Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 210: Hiện tượng “bánh truyền bánh”
87@-
“???”
Lâm Huyền vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn bất ngờ khi thấy một đám người đột nhiên vây quanh mình.
Nói là hoảng sợ thì cũng không đến nỗi, dù sao cảm giác này đối với hắn cũng không xa lạ gì.
Đến mức trong một khoảnh khắc, hắn còn sinh ra ảo giác, ngỡ như mình đã lạc vào sào huyệt của mấy vị khách quen!
Hắn nhanh chóng định thần lại, nhìn một lượt những gương mặt xung quanh.
Không có một gương mặt nào quen thuộc.
Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?
Lâm Huyền nhanh chóng suy nghĩ trong hai giây, vẫn không hiểu nổi tình huống đột ngột này là do đâu mà ra.
Nhưng may là trong đám đông có người nhanh miệng.
“Ông chủ, bánh bao nhà anh thơm quá đi mất? Chúng tôi đang ăn tào phớ bên kia, thấy người khác ăn bánh bao của anh, mùi thơm bay sang làm chúng tôi thèm chịu không nổi!”
Lâm Huyền bừng tỉnh, tức thì nhớ ra chuyện vừa bán bánh bao cho hai thanh niên kia.
Nhìn kỹ lại, hai thanh niên lúc nãy giờ cũng đang đứng trong đám người này.
À, ra là lây từ người sang người… à không, là hiện tượng “bánh truyền bánh”.
Nhìn đám đông, Lâm Huyền cao giọng, chủ động rao: “Hiện tại chỉ có bánh bao đậu hũ cay, ba tệ một cái!”
Nhiều người thế này vây lại hỏi giá, trả lời từng người thì mất thời gian lắm, cứ nói to một lần cho rõ, đỡ phiền phức.
“Ghê vậy, bánh bao của anh không rẻ đâu nhé!”
“Ông chủ, năm tệ hai cái được không?”
“Ông chủ, cho tôi năm cái!”
“Ông chủ, bánh bao này anh làm thế nào đấy, chỉ tôi với được không?”
Sau khi báo giá, các thực khách xúm lại người một câu, kẻ một lời nói không ngớt.
Đủ các loại âm thanh đan xen, có người chê đắt, có người mặc cả, có người còn đòi Lâm Huyền truyền nghề tại chỗ…
Quả không hổ là nơi bán đồ ăn sáng…
May mà sau một hồi ồn ào, mọi người vẫn rất trật tự bắt đầu xếp hàng mua bánh bao.
Hàng người từ trước xe đẩy của Lâm Huyền từ từ kéo dài ra.
Lúc này, trên đường phố người qua lại mua và ăn sáng tấp nập.
Có người vô tình liếc thấy bên này đột nhiên có một hàng dài, tức thì bị thu hút, tò mò ngoảnh đầu lại nhìn.
Có người hiếu kỳ hơn thì lại gần hỏi thăm mấy câu rồi dứt khoát nhập vào cuối hàng, đứng xếp theo.
Hàng người ngày một dài ra.
Bên cạnh, ông chủ quán quẩy chứng kiến cảnh này, kinh ngạc đến nỗi mắt trợn tròn, cằm suýt rớt xuống đất.
Ủa, tình hình gì đây!
Mới lúc nãy, hàng của thằng nhóc này còn vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ma nào ngó tới, sao trong nháy mắt lại đắt hàng thế này?
Không lẽ là thuê người xếp hàng mồi đúng không?
Ông chủ quán quẩy không khỏi nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại thấy trong đám người xếp hàng mua bánh bao có mấy gương mặt quen thuộc.
Những người này đều là dân ngụ cư lâu năm trong làng Thượng Lô, trước đây không ít lần mua quẩy của ông.
Mấy người này chắc chắn không phải chim mồi.
Nhưng tại sao chứ!
Ông chủ quán quẩy trong lòng đầy bất bình.
Chỉ là một cái xe đẩy cùi bắp, đến cái xe ba gác ra hồn cũng không có, bánh bao thì đựng đơn giản trong thùng giữ nhiệt.
Nhìn lại quẩy chiên tại chỗ của mình xem, mới ra lò nóng hôi hổi, ngoài giòn trong mềm.
Sao lại không bằng được bánh bao để trong thùng giữ nhiệt chứ?
Bên này, mấy người mua được bánh bao đã không thể kìm nén được sự háo hức.
Vừa nãy ở quán tào phớ đã bị mùi thơm của bánh bao làm cho thèm rỏ dãi, con sâu đói trong bụng sớm đã bị đánh thức.
