Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 31: Giờ mà bật cười chắc bị đuổi việc tại chỗ quá
61@-
Mấy người qua đường không hiểu mô tê gì, thấy cảnh này thì ai nấy đều vươn cổ ra hóng.
“Gì thế, gì thế? Đánh nhau hội đồng à?”
“Có cần báo công an không?”
“Hóng hớt tí xem sao.”
Cả một đám đông túm tụm lại như vậy, bảo không tò mò thì đúng là nói dối.
“Ông chủ Lâm ơi, anh có biết ba ngày qua tôi sống sao không hả?”
Một người đàn ông mặc vest, giọng điệu nghiêm túc, cảm xúc dạt dào, nhìn Lâm Huyền cứ như đang nhìn một thằng tra nam bội bạc vậy.
Được thực khách công nhận, thậm chí là “truy lùng” thế này, đối với bất kỳ đầu bếp nào cũng là một niềm tự hào. Nhưng bị một ông đực rựa mặt mày cau có trách móc kiểu này, Lâm Huyền cũng nổi hết cả da gà.
Dù bị đám thực khách “vây công”, nhưng hắn chẳng hề hoảng sợ, ngược lại còn mừng thầm trong bụng.
Hôm nay có vẻ sẽ dễ dàng hoàn thành chỉ tiêu doanh số rồi đây.
Tuy nhiên, đối mặt với những câu hỏi dồn dập như ong vỡ tổ, hắn biết mình phải nói gì đó.
“Xin lỗi mọi người nhiều, tại chỗ cung cấp cánh gà cho tôi trước giờ hết hàng mất rồi.”
“Mà dùng loại cánh gà khác thì không thể ra được hương vị đó.”
Lâm Huyền thẳng tay “quăng nồi”.
Thực ra thì đây cũng là sự thật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cánh gà nướng, món cánh gà trên ứng dụng mua hàng đã thật sự biến mất. Không chỉ thế, ngay cả chiếc xe nướng cũng bị hệ thống thu hồi.
“Ra là vậy à?”
“Bảo sao cánh gà của ông chủ Lâm ngon kinh khủng thế, hóa ra là loại tuyển chọn.”
“Mà nói chứ, với tay nghề của ông chủ Lâm thì kể cả cánh gà siêu thị cũng thành mỹ vị thôi, đúng không?”
“Thế nghĩa là sau này không được ăn cánh gà nữa à?”
“Không được ăn cánh gà nữa, cảm giác còn đau khổ hơn cả thất tình.”
Thực khách tuy thở ngắn than dài, nhưng Lâm Huyền biết đây chính là cơ hội.
“Nếu mọi người tin tưởng tay nghề của tôi, có thể thử món thịt ba chỉ sốt tỏi mới này.”
“Món này cũng ‘ra gì’ lắm đấy.”
Dù có hơi hướng “mèo khen mèo dài đuôi”, Lâm Huyền vẫn cực kỳ tự tin.
Dân sành ăn thực ra lại rất dễ thỏa mãn. Điều họ theo đuổi, chung quy cũng chỉ gói gọn trong hai chữ: “ngon miệng”. Cánh gà có ngon đến mấy thì những vị khách quen này cũng đã ăn mòn mặt rồi, chẳng còn gì bất ngờ nữa. Nhưng thịt ba chỉ sốt tỏi lại là một món mới toanh, cảm giác mới mẻ ngập tràn.
Nghe ông chủ Lâm nói vậy, anh chàng mặc vest nghĩ bụng, đã được chủ quán đảm bảo thế này thì phải thử ngay mới được. Anh ta nhìn về phía xe bán hàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Thế là, anh ta đi đầu, tách khỏi đám đông để xếp hàng.
Những người khác thấy anh chàng quyết đoán như vậy, tuy còn hơi do dự vì cái giá khá chát, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, liền lục tục nối đuôi theo sau.
Nhìn hàng người ngày một dài thêm, trong lòng Lâm Huyền dâng lên một tia cảm động. Thực khách đã đặt niềm tin, hắn đương nhiên không thể làm họ thất vọng. Hắn dồn 120% sự tập trung, bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị món ăn.
