, cày số liệu ra sao; fan của nhà đối thủ trong thời khắc này đoàn kết, đồng lòng đến mức nào.


Thế nhưng, chẳng ai thèm quan tâm đến cô quản trị viên đang phát điên, tất cả đều chuyển sang hứng thú với món khoai tây tháp ở cổng sân vận động. Thậm chí có những fan không ở sân vận động cũng chuẩn bị chạy qua nếm thử.


“Idol lúc nào xem mà chả được, chứ đồ ăn ngon bỏ lỡ là mất luôn.”


“Đi liền đi liền.”


Nhóm chat vô cùng náo nhiệt.


Bên này, trong sân vận động, chị Triệu đã thay một bộ đồ của nhân viên vệ sinh. Chị lại lấy thêm một bộ nữa, chuẩn bị để Lam Tâm Duyệt cũng cải trang rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Là người quản lý của Lam Tâm Duyệt, khuôn mặt của chị cũng đã bị các tay nhà báo giải trí nhớ kỹ.


Lúc nãy, chị nhận được một tin nhắn từ số lạ do Lam Tâm Duyệt gửi, nói rằng cô đang ở bên một chiếc xe hàng ngay cổng chính sân vận động.



Vị trí cổng chính này quá nguy hiểm. Quỷ mới biết có bao nhiêu nhà báo đang lượn lờ ở cổng. Một khi bị nhận ra, bị vây lấy, các hot search ngày mai không biết sẽ có bao nhiêu tin tức tiêu cực.


Thế nhưng chị Triệu gọi lại vào số lạ kia thì không ai nghe máy. Không thể chần chừ, chị Triệu nhanh chóng ra khỏi sân vận động. Nhờ bộ đồ vệ sinh, chị Triệu đã thành công trà trộn ra ngoài.


Cổng chính quả nhiên có không ít nhà báo với máy ảnh lăm lăm ống kính dài ngắn, đang tìm mọi cách để trà trộn vào bên trong sân vận động, hy vọng có thể lấy được một vài tư liệu độc quyền. Một ca sĩ sắp mở concert vào ngày mai, đột nhiên mất tích ngay tại buổi tổng duyệt, nói thế nào đi nữa cũng sẽ thu hút một lượng truy cập rất lớn.


Chị Triệu cúi đầu vội vã đi qua đám nhà báo vô lương tâm này, đợi đến khi đi được một đoạn khá xa mới ngẩng đầu lên, tìm kiếm những chiếc xe hàng gần sân vận động.


Rất nhanh, một nơi rõ ràng có đông người tụ tập đã thu hút sự chú ý của chị. Nhìn qua những đỉnh đầu, chị Triệu thấy rõ nơi đám đông vây quanh chính là một chiếc xe hàng. Nơi đó có quá nhiều người, chị Triệu ngay lập tức loại bỏ lựa chọn này. Nếu nghệ sĩ nhà mình ở một chiếc xe hàng đắt khách như vậy, e rằng chỗ này sớm đã loạn thành một đoàn rồi.


Trên quảng trường sân vận động cũng có những chiếc xe hàng khác rải rác. Chị Triệu vội vã đi một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng Lam Tâm Duyệt. Đang nghĩ không biết Lam Tâm Duyệt có đổi chỗ khác không, thì chị bỗng nghe thấy hai cô gái trẻ vừa cười nói vừa đi ngang qua.


“Ê, mắt của chị chủ quán xe hàng đó, trông cũng giống Duyệt Duyệt thật đó.”


“Đúng vậy, bà nói xem có khi nào thật sự là Duyệt Duyệt, muốn cho chúng ta một bất ngờ không?”


“Thôi đi bà ơi, có ảo tưởng thì cũng phải thực tế chút chứ. Có minh tinh nhà ai lại đi gọt khoai tây, chiên khoai tây tháp để tạo bất ngờ cho fan không?”


Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Chị Triệu nhìn chiếc xe hàng đang bị đám đông vây quanh, nuốt nước bọt. Không lẽ nào…


Dù sao đi nữa, chị Triệu cũng không có lựa chọn nào khác, chị chen vào đám đông, tiến về phía chiếc xe hàng.



Xuyên qua đám đông, khoảnh khắc chị Triệu nhìn thấy người phụ nữ mặc tạp dề sau xe hàng, chị suýt nữa thì hét lên. Đây chẳng phải là nghệ sĩ nhà mình sao!