Lúc này cầm được bánh bao trên tay, còn quản được gì nữa, việc đầu tiên là vội vàng mở túi, há miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa thỏa mãn đi về.
Khi số người ăn bánh bao ngày một nhiều, mùi thơm cay nồng của nó tức thì lan tỏa trong không khí, ngày càng đậm đặc.
Mùi thơm này lấn át hoàn toàn cả mùi quẩy chiên.
Ông chủ quán quẩy bên cạnh, vẫn đang vắt óc suy nghĩ, hoài nghi nhân sinh.
Đúng lúc này, ông ta cuối cùng cũng ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức mũi này.
Trước đó, ông ta cứ bận rộn bên chảo dầu, xung quanh toàn là mùi quẩy chiên của mình, nên thật sự không để ý.
Nhưng lúc này, mùi bánh bao hấp dẫn chui vào mũi, ông chủ quán quẩy bất giác nuốt nước bọt.
Mình có nên mua hai cái ăn thử không nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, ông ta đã do dự.
Dù sao vừa nãy mình còn khinh bỉ người ta, chỉ đẩy một cái xe đẩy cùi bắp đi bán bánh bao.
Nếu bây giờ chạy qua mua, cảm giác cứ như mình đã thừa nhận thua cuộc, thật sự có chút mất mặt.
“Không được, mình phải nhịn!”
Ông chủ quán quẩy nắm chặt tay, tự cổ vũ mình.
Trai bán quẩy không bao giờ nhận thua!
Quẩy của ta là thiên hạ đệ nhất!
Tuy nghĩ vậy, nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt, cố gắng kiểm soát ánh mắt, quay đầu đi, không nhìn sang quầy bánh bao bên cạnh.
Để không bị bánh bao ảnh hưởng, để thu hút lại khách hàng, ông ta hít một hơi thật sâu, hắng giọng, quyết định chủ động rao lớn.
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, quẩy mới chiên đây!”
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, quẩy mới chiên đây!”
Ngay khi ông ta chuẩn bị rao lần thứ ba, lại một làn hương bánh bao nồng nàn theo gió ùa tới.
Hai chữ “quẩy đây” vốn đã đến miệng, không biết thế nào, bỗng dưng lại lái sang hướng khác.
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, bánh bao mới chiên đây!”
Ngay cả ông chủ quán quẩy cũng không kịp phản ứng, đợi đến khi lời nói ra khỏi miệng mới nhận ra mình đã nói sai.
Trùng hợp thay, có một người nghe thấy tiếng rao này, lập tức hứng thú, chủ động chạy tới.
Người này vẻ mặt tò mò nhìn vào chảo dầu, nghi hoặc nhìn ông chủ quán quẩy, hỏi: “Bánh bao chiên? Tôi chưa ăn bánh bao chiên bao giờ, đâu rồi?”
“…………”
Ông chủ quán quẩy nhất thời cạn lời, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ.
Ông ta không thể ngờ được, mình lại có thể hét lên chữ “bánh bao”.
Sững người một lát, ông ta vội vàng chữa cháy: “Nhầm, tôi nói nhầm, ăn quẩy không, quẩy mới chiên đây. Hai tệ một cái, năm tệ ba cái.”
Người khách liếc nhìn mấy cái quẩy, tức thì lắc đầu không chút do dự: “Không ăn, sáng sớm ăn quẩy ngấy lắm.”
Nói xong, người đó liếc nhìn hàng người đang xếp dài mua bánh bao bên cạnh, mắt liền sáng lên.
“Ê, bán gì mà đông thế, tôi cũng đi xếp hàng xem sao.”
Nói rồi, người đó không chút do dự đi thẳng đến cuối hàng bánh bao, nhập vào dòng người đang chờ mua.
“Thế mà còn đòi ăn bánh bao chiên? Bánh bao chiên không ngấy à?”
Ông chủ quán quẩy trong lòng không nhịn được muốn chửi thầm.
“Bánh bao này có độc hay sao thế! Có cần phải đông người như vậy không!”
Ông ta bực bội liếc nhìn hàng người dài dằng dặc bên cạnh, ánh mắt tràn ngập ghen ăn tức ở.
Tức quá không chịu nổi, ông ta tiện tay vớ lấy một cái quẩy mới chiên, hung hăng cắn một miếng.
Bên này, Hoàng Chí Cương đẩy cửa bước ra.
Cùng với cơn gió sớm thổi từ cổng làng vào, cậu lập tức ngửi thấy từng làn hương thơm của đồ ăn.
“Sáng nay ăn gì đây nhỉ?”
Hoàng Chí Cương vừa suy nghĩ, vừa đi về phía cổng làng.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
“???”
