Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 65: Bắt cá hai tay?
101@-
“Này ông, sao ông chủ Lâm cứ nhất quyết phải sau mười hai giờ đêm mới mở hàng thế nhỉ?”
“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!”
“Chắc chỉ có ông chủ Lâm mới dám bắt khách chờ dài cổ thế này thôi, phải người khác là tôi té từ lâu rồi.”
“Chứ còn gì nữa? Hồi xưa tôi ghét nhất là xếp hàng. Mấy cái món ăn viral trên mạng ấy à, tôi nào thèm liếc mắt nhìn một cái.”
“Nhưng từ hồi ăn thử quán của ông chủ Lâm, chà, chờ bao lâu cũng cam tâm tình nguyện, miễn là được ăn.”
Mấy người khách đứng túm tụm tán gẫu giết thời gian, tiện thể đoán già đoán non suy nghĩ của Lâm Huyền.
Thế nhưng, chẳng ai hiểu nổi vì sao hắn lại câu nệ chuyện thời gian đến mức như vậy.
Nhưng may là cũng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.
Miệng thì làu bàu phàn nàn vậy đó, chứ thực ra chẳng ai dại dột mà bỏ về lúc này. Đúng là một lũ khẩu thị tâm phi.
Bên này, Lữ Tư Tề vẫn không chống lại nổi sự cám dỗ, vội vàng chạy tới nhà thi đấu.
“Vãi chưởng, đông thế này!”
Anh sống ở khu này cũng khá lâu rồi, mà chưa bao giờ thấy cảnh tượng trước cổng nhà thi đấu vào giờ này lại đông nghịt người như vậy.
Trước khi đến, anh còn nghĩ chắc khối ông trong nhóm chỉ chém gió cho vui.
Giờ thì anh nhận ra ngay, là do mình đã quá coi thường sự bá đạo của ông chủ Lâm này rồi.
“Ông chủ Lâm này hồi trước bán ở đâu nhỉ? Sao mà lắm khách quen thế không biết?”
Lữ Tư Tề không nhịn được, lẩm bẩm một câu.
Ngay bên cạnh, có người nghe thấy, bèn nhếch mép cười, để lộ vẻ mặt đầy bí hiểm.
“Ông chủ Lâm hồi trước bán ở đâu á? Nói ra chắc cậu không tin nổi đâu.”
Lữ Tư Tề ngơ ngác nhìn người này, không hiểu lắm ý tứ trong câu nói.
“Theo tôi biết nhé, lần đầu tiên ông chủ Lâm dọn hàng là bán cánh gà cay xé lưỡi ở ngay Bệnh viện hậu môn - trực tràng Thự Quang đấy,” người nọ thủng thẳng nói.
Lữ Tư Tề: ???
Bán cánh gà cay xé lưỡi ở bệnh viện trĩ? Cái quái gì vậy?
Lữ Tư Tề đơ toàn tập, vừa định nói không tin thì bên cạnh đã có người khác hùa theo ngay.
“Tôi làm chứng là thật nhé, tôi còn đi liền hai ngày luôn cơ. Đến giờ vẫn không quên được hương vị của món cánh gà cay địa ngục trào cả nước sốt ra ấy.”
“Chẳng biết bao giờ ông chủ Lâm mới tái xuất món đó nữa.”
Lữ Tư Tề còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc về sự kết hợp giữa bệnh viện trĩ và cánh gà cay xé lưỡi, thì “nhân vật bí ẩn” kia lại tiếp lời.
“Lần thứ hai còn đỉnh hơn. Cậu biết cái buổi xem mắt ở công viên Tú Thủy chứ?”
“Ba ngày đầu bán thịt ba chỉ luộc chấm tỏi. Hai ngày sau bán mì lòng cay xè.”
“Cứ phải gọi là hệ tư tưởng khác người.”
Hả?
Lữ Tư Tề cứng họng, không nói được lời nào.
Anh thật sự không ngờ, cái quán ăn mà hôm nay anh mới phát hiện ra này, trước đây lại có những địa điểm và món ăn bá đạo đến thế.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao “nhân vật bí ẩn” kia ban đầu lại nói cái giọng đó.
Nếu không phải đã được nếm thử tay nghề của ông chủ Lâm, lại có các thực khách khác ở bên cạnh xác nhận, thì anh thề sẽ không bao giờ tin có người lại buôn bán kiểu này.
“Ông chủ Lâm này đúng là người phi thường!”
Lữ Tư Tề cảm thán một câu.
“Nhân vật bí ẩn” nghe vậy, liền tỏ vẻ dĩ nhiên.
“Cậu nói thừa. Người thường nấu ăn có được ngon như thế không?”
