Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 15: Bịa mình ung thư giai đoạn cuối để chen hàng, ai ngờ gặp ngay bác sĩ “real”

77@-

Lưu Đức Dân phóng ánh mắt đầy sát khí về phía Trương Trường Đống, mặt hiện rõ dòng chữ: “Cậu nhóc, cậu làm việc cho tôi thế này đấy à?”


Trương Trường Đống trán vã mồ hôi.


Nói cho công bằng, mời Hoàng lão đi ăn hàng rong đúng là có hơi thất lễ thật. Một chuyên gia tầm cỡ như ông, đến bệnh viện nào mà chẳng được người ta tung hô như ông hoàng, cơm bưng nước rót. Dù cho Hoàng lão không thích xã giao thì cũng chẳng đến mức phải đi ăn vỉa hè.


Nhưng vừa nghĩ đến hương vị của cánh gà nướng, Trương Trường Đống lập tức trở nên kiên định.


Anh ta tin chắc rằng, món cánh gà này nhất định sẽ chinh phục được viện trưởng và Hoàng lão.


Không hoảng!


Hoàng Quốc Lương ngược lại tỏ ra khá hứng thú.


Thời còn trẻ, ông cũng là người thích lê la hàng quán, ăn uống khắp phố phường. Chỉ là sau này, ông ngày càng bận rộn, vùi đầu vào phẫu thuật, học tập, luận văn, hướng dẫn… rồi còn phải chạy đôn chạy đáo khắp cả nước để chỉ bảo cho các bác sĩ trẻ.


Bận một chút, mệt một chút cũng chẳng là gì.


Ông hy vọng được thấy thế hệ bác sĩ trẻ tiến bộ, cũng mong bệnh nhân sẽ nhận được phương pháp điều trị chính xác và hiệu quả.


Đã rất nhiều năm rồi ông không đụng đến những thứ như hàng rong vỉa hè. Giờ đây, ông đến bệnh viện nào cũng được tiếp đón chu đáo, làm gì có ai dám rủ ông đi ăn vỉa hè.


Ngoài ra, Hoàng Quốc Lương cũng cảm thấy đồ ăn vỉa hè bây giờ không còn hương vị như thời ông còn trẻ nữa. Thịt từ các trang trại chăn nuôi công nghiệp, đủ các loại phụ gia hóa học. Cái gọi là thơm ngon chẳng qua chỉ là tẩm ướp thật nhiều gia vị mà thôi.


“Hoàng lão… hay là chúng ta cứ tìm một nhà hàng nào đó ăn tạm chút gì đi ạ,” Lưu Đức Dân khó chịu chen Trương Trường Đống qua một bên, nói với Hoàng Quốc Lương. “Thế này không ra làm sao cả.”


Hoàng Quốc Lương còn chưa kịp lên tiếng.



Một cậu trai trẻ đang đứng ngó nghiêng trong hàng bỗng vểnh tai lên.


Cậu ta phi một bước như tên bắn tới chỗ họ.


“Mấy chú không xếp hàng nữa thì nhường chỗ cho cháu được không ạ?”


“Thế này… không tiện lắm thì phải?” Hoàng Quốc Lương liếc nhìn hàng người dài phía sau.


“Cháu bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng là được ăn vài xiên cánh gà của ông chủ Lâm thôi.” Cậu trai trẻ trưng ra vẻ mặt vô cùng chân thành.


Lưu Đức Dân nghe xong mà suýt trẹo cả lưng.


Giới trẻ bây giờ đúng là không sợ tự rủa mình à?


Cái tướng mặt mày hồng hào, thân thể cường tráng thế này mà bảo ung thư giai đoạn cuối?


Hoàng Quốc Lương thì bật cười.


“Cậu bạn trẻ, tôi là bác sĩ ở bệnh viện Thự Quang. Cậu nói cậu bị ung thư giai đoạn cuối à?”


“Vậy để tôi hỏi cậu nhé, là ung thư gì? Triệu chứng ra sao? Đã dùng phương pháp điều trị nào? Hiện đang uống thuốc gì?”


Một tràng câu hỏi dồn dập khiến cậu trai trẻ đần mặt ra.


Cậu ta chỉ bịa bừa một lý do để tiện chen hàng thôi, ai ngờ lại đụng trúng bác sĩ thật.


Đúng là xúi quẩy!


“Ha ha… cái đó… cháu đùa thôi ạ, thưa bác sĩ.” Cậu ta cười gượng, vội vàng nói mấy lời may mắn: “Cơ thể cháu cực kỳ khỏe mạnh, không bệnh không tật gì sất!”



“Haha, thế thì tốt, tôi nhìn cậu cũng thấy khỏe mạnh lắm mà.” Hoàng Quốc Lương cười cười, không truy cứu vấn đề này nữa.


Thế nhưng, cao thủ vẫn còn ở phía sau!


Ở phía trước, có người nghe được cuộc đối thoại của họ, đột nhiên quay đầu lại.


“Tôi nhường chỗ này cho cậu, lấy 30 tệ không quá đáng chứ?”


Nghe câu này, Hoàng Quốc Lương trợn tròn mắt.


Phe vé?


Người làm trong bệnh viện không ai lạ gì dân phe vé. Đặc biệt là Hoàng Quốc Lương, số khám chuyên gia của ông từng bị hét giá lên đến vài trăm, thậm chí cả ngàn tệ. Tuy hành vi này rất đáng lên án, nhưng bệnh tật là chuyện cấp bách, Hoàng Quốc Lương có thể hiểu được tâm lý bệnh nhân muốn tìm bác sĩ giỏi nhất.


