Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 123: Lạ nhỉ, sao hôm nay toàn là các cặp đôi thế

88@-

"Hay là... quay thêm lần nữa đi..."


Lâm Huyền trong lòng thấy hơi hãi, vì trên đường đến đây hắn đã xem qua phần giới thiệu về trò tàu lượn siêu tốc mười vòng của Công viên Giải trí Cool Play.


Cái gọi là tàu lượn siêu tốc mười vòng, đúng như tên gọi, có nghĩa là du khách sẽ phải trải qua mười lần lộn nhào liên tục không ngừng nghỉ, mức độ k*ch th*ch cực cao.


Nghĩ thôi cũng biết, lúc tàu lượn lộn nhào, du khách chắc chắn sẽ ở trong trạng thái tốc độ cao và mất trọng lực.


Trong tình huống đó, lại còn phải trải qua liên tiếp mười lần lộn nhào cấp tốc.


Thế này thì khác méo gì cái máy giặt?


Lâm Huyền cố gắng dùng việc tấu hài để giảm bớt căng thẳng, nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì mấy.


Hết cách, hắn chỉ đành chấp nhận số phận mà đi đến cổng vào xếp hàng.


Hàng tuy rất dài, nhưng tốc độ làm thủ tục vào cổng cũng không chậm, rất nhanh đã đến lượt Lâm Huyền.


Hệ thống còn "chu đáo" làm cho hắn một vé thông hành theo quý, nên chỉ cần tải App độc quyền của công viên giải trí, sau đó xác minh là có thể vào cổng.


Trên app có bản đồ chi tiết của công viên, còn có thể định vị, sau khi hoàn thành một trò chơi còn nhận được huy hiệu đóng dấu độc quyền.


Men theo định vị, Lâm Huyền rất nhanh đã tìm được vị trí của trò tàu lượn siêu tốc mười vòng.


Đó là một con rồng khổng lồ được tạo thành từ thép, đoàn tàu gầm rú trên đường ray, lộn nhào liên tục.


Tiếng la hét không ngừng vang vọng từ trên trời.


Rất nhanh, Lâm Huyền thấy một nhóm người từ đoàn tàu vừa dừng hẳn bước xuống, ai nấy đều đi đứng loạng choạng.


Một thanh niên trẻ tuổi còn thẳng thắn hơn, há miệng phát ra một tiếng: "Oẹe~"



Nhân viên bên cạnh đã quen với cảnh này, nhanh tay lẹ mắt đá một cái thùng rác đến, không để một giọt nào nôn ra đất.


Bỏ tiền ra để mua tội vào người hay gì... sao không đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn có phải hơn không?


Ngồi thú nhún cũng được mà...


Trong đầu Lâm Huyền vang lên giai điệu ma quái, "Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm..."


Gạt phăng những suy nghĩ linh tinh, hắn đi đến cuối hàng.


Hàng dài dằng dặc, ước chừng phải có mấy trăm người đang xếp hàng... thế này phải đợi đến bao giờ?


Lâm Huyền thấy hơi đau đầu, phải biết rằng chờ đợi thực ra mới là thứ dày vò nhất.


Nhất là khi phải nghe từng đợt la hét của du khách, nhìn đoàn tàu lộn nhào đủ kiểu trên đường ray...


Đúng là một cực hình.


Nghĩ đến đây, Lâm Huyền sờ sờ mặt dây chuyền Phật ngọc... hy vọng cái của nợ này thật sự có thể mang lại chút may mắn.


…………


…………


Thấy sắp đến lượt mình ở vòng tiếp theo, nhân viên đã bắt đầu sắp xếp.


Ngô Mộng Mộng gọi điện cho cô bạn thân Dư Dao.


"Cậu xong chưa đấy! Sắp đến lượt hai đứa mình rồi, cậu rớt hố xí rồi à?"


"Cậu đừng có giục, ai mà chẳng có lúc cấp bách chứ, tớ cũng có muốn đâu." Giọng Dư Dao ở đầu dây bên kia có chút chột dạ: "Cậu cũng biết mà, cứ căng thẳng là tớ lại tào tháo đuổi..."


"Chỉ là cái tàu lượn quèn thôi, có gì mà phải căng thẳng!"



"Với lại, cậu cũng không muốn tớ ở trên đó..."


Giọng nói ở đầu dây bên kia im bặt một cách đầy ẩn ý.


Ngô Mộng Mộng lại không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh Dư Dao xả lũ cả ngàn dặm trên đường ray, lập tức rùng mình một cái.


Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, e là con bạn mình chắc phải tìm hành tinh khác để sinh sống mất.


Hết cách, Ngô Mộng Mộng cúp điện thoại, vừa lúc thấy nhân viên của trò tàu lượn đi tới.


Sau khi biết Ngô Mộng Mộng chỉ có một mình, nhân viên nói: "Chỗ của chị vừa hay còn lại hai ghế cuối cùng, nếu đi một mình, sẽ phải sắp xếp một du khách khác ngồi cạnh chị ạ."


"Thôi được..."


Ngô Mộng Mộng chỉ đành đồng ý, dù sao người xếp hàng đông như vậy, không thể nào để trống một chỗ được.


Phía sau cô là một cặp đôi trẻ, không muốn ngồi tách nhau ra.


Nhân viên liền nhanh chóng đi về phía cuối hàng hỏi xem có hành khách nào đi một mình không.


Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhân viên ấy vậy mà hỏi một mạch đến tận cuối hàng, mới tìm được một du khách cũng đi một mình.


"Lạ nhỉ, sao hôm nay toàn là các cặp đôi thế không biết!"


Nhân viên cảm thấy thật khó hiểu.


Người kinh ngạc không kém chính là Lâm Huyền, không ngờ cái mặt dây chuyền Phật ngọc này lại thật sự có tác dụng.


Xem ra, ba vị thực khách trong quán của Châu Vân hôm qua cũng là như vậy.


Hắn theo chân nhân viên đi thẳng lên phía trước.


Ngô Mộng Mộng liếc nhìn Lâm Huyền, cảm thấy có chút quen mắt, nhìn lại lần nữa, lập tức trố mắt ngạc nhiên.



"Ông chủ Lâm?!"


Lâm Huyền nghi hoặc quay đầu, sau khi thấy là Ngô Mộng Mộng thì lập tức có ấn tượng.


Đây chẳng phải là một trong hai cô gái bán trà chanh giã tay bên cạnh lúc hắn dọn hàng ở sự kiện xem mắt sao?


"Chào cô."


Lâm Huyền cũng chào lại một tiếng.


"Ông chủ Lâm, không ngờ lại gặp anh ở đây!"


"Anh trai tôi là fan cứng của anh đấy."


Ngô Mộng Mộng mừng hết lớn, không ngờ tình cờ lại có thể gặp được ông chủ Lâm ở đây.


Trước đây ở sự kiện xem mắt, món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi mà cô mang về nhà, có thể nói là đã chinh phục cả gia đình cô.


Đặc biệt là ông anh Ngô Dật, hai mươi tám năm FA, ở nhà sắp xếp xem mắt thế nào cũng không đi, kết quả sau khi ăn món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi, ấy vậy mà lại chủ động đăng ký tham gia sự kiện xem mắt.


Làm cho ba mẹ Ngô mừng rớt nước mắt.


Tuy ai cũng biết mục đích của Ngô Dật chỉ là để đi ăn, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt.


Nhưng sự thật chứng minh, ba mẹ Ngô đã mừng quá sớm, Ngô Dật ngày nào cũng đến sự kiện xem mắt điểm danh, con gái thì chẳng quen được một ai, ngược lại còn béo lên một ký rưỡi.


Lại còn kết giao với một đám ông đực mê ăn uống, ngày nào cũng ôm khư khư cái điện thoại, cười hi hi ha ha trong nhóm chat.


Điều này khiến ba mẹ Ngô vô cùng sầu não.


"Anh, em gặp ông chủ Lâm rồi! Ngay tại Công viên Giải trí Cool Play!"


Ngô Mộng Mộng quyết đoán lôi điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho ông anh của mình.



Ngô Dật vốn đang nằm ườn trên sofa làm một con cá mặn, thấy tin nhắn của cô em gái ruột gửi đến, lập tức bật dậy như lò xo, nhảy khỏi sofa.


"Con làm gì thế?"


"Lớn tướng rồi, chững chạc một chút, đừng có như con nít nữa!"


Ba mẹ Ngô giật nảy mình, đồng loạt lên tiếng quở trách.


"Con có việc, ra ngoài trước đây! He he he!"


"Cục cưng ơi, anh tới đâyyy~"


Ngô Dật chẳng thèm để tâm, cười toe toét đến tận mang tai.


Bình thường trong nhóm toàn phải gọi người khác là đại ca, xin vị trí của ông chủ Lâm, không ngờ phong thủy luân chuyển, chưa đến thứ Hai tuần sau, mình lại có được thông tin của ông chủ Lâm trước.


Anh có linh cảm, ông chủ Lâm xuất hiện ở Công viên Giải trí Cool Play, chắc chắn có liên quan đến địa điểm kinh doanh tuần sau!


Nhận được tin nhắn chưa đầy hai phút, Ngô Dật đã ra khỏi nhà.


"Ông Ngô, ông nói xem con trai mình có khi nào là có chuyện gì rồi không!" Mẹ Ngô mắt lóe lên tinh quang.


"Tôi thấy có khả năng đấy, bà không thấy thằng nhóc con kia trên mặt cười toe toét đến tận mang tai à, chắc chắn là đi gặp cô nào rồi." Ba Ngô gật đầu.


"Vậy đợi tối nay nó về, tôi hỏi nó xem."


"Đừng hỏi, cẩn thận hỏi nhiều nó lại bực, lại công cốc bây giờ."


Bên Công viên Giải trí Cool Play, Ngô Mộng Mộng nhận được một bao lì xì lớn hẳn 500 tệ từ ông anh, dặn dò cô nhất định phải trông chừng ông chủ Lâm, và moi cho bằng được thông tin.


Nhờ Ngô Dật bình thường hay nhắc đến, Ngô Mộng Mộng tuy không tham gia nhóm chat, nhưng cũng coi như là biết rõ tình hình của ông chủ Lâm.


"Ông chủ Lâm, anh trai tôi nhờ tôi hỏi, có phải tuần sau anh sẽ kinh doanh ở Công viên Giải trí Cool Play không."


Ngô Mộng Mộng hỏi thẳng.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 123: Lạ nhỉ, sao hôm nay toàn là các cặp đôi thế
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...