Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 132: Em biết anh cay rồi, nhưng mà anh từ từ thôi...
88@-
Tháp rơi tự do, hay còn được gọi là trò chơi thả rơi tự do.
Mà 120 mét thì cao đến mức nào? Chiều cao mỗi tầng của một tòa nhà dân cư thông thường là khoảng 3 mét, 120 mét tương đương với chiều cao của một tòa nhà 40 tầng.
Ngô Dật và Dư Dao đồng loạt biến sắc, mặt mày đắng ngắt, cảm giác như vừa nhai sống hai quả mướp đắng.
Lâm Huyền cũng chẳng khá hơn là bao, da đầu cũng tê rần, lẳng lặng nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Người duy nhất vui vẻ tại hiện trường chính là Ngô Mộng Mộng.
“Trò tháp rơi tự do vui lắm, không đáng sợ chút nào đâu, cái cảm giác rơi từ trên trời xuống đó, chẳng phải rất thú vị sao?!”
“Cả đời này của anh, thứ duy nhất liên quan đến việc rơi từ trên trời xuống chính là kít chim!”
Ngô Dật bực bội đáp.
“Thôi mà anh hai, Dao Dao, vì món cơm thố vị mới ngày mai của ông chủ Lâm, hai người phải dũng cảm lên chứ!” Ngô Mộng Mộng cổ vũ hai người.
“Cũng không phải là không ăn không được…”
Ngô Dật vô cùng phân vân, cảm giác như trong đầu có hai người tí hon đang nói chuyện.
Một người tí hon nói, lên đi, dũng cảm hai phút thôi là được ăn cơm thố vị mới rồi, thế nào cũng đáng.
Người tí hon còn lại nói, đúng rồi còn gì nữa!
Ngô Dật lập tức khuất phục, dù sao thì tàu lượn mười vòng cũng đã ngồi rồi, trải nghiệm thêm một lần tháp rơi tự do cũng không phải là không được.
Không một ai có thể từ chối sức cám dỗ từ món ngon vị mới của ông chủ Lâm.
“Ông chủ Lâm, tôi đăng lên nhóm được không, còn nhiều người đang chơi ở đây lắm.”
Ngô Dật hỏi một câu.
“Tin tốt” như vậy, tự nhiên là phải chia sẻ ngay với anh em trong nhóm rồi.
“Ừm, được thôi, trải nghiệm tháp rơi tự do 120 mét, có thể mở khóa món Cơm thố gà nấm đông cô.”
Lâm Huyền gật đầu.
Ngô Dật lập tức mở nhóm chat, lúc này trong nhóm đang vô cùng náo nhiệt.
Chủ đề tự nhiên là xoay quanh món Cơm thố lạp vị.
“Tôi nói cho mấy người nghe, ngồi tàu lượn một lần mà được ăn Cơm thố lạp vị của ông chủ Lâm thì thật sự không lỗ chút nào.”
“Ngon xỉu! Nếu ngày nào cũng được ăn, tôi nguyện ngày nào cũng ngồi tàu lượn mười vòng một lần.”
“Hu hu hu, phận không xin nghỉ được ghen tị chết mất!”
“Các bạn ơi, đừng do dự nữa, vé vào cổng ngày thường của Thế giới Vui chơi Cool Play rẻ lắm!”
“Thật ra tàu lượn mười vòng cũng không đáng sợ đến thế đâu, lên rồi thì thấy cũng bình thường.”
“Đúng đúng, thật ra không đáng sợ chút nào. Đáng sợ là lần đầu tiên thôi.”
Ngô Dật lướt nhanh qua lịch sử trò chuyện, cảm thấy đám người này đúng là lòng dạ đen tối.
Hôm qua anh có thấy mấy ai không sợ đâu, từng người một lúc lên tàu, vẻ mặt cứ như chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Lúc này trong nhóm, ngược lại từng người một lại tỏ ra như đặc công, lên núi xuống biển, không gì không sợ.
Để tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của các người!
Ngô Dật lúc này cảm thấy mình chính là hiện thân của chính nghĩa, nhanh như bay gõ chữ trong nhóm.
