Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 39: Tôi đầu tư cho anh, anh không cần bỏ ra một đồng nào
76@-
Tổ chức sự kiện livestream cũng là một trong những mảng kinh doanh chính của công ty Tạ Hồng Vũ.
Tài khoản cá nhân của anh ta thường được dùng để donate, tặng quà cho các streamer trong sự kiện nhằm tăng độ hot. Đây đều là những chiêu trò marketing quen thuộc.
Cũng vì thế, cấp độ tài khoản của anh ta rất cao, vừa vào phòng live là đã có hiệu ứng xuất hiện đặc biệt.
Các streamer bình thường khi thấy một tài khoản như vậy ghé qua, dù không được tặng quà cũng phải cung phụng như tổ tông. Thử hỏi có streamer nào mà không muốn trên bảng xếp hạng của mình có một "đại ca" như thế?
Một vài khán giả thường xuyên xem livestream lập tức nhận ra hiệu ứng này.
"Vãi chưởng, đại gia thứ thiệt kìa, hiệu ứng này ít nhất phải nạp hơn 5 triệu tệ mới có đúng không?"
"Hóa ra khẩu vị của đại gia cũng mộc mạc giản dị vậy sao, lại thích ăn ba rọi cuộn sốt tỏi à?"
"Sợ quá, phải đặt ngay một phần ba rọi cuộn sốt tỏi về ăn mới được."
"Xin hỏi giờ tôi đi bán ba rọi cuộn sốt tỏi giá 88 tệ một phần thì còn kịp không?"
Sau khi chứng tỏ thực lực của mình, Tạ Hồng Vũ không có ý định đôi co với khán giả. Anh ta thản nhiên bấm thêm một lần nữa, tặng thẳng hai nghìn tệ tiền quà.
"Ông chủ Lâm, tôi thấy với tay nghề của anh, hoàn toàn có thể mở một nhà hàng cao cấp làm bếp trưởng."
"Tôi đầu tư cho anh, anh không cần bỏ ra một đồng nào, chỉ cần góp vốn bằng tay nghề."
Thực ra Tạ Hồng Vũ đã có ý định này từ lâu. Anh ta vốn định đợi sự kiện kết thúc sẽ tìm Lâm Huyền để bàn bạc. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nên nói thẳng ra luôn.
Lâm Huyền còn chưa kịp nói gì, khán giả trong phòng live đã tỏ ra còn kích động hơn cả hắn.
"Chủ thớt ơi, điều kiện tốt thế còn không mau đồng ý?"
"Thì ra đây chính là quý nhân và cơ hội trong truyền thuyết sao?"
"Hu hu hu, đời tôi bao giờ mới gặp được người như vậy?"
"Xem ra đồ ăn của chủ thớt ngon thật sự rồi, tôi cũng muốn nếm thử quá."
Lý Đại Bảo đứng bên cạnh ngây người ra nhìn, lúc này cũng sực tỉnh. Cậu vốn định xin lỗi, nhưng xem ra bây giờ có thể tác thành cho một chuyện tốt thì sao?
Những thực khách xung quanh cũng xôn xao cả lên.
"Ông chủ Lâm, cơ hội này còn không mau nắm lấy?"
"Cuối cùng cũng không cần phải đến sự kiện xem mắt để ăn cơm nữa rồi."
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Huyền sẽ vui mừng đến phát điên mà đồng ý, hắn lại thản nhiên đáp: "Không cần đâu, tôi rất thích cuộc sống hiện tại, không có ý định thay đổi."
"Hôm nay không có ba rọi cuộn sốt tỏi, anh có muốn dùng một phần mì lòng cay không?"
Đến ngày hôm nay, tầm nhìn của Lâm Huyền đã khác xưa rất nhiều.
Những thứ mà trong mắt người khác là cơ hội trời cho, với hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mặc dù hệ thống thường xuyên gây khó dễ cho hắn, nhưng phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cũng cực kỳ hậu hĩnh. Dù cho việc kinh doanh nhà hàng có phát đạt đến đâu, hắn sẽ mất bao lâu để mua được một căn hộ trong khu đô thị cao cấp ở thành phố này?