Ngược lại, mấy người bị thu hút đến hóng chuyện thì được một phen kinh ngạc.
Họ không tài nào hiểu nổi, một phần thịt luộc sốt tỏi lại bán với giá 88 tệ, mà còn là ở một quán ven đường. Cái giá này nói ra chắc ai cũng nghĩ là hoang đường. Nhưng điều hoang đường hơn nữa là lại có một hàng dài người kiên nhẫn chờ mua.
Họ bất giác tự hỏi, phải ngon đến mức nào mới xứng với cái giá trên trời này?
Không được, mình cũng phải thử mới biết.
Thế là, ngày càng nhiều người mang tâm lý này mà tự giác nhập hội xếp hàng.
Tốc độ ra món của Lâm Huyền cực nhanh.
Từng hộp thịt ba chỉ sốt tỏi nóng hổi, thơm nức cứ thế chuyền tay thực khách như một dây chuyền sản xuất. Mỗi phần thịt đều tỏa ra một mùi hương quyến rũ, khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực.
Dù chẳng có lấy một chỗ ngồi tử tế, nhưng những khách hàng thân thiết của Thự Đông chẳng hề bận tâm. Họ tụm năm tụm ba đứng cạnh nhau, tay cầm hộp thịt, vừa cười nói vừa thưởng thức.
Ấy thế mà vừa ăn một miếng, ai nấy đều im bặt.
Tất cả như bị hương vị tuyệt đỉnh của món thịt nhấn chìm, quên hết cả chuyện trò, mặc kệ mọi ồn ào xung quanh. Họ chỉ lặng lẽ tận hưởng bữa tiệc mỹ thực của riêng mình. Mỗi một miếng thịt ba chỉ mềm tan, quyện với sốt tỏi cay nồng đều mang đến một trải nghiệm vị giác không thể nào quên.
…
Bên này, Tạ Hồng Vũ nhấn ga điên cuồng, cuối cùng cũng đến được công viên Tú Thủy. Vừa đỗ xe xong, anh ta liền giục Thi Nhã dẫn mình đi tìm “nguồn cơn” gây náo loạn.
Tạ Hồng Vũ vội vã chạy đến nơi đặt xe bán hàng, và rồi chết lặng trước cảnh tượng trước mắt.
Trước xe bán hàng là một hàng dài dằng dặc, khách chờ mua chen chúc nhau, vây kín cả chiếc xe. Khắp xung quanh, bất cứ chỗ nào có thể đứng được, đều có bóng dáng thực khách đang cầm hộp thức ăn, xì xụp thưởng thức.
Cảnh tượng bùng nổ thế này thường chỉ thấy ở các khu phố ẩm thực hay lễ hội ẩm thực mà thôi.
Khi lên kế hoạch cho sự kiện, Tạ Hồng Vũ cũng đã lường trước khu ẩm thực sẽ rất sôi động, nhưng trong tưởng tượng của anh ta, đó là hình ảnh những cặp đôi trai gái thong thả dạo bước trên con đường nhỏ, tìm hiểu nhau, bày tỏ tình cảm. Những quầy hàng ăn vặt rải rác hai bên đường sẽ là chất xúc tác cho những câu chuyện, để các cặp đôi có thể mời nhau, tạo cơ hội qua lại.
Chứ không phải như bây giờ, tám phần mười khách hàng là đàn ông, tay cầm hộp đồ ăn mà húp lấy húp để như thể đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm.
Cái không khí này nó kỳ quặc đến mức không đỡ nổi, lệch tông đến tận tám con đường rồi!
“Sếp Tạ, bây giờ… phải xử lý thế nào ạ?”
Thi Nhã cẩn thận hỏi ý. Cô biết tâm trạng của sếp lúc này chắc chắn đang tệ đến cực điểm, bởi chính món ăn quá đỗi nổi tiếng của ông chủ Lâm này đã gây ra vụ tụ tập trước cổng công viên.
Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng thầm tiếc nuối. Nếu không có vụ lùm xùm này, có lẽ giờ này cô đã xơi xong hộp thịt thứ hai rồi.
