Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 44: Nhiệm vụ tuần mới – Thời gian bán hàng ngẫu nhiên, món chiên ngẫu nhiên

67@-

Khu biệt thự Kim Ngự Hoa Phủ chỉ có vỏn vẹn tám căn.


Đối với đội bảo vệ của một khu dân cư cao cấp thế này, nhớ mặt từng chủ nhà, thậm chí cả quản gia và người giúp việc của họ, là yêu cầu công việc tối thiểu.


Vậy mà Lâm Huyền, không nghi ngờ gì nữa, lại là một gương mặt hoàn toàn lạ hoắc.


Thế nhưng, ngay lúc hai anh bảo vệ cao to vạm vỡ định bước tới hỏi chuyện, hệ thống nhận diện thông minh ở cổng chính bỗng vang lên:


“Chào mừng chủ nhân biệt thự số 8, ngài Lâm, đã về nhà.”


Hai người tức thì đứng hình, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.


Biệt thự số 8?


Căn biệt thự đó có chủ rồi ư?


Từ hồi nào thế?!


Cơ mà đã là chủ nhà thì họ dĩ nhiên chẳng có lý do gì để chặn lại, chỉ biết khẽ cúi đầu chào.


Họ dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Huyền khuất dần vào bên trong.


Vừa bước vào khuôn viên khu biệt thự, Lâm Huyền lập tức cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực. Nào là hòn non bộ, nước chảy róc rách, cây cối thì xanh um rợp bóng. Đèn đường sáng trưng, soi rõ từng cảnh quan cây xanh được chăm chút tỉ mỉ, nhìn thôi đã thấy thư thái trong lòng.



Lâm Huyền vốn định đi một mạch về thẳng căn số 8 của mình, nhưng giờ lại thấy cứ tà tà dạo bước, tiện thể ngắm nghía một vòng cũng hay ho phết.


Trong lúc hắn đang đủng đỉnh dạo chơi, thì ở trước cổng biệt thự số 8, Trịnh Vĩ đang khẽ cắn môi, lòng thấp thỏm không yên.


Mỗi căn biệt thự ở Kim Ngự Hoa Phủ đều có một quản gia riêng. Có điều, từ lúc anh nhận công việc ở đây đến giờ, căn số 8 vẫn luôn bỏ trống. Công việc của anh chỉ là liên hệ công ty vệ sinh đến dọn dẹp và bảo trì định kỳ.


Vì chẳng có chủ nhà nào để phục vụ, nên Trịnh Vĩ thực ra vô cùng nhàn hạ. Mỗi sáng đến điểm danh một cái, rồi đường đường chính chính uống trà đọc báo, lương tháng lại chẳng hề thấp. So với các đồng nghiệp khác phải tối mắt tối mũi liên lạc, phục vụ chủ nhà, công việc của anh đúng là khiến người ta ghen đỏ mắt.


Anh đã nghĩ những ngày tháng an nhàn này sẽ còn kéo dài, ai ngờ chỉ nửa tiếng trước, anh đột ngột nhận được tin: Biệt thự số 8 đã có chủ nhân đầu tiên.


Là quản gia, anh đương nhiên phải có mặt để chào hỏi ngay lập tức. Anh đã đứng đây được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy chủ nhà đâu. Tưởng tối nay công cốc, ai dè lại nhận được tin báo từ cổng chính.


Chủ nhân biệt thự số 8 đã đến!


Sở dĩ anh thấy thấp thỏm là vì chủ nhà có toàn quyền quyết định xem anh có được giữ lại công việc này hay không. Người giàu tuy khó chiều, nhưng đãi ngộ thì hậu hĩnh vô cùng. Trịnh Vĩ tạm thời vẫn chưa muốn mất đi công việc tốt thế này.


Trong lúc anh đang ngóng trông, một bóng người cuối cùng cũng xuất hiện từ phía xa. Khoảng cách giữa các căn biệt thự trong khu này rất xa nhau. Vào giờ này mà lảng vảng gần biệt thự số 8, chỉ có thể là vị chủ nhân kia mà thôi.


“Xin hỏi, ngài có phải là chủ nhà, ngài Lâm không ạ?”


Trần Vĩ lập tức bước nhanh tới. Cùng lúc đó, trong đầu anh cũng dấy lên một nỗi băn khoăn.


Sao chủ nhà này lại đi bộ tới nhỉ? Phải biết rằng Kim Ngự Hoa Phủ có làn đường riêng dẫn thẳng đến hầm để xe của từng căn. Ban ngày may ra còn có người nhà của các chủ hộ đi dạo, chứ giờ này mà đi bộ từ cổng chính vào thì quả là chuyện lạ.


Trong khi đó, Lâm Huyền trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.



Hắn không ngờ khu này lại rộng đến thế. Đã vậy đường ngang lối tắt tùm lum, suýt nữa thì hắn đi lạc luôn trong này. Mãi mới tìm được đến đúng địa chỉ căn số 8.


“Tôi là chủ căn số 8 đây, còn anh là?”


Lâm Huyền liếc nhìn một thoáng, rồi nhanh chóng dời sự chú ý. So với người này, hắn lúc này còn nôn nóng muốn biết căn biệt thự siêu to khổng lồ của mình trông như thế nào hơn.


“Chào ngài Lâm, tôi là quản gia riêng của ngài, Trịnh Vĩ.”