Nhưng mà một cái quán cánh gà vỉa hè… mà cũng có cả phe vé ư?


Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!


Cậu trai trẻ do dự vài giây rồi nói: “Anh ơi, bớt chút đi.”


“25, không bớt được nữa đâu… À mà, tôi không phải phe vé nhé,” người nọ vội vã đính chính. “Nếu không phải đột xuất có việc bận, tôi mới chẳng thèm nhường vị trí đẹp thế này cho cậu đâu.”


“Hiểu mà, hiểu mà…”


Cậu trai trẻ quét cho người anh kia 25 tệ, rồi chen vào vị trí của anh ta.


Vậy mà cũng trả tiền thật…


Phải thèm ăn cánh gà đến mức nào cơ chứ?



“Thú vị thật,” Hoàng Quốc Lương mỉm cười. “Xem ra cánh gà của ông chủ Lâm này ngon thật đấy. Thôi đừng đổi chỗ nữa, ăn ở đây đi.”


Hoàng Quốc Lương đưa ra quyết định cuối cùng.


Lưu Đức Dân gật đầu, sự tò mò trong lòng gần như không thể kìm nén được nữa. Bệnh nhân trĩ, cậu trai trẻ tự nhận ung thư giai đoạn cuối, rồi còn có cả phe vé…


Hôm nay ông đúng là được mở mang tầm mắt.


Cái quán vỉa hè nho nhỏ này rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện bất ngờ nữa đây?


Đợi mãi, đợi mãi.


Cuối cùng cũng sắp đến lượt họ.


Trương Trường Đống đột nhiên nhận ra một vấn đề.


Tại sao cả ba người lại phải cùng nhau xếp hàng nhỉ, rõ ràng chỉ cần một người xếp, hai người còn lại đứng đợi là được mà?


Anh ta lén liếc nhìn viện trưởng đang trò chuyện vui vẻ với Hoàng lão, nghĩ ngợi rồi quyết định chôn vùi câu hỏi ngớ ngẩn này vào trong lòng.


Cuối cùng cũng tới lượt.


Là một khách hàng trung thành, Trương Trường Đống không ngần ngại nhận nhiệm vụ gọi món. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì nhiều để gọi. Quầy của Lâm Huyền chỉ có duy nhất món cánh gà cay xé lưỡi tứa nước.


À, còn có củ cải muối nữa.


Sau khi hỏi ý kiến Hoàng lão và Lưu Đức Dân, Trương Trường Đống thành thục rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã.


“Ông chủ Lâm, mười lăm xiên cánh gà, mười phần củ cải muối.”



“Củ cải muối bây giờ không bán lẻ nữa ạ. Anh có thể gọi combo cánh gà, trong đó có kèm một phần củ cải muối,” Lâm Huyền giải thích.


“Hả? Hôm qua vẫn mua lẻ được mà?” Trương Trường Đống ngớ người. Anh ta nhớ rõ hôm qua mình đã mua riêng.


Một thực khách rành chuyện đứng bên cạnh liền chen vào: “Còn không phải tại có người thấy củ cải muối ngon, ăn một xiên cánh gà mà mua tới mấy phần củ cải, làm bao nhiêu người khác không được ăn đấy à.”


Thế thì đúng là phải giới hạn rồi.


Trương Trường Đống gật gù đồng tình. Củ cải muối ngon như vậy, kết hợp với cánh gà mới là hoàn hảo nhất. Mấy người ăn riêng củ cải muối đúng là phí của giời.


Thế là, Trương Trường Đống lập tức đổi ý, gọi mười lăm combo cánh gà.


Trong lúc Trương Trường Đống gọi món, Hoàng Quốc Lương và Lưu Đức Dân đang quan sát quầy cánh gà này.


Trong đa số trường hợp, hàng rong vỉa hè chính là từ đồng nghĩa với “mất vệ sinh”. Đặc biệt là mấy món đồ nướng, đồ chiên xiên que, lại càng là “ổ” của các vấn đề an toàn thực phẩm. Thế nhưng, cả hai lại phát hiện ra xe cánh gà nướng này sạch sẽ đến lạ thường. Ngay cả những góc kẹt khó lau chùi nhất cũng không hề có một vết dầu mỡ.


Trông cực kỳ sạch sẽ vệ sinh.


Điều này khiến hai vị bác sĩ Hoàng Quốc Lương và Lưu Đức Dân vô cùng hài lòng.


Thực tế, Lâm Huyền có thể giữ chiếc xe sạch bong kin kít như vậy cũng là nhờ chiếc xe nướng do hệ thống cung cấp. Toàn bộ xe dường như được phủ một lớp vật liệu đặc biệt nào đó. Chỉ cần dùng giẻ ướt lau qua một lượt, bất kể là dầu mỡ hay bụi bẩn, tất cả đều bị lau sạch một cách dễ dàng.


Nhờ vậy mà công việc dọn dẹp xe mỗi ngày của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Hơn nữa, trong quá trình nướng, Lâm Huyền cũng liên tục dùng giẻ lau sạch những vết dầu mỡ hay tro than b*n r*. Vì thế, trên xe của hắn, ngoài cánh gà ra thì thứ nhiều nhất chính là giẻ lau.


Vệ sinh sạch sẽ tuy đáng khen, nhưng cuối cùng vẫn phải xem hương vị thế nào.


Khi Lâm Huyền bắt đầu nướng những xiên cánh gà mới.


Than hồng kêu lách tách.


Mùi thơm của cánh gà nướng nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 15: Bịa mình ung thư giai đoạn cuối để chen hàng, ai ngờ gặp ngay bác sĩ “real”
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...