Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 127: Đi tàu lượn thì cứ đi tàu lượn đi, đọc tên món ăn làm cái gì!

94@-

Trong [Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm], việc lấy chuyện không được ăn cơm do ông chủ Lâm nấu ra để thề thốt có thể xem là lời thề độc nhất rồi.


Chàng thực khách trẻ tuổi ngay lập tức tin lời của Ngô Dật.


Chủ yếu là vì ông chủ Lâm đã có “tiền án” chạy marathon bán chuyên, nên bây giờ có thêm trò tàu lượn mười vòng nữa thì cũng không phải là không thể hiểu được.


Chỉ là nghĩ đến việc mình vừa mới mừng rỡ vì trốn được lời mời của đám bạn, quay đầu lại đâm sầm vào ông chủ Lâm.


Chàng thực khách trẻ tuổi cảm thấy quả này đúng là trời hành, giỡn mặt nhau à!


“Ông chủ Lâm đâu rồi, tôi hứa không đánh chết ổng đâu!”


Chàng thực khách xả giận một câu, rồi cũng đành chấp nhận số phận.


Thực ra nghĩ kỹ lại, tàu lượn mười vòng cả quá trình cũng chỉ mất có một phút rưỡi, chỉ cần nhắm mắt suốt chặng đường, cắn răng một cái là qua.


Khoảng thời gian này so với một nồi cơm thố lạp vị do chính tay ông chủ Lâm làm ra, cảm thấy vẫn rất đáng.


Lúc này, chàng thực khách đã hiểu tại sao Ngô Dật không cho nói chuyện này trong nhóm.


“Anh giai, anh cũng gian thật đấy,” chàng thực khách cảm thán một tiếng.


Ngô Dật thoáng chút ngượng ngùng. Em gái ruột nói mình thì không sao, dù sao hai anh em cũng hay cà khịa nhau, có thể không để bụng.


Nhưng bây giờ người ngoài cũng cảm thấy chuyện này của anh có vẻ không được quang minh chính đại cho lắm…


Hay là cứ nói thẳng trong nhóm luôn nhỉ?


Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe chàng thực khách lại nói: “Nhưng mà cái sự gian của anh em lại thích mới chết, ý kiến này của anh đúng là tuyệt cú mèo!”


Ngô Dật: …………


Sau khi xác định chàng thực khách không phải đang nói móc.



Hai người nhìn nhau, cười hề hề, trông như hai tên gian thần đang bắt tay làm chuyện xấu.


Bên cạnh lại có một bà mẹ bỉm sữa dắt con đi ngang qua, nghe thấy tiếng cười, không nhịn được liếc nhìn một cái rồi vội vàng bế con chạy đi.


“Mẹ ơi, có chú b**n th**, đáng sợ quá!”


Ngô Dật: ?


Sao cái kịch bản này nghe quen quen vậy nhỉ?


“Ủa, con nhỏ này nói ai là chú b**n th** hả, tôi trông già lắm hay gì?”


Chàng thực khách tỏ vẻ không vui.


Một lúc sau, bắt đầu có các thực khách lục tục tìm đến chỗ Ngô Dật ở cổng.


Mỗi một người đến, sau khi biết được điều kiện “tàu lượn mười vòng mở khóa cơm thố lạp vị”, phản ứng đều khác nhau.


Có người giống Ngô Dật và chàng thực khách trẻ tuổi, hơi khớp khi đối mặt với tàu lượn mười vòng.


Cũng có người lại tỏ ra thích thú, không hề sợ hãi.


Nhưng trước yêu cầu tạm thời không đăng điều kiện này lên nhóm của Ngô Dật, ai nấy đều nở nụ cười gian xảo, ngầm hiểu ý nhau.


Xe buýt lớn dừng ở bãi đỗ xe của công viên giải trí Cool Play, Hồ Lâm xuống xe đầu tiên, theo sau là khoảng hai mươi thành viên trong nhóm, nhanh chóng đi mua vé vào cổng.


Họ xem như là nhóm người cuối cùng đến kịp giờ.


Hồ Lâm dựa theo lịch sử trò chuyện trong nhóm, tìm được đám người của Ngô Dật.


Hai bên gặp nhau.


Hồ Lâm nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Đầu bếp Lâm đâu rồi? Không có ở đây à?”


“Muốn gặp ông chủ Lâm thì dễ thôi, trước tiên cứ làm một chuyến tàu lượn mười vòng đã.”



“Hả?”


Hồ Lâm ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nổi.


Mặc dù đã biết qua những chiến tích trước đây của đầu bếp Lâm trong nhóm, nhưng sau khi tai nghe mắt thấy, anh ta vẫn cảm thấy một sự chấn động nhất định.


Khác với những thực khách khác đến hóng chuyện cho vui.


Là một tổng giám đốc trong ngành ẩm thực, Hồ Lâm không thể tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra ngoài đời thực, nó hoàn toàn lật đổ những gì anh biết sau bao nhiêu năm làm nghề.


Anh ta có thể chắc chắn, trên toàn thế giới không có bất kỳ một nhà hàng hay đầu bếp nào dám yêu cầu khách hàng chơi một chuyến tàu lượn mới cung cấp món ăn tương ứng.


Nhà hàng càng cao cấp, lại càng xem trọng việc phục vụ khách hàng, tốt nhất là phải chu đáo đến từng chi tiết.


Ở một mức độ nào đó, loại phục vụ này đối với các nhà hàng sang trọng còn quan trọng hơn cả hương vị của món ăn.


