Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 202: Dời xe, dời xe gì cơ?

86@-

Thấy tình hình này, Lâm Huyền thừa biết mình đuối lý. Hắn không phải kiểu người ngang ngược.


Dù sao thì cũng đã chiếm chỗ đậu xe riêng của người ta, đổi lại là bất kỳ ai gặp phải chuyện này thì trong lòng cũng chẳng thể nào vui vẻ cho được.


Vả lại, đối phương cũng coi như lịch sự chán, chỉ lên tìm người dời xe thôi.


Chứ lỡ mà họ bực lên gọi thẳng cảnh sát giao thông tới cẩu xe đi, hoặc cố tình chặn xe mình lại, thì kế hoạch bán bánh bao hoàn thành nhiệm vụ tối nay của hắn coi như xong phim.


Nghĩ đến đây, Lâm Huyền cũng hết cách, đành tạm gác chuyện bán bánh bao lại.


Đúng lúc này, hắn thấy có mấy người đang đi về phía mình, trông có vẻ định mua bánh bao.


Lâm Huyền vẻ mặt đầy áy náy, vội nói: “Thật sự xin lỗi các vị, tôi xuống dời xe một lát. Mọi người nếu vẫn muốn mua bánh bao thì phiền xuống lầu tìm tôi nhé.”


“???”


Mấy vị khách vốn đang xúm lại định mua bánh bao liền ngơ ngác cả lũ.


Ủa… dời xe, dời cái xe gì cơ?


Sao ông chủ bán bánh bao này lại đột nhiên phải đi dời xe?


Mấy người đứng hình, không tài nào liên tưởng nổi chiếc Cullinan với ông chủ bán bánh bao ngay trước mắt.


Nhưng ngay sau đó, họ thấy Lâm Huyền nhanh chóng ôm thùng giữ nhiệt, chân bước vội vã chạy về phía quầy lễ tân.


“Khoan đã, nếu tôi không nghe nhầm thì loa vừa nãy đọc là Cullinan đúng không?”


Một trong số đó sực tỉnh, hỏi lại với vẻ không chắc chắn.


“Đúng rồi đó.”



Người bên cạnh đáp lời.


“Thật hay đùa vậy, bán bánh bao mà lái Cullinan á?”


“Tôi không tin, đừng có xạo!”


Mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy chuyện này có hơi hoang đường.


Còn anh giai mua bánh bao đầu tiên, vì mới nãy nếm thử thấy bánh ngon quá xá, đang định mua thêm mấy cái nữa.


Thấy cảnh tượng đột ngột này, anh ta cũng sững sờ tại chỗ.


Anh đứng hình mất hai giây rồi mới từ từ lên tiếng: “Thật hay giả liếc mắt một cái là biết chứ gì. Dù sao thì tôi mê cái bánh bao này thật rồi, phải mua thêm mấy cái mới được.”


Nói xong, cả đám người liền lũ lượt kéo nhau chạy theo về phía quầy lễ tân.


Ở một diễn biến khác, Lưu Thiên Vũ đang đứng ở quầy lễ tân cũng không chắc chủ xe Cullinan có ở trong tiệm net hay không.


Thấy Lâm Huyền ôm thùng giữ nhiệt vội vã đi tới, anh ta chỉ liếc qua một cái chứ chẳng mấy để tâm.


Mãi cho đến khi Lâm Huyền bước tới trước mặt và cất lời: “Xin lỗi, có phải tôi đã đậu chiếm chỗ của anh không? Tôi sẽ xuống dời xe đi ngay.”


Lưu Thiên Vũ sững người, ánh mắt dời từ trên người Lâm Huyền xuống thùng giữ nhiệt trong tay hắn.


Rồi anh ta lại ngẩng lên nhìn Lâm Huyền một lần nữa, biểu cảm trên mặt dần đông cứng lại, cảm giác một dấu hỏi to đùng hiện ra giữa trán.


“...?”


Lưu Thiên Vũ nhất thời á khẩu.


“Anh khoan đã…”


Thấy Lâm Huyền chuẩn bị nhấc chân ra ngoài dời xe, Lưu Thiên Vũ bất giác đưa tay ra, túm đối phương lại.



“Chiếc Cullinan đó là của anh lái à?”


“Chắc là vậy, không phải anh nói là chiếc đậu trong hẻm sao?”


Lâm Huyền hơi ngập ngừng, lẽ nào trong con hẻm này lại có chiếc Cullinan thứ hai chắc?


“Đậu trong hẻm thì đúng rồi… nhưng đó là Cullinan đó!”


Lưu Thiên Vũ ngớ người hẳn.


Một tay bán bánh bao như anh mà sao lái nổi Cullinan chứ!


Lời này đương nhiên không nói ra miệng, mất lòng người khác quá, trong lòng nghĩ vậy thôi chứ tuyệt đối không được nói thế.


“Chà, đi theo xem là biết chứ gì!”


“Đúng đó, mau dời xe đi, tôi còn đang chờ mua bánh bao đây!”


Mấy vị khách đi theo sau nhao nhao lên.


