Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 144: Hình như gặp phải cao thủ rồi!

48@-

Hành lang tối tăm, phòng khám bừa bộn, trong mắt Miêu Viễn Sơn lại tạo nên một bố cục nghệ thuật kỳ lạ. Điểm trừ duy nhất chính là gã bác sĩ quái vật đang đội mũ trùm này.


“Hả?”


Nhân viên đóng vai bác sĩ quái vật thấy Miêu Viễn Sơn đưa tay ra, bất giác lùi lại một bước. Rồi anh chàng cảm thấy ông anh này hơi dị. 


Ủa chứ ai đi chơi nhà ma mà lại để ý cái mũ trùm của diễn viên có giả quá hay không cơ chứ! Với lại, có giả đến thế thật à?


Trong tai nghe vang lên tiếng nói. “Bảo cậu đi dọa người ta, cậu lại đứng đó buôn dưa lê với khách à? Chuyên nghiệp lên coi, dọa lại lần nữa đi!!”


“Bác sĩ quái vật” đành bất lực, nhìn chằm chằm Miêu Viễn Sơn, cố ý ép giọng dọa dẫm. “Không muốn đi thì vào đây bầu bạn với tôi…”


Lời còn chưa dứt, Miêu Viễn Sơn đã vui vẻ nhận lời, đi thẳng vào trong phòng khám. “Trong phòng cậu có màu vẽ hay thứ gì tương tự không?”


“…………” Nhân viên hết chịu nổi, đơ mất hai giây rồi rầu rĩ đáp: “Anh ơi, không phải…” 



Du khách gan dạ không phải là không có, nhưng vấn đề là, du khách gan có to bằng trời thì cùng lắm cũng chỉ không sợ thôi, chứ cái kiểu như Miêu Viễn Sơn thì đúng là lần đầu anh gặp.


Miêu Viễn Sơn đi vào phòng, và thật sự tìm thấy ở góc phòng có mấy hộp màu acrylic – một loại màu rất hợp để tô vẽ cho mũ trùm bằng silicon. Chắc là đồ dùng để bảo trì, sửa chữa hằng ngày.


“Cởi mũ trùm ra đi,” Miêu Viễn Sơn nói.


“…Thế này không hay lắm đâu!” Nhân viên lùi lại một bước, trông có phần bất lực. Nội quy nhân viên ghi rõ họ không được thật sự động tay động chân với khách, nhưng lại chẳng ghi phải làm sao khi tình huống đảo ngược.


Trong tai nghe, người điều phối dường như vừa mới nắm được tình hình. “Chịu thua luôn rồi, cậu nói với vị khách đó là làm hỏng đạo cụ phải bồi thường theo giá gốc… Cậu cứ hét giá cao lên một chút.”


Đây là một ý hay, mắt nhân viên sáng lên, người bình thường nghe phải bồi thường là bỏ cuộc ngay. Cái mũ trùm này hồi đó mua hình như hơn ba trăm tệ.


“Thưa anh, làm hỏng đạo cụ phải bồi thường theo giá gốc… Cái mũ trùm này giá ba nghìn tệ!” Dù gì cũng chỉ là dọa một chút để đối phương từ bỏ ý định, nhân viên bèn hét giá cao gấp mười lần.


“Mã thanh toán ở đâu? Tôi quét cho cậu ngay bây giờ.” Miêu Viễn Sơn chẳng thèm nhíu mày, so với chút tiền lẻ này, cơn nghiện sáng tạo của anh ta còn quý giá hơn nhiều.


“Hả?” Nhân viên hết cách thật rồi.



“Để ông anh đó nghịch cho xong rồi đi nhanh cho khuất mắt.”


Miêu Viễn Sơn được như ý nguyện, cầm được chiếc mũ trùm. 


Người đóng vai bác sĩ quái vật là một chàng trai khá trẻ, tướng mạo thậm chí có phần thanh tú. Cậu ta lấy điện thoại ra, nhắn tin vào nhóm chat công việc của nhà ma, than thở về tình hình hiện tại. Làm ngành dịch vụ thì kiểu gì cũng sẽ gặp phải vài khách hàng kỳ quặc, dù có là đóng giả ma trong nhà ma thì cũng không thay đổi được sự thật này.


Miêu Viễn Sơn trước tiên cẩn thận ngắm nghía đường nét vốn có của chiếc mũ trùm. Ngay sau đó, anh chấm một ít màu, đầu bút nhẹ nhàng điểm lên chiếc mũ, nét cọ vừa nhẹ nhàng lại vừa vững chãi.


Khi Miêu Viễn Sơn liên tục thêm những nét vẽ, chàng trai trẻ ban đầu còn mang tâm thế xem một kẻ lập dị, nhưng ánh mắt dần thay đổi, trong lòng nổi lên một trận sóng gió. Kỹ năng hội họa của ông anh này hình như hơi bị đỉnh.


Thế là, cậu ta lại lặng lẽ rút điện thoại ra, chụp chiếc mũ trùm chưa hoàn thành, gửi vào nhóm chat. “Vãi chưởng, hình như gặp phải cao thủ rồi!”