Thi Nhã thầm đoán, không biết sếp Tạ có đuổi thẳng cổ ông chủ Lâm này đi không. Dù gì đây cũng là một sự kiện xem mắt, người ta đến đây là để tìm đối tượng, chứ đâu phải để ăn. Nếu món ăn của ông chủ Lâm cứ tiếp tục gây sốt thế này, ý nghĩa của buổi xem mắt sẽ bị lu mờ hoàn toàn. Đây là điều tối kỵ đối với nhà tổ chức.
Thực tế, trên đường đến đây, Tạ Hồng Vũ đúng là đã rất tức giận, cũng có ý định đuổi người đi. Chỉ là anh ta biết ông chủ Lâm này nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến mức này.
Nếu bây giờ đuổi người ta đi, ngày mai khách đến không thấy quán đâu, thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào.
Tạ Hồng Vũ còn chưa nghĩ ra được kế sách nào hay ho, thì mùi thơm của tỏi và dầu ớt cay nồng lan tỏa trong không khí đã khiến anh ta rơi vào tình huống khó xử – bụng anh lại réo lên hai tiếng ùng ục đầy xấu hổ.
Vốn dĩ anh ta định tắm rửa sạch sẽ, nhâm nhi một ly rượu rồi mới dùng bữa tối, ai ngờ cơm chưa kịp ăn đã phải rước một bụng tức. Giờ đây, ngửi thấy mùi thơm, nhìn đám đông xung quanh ăn uống ngon lành, Tạ Hồng Vũ cảm thấy mình đói đến mức có thể nuốt trôi cả một con bò.
Đứng cạnh bên, Thi Nhã nghe thấy hết, nhưng vẫn phải cố giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, nín cười đến nội thương, vờ như điếc đặc.
Cô không dám bật cười lúc này, nếu không chắc sẽ bị sa thải tại chỗ mất.
Nhưng cũng không thể để sếp Tạ cứ đói meo thế này được.
Rất nhanh, Thi Nhã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Sếp Tạ, hay là… đằng nào cũng đến rồi, anh thử món thịt ba chỉ của ông chủ Lâm một lần xem sao, rồi mình tính tiếp ạ?”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Mấy người qua đường không hiểu mô tê gì, thấy cảnh này thì ai nấy đều vươn cổ ra hóng.
“Gì thế, gì thế? Đánh nhau hội đồng à?”
“Có cần báo công an không?”
“Hóng hớt tí xem sao.”
Cả một đám đông túm tụm lại như vậy, bảo không tò mò thì đúng là nói dối.
“Ông chủ Lâm ơi, anh có biết ba ngày qua tôi sống sao không hả?”
Một người đàn ông mặc vest, giọng điệu nghiêm túc, cảm xúc dạt dào, nhìn Lâm Huyền cứ như đang nhìn một thằng tra nam bội bạc vậy.
Được thực khách công nhận, thậm chí là “truy lùng” thế này, đối với bất kỳ đầu bếp nào cũng là một niềm tự hào. Nhưng bị một ông đực rựa mặt mày cau có trách móc kiểu này, Lâm Huyền cũng nổi hết cả da gà.
Dù bị đám thực khách “vây công”, nhưng hắn chẳng hề hoảng sợ, ngược lại còn mừng thầm trong bụng.
Hôm nay có vẻ sẽ dễ dàng hoàn thành chỉ tiêu doanh số rồi đây.
Tuy nhiên, đối mặt với những câu hỏi dồn dập như ong vỡ tổ, hắn biết mình phải nói gì đó.
“Xin lỗi mọi người nhiều, tại chỗ cung cấp cánh gà cho tôi trước giờ hết hàng mất rồi.”
“Mà dùng loại cánh gà khác thì không thể ra được hương vị đó.”
Lâm Huyền thẳng tay “quăng nồi”.
Thực ra thì đây cũng là sự thật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cánh gà nướng, món cánh gà trên ứng dụng mua hàng đã thật sự biến mất. Không chỉ thế, ngay cả chiếc xe nướng cũng bị hệ thống thu hồi.
“Ra là vậy à?”
“Bảo sao cánh gà của ông chủ Lâm ngon kinh khủng thế, hóa ra là loại tuyển chọn.”