Lâm Huyền vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn bất ngờ khi thấy một đám người đột nhiên vây quanh mình.
Nói là hoảng sợ thì cũng không đến nỗi, dù sao cảm giác này đối với hắn cũng không xa lạ gì.
Đến mức trong một khoảnh khắc, hắn còn sinh ra ảo giác, ngỡ như mình đã lạc vào sào huyệt của mấy vị khách quen!
Hắn nhanh chóng định thần lại, nhìn một lượt những gương mặt xung quanh.
Không có một gương mặt nào quen thuộc.
Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?
Lâm Huyền nhanh chóng suy nghĩ trong hai giây, vẫn không hiểu nổi tình huống đột ngột này là do đâu mà ra.
Nhưng may là trong đám đông có người nhanh miệng.
“Ông chủ, bánh bao nhà anh thơm quá đi mất? Chúng tôi đang ăn tào phớ bên kia, thấy người khác ăn bánh bao của anh, mùi thơm bay sang làm chúng tôi thèm chịu không nổi!”
Lâm Huyền bừng tỉnh, tức thì nhớ ra chuyện vừa bán bánh bao cho hai thanh niên kia.
Nhìn kỹ lại, hai thanh niên lúc nãy giờ cũng đang đứng trong đám người này.
À, ra là lây từ người sang người… à không, là hiện tượng “bánh truyền bánh”.
Nhìn đám đông, Lâm Huyền cao giọng, chủ động rao: “Hiện tại chỉ có bánh bao đậu hũ cay, ba tệ một cái!”
Nhiều người thế này vây lại hỏi giá, trả lời từng người thì mất thời gian lắm, cứ nói to một lần cho rõ, đỡ phiền phức.
“Ghê vậy, bánh bao của anh không rẻ đâu nhé!”
“Ông chủ, năm tệ hai cái được không?”
“Ông chủ, cho tôi năm cái!”
“Ông chủ, bánh bao này anh làm thế nào đấy, chỉ tôi với được không?”
Sau khi báo giá, các thực khách xúm lại người một câu, kẻ một lời nói không ngớt.
Đủ các loại âm thanh đan xen, có người chê đắt, có người mặc cả, có người còn đòi Lâm Huyền truyền nghề tại chỗ…
Quả không hổ là nơi bán đồ ăn sáng…
May mà sau một hồi ồn ào, mọi người vẫn rất trật tự bắt đầu xếp hàng mua bánh bao.
Hàng người từ trước xe đẩy của Lâm Huyền từ từ kéo dài ra.
Lúc này, trên đường phố người qua lại mua và ăn sáng tấp nập.
Có người vô tình liếc thấy bên này đột nhiên có một hàng dài, tức thì bị thu hút, tò mò ngoảnh đầu lại nhìn.
Có người hiếu kỳ hơn thì lại gần hỏi thăm mấy câu rồi dứt khoát nhập vào cuối hàng, đứng xếp theo.
Hàng người ngày một dài ra.
Bên cạnh, ông chủ quán quẩy chứng kiến cảnh này, kinh ngạc đến nỗi mắt trợn tròn, cằm suýt rớt xuống đất.
Ủa, tình hình gì đây!
Mới lúc nãy, hàng của thằng nhóc này còn vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ma nào ngó tới, sao trong nháy mắt lại đắt hàng thế này?
Không lẽ là thuê người xếp hàng mồi đúng không?
Ông chủ quán quẩy không khỏi nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại thấy trong đám người xếp hàng mua bánh bao có mấy gương mặt quen thuộc.
Những người này đều là dân ngụ cư lâu năm trong làng Thượng Lô, trước đây không ít lần mua quẩy của ông.
Mấy người này chắc chắn không phải chim mồi.
Nhưng tại sao chứ!
Ông chủ quán quẩy trong lòng đầy bất bình.
Chỉ là một cái xe đẩy cùi bắp, đến cái xe ba gác ra hồn cũng không có, bánh bao thì đựng đơn giản trong thùng giữ nhiệt.
Nhìn lại quẩy chiên tại chỗ của mình xem, mới ra lò nóng hôi hổi, ngoài giòn trong mềm.
Sao lại không bằng được bánh bao để trong thùng giữ nhiệt chứ?
Bên này, mấy người mua được bánh bao đã không thể kìm nén được sự háo hức.
Vừa nãy ở quán tào phớ đã bị mùi thơm của bánh bao làm cho thèm rỏ dãi, con sâu đói trong bụng sớm đã bị đánh thức.
Lúc này cầm được bánh bao trên tay, còn quản được gì nữa, việc đầu tiên là vội vàng mở túi, há miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa thỏa mãn đi về.