Hai năm? Ba năm? Hay năm năm?
Còn bây giờ, hắn chỉ cần một tuần.
Hơn nữa, hắn biết rõ sự vất vả của ngành ẩm thực. Bất cứ ai bình thường cũng biết nên chọn thế nào.
"Ông chủ Lâm thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Tạ Hồng Vũ không hiểu tại sao mình lại bị từ chối. Điều kiện anh ta đưa ra đã quá hậu hĩnh rồi.
"Anh có gọi món không? Phía sau còn nhiều người đang đợi." Lâm Huyền chỉ tay về phía sau.
"Thôi được, một phần mì nước."
Bị từ chối, Tạ Hồng Vũ có hơi buồn bực, nhưng cũng không đến mức tức giận mất khôn. Mỗi người một chí hướng, anh ta cũng không thể ép buộc. Dù sao thì anh ta cũng chẳng mất mát gì.
Ngược lại, trong phòng livestream, các bình luận lại chia làm hai phe rõ rệt.
"Có những người, cơ hội dâng tận miệng cũng không biết nắm bắt, thảo nào không giàu lên được."
"Ông lo chuyện bao đồng làm gì, lương một tháng của ông có bằng số lẻ ông chủ kiếm được không?"
"Ông chủ này cá tính ghê, yêu rồi đấy. Bán ở đâu vậy, tôi cũng muốn thử hương vị đã làm đại gia mê mệt."
Không còn gì hóng, phòng live cũng không còn sôi nổi như lúc nãy. Mặc dù nhiều người đã rời đi, nhưng cũng không ít người vì chuyện này mà bấm theo dõi.
Số người xem trong phòng live nháy mắt đã vượt mốc 100 người.
Lâm Huyền không ngờ rằng lứa fan đầu tiên của mình lại đến theo cách này. Mà hắn vẫn chưa nghĩ ra, tốp người đầu tiên vào xem livestream của hắn từ đâu mà ra.
Chuyện gì không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa, đó là phong cách của hắn.
Rất nhanh, phần mì nước của Tạ Hồng Vũ đã được làm xong. Bát mì nóng hổi nghi ngút khói, sốt lòng cay tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Với món lòng heo, Tạ Hồng Vũ không mấy cảm tình. Thuộc dạng có thể ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động chọn. Nếu món mì lòng cay này do một đầu bếp khác làm, chắc chắn anh ta sẽ quay đầu bỏ đi ngay.
Nhưng vì là của ông chủ Lâm, Tạ Hồng Vũ quyết định cho một cơ hội.
Anh ta gắp một ít mì, ăn thử một miếng.
Ngay khi miếng mì đầu tiên trôi xuống bụng, Tạ Hồng Vũ biết rằng, cơ hội lần này đã không trao nhầm chỗ.
Trình độ của món mì lòng cay này tuyệt đối không thua kém gì món ba rọi cuộn sốt tỏi. Ngay cả một người không mấy thích lòng heo như anh ta cũng không thể cưỡng lại mà đắm chìm trong đó. Chỉ muốn ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toàn không muốn dừng lại.
Thế nhưng, đồ ăn Lâm Huyền làm càng ngon, Tạ Hồng Vũ lại càng không hiểu. Rõ ràng có tay nghề như vậy, lại không chấp nhận điều kiện hợp tác mở quán của mình. Ngược lại còn cam tâm tình nguyện bán hàng rong qua ngày thế này.
Đúng là một người kỳ lạ.
…
Lý Đại Bảo livestream đến gần mười hai giờ đêm.
Theo thói quen livestream mọi khi, giờ này là đến tiết mục ăn uống cố định.
Thế nhưng hôm nay, cậu có thể cảm thấy bụng mình trống rỗng cần nạp năng lượng, nhưng trong lòng lại chẳng có chút hứng thú ăn uống nào.
Mãi đến khi fan trong phòng live liên tục spam bình luận thúc giục, cậu mới lấy phần gà om sốt vàng còn chưa đụng đến một miếng trong tủ lạnh ra.