“Mà nói chứ, với tay nghề của ông chủ Lâm thì kể cả cánh gà siêu thị cũng thành mỹ vị thôi, đúng không?”
“Thế nghĩa là sau này không được ăn cánh gà nữa à?”
“Không được ăn cánh gà nữa, cảm giác còn đau khổ hơn cả thất tình.”
Thực khách tuy thở ngắn than dài, nhưng Lâm Huyền biết đây chính là cơ hội.
“Nếu mọi người tin tưởng tay nghề của tôi, có thể thử món thịt ba chỉ sốt tỏi mới này.”
“Món này cũng ‘ra gì’ lắm đấy.”
Dù có hơi hướng “mèo khen mèo dài đuôi”, Lâm Huyền vẫn cực kỳ tự tin.
Dân sành ăn thực ra lại rất dễ thỏa mãn. Điều họ theo đuổi, chung quy cũng chỉ gói gọn trong hai chữ: “ngon miệng”. Cánh gà có ngon đến mấy thì những vị khách quen này cũng đã ăn mòn mặt rồi, chẳng còn gì bất ngờ nữa. Nhưng thịt ba chỉ sốt tỏi lại là một món mới toanh, cảm giác mới mẻ ngập tràn.
Nghe ông chủ Lâm nói vậy, anh chàng mặc vest nghĩ bụng, đã được chủ quán đảm bảo thế này thì phải thử ngay mới được. Anh ta nhìn về phía xe bán hàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Thế là, anh ta đi đầu, tách khỏi đám đông để xếp hàng.
Những người khác thấy anh chàng quyết đoán như vậy, tuy còn hơi do dự vì cái giá khá chát, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, liền lục tục nối đuôi theo sau.
Nhìn hàng người ngày một dài thêm, trong lòng Lâm Huyền dâng lên một tia cảm động. Thực khách đã đặt niềm tin, hắn đương nhiên không thể làm họ thất vọng. Hắn dồn 120% sự tập trung, bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị món ăn.
Ngược lại, mấy người bị thu hút đến hóng chuyện thì được một phen kinh ngạc.
Họ không tài nào hiểu nổi, một phần thịt luộc sốt tỏi lại bán với giá 88 tệ, mà còn là ở một quán ven đường. Cái giá này nói ra chắc ai cũng nghĩ là hoang đường. Nhưng điều hoang đường hơn nữa là lại có một hàng dài người kiên nhẫn chờ mua.
Họ bất giác tự hỏi, phải ngon đến mức nào mới xứng với cái giá trên trời này?
Không được, mình cũng phải thử mới biết.
Thế là, ngày càng nhiều người mang tâm lý này mà tự giác nhập hội xếp hàng.
Tốc độ ra món của Lâm Huyền cực nhanh.
Từng hộp thịt ba chỉ sốt tỏi nóng hổi, thơm nức cứ thế chuyền tay thực khách như một dây chuyền sản xuất. Mỗi phần thịt đều tỏa ra một mùi hương quyến rũ, khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực.
Dù chẳng có lấy một chỗ ngồi tử tế, nhưng những khách hàng thân thiết của Thự Đông chẳng hề bận tâm. Họ tụm năm tụm ba đứng cạnh nhau, tay cầm hộp thịt, vừa cười nói vừa thưởng thức.
Ấy thế mà vừa ăn một miếng, ai nấy đều im bặt.
Tất cả như bị hương vị tuyệt đỉnh của món thịt nhấn chìm, quên hết cả chuyện trò, mặc kệ mọi ồn ào xung quanh. Họ chỉ lặng lẽ tận hưởng bữa tiệc mỹ thực của riêng mình. Mỗi một miếng thịt ba chỉ mềm tan, quyện với sốt tỏi cay nồng đều mang đến một trải nghiệm vị giác không thể nào quên.
…
Bên này, Tạ Hồng Vũ nhấn ga điên cuồng, cuối cùng cũng đến được công viên Tú Thủy. Vừa đỗ xe xong, anh ta liền giục Thi Nhã dẫn mình đi tìm “nguồn cơn” gây náo loạn.
Tạ Hồng Vũ vội vã chạy đến nơi đặt xe bán hàng, và rồi chết lặng trước cảnh tượng trước mắt.