“Có đáng để bao nhiêu con người đứng đây chờ đến mười hai giờ đêm không?”
“Chứ phải người khác mà làm ăn kiểu này, sớm đã bị đánh cho nhừ tử rồi.”
Lữ Tư Tề giờ thì phục sát đất.
Rất nhanh, thời gian chỉ còn lại năm phút cuối.
Như thể tất cả những người đang chờ đợi ở đây đều nhận được một mệnh lệnh vô hình nào đó, họ đồng loạt đổ dồn về phía xe bán hàng, tự giác xếp thành hàng.
Lâm Huyền cũng bắt đầu chuẩn bị, thay một chảo dầu mới, bật lửa đun nóng.
Hắn đập trứng vào một cái khay sắt, nhanh tay đánh cho đều.
Bên kia, vụn bánh mì cũng đã sẵn sàng.
Những thanh sữa tươi được xếp ngay ngắn, thẳng tắp trong khay đựng nguyên liệu.
Mười hai giờ vừa điểm.
Lâm Huyền đúng giờ treo tấm biển hiệu lên.
Sữa Tươi Chiên Giòn / 20 tệ một phần.
Bao Nhất Hải, người xếp hàng đầu tiên, mặt mày hớn hở. Việc giành được vị trí khách hàng số một của ông chủ Lâm khiến cậu có cảm giác hôm nay vận may của mình cực tốt.
“Ông chủ, cho tôi hai phần.”
Bao Nhất Hải nhanh chóng quét mã trả tiền.
Lâm Huyền không nhiều lời, lập tức nhúng thanh sữa tươi vào trứng, rồi lăn qua một lớp vụn bánh mì.
Sau đó, hắn thả chúng vào chảo dầu đang sôi sùng sục.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đặc trưng của đồ chiên rán bắt đầu lan tỏa. Trong hương thơm ấy, còn phảng phất một chút mùi bơ và sữa béo ngậy.
“Cái mùi này, nghe thôi đã thấy không tầm thường rồi.”
Bao Nhất Hải nuốt nước bọt ừng ực. Sữa tươi chiên giòn cậu cũng từng ăn ở mấy quán vỉa hè khác, nhưng mùi vị thì hoàn toàn một trời một vực.
Mùi bơ và sữa quyện vào nhau, khiến Bao Nhất Hải có cảm giác như mình đang đứng trong một tiệm bánh ngọt.
Sữa tươi chiên giòn làm rất nhanh.
Chờ lớp vụn bánh mì bên ngoài vừa ngả sang màu vàng nhạt, Lâm Huyền liền nhanh tay vớt ra. Vừa để cho ráo dầu, vừa để hơi nóng còn lại hoàn thiện nốt công đoạn cuối cùng, làm cho thanh sữa bên trong mềm ra.
“Cẩn thận nóng đấy.”
Lâm Huyền đưa hai phần sữa chiên cho Bao Nhất Hải.
“Ấy ấy, ông chủ yên tâm, miệng tôi đồng da sắt cả.”
Bao Nhất Hải vội vàng đỡ lấy, rồi bước sang một bên để không làm ảnh hưởng đến người phía sau gọi món.
Những thanh sữa chiên vẫn còn bốc hơi nóng hôi hổi, giờ đã chuyển sang màu vàng óng đẹp mắt. Được đặt trong hộp giấy, chúng trông như những thỏi vàng nhỏ xinh, nhìn thôi đã thấy thỏa mãn.
Bao Nhất Hải không thể chờ đợi thêm, gắp vội một miếng, cho cả vào miệng.
Rắc~
Lớp vỏ vụn bánh mì giòn tan vỡ ra giữa đôi môi và kẽ răng.
Thanh sữa tươi bên trong từ lâu đã bị nhiệt độ cao làm cho mềm nhũn, trở thành lớp nhân sánh mịn, hơi lỏng như phô mai tan chảy.
Thế nào gọi là cắn một phát nhân trào ra?
Đây chính là cắn một phát nhân trào ra đích thực!
“Phù phù, nóng quá!”
Bao Nhất Hải, người đã phớt lờ lời khuyên của Lâm Huyền, bị lớp nhân sữa nóng bỏng làm cho phải xuýt xoa nhăn mặt.
Nhưng cậu không nỡ nhả ra dù chỉ một chút.
Hương sữa đậm đà, quyện với vị bơ thơm nhẹ, gần như đã khiến cậu hoàn toàn chìm đắm.
“Ngon quá! Tuyệt cú mèo!”
Bao Nhất Hải không kìm được mà thốt lên một lời khen ngợi.
