Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 251: Phó bản bánh bao lại tăng độ khó rồi!
89@-
Một chiếc xe bán tải lớn thực ra cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng, thùng xe của chiếc này lại chật ních người, phía sau còn có mấy chiếc ô tô khác nối đuôi.
Thoạt nhìn trông y như một đoàn xe bí ẩn nào đó.
Các vị khách quen đang tán gẫu trước cửa lập tức bị thu hút sự chú ý.
Nửa đêm nửa hôm, sắp hai giờ sáng rồi, sao lại có một đoàn xe kỳ quặc như vậy xuất hiện?
“Làm gì mà rầm rộ thế này.”
Ngũ Kiến Hoành nhìn đoàn xe đang tiến tới, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Mà trong thùng xe bán tải, A Văn cũng có cảm giác tương tự.
Giờ này mà trước cửa tiệm net Bầu Trời Xanh lại náo nhiệt quá thể.
Liếc mắt một cái, ước chừng cũng phải có mấy chục người đang tụ tập ở đây.
Quan trọng nhất là, ánh mắt của A Văn lập tức bị những chiếc bánh bao trên tay một vài người trong đám đông thu hút.
Bánh bao!
Đồng tử của A Văn tức thì co rút dữ dội.
Cậu vội vàng liếc sang bên cạnh, chiếc xe Cullinan mang tính biểu tượng kia đang sừng sững đỗ ở đó.
Và ông chủ bán bánh bao lúc này đang đứng cạnh xe.
Cuối cùng cũng tìm thấy anh!
A Văn cảm thấy mình lúc này giống hệt nam chính phim Hàn vượt qua ngàn trùng gian khó, loại bỏ mọi trở ngại, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thực!
Ừm, tình yêu đích thực ở đây là bánh bao!
Trên đường đến đây, A Văn đã biết được ông chủ bán bánh bao này họ Lâm.
Lúc này thấy người, cậu không thể chờ đợi thêm được nữa mà cất lên một tiếng gọi đầy tha thiết.
“Ông chủ Lâm~”
Tiếng thét a~ dé lên xé tan màn đêm.
Cậu rõ ràng đã đánh giá quá cao quãng giọng của mình, âm thanh vừa a the thé vừa lạc điệu, nghe không thể thảm hơn.
Tiếng kêu quái dị bất thình lình này khiến các vị khách quen có mặt tại hiện trường không nhịn nổi nữa.
Mọi người nhìn nhau, rồi phá lên một tràng cười rộ.
Cái giọng này thê thảm quá, đúng là có thể dọa người ta giật mình.
“Ông chủ Lâm, chủ nợ của anh tìm tới cửa rồi đấy à?”
Ngũ Kiến Hoành không nhịn được mà ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thính giác của mình bị tàn phá nặng nề.
Cho dù A Văn không hét lên một tiếng đó, những người khác trong đoàn xe cũng biết đã tìm đúng chỗ rồi.
Khi chiếc xe bán tải từ từ dừng lại, mọi người kẻ xuống xe người tìm chỗ đỗ.
Cả một đám người ùn ùn kéo tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Huyền.
Lâm Huyền lập tức có cảm giác chẳng lành. A Văn gần như là lộn nhào từ trên thùng xe bán tải xuống, chạy thẳng đến trước mặt Lâm Huyền.
“Ông chủ, tôi muốn mua bánh bao! Mua 20 cái!”
“Tôi cũng muốn bánh bao!”
“Ông chủ, tôi cũng muốn 20 cái!”
“Tôi muốn 30 cái!”
Những người khác trong đoàn xe cũng nhao nhao lên.
Họ đã vất vả lắm mới tìm được Lâm Huyền, tự nhiên ai cũng muốn mua thêm một ít bánh bao, dù sao thì tối nay đã bôn ba một phen, nếu không mua nhiều một chút thì thật có lỗi với công sức tìm kiếm của mình.