Cậu cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, rồi mang ra trước máy tính.
Khung chat trong phòng live lập tức sôi động trở lại.
"Tới rồi tới rồi, tiết mục tủ tới rồi."
"Streamer tuy chơi game gà nhưng ăn uống thì ngon lành cành đào thật sự."
"Mỗi lần xem streamer ăn, tôi đều có cảm giác an ủi lạ thường."
"Streamer thật sự không cân nhắc chuyển hướng à? Chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Là một streamer game, nhưng sở trường thu hút fan lại là ăn uống. Lý Đại Bảo cũng đành bất lực.
Phần gà om sốt vàng trước mặt vẫn đang tỏa hơi nóng. Dù đã được để trong tủ lạnh một thời gian, nhưng hương vị hầu như không bị ảnh hưởng. Quán gà om này Lý Đại Bảo đã đặt rất nhiều lần rồi, vị thật sự rất ngon, lại cho phần ăn cũng khá nhiều.
Nhưng bây giờ, cậu chẳng có mấy hứng thú với phần gà om bình thường này.
Chủ yếu là vì bát mì lòng cay kia ngon đến mức bá cháy. Nếu không biết Lâm Huyền đã dọn hàng từ lâu, cậu chắc chắn đã chạy đi mua một bát về rồi.
Kiểu ăn uống cho có lệ này, đương nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu của khán giả.
"Streamer hôm nay không có phong độ, ăn uống chán thế."
"Streamer không muốn ăn thì đừng ăn nữa, nhìn mà thấy khó chịu."
"Đại Bảo thất tình à?"
Khung chat bàn tán xôn xao, thậm chí có không ít người dọa sẽ hủy theo dõi.
Thấy tình hình này, Lý Đại Bảo thầm gào lên trong lòng: "Ông chủ Lâm hại tôi rồi!"
Rồi vội vàng giải thích.
"Anh em ơi, thật sự không trách em được, tại món mì lòng cay đó ngon quá sức tưởng tượng."
"Bây giờ em ăn gì cũng thấy không có vị gì cả."
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Tổ chức sự kiện livestream cũng là một trong những mảng kinh doanh chính của công ty Tạ Hồng Vũ.
Tài khoản cá nhân của anh ta thường được dùng để donate, tặng quà cho các streamer trong sự kiện nhằm tăng độ hot. Đây đều là những chiêu trò marketing quen thuộc.
Cũng vì thế, cấp độ tài khoản của anh ta rất cao, vừa vào phòng live là đã có hiệu ứng xuất hiện đặc biệt.
Các streamer bình thường khi thấy một tài khoản như vậy ghé qua, dù không được tặng quà cũng phải cung phụng như tổ tông. Thử hỏi có streamer nào mà không muốn trên bảng xếp hạng của mình có một "đại ca" như thế?
Một vài khán giả thường xuyên xem livestream lập tức nhận ra hiệu ứng này.
"Vãi chưởng, đại gia thứ thiệt kìa, hiệu ứng này ít nhất phải nạp hơn 5 triệu tệ mới có đúng không?"
"Hóa ra khẩu vị của đại gia cũng mộc mạc giản dị vậy sao, lại thích ăn ba rọi cuộn sốt tỏi à?"
"Sợ quá, phải đặt ngay một phần ba rọi cuộn sốt tỏi về ăn mới được."
"Xin hỏi giờ tôi đi bán ba rọi cuộn sốt tỏi giá 88 tệ một phần thì còn kịp không?"
Sau khi chứng tỏ thực lực của mình, Tạ Hồng Vũ không có ý định đôi co với khán giả. Anh ta thản nhiên bấm thêm một lần nữa, tặng thẳng hai nghìn tệ tiền quà.
"Ông chủ Lâm, tôi thấy với tay nghề của anh, hoàn toàn có thể mở một nhà hàng cao cấp làm bếp trưởng."
"Tôi đầu tư cho anh, anh không cần bỏ ra một đồng nào, chỉ cần góp vốn bằng tay nghề."