Cậu cảm giác như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang đắm chìm trong hương sữa béo ngậy này.
“Trời ơi thèm chết mất, ông chủ Lâm ơi, nhanh tay lên với!”
Những người khách phía sau nhìn tướng ăn của Bao Nhất Hải mà ai nấy đều thèm thuồng không chịu nổi, nhao nhao hối thúc.
00:10 sáng.
Khương Thi Di vừa xem xong tập phim truyền hình, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng thấy điện thoại có thông báo mới.
“Số bước chân của anh ấy vừa được cập nhật.”
Đây là một ứng dụng theo dõi vận động dành cho các cặp đôi, có thể xem được số bước chân hàng ngày của đối phương.
Yêu xa mà, lúc nào cũng phải tìm cách cùng nhau làm vài việc gì đó để có cảm giác gắn kết.
Khương Thi Di theo thói quen bấm vào ứng dụng.
Và rồi, cô trố mắt kinh ngạc.
Người bạn trai rõ ràng mười giờ hơn đã nhắn chúc cô ngủ ngon.
Thế mà số bước chân lại tăng thêm mấy nghìn bước!
Đã khuya thế này rồi, lại còn tăng nhiều bước chân như vậy.
Chuyện này không thể giải thích bằng mấy lý do vớ vẩn như tỉnh dậy đi vệ sinh, hay xuống nhà mua chai nước được.
Chỉ có thể là Lữ Tư Tề đã ra ngoài, và còn đi một quãng không hề gần!
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Khương Thi Di liền hiện lên cảnh tượng Lữ Tư Tề đang đi dạo đêm khuya với một cô gái xa lạ.
Nếu không phải như vậy, thì có lý do gì để nửa đêm nửa hôm lại phát sinh ra nhiều bước chân đến thế?
Hơn nữa, anh ta rõ ràng đã nói đi ngủ rồi.
Kể cả có việc đột xuất thật, thì theo như giao kèo giữa hai người, ít nhất anh ta cũng phải báo một tiếng.
Vậy mà, tin nhắn cuối cùng của cả hai vẫn dừng lại ở chữ “ngủ ngon”.
Lần này, Khương Thi Di vừa đau lòng vừa tức giận.
Được lắm, cái đồ đàn ông tồi này, dám sau lưng bà đây đi mèo mả gà đồng bên ngoài phải không?!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
“Này ông, sao ông chủ Lâm cứ nhất quyết phải sau mười hai giờ đêm mới mở hàng thế nhỉ?”
“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!”
“Chắc chỉ có ông chủ Lâm mới dám bắt khách chờ dài cổ thế này thôi, phải người khác là tôi té từ lâu rồi.”
“Chứ còn gì nữa? Hồi xưa tôi ghét nhất là xếp hàng. Mấy cái món ăn viral trên mạng ấy à, tôi nào thèm liếc mắt nhìn một cái.”
“Nhưng từ hồi ăn thử quán của ông chủ Lâm, chà, chờ bao lâu cũng cam tâm tình nguyện, miễn là được ăn.”
Mấy người khách đứng túm tụm tán gẫu giết thời gian, tiện thể đoán già đoán non suy nghĩ của Lâm Huyền.
Thế nhưng, chẳng ai hiểu nổi vì sao hắn lại câu nệ chuyện thời gian đến mức như vậy.
Nhưng may là cũng chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.
Miệng thì làu bàu phàn nàn vậy đó, chứ thực ra chẳng ai dại dột mà bỏ về lúc này. Đúng là một lũ khẩu thị tâm phi.
Bên này, Lữ Tư Tề vẫn không chống lại nổi sự cám dỗ, vội vàng chạy tới nhà thi đấu.
“Vãi chưởng, đông thế này!”
Anh sống ở khu này cũng khá lâu rồi, mà chưa bao giờ thấy cảnh tượng trước cổng nhà thi đấu vào giờ này lại đông nghịt người như vậy.
Trước khi đến, anh còn nghĩ chắc khối ông trong nhóm chỉ chém gió cho vui.
Giờ thì anh nhận ra ngay, là do mình đã quá coi thường sự bá đạo của ông chủ Lâm này rồi.
“Ông chủ Lâm này hồi trước bán ở đâu nhỉ? Sao mà lắm khách quen thế không biết?”
Lữ Tư Tề không nhịn được, lẩm bẩm một câu.
Ngay bên cạnh, có người nghe thấy, bèn nhếch mép cười, để lộ vẻ mặt đầy bí hiểm.
“Ông chủ Lâm hồi trước bán ở đâu á? Nói ra chắc cậu không tin nổi đâu.”
Lữ Tư Tề ngơ ngác nhìn người này, không hiểu lắm ý tứ trong câu nói.