Khi Miêu Viễn Sơn cuối cùng cũng thu bút, đứng dậy lùi ra vài bước, chiếc mũ trùm ban đầu đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Những đường vân da thịt thối rữa như thật, vết bầm tím sẫm, vảy máu đỏ sậm, còn có những sợi vật thể lạ không rõ đang ngọ nguậy, độ khô ướt của màu sắc được xử lý một cách tinh xảo.


“Đù má, đỉnh vãi!” 


“Ông anh này không phải làm nghề hóa trang hiệu ứng đặc biệt đấy chứ?”



Miêu Viễn Sơn quay đầu lại, thấy chẳng biết từ lúc nào, trong phòng khám đã chen chúc thêm mấy “con quái vật” khác. 


Một người đàn ông đeo tai nghe lớn xông lên, nhìn Miêu Viễn Sơn bằng ánh mắt như thể đang nhìn thần tiên. 


“Cảm ơn anh đã chỉ đạo công việc cho nhà ma chúng tôi, thật sự đã phiền anh quá!”


Miêu Viễn Sơn gật đầu, ánh mắt từ từ lướt qua mấy chiếc mũ trùm khác, lông mày lại nhíu lại. “Mấy cái mũ trùm của các cậu, cũng hơi giả…”


Bên ngoài nhà ma. 


A Ngôn và Oánh Tử đợi trái đợi phải, vẫn không thấy Miêu Viễn Sơn ra. Ngoài ra, nhà ma cũng tạm dừng xếp hàng, nói là thiết bị đang bảo trì tạm thời, cần đợi một lúc. Điện thoại của sư huynh Miêu cũng không ai nghe máy.


“Sư huynh Miêu đi trước rồi à?” A Ngôn thắc mắc. 


“Chắc không đâu, chúng ta lại làm sư huynh Miêu giận… cũng không đến mức bỏ đi mà không nói tiếng nào chứ.” Oánh Tử lại gọi cho Miêu Viễn Sơn, vẫn không ai nghe. “Để tớ đi hỏi xem sao… À thôi không cần, kia không phải sư huynh Miêu sao?”


A Ngôn vừa định đi hỏi tình hình thì thấy Miêu Viễn Sơn đang thong thả đi từ phía lối ra của nhà ma. “Sư huynh Miêu!” 



“Hai người chơi xong rồi à? Cảm giác thế nào?” Miêu Viễn Sơn chào một tiếng. “Tàu lượn siêu tốc khá k*ch th*ch.” A Ngôn cười nói. 


“Tàu cướp biển cũng k*ch th*ch lắm… chỉ là hơi quá đà.” Sắc mặt Oánh Tử hơi thay đổi, nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, cô cảm thấy hơi đứng không vững. “Sư huynh Miêu, sao anh ở trong đó lâu thế, có chuyện gì xảy ra à?” Oánh Tử chuyển chủ đề.


“Ồ, anh ở trong đó sáng tác một chút!” Nhắc đến chuyện này, Miêu Viễn Sơn có phần phấn khích, lần sáng tác trong nhà ma này đối với anh cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Không ngờ khung cảnh u ám kinh dị thế này lại có thể khiến anh cảm nhận được nàng thơ cảm hứng. Quả nhiên, sáng tác nghệ thuật là phải trải nghiệm thật nhiều mới được.


“Sáng tác? Anh vẽ ở trong đó ạ?” Oánh Tử và A Ngôn nhìn nhau, đều tỏ ra vô cùng hứng thú, dù sao hai người cũng là họa sĩ. Chưa kể bản thân sư huynh Miêu vốn có tay nghề cao siêu, tuy thường tự nhận mình là họa sĩ bình thường, nhưng thực tế cả tài năng lẫn kỹ thuật đều không phải là thứ họ có thể so bì.


“Ở đâu ạ? Em có thể chiêm ngưỡng một chút không?” A Ngôn hỏi ngay. “Ồ, anh không mang ra, dù sao cũng dùng đồ của người ta.” Miêu Viễn Sơn thản nhiên đáp, đối với anh, thứ đã sáng tác xong thì là quá khứ rồi, không quan trọng. 


Nói đến đây, Miêu Viễn Sơn nghĩ một lát rồi nói: “Hai người cũng có thể vào trải nghiệm thử, biết đâu sẽ nảy ra cảm hứng mới, bùng nổ h*m m**n sáng tạo.” “Thứ anh vẽ, hai người vào trong chắc là sẽ thấy, đều ở trên người nhân viên bên trong cả.”


Cảm hứng, h*m m**n sáng tạo đối với họa sĩ quan trọng đến nhường nào thì không cần phải nói.


A Ngôn quyết định vào xem ngay lập tức. 


Oánh Tử do dự một lát, cuối cùng vẫn không chống lại được sự cám dỗ của hai chữ “cảm hứng”. Nếu có cảm hứng mới, biết đâu trước khi triển lãm khai mạc, cô còn có thể sáng tác thêm được một tác phẩm nữa. Những họa sĩ mới vào nghề như họ phải dựa vào triển lãm để tạo dựng tên tuổi.


Vừa hay, phía nhà ma cũng mở lại hàng chờ.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 144: Hình như gặp phải cao thủ rồi!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...