Câu này vừa được tung ra, cả nhóm lập tức bùng nổ.
“Trời đất, được thế! Mai có món mới! Tôi nhất định phải đến thử!”
“Anh bạn, tin tức của ông nhanh nhạy quá nhỉ? Ông chủ Lâm là gì của ông vậy?”
“Hôm nay dân chúng ta, vui quá là vui!”
Biết tin ngày mai có món mới, những người trong nhóm ngày mai có thể đến được tự nhiên là vô cùng vui mừng.
Thế nhưng Ngô Dật cười gian một tiếng, lại gõ thêm: “À đúng rồi, quên nói, món Cơm thố gà nấm đông cô cần phải hoàn thành trò chơi tháp rơi tự do 120 mét mới được đặt món nhé.”
Trong nhóm lập tức im lặng vài giây, sau đó mới có tin nhắn nhảy ra.
“Toang rồi, mừng vội quá!”
“Tại sao ăn một suất cơm gà nấm mà phải ngồi tháp rơi tự do, để con gà đi thay tôi được không?”
“???”
“Ông quên cái gì mà quên? Ông cố tình thì có! Tôi phải đập chết ông! @Ngô Kệ Đời!!!”
“Tôi không tin, ông chắc chắn đang lừa tôi!”
“Không lừa đâu, tôi đang chuẩn bị đến khu tháp rơi tự do 120 mét với ông chủ Lâm đây, ai không tin thì tự qua mà kiểm chứng nhé.”
Ngô Dật gửi xong câu này, tắt điện thoại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như trò tháp rơi tự do cũng không còn đáng sợ nữa.
Những nơi như công viên giải trí, quả nhiên vẫn là phải chơi cùng mọi người mới vui.
“Anh sống cho nó có đức đi! Cẩn thận lát nữa bị người trong nhóm hội đồng đấy.”
Ngô Mộng Mộng thật sự không nỡ nhìn.
“Đánh anh làm gì, có phải anh yêu cầu đâu, là ông chủ Lâm yêu cầu mà.”
Ngô Dật cảm thấy lời này của Ngô Mộng Mộng thật sự vô lý.
Nói về việc gây thù chuốc oán, đầu sỏ là ông chủ Lâm, mình chỉ là người truyền tin thôi.
“Anh không xem phim truyền hình à? Mấy tên thái giám cậy sủng mà kiêu, đến cuối cùng đều bị chém đầu cả.”
“Tuy mọi người đều biết hoàng đế mới là nguyên nhân sâu xa, nhưng người bị đem ra để dẹp yên dư luận đều là thái giám.”
Ngô Mộng Mộng nói.
Ngô Dật không dám tin nhìn Ngô Mộng Mộng, chỉ vào mình, “Anh là thái giám??”
Ngô Mộng Mộng vội nói: “Em biết anh cay rồi, nhưng mà anh từ từ thôi, em chỉ ví von thôi! Ví von biết không, em không có nói anh thật sự là thái giám!”
Ngô Dật tức chết đi được, xắn tay áo lên, nói: “Biết biết, hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là huynh trưởng như phụ! Anh đánh chết em!”
Lâm Huyền đứng bên cạnh xem mà bật cười, cặp anh em này đúng là một đôi tấu hài.
…………
…………
Tại khu vực xếp hàng của trò tháp rơi tự do 120 mét.
Một tòa tháp thép cao chót vót, xung quanh thân tháp là một vòng ghế ngồi.
Lúc này, ghế của trò chơi đang được vận hành lên đến điểm cao nhất, sau đó liền “ầm” một tiếng rơi xuống, bên trên truyền đến những tiếng la hét liên tục.
Trên đường đi tới đây, Ngô Dật vốn cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng khoảnh khắc đứng dưới chân tháp này, trong lòng vẫn thấy run.
“Ủa không phải chứ, lỡ như lúc rơi xuống cái của nợ này nó không dừng lại thì sao?”
Bên cạnh, có một nhân viên phụ trách duy trì trật tự hàng đợi, nghe Ngô Dật nói vậy liền khẽ mỉm cười.