Họ vừa muốn hóng drama xem có thật không, lại vừa muốn mua bánh bao.


Lâm Huyền cũng thấy không cần giải thích nhiều, bèn móc thẳng chìa khóa xe trong túi ra.


Chìa khóa xe làm bằng chất liệu sơn mài piano đen bóng, cầm chắc nịch, phía trên in logo hai chữ R kinh điển.


“Chìa khóa Cullinan trông thế này à?”


“Ai biết, tôi có lái bao giờ đâu.”


“Chắc không phải là cái bật lửa đấy chứ?” có người nửa đùa nửa thật đoán.


Mấy người nhìn chìa khóa trong tay Lâm Huyền, giọng điệu bắt đầu trở nên phức tạp.



Nhưng lúc này, trong lòng họ cũng dần nhận ra, chuyện này tám phần là thật.


Lâm Huyền rảo bước ra khỏi quán net, đi thẳng ra đầu hẻm.


Hắn bấm nút điều khiển trên chìa khóa, đèn chiếc Cullinan nháy lên hai cái rồi sáng hẳn.


Cảnh này khiến đám người đi theo sau nhìn rõ mồn một. Phen này thì chắc kèo rồi, chiếc xe sang này đúng là của ông chủ bán bánh bao thật.


Lâm Huyền trở lại xe, nổ máy điệu nghệ, từ từ lái xe ra khỏi chỗ đậu, trả lại vị trí vốn thuộc về Lưu Thiên Vũ.


Lưu Thiên Vũ mặt mũi ngơ ngác ngồi vào chiếc Mazda của mình, lái xe vào chỗ, rồi tắt máy.


Anh ta ngồi yên trên ghế lái, đầu óc rối bời, cảm thấy có lẽ do mình tăng ca mệt quá nên loạn óc rồi.


Thế giới này có phải hơi điên rồ quá rồi không, có người lái Cullinan mà lại đi rao bán bánh bao trong tiệm net?


Cơn bực tức vì bị chiếm chỗ đậu xe ban nãy giờ đã bay biến không còn một dấu vết.


Nghĩ lại mình còng lưng tăng ca đến hơn một giờ sáng, vẫn lái chiếc Mazda mua từ năm năm trước, còn cái người bán bánh bao trước mắt lại vi vu trên chiếc Cullinan!


Hay là… mình cũng bỏ nghề đi bán bánh bao nhỉ…


Bên này, Lâm Huyền đành tạm tấp xe vào lề đường.


Mấy vị khách đuổi theo từ tiệm net ra đứng bên đường, mắt dán chặt vào chiếc Cullinan.


Sau đó, họ thấy cốp sau của chiếc Cullinan từ từ mở ra, bên trong xếp ngay ngắn mấy cái thùng giữ nhiệt y hệt nhau.


“Vãi, ghế da thật kìa!” một người không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.


“Hay, hay lắm, hôm nay tôi cũng được tính là người từng ăn bánh bao 'vị Cullinan' rồi nhé,” một người khác cười trêu.


Mọi người đang nói chuyện thì thấy Lâm Huyền từ trên xe bước xuống, liền hớn hở xúm lại.



“Này ông anh, ông lái Cullinan đi bán bánh bao là nghĩ cái gì vậy?”


“Tiền ông bán bánh bao cả tối có đủ trả tiền xăng cho con xe này không đấy?”


“Ông có phải hot douyin không đấy, lái Cullinan bán bánh bao chắc là để quay clip chứ gì?”


Có người vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh, cố tìm xem có ai đang lén quay phim hay không.


“Không phải hot douyin, thật sự chỉ bán bánh bao thôi… Mọi người lấy mấy cái?”


Lâm Huyền bị một tràng câu hỏi dồn dập làm cho ong cả đầu.


Hắn thật sự không biết trả lời những câu này thế nào, đành phải muối mặt lái chủ đề về lại chuyện bánh bao.


“Tôi lấy năm cái!”


“Bánh bao ngon thật, cho tôi thêm năm cái nữa!”


“Tôi ba cái!”


Mọi người nhao nhao báo số lượng muốn mua.


Lâm Huyền vội vàng đáp lời, tay chân thoăn thoắt gói bánh bao cho họ.


Chỉ cần đừng hỏi hắn nữa là được.


Chủ yếu là có hỏi thì hắn cũng chẳng biết nói sao, thôi thì cứ làm một mỹ nam trầm lặng thì hơn.


Bên này, Lưu Thiên Vũ xuống xe, vốn định về thẳng nhà ngủ.


Nhưng anh ta bất giác ngoảnh đầu lại nhìn, thấy chiếc Cullinan đang đậu bên đường, xung quanh có một đám người vây lấy, trông có vẻ vẫn đang bán bánh bao.


“Hay là… mua hai cái ăn thử?”


Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Lưu Thiên Vũ, và còn chưa kịp để anh ta phản ứng, đôi chân đã tự giác bước về phía Lâm Huyền…


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 202: Dời xe, dời xe gì cơ?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...