Thế mà đầu bếp Lâm lại làm được.


Hồ Lâm quan sát vẻ mặt của những thực khách quen này, không một ai tỏ ra tức giận hay bất mãn với quyết định này của đầu bếp Lâm.


Thật sự… không thể tin nổi.


Khu vực xếp hàng chờ tàu lượn mười vòng.


Lúc Ngô Dật dẫn một đám người bắt đầu xếp hàng.


Ngô Mộng Mộng dìu Dư Dao bước xuống từ khu vực chờ.


Cô quen Dư Dao lâu như vậy, lần đầu tiên mới biết Dư Dao có thể hét ra được giọng cá heo.


Dư Dao hít mấy hơi thật sâu, khó khăn lắm mới đứng thẳng người dậy.


“Tớ nói cho cậu biết, nếu cơm thố lạp vị của ông chủ Lâm mà không ngon, tớ tức chết thật đấy!” Dư Dao bực bội nói.


Hai người đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy Ngô Dật đang xếp hàng.



Lại đợi thêm bốn, năm mươi phút.


Cuối cùng cũng đến lượt đám người Ngô Dật.


“Vì ông chủ Lâm! Xung phong!”


Ngô Dật cắn răng, dậm chân một cái, xông lên tàu ngồi xuống, nhắm mắt lại giả chết.


Kết quả là những người phía sau cũng học theo.


“Vì ông chủ Lâm!”


“Vì cơm thố lạp vị!”


“Vì cơm rang hải sản!”


“Vì cơm rang bò Wagyu!”


“Vì bánh bao súp!”


“Vì bánh bao kim sa!”


Một đám người hét tên những món ăn mà Lâm Huyền từng làm, lũ lượt xông lên tàu.


Nhân viên phụ trách sắp xếp người lên xe đứng bên cạnh nghe mà đói meo.


Đám người này bị khùng à!


Đi tàu lượn thì cứ đi tàu lượn đi, đọc tên món ăn làm cái gì!


……………


……………


Ngày hôm sau, tám giờ sáng, Lâm Huyền từ lối đi dành cho nhân viên để vào công viên.



Hắn đi một mạch đến vị trí của cửa hàng nhỏ.


Nguyên liệu đã được giao đến từ chiều hôm qua, Lâm Huyền đã sắp xếp gọn gàng, xếp ngay ngắn trong tủ.


Sau khi nhẩm lại một lần nữa, Lâm Huyền mở tủ, bắt đầu chuẩn bị rau củ cho buổi bán hàng hôm nay.


Đối với một nồi cơm thố ngon đến mức khiến người ta không thể ngừng đũa, gạo là thứ quan trọng nhất.


Lâm Huyền chọn loại gạo Dầu Dính Mã Bá, loại gạo này hạt thon dài, trong veo trắng muốt, lượng dầu cao, ăn vào vừa thơm vừa mềm dẻo, sau khi ăn xong hương thơm vẫn còn vương vấn nơi kẽ răng đầu lưỡi, thích hợp nhất để làm cơm thố.


Gạo cần phải được ngâm bằng nước tinh khiết trước hơn một tiếng, như vậy không chỉ rút ngắn thời gian nấu chín mà còn giúp hạt gạo ngậm đủ nước, tơi xốp, hương gạo cũng đậm đà hơn.


Nấm hương khô cũng được ngâm cho nở ra.


Từng cây cải được rửa đi rửa lại nhiều lần dưới nước cho thật sạch, trông tươi non mơn mởn.


Lâm Huyền lấy lạp xưởng kiểu Quảng Đông ra, rửa sạch, thái chéo thành từng lát dày mỏng đều nhau, thái được cả một thau lớn.


Sau đó hắn lại lấy thịt ba rọi xông khói ra, cũng rửa sạch một cách tỉ mỉ.


Thịt ba rọi mỡ nạc xen kẽ, thớ thịt săn chắc, dai mà đàn hồi… là một miếng thịt xông khói hảo hạng.


Cũng được thái thành những lát mỏng dày đều nhau, đầy cả một thau, đặt sang bên cạnh để dùng sau.


Một khi đã bị các thực khách quen bắt được từ hôm qua, trưa nay chắc chắn sẽ là một buổi bận rộn, vì vậy Lâm Huyền chuẩn bị nguyên liệu nhiều nhất có thể.


Tiếp theo là chuẩn bị nước sốt linh hồn của món cơm thố.


Bắt chảo lên bếp đun dầu, hắn cho một miếng mỡ từ thịt xông khói vào chảo để áp cho mỡ chảy ra, sau đó cho hành lá, hành tây, ngò rí vào phi cho vàng ruộm dậy mùi thơm.


Tiếp đó lại cho các nguyên liệu mang hương vị hải sản như tôm khô, sò điệp khô, cá bơn khô vào, cuối cùng đổ nước ngâm nấm hương, cho đường phèn, đun lửa lớn cho sôi rồi ninh một lúc.


Cuối cùng, nêm nếm lại bằng nhiều loại xì dầu đặc trưng của Quảng Đông, để nguội rồi lọc lấy nước, thế là có được phần nước sốt cơm thố thơm ngon vô cùng.


Sáng nay Lâm Huyền chưa ăn gì, lúc này mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.


Dĩ nhiên, nồi cơm thố lạp vị đầu tiên này là dành cho hắn.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 127: Đi tàu lượn thì cứ đi tàu lượn đi, đọc tên món ăn làm cái gì!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...