Các vị khách quen bên cạnh thì cười hì hì nhìn đám người này, ánh mắt mang theo chút hả hê.
Còn đòi mua 20 cái? 30 cái?
Mơ à.
“Xin lỗi, bánh bao đã bán hết rồi…”
Lâm Huyền nhìn đám đông chen chúc trước mặt, cắn răng lấy hết can đảm mà nói.
Biết thế lúc nãy thu dọn xong chuồn lẹ cho rồi, bây giờ thì hay rồi, lại bị người ta vây lại.
“Bán hết rồi?!”
A Văn nghe ba chữ này, cảm giác chúng như đang lặp đi lặp lại bên tai mình, không khỏi đau lòng khôn xiết.
Ông anh lái xe bán tải cũng mặt mày rầu rĩ, miệng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ.”
Nếu không mua được bánh bao, về nhà sợ là phải ngủ sofa rồi.
Ánh mắt của Lưu Thiên Vũ bị một bóng người quen thuộc thu hút.
Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là sếp Tạ!
Hóa ra người ta đã sớm nắm được địa điểm bán hàng thật sự của ông chủ Lâm.
Còn Tiểu Vương lúc này chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt, trong lòng đầy tủi thân.
Cậu cảm thấy mình muốn ăn một cái bánh bao xá xíu sao mà khó quá vậy.
Hôm qua bị ông chủ tiệm net vô lương tâm lừa, công cốc một chuyến, hôm nay vất vả lắm mới theo mọi người tìm được người, kết quả bánh bao lại bán hết rồi, đúng là xui tận mạng.
Đang lúc buồn bực, cậu bỗng liếc thấy có người bên cạnh đang xách một túi bánh bao.
Với kinh nghiệm phong phú về bánh bao xá xíu của mình, cậu chắc chắn cái bánh còn chưa kịp ăn kia chính là bánh bao xá xíu!
“Anh ơi, đại ca! Anh bán cho em cái bánh bao xá xíu này được không, em trả giá gấp mười!”
Tiểu Vương liều mình, lại gần một vị khách quen.
"Không được không được! Tôi ăn còn không đủ nữa là!" Vị khách quen này xếp hàng khá cuối nên mới mua xong không lâu, lúc này cũng chỉ mới kịp ăn xong chiếc bánh bao nướng trên tay.
Tiểu Vương nhìn anh ta hau háu, nói hết lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng vị khách quen này thái độ kiên quyết, nhất định không chịu bán.
Tiểu Vương hết cách, đành phải dán mắt vào túi bánh bao trên tay người ta mà nuốt nước bọt ừng ực.
Bên này, Tôn Hưng thấy Lâm Huyền bị đám đông vây lấy mãi, liền chủ động bước ra giải vây: “Các vị đừng làm khó ông chủ Lâm nữa, mỗi ngày nhiều bánh bao như vậy đều do một tay anh ấy làm, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.”
“Nếu các vị muốn mua bánh bao, rạng sáng mai đến sớm xếp hàng nhé.”
Lâm Huyền đứng bên cạnh cũng gật đầu, bổ sung: “Ngày mai vẫn bán ở đây, ưu tiên phục vụ khách đang chơi net, các vị có thể mở máy trước để xếp hàng.”
Nói rồi, hắn chỉ vào Tôn Hưng bên cạnh, “Vị này là ông chủ tiệm net Bầu Trời Xanh.”
Nghe vậy, một người nhanh trí trong đám đông lập tức phản ứng, vội vàng hỏi: “Vậy nếu tôi mở máy từ bây giờ thì có được tính không?”
“Tính.”
“Ông chủ, tôi mở một máy bây giờ, có chỗ không?”
Người này vừa dứt lời, lập tức nhìn Tôn Hưng với vẻ mặt khẩn thiết.
