Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 114: Anh ơi, anh đừng ăn nữa, em sợ!

89@-

“Mọi người chờ một lát nhé, bây giờ sẽ có thêm món cơm rang bò Wagyu, tôi đi chọn một miếng bò đã.”


Lâm Huyền bước ra khỏi quầy, nói với các thực khách đang xếp hàng một tiếng, sau đó liền đi chọn thịt.


Các thực khách đang xếp hàng vốn còn đang thắc mắc sao ông chủ Lâm lại đột nhiên đi ra ngoài.


Nghe thấy câu này, ai nấy đều mừng rỡ như vớ được vàng.


“Tuyệt vời, hôm nay lại được nếm thử đến bốn loại cơm rang của ông chủ Lâm!”


“Mẹ ơi, con hạnh phúc quá!”


“Ông chủ Lâm, tôi đi cùng anh.”


“Tôi đi với!”


Một vài thực khách nghe Lâm Huyền nói cuối cùng là đi chọn thịt, liền quyết định đi theo xem thử, dù sao chờ đợi cũng chẳng có việc gì làm.


Thế là, Lâm Huyền chân trước vừa bước đến quầy trưng bày thịt bò, chân sau đã có cả chục, hai chục thực khách lục tục kéo theo.


Ngay cả quản lý Trương cũng đi theo hóng chuyện.


Cả một đám người chen chúc trước quầy trưng bày.


Anh đầu bếp mập đứng sau quầy thịt bò, vừa thấy có bao nhiêu là khách kéo tới, bên cạnh còn có  cả quản lýTrương đi cùng, tấm lưng vốn hơi khòm xuống liền “xoạt” một tiếng thẳng tắp, đứng nghiêm chỉnh.


Anh ta chuẩn bị dốc ra một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để tiếp đãi nhóm khách này.


Có thể khiến quản lý Trương đích thân đi cùng thế này, chắc chắn là những thực khách quan trọng, có lẽ là công ty lớn nào đó đang tổ chức team building, nếu dám để xảy ra sai sót, e là tan làm sẽ bị sếp “sờ gáy”.


Anh đầu bếp mập nở một nụ cười đúng mực và thân thiện, chờ đợi khách hàng lựa chọn.



Ánh mắt Lâm Huyền lướt qua quầy trưng bày, bên trong có đủ các bộ phận của bò Wagyu như thăn ngoại, thăn nội, phi lê, sườn non,… về cơ bản đều có những đường vân mỡ trắng phong phú.


Hắn nhớ lại một chút kiến thức về cách chọn bò Wagyu, rồi chỉ vào một tảng phi lê bò lớn, nói: “Lấy miếng này đi.”


Một vị khách lập tức tò mò hỏi: “Miếng này có gì đặc biệt à?”


Anh đầu bếp mập khẽ mỉm cười, để lộ vẻ tự tin và kiêu hãnh của người trong nghề.


“Đây là phi lê M9 hảo hạng, là phần thịt mềm nhất trên lưng bò, thớ thịt mềm mại, mịn màng, vân mỡ đan xen như đá cẩm thạch. Vì bộ phận này rất ít vận động nên thịt không bị dai.”


“Chỉ cần áp chảo hoặc nướng sơ, ăn kèm với tiêu đen và muối là đã ngon lắm rồi.”


“Nếu quý vị muốn thử, tôi sẽ chế biến ngay bây giờ.”


Lâm Huyền gật đầu, nhận thức của hắn về thịt phi lê cũng tương tự như vậy, đặc biệt là phi lê cấp M9, chỉ cần đảm bảo nhiệt độ, gần như có thể đạt đến độ tan ngay trong miệng, và đây cũng là phần thịt đắt nhất trên mình con bò.


Anh đầu bếp mập nói rồi, đang định mở tủ trưng bày ra lấy thịt, thì trơ mắt nhìn Lâm Huyền nhanh hơn một bước mở tủ ra, trực tiếp bưng cả tảng phi lê lẫn đĩa lên.


Anh đầu bếp mập: ?


Ủa khoan, anh bạn…


Anh đầu bếp mập kinh ngạc, hỏi: “Anh làm gì vậy?”


“Tôi lấy để làm cơm rang.” Lâm Huyền lịch sự đáp lại một câu.


Làm cơm rang? Anh lấy phi lê bò Wagyu M9 để làm cơm rang á?!


Sao anh không đi mạ vàng cái bồn cầu nhà anh luôn đi!


Anh đầu bếp mập tức đến bật cười, nói: “Tôi nói cho anh biết đừng có làm bậy à… Chị Trương, chị Trương!”


Nói rồi, anh đầu bếp mập cố gắng tìm quản lý Trương cứu viện, bao nhiêu khách đang nhìn thế này, không thể làm loạn ở đây được.



Quản lý Trương bình thản gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đầu bếp mập đừng làm ầm lên.


Sau đó nghĩ ngợi một lát, cô lại nói: “Nếu trong kho còn thì mang ra quầy cơm rang luôn, kẻo không đủ dùng.”


Lấy miếng phi lê tôi định dùng đã đành, hóa ra tôi còn phải làm chân chạy việc cho anh ta nữa à?


Anh đầu bếp mập trừng mắt, cảm thấy đầu óc quản lý Trương có vấn đề.


Quản lý Trương mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười, nói: “Ông chủ cho phép rồi.”


Anh đầu bếp mập vẫn có chút không phục, nói: “Anh ta lấy hết rồi, mấy vị khách này muốn ăn thì làm sao?”


Nói rồi anh ta chỉ vào các thực khách đang đứng trước quầy.