Khi số người ăn bánh bao ngày một nhiều, mùi thơm cay nồng của nó tức thì lan tỏa trong không khí, ngày càng đậm đặc.
Mùi thơm này lấn át hoàn toàn cả mùi quẩy chiên.
Ông chủ quán quẩy bên cạnh, vẫn đang vắt óc suy nghĩ, hoài nghi nhân sinh.
Đúng lúc này, ông ta cuối cùng cũng ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức mũi này.
Trước đó, ông ta cứ bận rộn bên chảo dầu, xung quanh toàn là mùi quẩy chiên của mình, nên thật sự không để ý.
Nhưng lúc này, mùi bánh bao hấp dẫn chui vào mũi, ông chủ quán quẩy bất giác nuốt nước bọt.
Mình có nên mua hai cái ăn thử không nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, ông ta đã do dự.
Dù sao vừa nãy mình còn khinh bỉ người ta, chỉ đẩy một cái xe đẩy cùi bắp đi bán bánh bao.
Nếu bây giờ chạy qua mua, cảm giác cứ như mình đã thừa nhận thua cuộc, thật sự có chút mất mặt.
“Không được, mình phải nhịn!”
Ông chủ quán quẩy nắm chặt tay, tự cổ vũ mình.
Trai bán quẩy không bao giờ nhận thua!
Quẩy của ta là thiên hạ đệ nhất!
Tuy nghĩ vậy, nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt, cố gắng kiểm soát ánh mắt, quay đầu đi, không nhìn sang quầy bánh bao bên cạnh.
Để không bị bánh bao ảnh hưởng, để thu hút lại khách hàng, ông ta hít một hơi thật sâu, hắng giọng, quyết định chủ động rao lớn.
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, quẩy mới chiên đây!”
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, quẩy mới chiên đây!”
Ngay khi ông ta chuẩn bị rao lần thứ ba, lại một làn hương bánh bao nồng nàn theo gió ùa tới.
Hai chữ “quẩy đây” vốn đã đến miệng, không biết thế nào, bỗng dưng lại lái sang hướng khác.
“Quẩy đây! Tươi ngon nóng hổi, bánh bao mới chiên đây!”
Ngay cả ông chủ quán quẩy cũng không kịp phản ứng, đợi đến khi lời nói ra khỏi miệng mới nhận ra mình đã nói sai.
Trùng hợp thay, có một người nghe thấy tiếng rao này, lập tức hứng thú, chủ động chạy tới.
Người này vẻ mặt tò mò nhìn vào chảo dầu, nghi hoặc nhìn ông chủ quán quẩy, hỏi: “Bánh bao chiên? Tôi chưa ăn bánh bao chiên bao giờ, đâu rồi?”
“…………”
Ông chủ quán quẩy nhất thời cạn lời, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ.
Ông ta không thể ngờ được, mình lại có thể hét lên chữ “bánh bao”.
Sững người một lát, ông ta vội vàng chữa cháy: “Nhầm, tôi nói nhầm, ăn quẩy không, quẩy mới chiên đây. Hai tệ một cái, năm tệ ba cái.”
Người khách liếc nhìn mấy cái quẩy, tức thì lắc đầu không chút do dự: “Không ăn, sáng sớm ăn quẩy ngấy lắm.”
Nói xong, người đó liếc nhìn hàng người đang xếp dài mua bánh bao bên cạnh, mắt liền sáng lên.
“Ê, bán gì mà đông thế, tôi cũng đi xếp hàng xem sao.”
Nói rồi, người đó không chút do dự đi thẳng đến cuối hàng bánh bao, nhập vào dòng người đang chờ mua.
“Thế mà còn đòi ăn bánh bao chiên? Bánh bao chiên không ngấy à?”
Ông chủ quán quẩy trong lòng không nhịn được muốn chửi thầm.
“Bánh bao này có độc hay sao thế! Có cần phải đông người như vậy không!”
Ông ta bực bội liếc nhìn hàng người dài dằng dặc bên cạnh, ánh mắt tràn ngập ghen ăn tức ở.
Tức quá không chịu nổi, ông ta tiện tay vớ lấy một cái quẩy mới chiên, hung hăng cắn một miếng.
Bên này, Hoàng Chí Cương đẩy cửa bước ra.
Cùng với cơn gió sớm thổi từ cổng làng vào, cậu lập tức ngửi thấy từng làn hương thơm của đồ ăn.
“Sáng nay ăn gì đây nhỉ?”
Hoàng Chí Cương vừa suy nghĩ, vừa đi về phía cổng làng.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 210: Hiện tượng “bánh truyền bánh”
10.0/10 từ 24 lượt.