“Có thì có… nhưng mà…”
Tôn Hưng đành phải kiên nhẫn giải thích quy tắc xí chỗ trước, “Phải tham gia cuộc thi Oẳn Tù Tì của ông chủ Lâm mới được.”
Tuy đây là trò chơi do các vị khách quen tự phát, nhưng hiện tại xem ra đây là cách công bằng nhất.
Đám người trong đoàn xe nghe xong một loạt yêu cầu phức tạp này, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Trời ạ, để ăn một miếng bánh bao mà vừa phải mở máy, vừa phải thi đấu, đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Nhưng lúc này bánh bao có hạn, người đông của khó, mọi người cũng đều hiểu.
Sau một hồi giải thích không ngừng của Tôn Hưng, các thực khách trong đoàn xe cũng đành phải chấp nhận sự sắp xếp này.
Các vị khách quen đang khoanh tay đứng xem náo nhiệt bên cạnh bỗng sực tỉnh.
Ủa, vốn dĩ đã có ít máy để xí chỗ rồi, bây giờ đột nhiên lại có thêm hơn hai mươi đối thủ cạnh tranh nữa!
Chết tôi rồi!
Phó bản bánh bao của ông chủ Lâm lại tăng độ khó rồi!
Bên này, Trình Dị Long nhìn Tôn Hưng mà chỉ hận không thể thay thế.
Nhìn đám đông đang tụ tập trước cửa tiệm net này xem, toàn là khách hàng mơn mởn cả.
Nếu tiệm net nào mà ngày nào cũng có một nhóm khách cố định như vậy, đúng là nhắm mắt cũng hái ra tiền!
Nhân lúc mọi người đang tìm Tôn Hưng.
Trình Dị Long lẻn đến trước mặt Lâm Huyền, mở lời: “Ông chủ Lâm, tiệm net Bầu Trời Xanh trả anh bao nhiêu phí quảng bá, tôi trả gấp ba! Anh đến tiệm net Tốc Điện bán bánh bao được không!”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Một chiếc xe bán tải lớn thực ra cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng, thùng xe của chiếc này lại chật ních người, phía sau còn có mấy chiếc ô tô khác nối đuôi.
Thoạt nhìn trông y như một đoàn xe bí ẩn nào đó.
Các vị khách quen đang tán gẫu trước cửa lập tức bị thu hút sự chú ý.
Nửa đêm nửa hôm, sắp hai giờ sáng rồi, sao lại có một đoàn xe kỳ quặc như vậy xuất hiện?
“Làm gì mà rầm rộ thế này.”
Ngũ Kiến Hoành nhìn đoàn xe đang tiến tới, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Mà trong thùng xe bán tải, A Văn cũng có cảm giác tương tự.
Giờ này mà trước cửa tiệm net Bầu Trời Xanh lại náo nhiệt quá thể.
Liếc mắt một cái, ước chừng cũng phải có mấy chục người đang tụ tập ở đây.
Quan trọng nhất là, ánh mắt của A Văn lập tức bị những chiếc bánh bao trên tay một vài người trong đám đông thu hút.
Bánh bao!
Đồng tử của A Văn tức thì co rút dữ dội.
Cậu vội vàng liếc sang bên cạnh, chiếc xe Cullinan mang tính biểu tượng kia đang sừng sững đỗ ở đó.
Và ông chủ bán bánh bao lúc này đang đứng cạnh xe.
Cuối cùng cũng tìm thấy anh!
A Văn cảm thấy mình lúc này giống hệt nam chính phim Hàn vượt qua ngàn trùng gian khó, loại bỏ mọi trở ngại, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thực!
Ừm, tình yêu đích thực ở đây là bánh bao!
Trên đường đến đây, A Văn đã biết được ông chủ bán bánh bao này họ Lâm.
Lúc này thấy người, cậu không thể chờ đợi thêm được nữa mà cất lên một tiếng gọi đầy tha thiết.