“Thưa anh, anh cứ yên tâm, thiết bị trong công viên của chúng tôi đều là đồ mới, mỗi ngày trước khi đóng và mở cửa đều được kiểm tra và vận hành thử nhiều lần, chỉ cần có bất kỳ vấn đề nào dù là nhỏ nhất, chúng tôi cũng sẽ không cho hoạt động.”
“Hơn nữa, chúng tôi không chỉ có hệ thống phanh điện từ mới nhất, mà còn có các biện pháp như bộ đệm thủy lực để bảo vệ an toàn cho du khách.”
“Mỗi một lượt vận hành của trò chơi đều được giám sát nghiêm ngặt và truyền dữ liệu liên tục, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ được phát hiện.”
Nhân viên rất chuyên nghiệp, xem ra chắc hẳn đã thường xuyên giải đáp những thắc mắc hoặc lo lắng tương tự của du khách.
Ngô Dật liếc nhìn đối phương một cái, đột nhiên buột ra một câu.
“Lão tướng quân lên sân khấu…”
“Ý gì vậy ạ?” Nhân viên ngẩn ra.
“...cắm đầy flag trên người.”
Nhân viên: ???
“Anh hai, đừng làm mất mặt nữa được không?”
Ngô Mộng Mộng một tay kéo Ngô Dật lại, bực bội nói: “Anh có thể nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp hơn được không?”
“Thì tại anh đang run… không nhịn được.”
Ngô Dật cười gượng một tiếng, biết mình đã nói sai.
Nhờ thông báo của tro anhng nhóm, không ít người buổi trưa đã ăn cơm ở chỗ Lâm Huyền, buổi chiều ở lại chơi, bắt đầu đổ về phía này.
Có lẽ có người không quen Ngô Dật, nhưng không ai không quen Lâm Huyền.
Lâm Huyền xuất hiện ở đây xếp hàng, đã chứng minh Ngô Dật không hề nói bừa trong nhóm.
Thế là mọi người cũng bắt đầu xếp hàng theo sau họ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Tháp rơi tự do, hay còn được gọi là trò chơi thả rơi tự do.
Mà 120 mét thì cao đến mức nào? Chiều cao mỗi tầng của một tòa nhà dân cư thông thường là khoảng 3 mét, 120 mét tương đương với chiều cao của một tòa nhà 40 tầng.
Ngô Dật và Dư Dao đồng loạt biến sắc, mặt mày đắng ngắt, cảm giác như vừa nhai sống hai quả mướp đắng.
Lâm Huyền cũng chẳng khá hơn là bao, da đầu cũng tê rần, lẳng lặng nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Người duy nhất vui vẻ tại hiện trường chính là Ngô Mộng Mộng.
“Trò tháp rơi tự do vui lắm, không đáng sợ chút nào đâu, cái cảm giác rơi từ trên trời xuống đó, chẳng phải rất thú vị sao?!”
“Cả đời này của anh, thứ duy nhất liên quan đến việc rơi từ trên trời xuống chính là kít chim!”
Ngô Dật bực bội đáp.
“Thôi mà anh hai, Dao Dao, vì món cơm thố vị mới ngày mai của ông chủ Lâm, hai người phải dũng cảm lên chứ!” Ngô Mộng Mộng cổ vũ hai người.
“Cũng không phải là không ăn không được…”
Ngô Dật vô cùng phân vân, cảm giác như trong đầu có hai người tí hon đang nói chuyện.
Một người tí hon nói, lên đi, dũng cảm hai phút thôi là được ăn cơm thố vị mới rồi, thế nào cũng đáng.
Người tí hon còn lại nói, đúng rồi còn gì nữa!
Ngô Dật lập tức khuất phục, dù sao thì tàu lượn mười vòng cũng đã ngồi rồi, trải nghiệm thêm một lần tháp rơi tự do cũng không phải là không được.
Không một ai có thể từ chối sức cám dỗ từ món ngon vị mới của ông chủ Lâm.
“Ông chủ Lâm, tôi đăng lên nhóm được không, còn nhiều người đang chơi ở đây lắm.”