Trịnh Vĩ lập tức giới thiệu ngắn gọn về mình, đồng thời cũng kín đáo đánh giá Lâm Huyền.


Anh vốn nghĩ chủ nhân biệt thự số 8 phải là một vị doanh nhân thành đạt tuổi trung niên, ai ngờ lại trẻ măng thế này. Hay là cậu ấm nhà nào được bố mẹ mua cho một căn?


Trong đầu Trịnh Vĩ suy nghĩ miên man, nhưng tác phong vẫn cực kỳ chuyên nghiệp. Dù sao thì trước khi nhận việc, anh cũng đã được đào tạo bài bản.


Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Vĩ, Lâm Huyền đã bước vào căn biệt thự ba tầng của mình.


Căn nhà đã được trang hoàng lộng lẫy, nội thất, điện nước đầy đủ. Cộng thêm việc được dọn dẹp, bảo trì thường xuyên, đúng chuẩn chỉ việc xách vali vào ở.


Vì đã hơn mười giờ đêm, Lâm Huyền cũng ngại làm phiền Trịnh Vĩ quá lâu. Sau khi đi một vòng xem xét sơ qua, hắn liền bảo anh về trước.


Còn lại một mình, hắn hưng phấn chạy loanh quanh khắp các tầng, cuối cùng chọn một phòng ngủ chính ở tầng hai làm phòng của mình.


Nằm dài trên chiếc giường lớn mềm mại, mới tinh.


“Không ngờ cũng có ngày mình được ở trong một căn nhà thế này.”



Hắn ngủ một mạch đến trưa hôm sau.


Mở mắt ra, nhìn trần nhà cao vút, mũi ngửi thấy thoang thoảng mùi hương tinh dầu cao cấp nào đó, Lâm Huyền có chút ngẩn ngơ.


Đêm qua, hắn đã gặp một cơn ác mộng. Hắn mơ thấy mình quay trở lại căn phòng trọ chật hẹp, quay lại cuộc sống của một tên nô lệ công sở sáng tám giờ đi tối chín giờ về.


May quá, đó chỉ là mơ thôi.


Lâm Huyền nhìn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, không nhịn được mà bật cười khà khà. Cảm giác phấn khích vì được dọn vào biệt thự xịn sò vẫn chưa nguôi hẳn.


“Mình giờ cũng là người có hệ thống trong tay, ngày lành còn dài, bình tĩnh, bình tĩnh nào!”


Hắn bước xuống khỏi giường, đi vào phòng tắm, bắt đầu xả nước cho bồn tắm thông minh. Sáng sớm thức dậy, được ngâm mình trong bồn nước nóng thì còn gì sung sướng bằng.


Đến khi cả người đã ngâm mình thoải mái trong làn nước ấm áp, Lâm Huyền mới sực nhớ ra hình như đêm qua lúc lơ mơ ngủ, hắn có nghe thấy giọng nói của hệ thống.


“Phải rồi, tối qua hình như là ngày cập nhật nhiệm vụ ngẫu nhiên cho tuần mới thì phải?”


Quả nhiên.


Ngay khi Lâm Huyền vừa nghĩ đến, dòng chữ của hệ thống liền hiện ra.


Nhiệm vụ tuần mới đã được cập nhật.


Yêu cầu: Từ thứ Hai đến thứ Bảy tuần sau, đến cổng sân vận động bán đồ chiên.



Món chiên bán mỗi ngày sẽ được làm mới ngẫu nhiên.


Thời gian bán hàng mỗi ngày sẽ được làm mới ngẫu nhiên.


Phần thưởng sẽ được tổng kết sau khi hoàn thành nhiệm vụ.


Ngay khi đọc dòng yêu cầu đầu tiên, Lâm Huyền ngạc nhiên phát hiện, nhiệm vụ lần này có vẻ bình thường một cách lạ lùng. Sân vận động là nơi tập trung đủ mọi loại thực khách, bán cái gì ở đó mà chẳng hợp lý.


Lẽ nào lần này hệ thống đổi tính rồi à? Biết hai nhiệm vụ trước hơi dị hợm nên lần này cho mình quả kèo thơm để vừa làm vừa chơi đây mà?


Thế nhưng, hai chữ “ngẫu nhiên” hiện ra ngay sau đó khiến Lâm Huyền có một dự cảm chẳng lành, rằng mọi chuyện có lẽ không đơn giản như thế.


“Hệ thống, cậu làm mới ngẫu nhiên như vậy, lỡ tôi không kịp chuẩn bị nguyên liệu thì sao?” Lâm Huyền lập tức nêu ra thắc mắc đầu tiên.


Hệ thống sẽ dựa vào tình hình thực tế để cho ký chủ thời gian chuẩn bị đầy đủ, không cần lo lắng.


“Cái vụ thời gian bán hàng ngẫu nhiên này, là ngẫu nhiên trong 24 giờ luôn hả?”


Đúng vậy.


“Nói cách khác, rất có khả năng tôi sẽ phải mở hàng lúc hai, ba giờ sáng?”


Đúng vậy.


Lâm Huyền nhíu mày. 


Hắn hình như đã hiểu ra cái khó của nhiệm vụ lần này nằm ở đâu rồi.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 44: Nhiệm vụ tuần mới – Thời gian bán hàng ngẫu nhiên, món chiên ngẫu nhiên
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...