Thực ra Tạ Hồng Vũ đã có ý định này từ lâu. Anh ta vốn định đợi sự kiện kết thúc sẽ tìm Lâm Huyền để bàn bạc. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nên nói thẳng ra luôn.
Lâm Huyền còn chưa kịp nói gì, khán giả trong phòng live đã tỏ ra còn kích động hơn cả hắn.
"Chủ thớt ơi, điều kiện tốt thế còn không mau đồng ý?"
"Thì ra đây chính là quý nhân và cơ hội trong truyền thuyết sao?"
"Hu hu hu, đời tôi bao giờ mới gặp được người như vậy?"
"Xem ra đồ ăn của chủ thớt ngon thật sự rồi, tôi cũng muốn nếm thử quá."
Lý Đại Bảo đứng bên cạnh ngây người ra nhìn, lúc này cũng sực tỉnh. Cậu vốn định xin lỗi, nhưng xem ra bây giờ có thể tác thành cho một chuyện tốt thì sao?
Những thực khách xung quanh cũng xôn xao cả lên.
"Ông chủ Lâm, cơ hội này còn không mau nắm lấy?"
"Cuối cùng cũng không cần phải đến sự kiện xem mắt để ăn cơm nữa rồi."
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Huyền sẽ vui mừng đến phát điên mà đồng ý, hắn lại thản nhiên đáp: "Không cần đâu, tôi rất thích cuộc sống hiện tại, không có ý định thay đổi."
"Hôm nay không có ba rọi cuộn sốt tỏi, anh có muốn dùng một phần mì lòng cay không?"
Đến ngày hôm nay, tầm nhìn của Lâm Huyền đã khác xưa rất nhiều.
Những thứ mà trong mắt người khác là cơ hội trời cho, với hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mặc dù hệ thống thường xuyên gây khó dễ cho hắn, nhưng phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cũng cực kỳ hậu hĩnh. Dù cho việc kinh doanh nhà hàng có phát đạt đến đâu, hắn sẽ mất bao lâu để mua được một căn hộ trong khu đô thị cao cấp ở thành phố này?
Hai năm? Ba năm? Hay năm năm?
Còn bây giờ, hắn chỉ cần một tuần.
Hơn nữa, hắn biết rõ sự vất vả của ngành ẩm thực. Bất cứ ai bình thường cũng biết nên chọn thế nào.
"Ông chủ Lâm thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Tạ Hồng Vũ không hiểu tại sao mình lại bị từ chối. Điều kiện anh ta đưa ra đã quá hậu hĩnh rồi.
"Anh có gọi món không? Phía sau còn nhiều người đang đợi." Lâm Huyền chỉ tay về phía sau.
"Thôi được, một phần mì nước."
Bị từ chối, Tạ Hồng Vũ có hơi buồn bực, nhưng cũng không đến mức tức giận mất khôn. Mỗi người một chí hướng, anh ta cũng không thể ép buộc. Dù sao thì anh ta cũng chẳng mất mát gì.
Ngược lại, trong phòng livestream, các bình luận lại chia làm hai phe rõ rệt.
"Có những người, cơ hội dâng tận miệng cũng không biết nắm bắt, thảo nào không giàu lên được."
"Ông lo chuyện bao đồng làm gì, lương một tháng của ông có bằng số lẻ ông chủ kiếm được không?"
"Ông chủ này cá tính ghê, yêu rồi đấy. Bán ở đâu vậy, tôi cũng muốn thử hương vị đã làm đại gia mê mệt."
Không còn gì hóng, phòng live cũng không còn sôi nổi như lúc nãy. Mặc dù nhiều người đã rời đi, nhưng cũng không ít người vì chuyện này mà bấm theo dõi.
Số người xem trong phòng live nháy mắt đã vượt mốc 100 người.
Lâm Huyền không ngờ rằng lứa fan đầu tiên của mình lại đến theo cách này. Mà hắn vẫn chưa nghĩ ra, tốp người đầu tiên vào xem livestream của hắn từ đâu mà ra.
Chuyện gì không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa, đó là phong cách của hắn.
