Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 57: Mộng tưởng thì tươi đẹp, hiện thực lại phũ phàng

91@-

“Ừm, tuần này tôi sẽ bán ở cổng sân vận động.”


Lâm Huyền gật đầu.


“Tuần này? Vậy còn tuần sau thì sao?”


Tạ Hồng Vũ nhanh như chớp nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Lâm Huyền.


“Tuần sau thì chưa chắc.”


Lâm Huyền thành thật trả lời.


“Anh không thể cố định một chỗ được à? Hay là mở một cửa hàng đi?”


"Nếu thật sự không được, tôi sẽ tìm cho anh một mặt bằng, không lấy tiền thuê!"


Tạ Hồng Vũ tung ra chiêu cuối cùng. Anh không muốn phải chạy khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm xem Lâm Huyền đang bán ở đâu nữa. Hơn nữa, nếu mở một cửa hàng, biết đâu sau này có thể được ăn lại những món ngon trước kia.


Thế nhưng, mộng tưởng thì tươi đẹp, hiện thực lại phũ phàng.


“Không cần đâu, như thế này là tốt lắm rồi.”


Lâm Huyền từ chối không cần suy nghĩ.


“Nhưng tôi thấy không tốt chút nào.”


“Tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì nữa!”


Tạ Hồng Vũ muốn phát điên.


Trước đây bị từ chối hợp tác mở nhà hàng, anh cứ nghĩ là do Lâm Huyền có tính kiểm soát cao, không thích làm ăn chung với người khác. 


Lần này, anh thậm chí đã hạ yêu cầu của mình xuống mức thấp nhất: cho mượn mặt bằng không lấy tiền thuê, những thứ khác không can dự vào.



Vậy mà vẫn bị từ chối.


Tạ Hồng Vũ cảm thấy mình khởi nghiệp bấy lâu nay, gặp khách hàng khó nhằn đến mấy cũng chưa ai khiến anh khó đoán như Lâm Huyền.


“Liệu có khả năng nào, việc bán hàng rong đơn thuần chỉ là sở thích của Lâm tiên sinh không?”


“Anh làm như vậy, Lâm tiên sinh đương nhiên sẽ không đồng ý rồi.”


Trịnh Vĩ vừa thong thả thưởng thức xong hết một phần thịt chiên giòn, đang định chào tạm biệt Lâm Huyền để rời đi thì nghe được đoạn đối thoại này, không nhịn được mà xen vào một câu.


“Sở thích?”


“Sao anh biết đây là sở thích của anh ấy?”


Tạ Hồng Vũ ngẩn người, quay sang nhìn Trịnh Vĩ, hỏi. Anh cảm thấy hơi kỳ lạ, người này khi nhắc đến Lâm Huyền, giọng điệu đặc biệt tôn trọng và khách sáo, có chút giống với thái độ của anh khi đối mặt với các khách hàng lớn.


Tất nhiên là vì Lâm tiên sinh là gia chủ của khu Kim Ngự Hoa Phủ rồi.


Chẳng lẽ thật sự có người chỉ dựa vào bán hàng rong mà ở được nơi như thế này sao?


Trịnh Vĩ thầm lẩm bẩm trong lòng, trên mặt vẫn nở một nụ cười đúng mực.


“Xin tự giới thiệu, tôi là quản gia của khu biệt thự Kim Ngự Hoa Phủ. Đồng thời cũng là quản gia riêng cho biệt thự của Lâm tiên sinh đây.”


Nói xong, Trịnh Vĩ mỉm cười mà không nói thêm gì, hy vọng Tạ Hồng Vũ có thể tự mình lĩnh hội.


“Kim Ngự Hoa Phủ?”


Tạ Hồng Vũ kinh ngạc, nhìn Trịnh Vĩ, rồi lại nhìn Lâm Huyền, có chút không dám tin.


“Có phải là Kim Ngự Hoa Phủ mà tôi đang nghĩ đến không?”


“Tôi nghĩ, thành phố này chỉ có một nơi tên là Kim Ngự Hoa Phủ thôi.” Trịnh Vĩ khẳng định lời của Tạ Hồng Vũ.


“Nghe ra thì, chỗ tôi ở cũng nổi tiếng lắm à?”



Lâm Huyền nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, không nhịn được mà chen vào. Bởi vì trước đó hắn lên mạng tìm cũng không thấy nhiều thông tin về Kim Ngự Hoa Phủ, chỉ biết là có một nơi như vậy.


“Anh ở Kim Ngự Hoa Phủ thật đấy à?”


Tạ Hồng Vũ trừng mắt nhìn Lâm Huyền, câu nói vừa rồi không nghi ngờ gì đã chứng minh lời của người kia là thật. Ông chủ Lâm vậy mà lại sống ở đó.


“Ừm, là ở Kim Ngự Hoa Phủ.”


Nói rồi, Lâm Huyền đột nhiên cảnh giác: “Anh sẽ không lần sau tìm không thấy tôi rồi chạy thẳng đến Kim Ngự Hoa Phủ chặn cửa đấy chứ?”


“Tôi có bị thần kinh đâu!”


“Với lại, Kim Ngự Hoa Phủ là nơi tôi muốn chặn cửa là chặn được chắc?”


Tạ Hồng Vũ đảo mắt khinh bỉ, rồi lại một lần nữa đánh giá Lâm Huyền từ trên xuống dưới.


Không ngờ, thật sự không ngờ tới.


Sự hiểu biết của Tạ Hồng Vũ về Kim Ngự Hoa Phủ nhiều hơn Lâm Huyền gấp bội. 


