Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 257: Lần đầu tiên thấy tiếng Trung khó hiểu đến vậy

91@-

Một ngày thứ Bảy tuyệt vời.


Bắt đầu từ lúc Lâm Huyền tỉnh giấc, không cần phải như mấy ngày vừa qua, vừa mở mắt đã phải lo lắng hôm nay có làm bánh bao không, cần chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu, nhân bánh nên pha chế thế nào.


Lâm Huyền thức dậy, thong thả đi vào phòng vệ sinh.


Trong lúc vệ sinh cá nhân, hắn thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh.


Ngay khoảnh khắc màn hình sáng lên, một dòng thông báo hiện ra — tài khoản nhận 5 triệu.


Lâm Huyền bĩu môi, cảm thấy có chút nhạt nhẽo.


"Hệ thống ơi, thưởng tiền thẳng thừng như vậy thật chẳng có chút sáng tạo nào cả."


"Lần sau, ta hy vọng mi có thể cho ta một con robot biến hình điều khiển được!"


Lâm Huyền nói xong, lòng đầy mong đợi chờ một dòng chữ hiện lên.


Ba phút trôi qua... hệ thống không hề có phản ứng.


"Hừ, không cho thì thôi!"


Lâm Huyền hừ lạnh một tiếng, cũng không mấy để tâm.


Hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, đứng trước gương chỉnh lại quần áo, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ trưa nay mình nên ăn gì.


Trong tủ lạnh nhà bếp, nguyên liệu được xếp đầy ắp.


Tuy nhiên, Lâm Huyền chỉ liếc qua một cái liền nhanh chóng thấu hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng mình.


Chẳng muốn nấu cơm chút nào.


Dù sao thì ai mà chịu nổi việc gói bánh bao suốt năm ngày liền, mỗi ngày tốn tám chín tiếng đồng hồ, cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, rơi vào trạng thái không muốn vào bếp này.



Hay là gọi đồ ăn ngoài?


Lâm Huyền ngẫm nghĩ một chút rồi quyết đoán dẹp bỏ ý định này.


Bây giờ hắn toàn ăn đồ mình nấu, vị giác đã bị nuôi cho kén chọn rồi.


Suy đi tính lại, Lâm Huyền bỗng nảy ra một ý.


Hắn không nói hai lời, lái xe ra ngoài thẳng tiến.


Huyện Quảng Vũ, tiệm Bánh Bao Súp Hiểu Hiểu.


Lâm Huyền phóng nhanh như bay, rất nhanh đã đến trước cửa tiệm của Châu Vân.


Cách lần trước đến đây cũng đã ba tuần rồi.


Lúc này đã gần hai giờ chiều, giờ cao điểm ăn uống chắc đã qua, nhưng tiệm nhỏ vẫn tấp nập, bận rộn.


Châu Vân đang luôn tay luôn chân trong khu vực thao tác.


Chị thoăn thoắt trụng mì, sắp xếp những xửng bánh bao.


Còn có một chị gái khác nhanh nhẹn bưng đồ ăn cho khách trong tiệm.


Lâm Huyền thấy vậy, trên mặt nở một nụ cười.


Rõ ràng, việc kinh doanh trong tiệm tốt đến mức một mình Châu Vân đã không xuể, còn phải thuê thêm người giúp.


Đúng là mình có khác, dù chỉ "dạy bừa" một chút cũng có thể khiến một tiệm nhỏ buôn may bán đắt như vậy.


Lâm Huyền có chút đắc ý, cảm giác như đang chơi một trò chơi mô phỏng kinh doanh, có một niềm vui của việc "gầy dựng".


Thứ Bảy, đối với Hiểu Hiểu là ngày không phải đến nhà trẻ.


Lúc này, cô bé đang ngoan ngoãn ngồi trước một chiếc bàn học gấp ở cửa tiệm, xem một cuốn truyện tranh.



Mỗi khi có khách đẩy cửa bước vào, Hiểu Hiểu sẽ lập tức ngẩng đầu, nói bằng giọng sữa: "Chào mừng quý khách ạ~"


Và khi khách ăn xong rời đi, cô bé lại nói một câu trong trẻo: "Ngon thì lại đến ạ~"


Cái dáng vẻ đón khách tiễn khách ra dáng người lớn đáng yêu ấy khiến cho khách qua lại ai cũng không nhịn được mà mỉm cười.


Lâm Huyền xuống xe, đóng cửa lại rồi đi về phía tiệm.


Hiểu Hiểu ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy Lâm Huyền, mắt lập tức sáng lên, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.


Ngay sau đó, cô bé hớn hở đứng dậy, bước những đôi chân ngắn cũn cỡn chạy vào tiệm, vừa chạy vừa gọi lớn: "Mẹ ơi! Ông chủ Lâm đến rồi~"


Trong khu vực thao tác, Châu Vân đang bận rộn với công việc trong tay, nghe con gái gọi, chị đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng nhìn ra cửa.


Quả nhiên thấy Lâm Huyền đang thong thả bước vào tiệm.


Lúc này trong tiệm đang là giờ bận rộn, Châu Vân thực sự không thể dứt tay ra để tiếp đãi, đành phải nở một nụ cười áy náy.