Ngô Dật hỏi một câu.
“Tin tốt” như vậy, tự nhiên là phải chia sẻ ngay với anh em trong nhóm rồi.
“Ừm, được thôi, trải nghiệm tháp rơi tự do 120 mét, có thể mở khóa món Cơm thố gà nấm đông cô.”
Lâm Huyền gật đầu.
Ngô Dật lập tức mở nhóm chat, lúc này trong nhóm đang vô cùng náo nhiệt.
Chủ đề tự nhiên là xoay quanh món Cơm thố lạp vị.
“Tôi nói cho mấy người nghe, ngồi tàu lượn một lần mà được ăn Cơm thố lạp vị của ông chủ Lâm thì thật sự không lỗ chút nào.”
“Ngon xỉu! Nếu ngày nào cũng được ăn, tôi nguyện ngày nào cũng ngồi tàu lượn mười vòng một lần.”
“Hu hu hu, phận không xin nghỉ được ghen tị chết mất!”
“Các bạn ơi, đừng do dự nữa, vé vào cổng ngày thường của Thế giới Vui chơi Cool Play rẻ lắm!”
“Thật ra tàu lượn mười vòng cũng không đáng sợ đến thế đâu, lên rồi thì thấy cũng bình thường.”
“Đúng đúng, thật ra không đáng sợ chút nào. Đáng sợ là lần đầu tiên thôi.”
Ngô Dật lướt nhanh qua lịch sử trò chuyện, cảm thấy đám người này đúng là lòng dạ đen tối.
Hôm qua anh có thấy mấy ai không sợ đâu, từng người một lúc lên tàu, vẻ mặt cứ như chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Lúc này trong nhóm, ngược lại từng người một lại tỏ ra như đặc công, lên núi xuống biển, không gì không sợ.
Để tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của các người!
Ngô Dật lúc này cảm thấy mình chính là hiện thân của chính nghĩa, nhanh như bay gõ chữ trong nhóm.
Câu này vừa được tung ra, cả nhóm lập tức bùng nổ.
“Trời đất, được thế! Mai có món mới! Tôi nhất định phải đến thử!”
“Anh bạn, tin tức của ông nhanh nhạy quá nhỉ? Ông chủ Lâm là gì của ông vậy?”
“Hôm nay dân chúng ta, vui quá là vui!”
Biết tin ngày mai có món mới, những người trong nhóm ngày mai có thể đến được tự nhiên là vô cùng vui mừng.
Thế nhưng Ngô Dật cười gian một tiếng, lại gõ thêm: “À đúng rồi, quên nói, món Cơm thố gà nấm đông cô cần phải hoàn thành trò chơi tháp rơi tự do 120 mét mới được đặt món nhé.”
Trong nhóm lập tức im lặng vài giây, sau đó mới có tin nhắn nhảy ra.
“Toang rồi, mừng vội quá!”
“Tại sao ăn một suất cơm gà nấm mà phải ngồi tháp rơi tự do, để con gà đi thay tôi được không?”
“???”
“Ông quên cái gì mà quên? Ông cố tình thì có! Tôi phải đập chết ông! @Ngô Kệ Đời!!!”
“Tôi không tin, ông chắc chắn đang lừa tôi!”
“Không lừa đâu, tôi đang chuẩn bị đến khu tháp rơi tự do 120 mét với ông chủ Lâm đây, ai không tin thì tự qua mà kiểm chứng nhé.”
Ngô Dật gửi xong câu này, tắt điện thoại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như trò tháp rơi tự do cũng không còn đáng sợ nữa.
Những nơi như công viên giải trí, quả nhiên vẫn là phải chơi cùng mọi người mới vui.
“Anh sống cho nó có đức đi! Cẩn thận lát nữa bị người trong nhóm hội đồng đấy.”
Ngô Mộng Mộng thật sự không nỡ nhìn.
“Đánh anh làm gì, có phải anh yêu cầu đâu, là ông chủ Lâm yêu cầu mà.”
Ngô Dật cảm thấy lời này của Ngô Mộng Mộng thật sự vô lý.