Lý do trên mạng không tìm ra nhiều thông tin là vì khu dân cư này căn bản không có bất kỳ kênh mua bán công khai nào. 


Hồi anh quyết định mua nhà cũng từng cân nhắc đến Kim Ngự Hoa Phủ, nhưng sau khi hỏi thăm nhiều nơi mà không tìm được cửa, đành phải từ bỏ.


Có thể khẳng định, gia chủ trong Kim Ngự Hoa Phủ, không giàu thì cũng sang. Chức danh tổng giám đốc của một công ty tổ chức sự kiện như anh, ở đó còn chưa đủ tuổi.


Không ngờ hôm nay, trước mắt anh lại là một gia chủ sống sờ sờ của Kim Ngự Hoa Phủ.


Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao người này lại nói bán hàng rong chỉ là sở thích của ông chủ Lâm. 


Có thể sống ở Kim Ngự Hoa Phủ mà còn ra ngoài bán hàng rong, không phải sở thích thì là gì?


Cũng chẳng trách ông chủ Lâm hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những đề nghị trước đây của mình. Toàn bộ công ty của anh cộng lại, e rằng còn không mua nổi căn biệt thự đó.


“Ông chủ Lâm, tôi đúng là bái phục anh rồi.”



Tạ Hồng Vũ thở dài.


Bên cạnh, Lam Tâm Duyệt đang lặng lẽ hóng chuyện, mặt đầy tò mò. Tuy cô cảm thấy một ông chủ quán ven đường mua nổi biệt thự có hơi vô lý, nhưng cô không phải người bản xứ nên không hiểu rõ tình hình. Cô nhớ chị Triệu là người ở đây mà.


“Khu này nổi tiếng lắm hả chị?”


“Em mua nổi không?”


Tay đang ăn của chị Triệu khựng lại một chút, liếc nhìn Lam Tâm Duyệt.


“Nếu em có thể tiếp tục giữ được độ nổi tiếng như hiện tại, chắc khoảng mười năm nữa là mua nổi thôi.”


“Hả?” Lam Tâm Duyệt kinh ngạc kêu lên.


Nếu có thể nổi tiếng được mười năm, lúc đó cô cũng đã là một ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí rồi, vậy mà cũng chỉ là mua nổi thôi sao?


Thế nhưng, chị Triệu vẫn còn nửa câu sau chưa nói. Mua nổi là một chuyện, người ta có bán hay không lại là chuyện khác.


Chị Triệu lắc đầu, có lẽ đã hiểu được suy nghĩ của nghệ sĩ nhà mình lúc này. Là một người quản lý, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, chuyện cẩu huyết vô lý gì mà chị chưa từng thấy. Nhưng hôm nay vẫn cảm thấy được mở mang tầm mắt.


Trong phút chốc, không khí trước xe hàng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.


Lâm Huyền dường như không hề nhận ra, lại cho một phần thịt chiên giòn mới vào chảo. Đồng thời, hắn nhìn về phía Tạ Hồng Vũ.


“Có thể nhờ anh một việc được không?”


“Việc gì?”


Tạ Hồng Vũ nghi hoặc.


“Tôi muốn dùng danh nghĩa của anh, tặng cho cậu nhóc vừa rồi một phần ăn.”


“Chính là cậu nhóc nhận được tiền thưởng của anh đó.”


Lâm Huyền nhớ đến Dương Vũ. Dù sao thì chỗ thịt chiên giòn hôm nay, chắc chắn là không bán hết được rồi. Tính cả những người có mặt ở đây, cũng chỉ mới bán được có 6 suất. Đợi nhóm người này đi rồi, e rằng sẽ chẳng còn ai tới nữa. Đống nguyên liệu còn lại, mang về nhà hắn cũng không thể nào ăn hết một mình. 



Tạ Hồng Vũ còn chưa hiểu ý tứ là gì.


Trương Nhị Minh đứng bên cạnh lại bất ngờ nhìn Lâm Huyền một cái, thiện cảm bất giác nảy sinh.


“Ông chủ Lâm đúng là người tốt bụng.”


Thấy Tạ tổng vẫn còn ngơ ngác, Trương Nhị Minh bèn giải thích một phen.


“Tưởng chuyện gì to tát.”


Tạ Hồng Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Đã đến đây rồi thì tặng một phần làm gì.”


“Trương Nhị Minh, cậu thống kê xem bây giờ ở công trường có bao nhiêu người.”


“Coi như tôi mời mọi người ăn khuya.”


“Vậy tôi xin thay mặt anh em, cảm ơn ngài trước.” Trương Nhị Minh mừng rỡ ra mặt, nhận lời ngay.



Tại một khu vực bên trong sân vận động.


Trương Nhị Minh xách theo túi lớn túi nhỏ quay trở lại công trường.


“Ai đang làm việc mà dừng tay được thì tạm dừng một chút.”


“Tạ tổng mời mọi người ăn khuya đấy.”


“Tiểu Dương, cậu cũng mau qua đây, nhận tiền thưởng này.”


Trương Nhị Minh lập tức bắt đầu gọi các công nhân.


Vừa nghe có đồ ăn khuya, không ít người lập tức buông việc trong tay, kéo đến. Chỉ là khi nghe đến hai chữ “tiền thưởng”, ai nấy đều kỳ quặc nhìn Dương Vũ và Trương Nhị Minh.


Rõ ràng công trình còn chưa xong, lấy đâu ra tiền thưởng.


Lẽ nào hai người này có giao dịch gì mờ ám sau lưng anh em?


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 57: Mộng tưởng thì tươi đẹp, hiện thực lại phũ phàng
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...