“Ông chủ Lâm~”
Tiếng thét a~ dé lên xé tan màn đêm.
Cậu rõ ràng đã đánh giá quá cao quãng giọng của mình, âm thanh vừa a the thé vừa lạc điệu, nghe không thể thảm hơn.
Tiếng kêu quái dị bất thình lình này khiến các vị khách quen có mặt tại hiện trường không nhịn nổi nữa.
Mọi người nhìn nhau, rồi phá lên một tràng cười rộ.
Cái giọng này thê thảm quá, đúng là có thể dọa người ta giật mình.
“Ông chủ Lâm, chủ nợ của anh tìm tới cửa rồi đấy à?”
Ngũ Kiến Hoành không nhịn được mà ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thính giác của mình bị tàn phá nặng nề.
Cho dù A Văn không hét lên một tiếng đó, những người khác trong đoàn xe cũng biết đã tìm đúng chỗ rồi.
Khi chiếc xe bán tải từ từ dừng lại, mọi người kẻ xuống xe người tìm chỗ đỗ.
Cả một đám người ùn ùn kéo tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Huyền.
Lâm Huyền lập tức có cảm giác chẳng lành. A Văn gần như là lộn nhào từ trên thùng xe bán tải xuống, chạy thẳng đến trước mặt Lâm Huyền.
“Ông chủ, tôi muốn mua bánh bao! Mua 20 cái!”
“Tôi cũng muốn bánh bao!”
“Ông chủ, tôi cũng muốn 20 cái!”
“Tôi muốn 30 cái!”
Những người khác trong đoàn xe cũng nhao nhao lên.
Họ đã vất vả lắm mới tìm được Lâm Huyền, tự nhiên ai cũng muốn mua thêm một ít bánh bao, dù sao thì tối nay đã bôn ba một phen, nếu không mua nhiều một chút thì thật có lỗi với công sức tìm kiếm của mình.
Các vị khách quen bên cạnh thì cười hì hì nhìn đám người này, ánh mắt mang theo chút hả hê.
Còn đòi mua 20 cái? 30 cái?
Mơ à.
“Xin lỗi, bánh bao đã bán hết rồi…”
Lâm Huyền nhìn đám đông chen chúc trước mặt, cắn răng lấy hết can đảm mà nói.
Biết thế lúc nãy thu dọn xong chuồn lẹ cho rồi, bây giờ thì hay rồi, lại bị người ta vây lại.
“Bán hết rồi?!”
A Văn nghe ba chữ này, cảm giác chúng như đang lặp đi lặp lại bên tai mình, không khỏi đau lòng khôn xiết.
Ông anh lái xe bán tải cũng mặt mày rầu rĩ, miệng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ.”
Nếu không mua được bánh bao, về nhà sợ là phải ngủ sofa rồi.
Ánh mắt của Lưu Thiên Vũ bị một bóng người quen thuộc thu hút.
Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là sếp Tạ!
Hóa ra người ta đã sớm nắm được địa điểm bán hàng thật sự của ông chủ Lâm.
Còn Tiểu Vương lúc này chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt, trong lòng đầy tủi thân.
Cậu cảm thấy mình muốn ăn một cái bánh bao xá xíu sao mà khó quá vậy.
Hôm qua bị ông chủ tiệm net vô lương tâm lừa, công cốc một chuyến, hôm nay vất vả lắm mới theo mọi người tìm được người, kết quả bánh bao lại bán hết rồi, đúng là xui tận mạng.
Đang lúc buồn bực, cậu bỗng liếc thấy có người bên cạnh đang xách một túi bánh bao.
Với kinh nghiệm phong phú về bánh bao xá xíu của mình, cậu chắc chắn cái bánh còn chưa kịp ăn kia chính là bánh bao xá xíu!
“Anh ơi, đại ca! Anh bán cho em cái bánh bao xá xíu này được không, em trả giá gấp mười!”