Với thời gian tiếp xúc gần gũi bao năm qua, chị quá quen thuộc với mọi hành động của Lam Tâm Duyệt. Dù cô đang mặc một chiếc tạp dề rộng thùng thình, đeo khẩu trang, nhưng chị Triệu vẫn nhận ra ngay lập tức.


Và điều khiến chị Triệu không thể tin nổi hơn nữa là, nghệ sĩ nhà mình không chỉ đang gọt khoai tây một cách dứt khoát, mà còn luôn miệng nói tiếng địa phương đặc sệt để trò chuyện với khách hàng. Mà từ nội dung trò chuyện của những thực khách này, không nghi ngờ gì đều là fan của Lam Tâm Duyệt. Nhưng không một ai, đem người phụ nữ gọt khoai tây, nói tiếng địa phương này, liên hệ với nữ minh tinh tỏa sáng kia.


“Lẽ nào nghệ sĩ nhà mình còn có năng khiếu diễn xuất nữa à?”


Chị Triệu lẩm bẩm một câu, bệnh nghề nghiệp của một người quản lý lập tức trỗi dậy. Chị bắt đầu cân nhắc xem sau này có nên nhận cho Lam Tâm Duyệt một vài dự án phim ảnh không.


Nhưng ngay sau đó, chị Triệu lập tức tỉnh táo lại, bây giờ không phải là lúc cân nhắc những vấn đề này. Làm thế nào để đưa Lam Tâm Duyệt rời khỏi chiếc xe hàng này mới là vấn đề quan trọng nhất hiện tại. Trực tiếp gọi đi thì quá gây chú ý.


Ngay lúc chị Triệu còn chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ nghe Lâm Huyền ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Xin lỗi, nguyên liệu hôm nay đã bán hết rồi.”


“Ai chưa mua được thì đừng đợi nữa nhé.”


Nghe vậy, trong đám đông lập tức có người cất tiếng tiếc nuối. Ngay cả Lâm Huyền cũng không ngờ, khoai tây tháp hôm nay lại bán nhanh như vậy. Liên tục có người đến mua, gần như không dừng lại chút nào.


Hết cách, những fan chưa được ăn cũng đành phải từ từ giải tán. Chị Triệu nhân cơ hội chạy đến trước xe hàng.


“Xin lỗi, đã bán hết…”



Lời của Lâm Huyền còn chưa nói xong. Lam Tâm Duyệt cũng đã nhận ra chị Triệu đang cải trang.


“Huhuhu, chị Triệu, cuối cùng chị cũng đến rồi!”


Lam Tâm Duyệt suýt nữa thì rơi nước mắt. Dù sao cô cũng là một ngôi sao, bây giờ gọt khoai tây đến mức tay muốn rụng rời. Ngoài việc gọt khoai tây, cô còn phải luôn chú ý đến cách nói chuyện, chú ý đến hành động của mình để không bị lộ. Chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ, có thể nói Lam Tâm Duyệt đã phải gồng mình lên để diễn cho tròn vai.


Lần này thì Lâm Huyền đã hiểu, chị Triệu này chính là người quản lý của vị đại minh tinh. Bây giờ cuối cùng người cũng được đưa về rồi. Các fan hâm mộ xung quanh cũng đã rời đi gần hết, lúc này chị Triệu cũng không lo việc đưa Lam Tâm Duyệt đi sẽ bị người khác chú ý.


Trước khi đi, Lam Tâm Duyệt chào tạm biệt Lâm Huyền.


“Ông chủ Lâm, hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi.”


“Không có gì, tôi mới phải cảm ơn cô, đã giúp tôi gọt nhiều khoai tây như vậy.” Lâm Huyền khách sáo nói.


Hai người khách sáo vài câu. Lam Tâm Duyệt chuẩn bị rời đi, chỉ là trước khi đi, trong lòng cô thực sự rất tiếc. Gọt nhiều khoai tây như vậy, ngửi mùi thơm lâu như vậy, mà hương vị của món khoai tây tháp này, cô lại không có cơ hội nếm thử. Nhìn các fan ăn ngon lành như vậy, bản thân cô cũng rất muốn thử xem sao. Nhưng tiếc là, cô căn bản không dám kéo khẩu trang xuống để ăn.


Ngay lúc cô định theo chị Triệu rời đi, Lâm Huyền lại đột nhiên lấy từ trong tủ chứa đồ dưới xe ra hai củ khoai tây.


“Cầm hai xiên khoai tây tháp rồi hẵng đi.”


Hai củ khoai tây này là do hắn vừa tiện tay lấy ra từ trong túi.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 72: Còn có năng khiếu diễn xuất nữa à?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...