Rất nhanh, phần mì nước của Tạ Hồng Vũ đã được làm xong. Bát mì nóng hổi nghi ngút khói, sốt lòng cay tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Với món lòng heo, Tạ Hồng Vũ không mấy cảm tình. Thuộc dạng có thể ăn, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động chọn. Nếu món mì lòng cay này do một đầu bếp khác làm, chắc chắn anh ta sẽ quay đầu bỏ đi ngay.
Nhưng vì là của ông chủ Lâm, Tạ Hồng Vũ quyết định cho một cơ hội.
Anh ta gắp một ít mì, ăn thử một miếng.
Ngay khi miếng mì đầu tiên trôi xuống bụng, Tạ Hồng Vũ biết rằng, cơ hội lần này đã không trao nhầm chỗ.
Trình độ của món mì lòng cay này tuyệt đối không thua kém gì món ba rọi cuộn sốt tỏi. Ngay cả một người không mấy thích lòng heo như anh ta cũng không thể cưỡng lại mà đắm chìm trong đó. Chỉ muốn ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toàn không muốn dừng lại.
Thế nhưng, đồ ăn Lâm Huyền làm càng ngon, Tạ Hồng Vũ lại càng không hiểu. Rõ ràng có tay nghề như vậy, lại không chấp nhận điều kiện hợp tác mở quán của mình. Ngược lại còn cam tâm tình nguyện bán hàng rong qua ngày thế này.
Đúng là một người kỳ lạ.
…
Lý Đại Bảo livestream đến gần mười hai giờ đêm.
Theo thói quen livestream mọi khi, giờ này là đến tiết mục ăn uống cố định.
Thế nhưng hôm nay, cậu có thể cảm thấy bụng mình trống rỗng cần nạp năng lượng, nhưng trong lòng lại chẳng có chút hứng thú ăn uống nào.
Mãi đến khi fan trong phòng live liên tục spam bình luận thúc giục, cậu mới lấy phần gà om sốt vàng còn chưa đụng đến một miếng trong tủ lạnh ra.
Cậu cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, rồi mang ra trước máy tính.
Khung chat trong phòng live lập tức sôi động trở lại.
"Tới rồi tới rồi, tiết mục tủ tới rồi."
"Streamer tuy chơi game gà nhưng ăn uống thì ngon lành cành đào thật sự."
"Mỗi lần xem streamer ăn, tôi đều có cảm giác an ủi lạ thường."
"Streamer thật sự không cân nhắc chuyển hướng à? Chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Là một streamer game, nhưng sở trường thu hút fan lại là ăn uống. Lý Đại Bảo cũng đành bất lực.
Phần gà om sốt vàng trước mặt vẫn đang tỏa hơi nóng. Dù đã được để trong tủ lạnh một thời gian, nhưng hương vị hầu như không bị ảnh hưởng. Quán gà om này Lý Đại Bảo đã đặt rất nhiều lần rồi, vị thật sự rất ngon, lại cho phần ăn cũng khá nhiều.
Nhưng bây giờ, cậu chẳng có mấy hứng thú với phần gà om bình thường này.
Chủ yếu là vì bát mì lòng cay kia ngon đến mức bá cháy. Nếu không biết Lâm Huyền đã dọn hàng từ lâu, cậu chắc chắn đã chạy đi mua một bát về rồi.
Kiểu ăn uống cho có lệ này, đương nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu của khán giả.
"Streamer hôm nay không có phong độ, ăn uống chán thế."
"Streamer không muốn ăn thì đừng ăn nữa, nhìn mà thấy khó chịu."
"Đại Bảo thất tình à?"
Khung chat bàn tán xôn xao, thậm chí có không ít người dọa sẽ hủy theo dõi.
Thấy tình hình này, Lý Đại Bảo thầm gào lên trong lòng: "Ông chủ Lâm hại tôi rồi!"
Rồi vội vàng giải thích.
"Anh em ơi, thật sự không trách em được, tại món mì lòng cay đó ngon quá sức tưởng tượng."
"Bây giờ em ăn gì cũng thấy không có vị gì cả."
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 39: Tôi đầu tư cho anh, anh không cần bỏ ra một đồng nào
10.0/10 từ 24 lượt.