“Theo tôi biết nhé, lần đầu tiên ông chủ Lâm dọn hàng là bán cánh gà cay xé lưỡi ở ngay Bệnh viện hậu môn - trực tràng Thự Quang đấy,” người nọ thủng thẳng nói.
Lữ Tư Tề: ???
Bán cánh gà cay xé lưỡi ở bệnh viện trĩ? Cái quái gì vậy?
Lữ Tư Tề đơ toàn tập, vừa định nói không tin thì bên cạnh đã có người khác hùa theo ngay.
“Tôi làm chứng là thật nhé, tôi còn đi liền hai ngày luôn cơ. Đến giờ vẫn không quên được hương vị của món cánh gà cay địa ngục trào cả nước sốt ra ấy.”
“Chẳng biết bao giờ ông chủ Lâm mới tái xuất món đó nữa.”
Lữ Tư Tề còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc về sự kết hợp giữa bệnh viện trĩ và cánh gà cay xé lưỡi, thì “nhân vật bí ẩn” kia lại tiếp lời.
“Lần thứ hai còn đỉnh hơn. Cậu biết cái buổi xem mắt ở công viên Tú Thủy chứ?”
“Ba ngày đầu bán thịt ba chỉ luộc chấm tỏi. Hai ngày sau bán mì lòng cay xè.”
“Cứ phải gọi là hệ tư tưởng khác người.”
Hả?
Lữ Tư Tề cứng họng, không nói được lời nào.
Anh thật sự không ngờ, cái quán ăn mà hôm nay anh mới phát hiện ra này, trước đây lại có những địa điểm và món ăn bá đạo đến thế.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao “nhân vật bí ẩn” kia ban đầu lại nói cái giọng đó.
Nếu không phải đã được nếm thử tay nghề của ông chủ Lâm, lại có các thực khách khác ở bên cạnh xác nhận, thì anh thề sẽ không bao giờ tin có người lại buôn bán kiểu này.
“Ông chủ Lâm này đúng là người phi thường!”
Lữ Tư Tề cảm thán một câu.
“Nhân vật bí ẩn” nghe vậy, liền tỏ vẻ dĩ nhiên.
“Cậu nói thừa. Người thường nấu ăn có được ngon như thế không?”
“Có đáng để bao nhiêu con người đứng đây chờ đến mười hai giờ đêm không?”
“Chứ phải người khác mà làm ăn kiểu này, sớm đã bị đánh cho nhừ tử rồi.”
Lữ Tư Tề giờ thì phục sát đất.
Rất nhanh, thời gian chỉ còn lại năm phút cuối.
Như thể tất cả những người đang chờ đợi ở đây đều nhận được một mệnh lệnh vô hình nào đó, họ đồng loạt đổ dồn về phía xe bán hàng, tự giác xếp thành hàng.
Lâm Huyền cũng bắt đầu chuẩn bị, thay một chảo dầu mới, bật lửa đun nóng.
Hắn đập trứng vào một cái khay sắt, nhanh tay đánh cho đều.
Bên kia, vụn bánh mì cũng đã sẵn sàng.
Những thanh sữa tươi được xếp ngay ngắn, thẳng tắp trong khay đựng nguyên liệu.
Mười hai giờ vừa điểm.
Lâm Huyền đúng giờ treo tấm biển hiệu lên.
Sữa Tươi Chiên Giòn / 20 tệ một phần.
Bao Nhất Hải, người xếp hàng đầu tiên, mặt mày hớn hở. Việc giành được vị trí khách hàng số một của ông chủ Lâm khiến cậu có cảm giác hôm nay vận may của mình cực tốt.
“Ông chủ, cho tôi hai phần.”
Bao Nhất Hải nhanh chóng quét mã trả tiền.
Lâm Huyền không nhiều lời, lập tức nhúng thanh sữa tươi vào trứng, rồi lăn qua một lớp vụn bánh mì.
Sau đó, hắn thả chúng vào chảo dầu đang sôi sùng sục.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đặc trưng của đồ chiên rán bắt đầu lan tỏa. Trong hương thơm ấy, còn phảng phất một chút mùi bơ và sữa béo ngậy.
“Cái mùi này, nghe thôi đã thấy không tầm thường rồi.”
Bao Nhất Hải nuốt nước bọt ừng ực. Sữa tươi chiên giòn cậu cũng từng ăn ở mấy quán vỉa hè khác, nhưng mùi vị thì hoàn toàn một trời một vực.
Mùi bơ và sữa quyện vào nhau, khiến Bao Nhất Hải có cảm giác như mình đang đứng trong một tiệm bánh ngọt.