Một vị khách bị chỉ trúng bật cười, nói: “Đừng chỉ tôi, tôi đến đây là để ăn cơm rang.”


Anh đầu bếp mập nghẹn thở, lại nhìn sang người bên cạnh.


“Đừng nhìn tôi, tôi cũng ăn cơm rang.”


“Lượn lượn đây, đi chờ cơm rang bò Wagyu của ông chủ Lâm thôi.”


Các thực khách lần lượt quay đầu bỏ đi, đến thì náo nhiệt, đi thì phũ phàng.


Chỉ còn lại ông đầu bếp mập đứng trơ trọi tại chỗ, bóng lưng lẻ loi hiu quạnh, trong lòng như có vạn con ngựa đang phi nước đại.


Toàn người đâu đâu không, đến nhà hàng buffet để ăn cơm rang!?


Bên này, Lâm Huyền quay lại quầy, lập tức bắt tay vào xử lý thịt bò.


Thịt bò được thái thành những viên nhỏ cỡ móng tay, ướp sơ với tiêu đen, rượu nấu ăn và muối để tạo vị nền.


Sau đó, hắn lại thái hành tây thành sợi nhỏ và cà rốt thành hạt lựu để làm rau ăn kèm.



Thịt phi lê chất lượng cao, lớp mỡ hơi tan chảy trong nhiệt độ cao, nhanh chóng k*ch th*ch mùi thơm của thịt bung tỏa, nếu ngửi kỹ còn có thể thấy một mùi thơm thoang thoảng của sữa.


Lâm Huyền không rời mắt khỏi những viên thịt bò, đợi chúng hơi ngả màu vàng cháy thì nhanh chóng vớt ra để riêng, nhiệt độ còn lại sẽ làm thịt bò chín thêm, đồng thời khóa chặt nước thịt ngọt lịm bên trong.


Tiếp theo là rang cơm.


Hành tây thái sợi, cà rốt hạt lựu cho vào chảo xào thơm, sau đó cho cơm vào đầy ắp.


Đợi hành tây xào mềm, cà rốt chín, cơm được rang tơi ra, óng ánh mỡ… tiếp theo là lúc thử thách tốc độ tay.


Thịt bò viên nhanh chóng được cho vào chảo trộn đều với cơm, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ.


Bếp lò gầm lên, Lâm Huyền lia lịa đảo chảo, sau đó rắc muối và tiêu đen, rồi lập tức tắt bếp, múc ra đĩa.


Cơm rang bò Wagyu đã hoàn thành!


Trong làn hơi nóng lượn lờ, có thể thấy rõ từng hạt cơm, viên thịt bò, cà rốt, sợi hành tây, màu sắc vô cùng bắt mắt.


Hương thơm ngây ngất của thịt bò hòa quyện với mùi thơm của cơm khiến người ta say đắm.


Vị khách xếp hàng đầu tiên rõ ràng đã lấy cơm hai lần rồi, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm này, vẫn không kìm được mà nuốt nước bọt ừng ực.


Chết tiệt, rõ ràng chỉ là cơm rang, sao trông lại ngon thế này!


Vị khách thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi xới một bát đầy ắp.


Tại một chiếc bàn trong nhà hàng.


Anh chàng tán thủ đang nhai cơm rang ngấu nghiến, một tay cầm thìa, một tay nắm chặt thành quyền.


Ngon đến mức nắm đấm cũng phải cứng lên!


Ban đầu, anh ta còn cảm thấy mọi chuyện tối nay đều có gì đó rất vô lý.



Nhưng khi thật sự ăn được món cơm rang này, anh ta đã hiểu ra tất cả. Ba loại cơm rang, ba hương vị tuyệt vời khác nhau.


Anh chàng tán thủ càng ăn càng hăng, cảm thấy ăn xong có thể đến phòng gym đấm bao cát một tràng combo liên hoàn.


Ngồi đối diện là gã thực khách mê diễn xuất.


“Ủa anh ơi, anh vẫn chưa no à?”


Người thực khách kinh ngạc đến thán phục. Sức ăn của cậu ta không lớn lắm, xếp hàng ba vòng là đã thấy ngang ngang bụng, cuối cùng lấy thêm một ít sashimi cua hoàng đế tươi để tráng miệng.


Nhưng điều vô lý chính là vị đại ca tán thủ này, đã kiên trì xếp hàng đến sáu vòng, lần nào cũng là một bát đầy ụ.


Sức ăn này, vóc dáng này, thật khiến người ta ghen tị.


“Tôi cũng sắp no rồi.”


Anh chàng tán thủ nuốt miếng cơm rang cuối cùng, thở ra một hơi đầy mãn nguyện.


Hôm nay đúng là một ngày nạp carb đã đời.


Hỏi có đáng hay không, anh ta cũng không biết, dù sao ăn uống là chuyện vui vẻ thì thôi.


Bên cạnh, có người bưng bát đi ngang qua.


Anh chàng tán thủ liếc nhìn, đột nhiên hỏi: “Anh bạn, sao món cơm rang này của anh trông khác món tôi xếp hàng ăn lúc nãy vậy?”


“Ồ, anh không biết à? Ông chủ Lâm mới thêm món cơm rang bò Wagyu đó, vị ngon tuyệt cú mèo!”


Cơm rang bò Wagyu?!


Anh chàng tán thủ sững người, “xoạt” một tiếng đứng bật dậy.


Sắc mặt tên thực khách mê diễn xuất đại biến.


“Ủa… Anh ơi, anh đừng ăn nữa, em sợ đấy!”


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 114: Anh ơi, anh đừng ăn nữa, em sợ!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...