Lâm Huyền thì chẳng hề để tâm, đi thẳng đến trước khu vực thao tác.


"Cho tôi một bát mì dương xuân, thêm một quả trứng kho, và một cái bánh hành."


Bây giờ, quán ăn có thể khiến Lâm Huyền chủ động tìm đến cũng chỉ có chỗ của Châu Vân.


Dù sao cũng là do chính tay mình dạy ra, trình độ vẫn rất đảm bảo.


Trong tiệm đã không còn chỗ trống.


Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ chỉ về phía chiếc bàn học ở cửa nói: "Ông chủ Lâm, chú có thể ngồi đây ạ~"


"Được."


Lâm Huyền cười hề hề, không hề kén chọn.


Đúng lúc này, hai người ngồi ở bàn bên cạnh nghe Hiểu Hiểu cứ luôn miệng gọi "Ông chủ Lâm", trong lòng không khỏi dâng lên một sự tò mò, bất giác quay đầu nhìn qua.



Vừa nhìn đã thấy chiếc Cullinan ở ngoài cửa.


Một trong hai người tỏ vẻ đắc ý, hứng khởi nói: “Thấy chưa, tôi dẫn ông đến đây ăn là chuẩn rồi còn gì! Đến cả ông chủ đi xe Cullinan cũng phải cố tình chạy đến đây ăn, thì hương vị chắc chắn không thể tệ được.”


"Đúng thật."


Người còn lại gật đầu đồng tình.


Bên cạnh, Hiểu Hiểu nghe thấy đoạn đối thoại này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc, nói bằng giọng sữa: "Ông chủ Lâm là sư phụ của mẹ con! Mấy món này đều là sư phụ dạy mẹ con đó~"


Hai người nghe vậy, mặt mày kinh ngạc nhìn Lâm Huyền, có chút không tin.


Anh chàng trẻ tuổi đi xe Cullinan này lại là sư phụ của bà chủ tiệm?


Nhìn thế nào thì tuổi của bà chủ cũng lớn hơn anh chàng này không ít.


"Bà chủ, con gái chị nói thật không vậy?"


Một vị thực khách tò mò hỏi một câu.


“Thật đó ạ, tay nghề này của tôi đều là học từ ông chủ Lâm.”


“Nhưng mà so với ông chủ Lâm, tay nghề của tôi còn kém xa lắm, chỉ có thể nói là học được chút da lông thôi.”


Châu Vân thẳng thắn thừa nhận, trên mặt mang theo nụ cười biết ơn.


Người đặt câu hỏi nghe vậy, lập tức hứng thú.


Phải biết rằng, tiệm nhỏ này gần đây đã trở thành quán ruột của người dân quanh đây.


Đồ ăn ngon tuyệt, giá cả lại rất phải chăng, mỗi ngày cứ đến giờ ăn là trong tiệm lại đông nghịt khách.


Chỉ học được chút da lông từ anh chàng trẻ tuổi này mà hương vị đã tốt như vậy.


Vậy thì tay nghề nấu nướng của anh chàng này phải lợi hại đến mức nào!



“Ông chủ Lâm, anh mở nhà hàng ở đâu vậy? Địa chỉ ở đâu? Hôm nào tôi nhất định phải đến thử!”


Người này vội vàng hỏi Lâm Huyền.


“Ờm, tôi không có địa điểm kinh doanh cố định, thường là bán hàng rong tùy duyên thôi…”


Lâm Huyền bất lực cười cười, đành phải nói thật.


“???”


Người này nhìn Lâm Huyền, lại quay đầu nhìn chiếc Cullinan ngoài cửa.


Lần đầu tiên cảm thấy tiếng Trung khó hiểu đến vậy.


Đúng lúc này, trên con đường ngoài cửa, một chiếc xe bán tải lớn chạy qua.


Trong xe, ông anh lái xe bán tải — Phòng Chí Thành đang cầm vô lăng, tập trung lái xe.


Anh bỗng ngẩn ra, cảm thấy khóe mắt mình dường như liếc thấy thứ gì đó quen thuộc.


Anh vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, liền thấy một chiếc Cullinan đang đỗ bên lề đường.


Liệu có phải là chiếc Cullinan của ông chủ Lâm không?


Phòng Chí Thành cũng không dám chắc.


Dù sao thì xe sang như Cullinan tuy không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có mình ông chủ Lâm sở hữu.


Có lẽ chỉ là trùng hợp, vừa hay có một chiếc xe cùng loại đỗ ở đây.


Nhưng đã gặp rồi, Phòng Chí Thành dù sao cũng muốn xác nhận một chút.


Bây giờ anh cũng là một thành viên "vinh quang" của nhóm Vây Bắt Ông Chủ Lâm. Mới gia nhập vào rạng sáng hôm nay thôi, vẫn còn nóng hổi.


Qua những cuộc trò chuyện trong nhóm và sự phổ cập kiến thức của các vị khách quen, anh đã có một sự hiểu biết tương đối chi tiết về ông chủ Lâm.


Càng biết được các vị khách quen mỗi tuần đã phải nỗ lực bao nhiêu để tìm kiếm ông chủ Lâm.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 257: Lần đầu tiên thấy tiếng Trung khó hiểu đến vậy
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...