Trước xe bán hàng là một hàng dài dằng dặc, khách chờ mua chen chúc nhau, vây kín cả chiếc xe. Khắp xung quanh, bất cứ chỗ nào có thể đứng được, đều có bóng dáng thực khách đang cầm hộp thức ăn, xì xụp thưởng thức.
Cảnh tượng bùng nổ thế này thường chỉ thấy ở các khu phố ẩm thực hay lễ hội ẩm thực mà thôi.
Khi lên kế hoạch cho sự kiện, Tạ Hồng Vũ cũng đã lường trước khu ẩm thực sẽ rất sôi động, nhưng trong tưởng tượng của anh ta, đó là hình ảnh những cặp đôi trai gái thong thả dạo bước trên con đường nhỏ, tìm hiểu nhau, bày tỏ tình cảm. Những quầy hàng ăn vặt rải rác hai bên đường sẽ là chất xúc tác cho những câu chuyện, để các cặp đôi có thể mời nhau, tạo cơ hội qua lại.
Chứ không phải như bây giờ, tám phần mười khách hàng là đàn ông, tay cầm hộp đồ ăn mà húp lấy húp để như thể đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm.
Cái không khí này nó kỳ quặc đến mức không đỡ nổi, lệch tông đến tận tám con đường rồi!
“Sếp Tạ, bây giờ… phải xử lý thế nào ạ?”
Thi Nhã cẩn thận hỏi ý. Cô biết tâm trạng của sếp lúc này chắc chắn đang tệ đến cực điểm, bởi chính món ăn quá đỗi nổi tiếng của ông chủ Lâm này đã gây ra vụ tụ tập trước cổng công viên.
Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng thầm tiếc nuối. Nếu không có vụ lùm xùm này, có lẽ giờ này cô đã xơi xong hộp thịt thứ hai rồi.
Thi Nhã thầm đoán, không biết sếp Tạ có đuổi thẳng cổ ông chủ Lâm này đi không. Dù gì đây cũng là một sự kiện xem mắt, người ta đến đây là để tìm đối tượng, chứ đâu phải để ăn. Nếu món ăn của ông chủ Lâm cứ tiếp tục gây sốt thế này, ý nghĩa của buổi xem mắt sẽ bị lu mờ hoàn toàn. Đây là điều tối kỵ đối với nhà tổ chức.
Thực tế, trên đường đến đây, Tạ Hồng Vũ đúng là đã rất tức giận, cũng có ý định đuổi người đi. Chỉ là anh ta biết ông chủ Lâm này nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến mức này.
Nếu bây giờ đuổi người ta đi, ngày mai khách đến không thấy quán đâu, thử nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào.
Tạ Hồng Vũ còn chưa nghĩ ra được kế sách nào hay ho, thì mùi thơm của tỏi và dầu ớt cay nồng lan tỏa trong không khí đã khiến anh ta rơi vào tình huống khó xử – bụng anh lại réo lên hai tiếng ùng ục đầy xấu hổ.
Vốn dĩ anh ta định tắm rửa sạch sẽ, nhâm nhi một ly rượu rồi mới dùng bữa tối, ai ngờ cơm chưa kịp ăn đã phải rước một bụng tức. Giờ đây, ngửi thấy mùi thơm, nhìn đám đông xung quanh ăn uống ngon lành, Tạ Hồng Vũ cảm thấy mình đói đến mức có thể nuốt trôi cả một con bò.
Đứng cạnh bên, Thi Nhã nghe thấy hết, nhưng vẫn phải cố giữ vẻ mặt chuyên nghiệp, nín cười đến nội thương, vờ như điếc đặc.
Cô không dám bật cười lúc này, nếu không chắc sẽ bị sa thải tại chỗ mất.
Nhưng cũng không thể để sếp Tạ cứ đói meo thế này được.
Rất nhanh, Thi Nhã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Sếp Tạ, hay là… đằng nào cũng đến rồi, anh thử món thịt ba chỉ của ông chủ Lâm một lần xem sao, rồi mình tính tiếp ạ?”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 31: Giờ mà bật cười chắc bị đuổi việc tại chỗ quá
10.0/10 từ 24 lượt.