Nói về việc gây thù chuốc oán, đầu sỏ là ông chủ Lâm, mình chỉ là người truyền tin thôi.
“Anh không xem phim truyền hình à? Mấy tên thái giám cậy sủng mà kiêu, đến cuối cùng đều bị chém đầu cả.”
“Tuy mọi người đều biết hoàng đế mới là nguyên nhân sâu xa, nhưng người bị đem ra để dẹp yên dư luận đều là thái giám.”
Ngô Mộng Mộng nói.
Ngô Dật không dám tin nhìn Ngô Mộng Mộng, chỉ vào mình, “Anh là thái giám??”
Ngô Mộng Mộng vội nói: “Em biết anh cay rồi, nhưng mà anh từ từ thôi, em chỉ ví von thôi! Ví von biết không, em không có nói anh thật sự là thái giám!”
Ngô Dật tức chết đi được, xắn tay áo lên, nói: “Biết biết, hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là huynh trưởng như phụ! Anh đánh chết em!”
Lâm Huyền đứng bên cạnh xem mà bật cười, cặp anh em này đúng là một đôi tấu hài.
…………
…………
Tại khu vực xếp hàng của trò tháp rơi tự do 120 mét.
Một tòa tháp thép cao chót vót, xung quanh thân tháp là một vòng ghế ngồi.
Lúc này, ghế của trò chơi đang được vận hành lên đến điểm cao nhất, sau đó liền “ầm” một tiếng rơi xuống, bên trên truyền đến những tiếng la hét liên tục.
Trên đường đi tới đây, Ngô Dật vốn cảm thấy mình đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng khoảnh khắc đứng dưới chân tháp này, trong lòng vẫn thấy run.
“Ủa không phải chứ, lỡ như lúc rơi xuống cái của nợ này nó không dừng lại thì sao?”
Bên cạnh, có một nhân viên phụ trách duy trì trật tự hàng đợi, nghe Ngô Dật nói vậy liền khẽ mỉm cười.
“Thưa anh, anh cứ yên tâm, thiết bị trong công viên của chúng tôi đều là đồ mới, mỗi ngày trước khi đóng và mở cửa đều được kiểm tra và vận hành thử nhiều lần, chỉ cần có bất kỳ vấn đề nào dù là nhỏ nhất, chúng tôi cũng sẽ không cho hoạt động.”
“Hơn nữa, chúng tôi không chỉ có hệ thống phanh điện từ mới nhất, mà còn có các biện pháp như bộ đệm thủy lực để bảo vệ an toàn cho du khách.”
“Mỗi một lượt vận hành của trò chơi đều được giám sát nghiêm ngặt và truyền dữ liệu liên tục, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ được phát hiện.”
Nhân viên rất chuyên nghiệp, xem ra chắc hẳn đã thường xuyên giải đáp những thắc mắc hoặc lo lắng tương tự của du khách.
Ngô Dật liếc nhìn đối phương một cái, đột nhiên buột ra một câu.
“Lão tướng quân lên sân khấu…”
“Ý gì vậy ạ?” Nhân viên ngẩn ra.
“...cắm đầy flag trên người.”
Nhân viên: ???
“Anh hai, đừng làm mất mặt nữa được không?”
Ngô Mộng Mộng một tay kéo Ngô Dật lại, bực bội nói: “Anh có thể nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp hơn được không?”
“Thì tại anh đang run… không nhịn được.”
Ngô Dật cười gượng một tiếng, biết mình đã nói sai.
Nhờ thông báo của tro anhng nhóm, không ít người buổi trưa đã ăn cơm ở chỗ Lâm Huyền, buổi chiều ở lại chơi, bắt đầu đổ về phía này.
Có lẽ có người không quen Ngô Dật, nhưng không ai không quen Lâm Huyền.
Lâm Huyền xuất hiện ở đây xếp hàng, đã chứng minh Ngô Dật không hề nói bừa trong nhóm.
Thế là mọi người cũng bắt đầu xếp hàng theo sau họ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 132: Em biết anh cay rồi, nhưng mà anh từ từ thôi...
10.0/10 từ 24 lượt.