Sữa tươi chiên giòn làm rất nhanh.
Chờ lớp vụn bánh mì bên ngoài vừa ngả sang màu vàng nhạt, Lâm Huyền liền nhanh tay vớt ra. Vừa để cho ráo dầu, vừa để hơi nóng còn lại hoàn thiện nốt công đoạn cuối cùng, làm cho thanh sữa bên trong mềm ra.
“Cẩn thận nóng đấy.”
Lâm Huyền đưa hai phần sữa chiên cho Bao Nhất Hải.
“Ấy ấy, ông chủ yên tâm, miệng tôi đồng da sắt cả.”
Bao Nhất Hải vội vàng đỡ lấy, rồi bước sang một bên để không làm ảnh hưởng đến người phía sau gọi món.
Những thanh sữa chiên vẫn còn bốc hơi nóng hôi hổi, giờ đã chuyển sang màu vàng óng đẹp mắt. Được đặt trong hộp giấy, chúng trông như những thỏi vàng nhỏ xinh, nhìn thôi đã thấy thỏa mãn.
Bao Nhất Hải không thể chờ đợi thêm, gắp vội một miếng, cho cả vào miệng.
Rắc~
Lớp vỏ vụn bánh mì giòn tan vỡ ra giữa đôi môi và kẽ răng.
Thanh sữa tươi bên trong từ lâu đã bị nhiệt độ cao làm cho mềm nhũn, trở thành lớp nhân sánh mịn, hơi lỏng như phô mai tan chảy.
Thế nào gọi là cắn một phát nhân trào ra?
Đây chính là cắn một phát nhân trào ra đích thực!
“Phù phù, nóng quá!”
Bao Nhất Hải, người đã phớt lờ lời khuyên của Lâm Huyền, bị lớp nhân sữa nóng bỏng làm cho phải xuýt xoa nhăn mặt.
Nhưng cậu không nỡ nhả ra dù chỉ một chút.
Hương sữa đậm đà, quyện với vị bơ thơm nhẹ, gần như đã khiến cậu hoàn toàn chìm đắm.
“Ngon quá! Tuyệt cú mèo!”
Bao Nhất Hải không kìm được mà thốt lên một lời khen ngợi.
Cậu cảm giác như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang đắm chìm trong hương sữa béo ngậy này.
“Trời ơi thèm chết mất, ông chủ Lâm ơi, nhanh tay lên với!”
Những người khách phía sau nhìn tướng ăn của Bao Nhất Hải mà ai nấy đều thèm thuồng không chịu nổi, nhao nhao hối thúc.
00:10 sáng.
Khương Thi Di vừa xem xong tập phim truyền hình, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng thấy điện thoại có thông báo mới.
“Số bước chân của anh ấy vừa được cập nhật.”
Đây là một ứng dụng theo dõi vận động dành cho các cặp đôi, có thể xem được số bước chân hàng ngày của đối phương.
Yêu xa mà, lúc nào cũng phải tìm cách cùng nhau làm vài việc gì đó để có cảm giác gắn kết.
Khương Thi Di theo thói quen bấm vào ứng dụng.
Và rồi, cô trố mắt kinh ngạc.
Người bạn trai rõ ràng mười giờ hơn đã nhắn chúc cô ngủ ngon.
Thế mà số bước chân lại tăng thêm mấy nghìn bước!
Đã khuya thế này rồi, lại còn tăng nhiều bước chân như vậy.
Chuyện này không thể giải thích bằng mấy lý do vớ vẩn như tỉnh dậy đi vệ sinh, hay xuống nhà mua chai nước được.
Chỉ có thể là Lữ Tư Tề đã ra ngoài, và còn đi một quãng không hề gần!
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Khương Thi Di liền hiện lên cảnh tượng Lữ Tư Tề đang đi dạo đêm khuya với một cô gái xa lạ.
Nếu không phải như vậy, thì có lý do gì để nửa đêm nửa hôm lại phát sinh ra nhiều bước chân đến thế?
Hơn nữa, anh ta rõ ràng đã nói đi ngủ rồi.
Kể cả có việc đột xuất thật, thì theo như giao kèo giữa hai người, ít nhất anh ta cũng phải báo một tiếng.
Vậy mà, tin nhắn cuối cùng của cả hai vẫn dừng lại ở chữ “ngủ ngon”.
Lần này, Khương Thi Di vừa đau lòng vừa tức giận.
Được lắm, cái đồ đàn ông tồi này, dám sau lưng bà đây đi mèo mả gà đồng bên ngoài phải không?!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 65: Bắt cá hai tay?
10.0/10 từ 24 lượt.