Tiểu Vương liều mình, lại gần một vị khách quen.
"Không được không được! Tôi ăn còn không đủ nữa là!" Vị khách quen này xếp hàng khá cuối nên mới mua xong không lâu, lúc này cũng chỉ mới kịp ăn xong chiếc bánh bao nướng trên tay.
Tiểu Vương nhìn anh ta hau háu, nói hết lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng vị khách quen này thái độ kiên quyết, nhất định không chịu bán.
Tiểu Vương hết cách, đành phải dán mắt vào túi bánh bao trên tay người ta mà nuốt nước bọt ừng ực.
Bên này, Tôn Hưng thấy Lâm Huyền bị đám đông vây lấy mãi, liền chủ động bước ra giải vây: “Các vị đừng làm khó ông chủ Lâm nữa, mỗi ngày nhiều bánh bao như vậy đều do một tay anh ấy làm, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.”
“Nếu các vị muốn mua bánh bao, rạng sáng mai đến sớm xếp hàng nhé.”
Lâm Huyền đứng bên cạnh cũng gật đầu, bổ sung: “Ngày mai vẫn bán ở đây, ưu tiên phục vụ khách đang chơi net, các vị có thể mở máy trước để xếp hàng.”
Nói rồi, hắn chỉ vào Tôn Hưng bên cạnh, “Vị này là ông chủ tiệm net Bầu Trời Xanh.”
Nghe vậy, một người nhanh trí trong đám đông lập tức phản ứng, vội vàng hỏi: “Vậy nếu tôi mở máy từ bây giờ thì có được tính không?”
“Tính.”
“Ông chủ, tôi mở một máy bây giờ, có chỗ không?”
Người này vừa dứt lời, lập tức nhìn Tôn Hưng với vẻ mặt khẩn thiết.
“Có thì có… nhưng mà…”
Tôn Hưng đành phải kiên nhẫn giải thích quy tắc xí chỗ trước, “Phải tham gia cuộc thi Oẳn Tù Tì của ông chủ Lâm mới được.”
Tuy đây là trò chơi do các vị khách quen tự phát, nhưng hiện tại xem ra đây là cách công bằng nhất.
Đám người trong đoàn xe nghe xong một loạt yêu cầu phức tạp này, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Trời ạ, để ăn một miếng bánh bao mà vừa phải mở máy, vừa phải thi đấu, đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Nhưng lúc này bánh bao có hạn, người đông của khó, mọi người cũng đều hiểu.
Sau một hồi giải thích không ngừng của Tôn Hưng, các thực khách trong đoàn xe cũng đành phải chấp nhận sự sắp xếp này.
Các vị khách quen đang khoanh tay đứng xem náo nhiệt bên cạnh bỗng sực tỉnh.
Ủa, vốn dĩ đã có ít máy để xí chỗ rồi, bây giờ đột nhiên lại có thêm hơn hai mươi đối thủ cạnh tranh nữa!
Chết tôi rồi!
Phó bản bánh bao của ông chủ Lâm lại tăng độ khó rồi!
Bên này, Trình Dị Long nhìn Tôn Hưng mà chỉ hận không thể thay thế.
Nhìn đám đông đang tụ tập trước cửa tiệm net này xem, toàn là khách hàng mơn mởn cả.
Nếu tiệm net nào mà ngày nào cũng có một nhóm khách cố định như vậy, đúng là nhắm mắt cũng hái ra tiền!
Nhân lúc mọi người đang tìm Tôn Hưng.
Trình Dị Long lẻn đến trước mặt Lâm Huyền, mở lời: “Ông chủ Lâm, tiệm net Bầu Trời Xanh trả anh bao nhiêu phí quảng bá, tôi trả gấp ba! Anh đến tiệm net Tốc Điện bán bánh bao được không!”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 251: Phó bản bánh bao lại tăng độ khó rồi!
10.0/10 từ 24 lượt.