Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 108: Rùa thần ao ước nguyện thành tinh rồi!
94@-
"Ăn sang chảnh thế! Đại gia ơi, momo em 50k xem tiềm lực cái nào!"
"Ăn uống thế nào mày? Hải sản có tươi không?"
"Cả một bàn hải sản thế này, sướng nhất mày rồi còn gì!"
Trong vòng bạn bè của Triệu Hạo, về cơ bản đều là bình luận của bạn học.
Cậu nhanh chóng gõ chữ trả lời.
"Món cơm rang trứng của nhà hàng này đúng là đỉnh của chóp!"
"Tao nói cho chúng mày nghe, hải sản cũng ổn, nhưng món ngon nhất lại là cơm rang trứng chúng mày tin được không?"
Tất cả những bình luận hỏi về hương vị nhà hàng, Triệu Hạo đều trả lời thống nhất, cơm rang trứng là số một!
Vương Hiên bên kia cũng trả lời những bình luận tương tự trong vòng bạn bè của mình.
Sau đó, cả hai ngầm hiểu cùng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Haizz, với tình hình kinh tế của hai đứa mình, chắc trong thời gian ngắn khó mà có lần sau."
"Tức thật chứ, cơm rang trứng ngon như vậy, sao không bán riêng nhỉ?"
Hai người than ngắn thở dài, dù sao cũng không phải cậu ấm con nhà giàu thật, buffet sáu trăm tệ một người, không thể nói đến là đến được.
Triệu Hạo liếc nhìn Vương Hiên một cái, "Đại ca, cha nuôi, vận may của mày tốt thế, hay là mày thử xem ở đâu có rút thăm trúng thưởng, lại rút thêm một vé cho hai người nữa đi."
Nghe câu này, Vương Hiên bực bội nói: "Mơ mộng hão huyền gì đấy, mày tưởng tao là con rùa trong ao ước nguyện chắc?"
"Nhìn mày nói kìa, mày với rùa thần trong ao ước nguyện không phải là một nhà sao? Biết đâu lại có chung huyết thống gì đó thì sao?"
"? Tao vả cho mày bây giờ..."
Hai người đấu võ mồm một lúc, cảm thấy bụng đã bớt căng, bèn chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một cô nhân viên phục vụ bước tới, cười nói: "Hai anh dùng bữa xong rồi ạ?"
Thấy hai người gật đầu, cô nhân viên lập tức nói: "Chuyện là thế này ạ, nếu hai anh cảm thấy hài lòng với bữa ăn, có thể lên trang đánh giá cho nhà hàng chúng em một đánh giá năm sao và viết nhận xét được không ạ?"
"Đánh giá năm sao kèm bình luận có thể tham gia rút thăm trúng thưởng của nhà hàng, trăm phần trăm có quà ạ."
Nghe thấy hai chữ "rút thăm", mắt hai người sáng lên.
"Cái đó thì chắc chắn được rồi. Xin hỏi rút thăm có trúng được vé ăn của nhà hàng không ạ?"
"Trong các phần thưởng có vé ăn cho một người và vé ăn cho hai người ạ."
Hai người không chút do dự lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đánh giá.
Tìm tên nhà hàng, nhấn vào, bắt đầu viết nhận xét.
Triệu Hạo viết: "Chất lượng của quán này rất tốt, các loại hải sản đầy đủ, ăn thỏa thích! Đặc biệt là món cơm rang trứng, đỉnh của chóp! Đời này tôi chưa bao giờ được ăn món cơm rang trứng nào ngon như vậy! Ai đến quán này nhất định phải ăn cơm rang! Ăn cơm rang! Ăn cơm rang! Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!"
Vương Hiên viết: "Một trải nghiệm ăn uống rất tuyệt vời, hải sản rất ngon, rất tươi. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là cơm rang trứng, chưa bao giờ nghĩ rằng cơm rang của một nhà hàng buffet lại có thể ngon đến thế! Tha thiết đề nghị ông chủ quán này mở riêng một nhà hàng chuyên về cơm rang!"
Hai người thao tác xong, lập tức đưa cho cô nhân viên kiểm tra.
Cô nhân viên cầm điện thoại xem, mặt đầy dấu hỏi, nhìn hai người với vẻ khó tin.
Ai đời lại đi khen một nhà hàng buffet hải sản vì món cơm rang trứng ngon cơ chứ?
Cả một tủ cua hoàng đế, bào ngư, tôm hùm Úc, kết quả thứ khiến các anh kinh ngạc nhất lại là cơm rang?
Hai người này không phải đang nói móc đấy chứ? Khen cho sang mồm rồi chửi xéo?
Cô nhân viên nhất thời không biết phải làm sao.
Nhưng Triệu Hạo và Vương Hiên lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao những gì họ viết đều là lời thật lòng, là những lời khen chân thành nhất.
"Ờ... được rồi ạ! Hai anh theo dõi tài khoản chính thức của nhà hàng chúng em, em sẽ gửi cho hai anh đường link rút thăm."
Dù sao người ta cũng đã đánh giá năm sao thật, cô nhân viên đành phải tiếp tục theo quy trình.
Sau một hồi thao tác, trên màn hình điện thoại của cả hai đều hiện ra một vòng quay may mắn.
Triệu Hạo xoa tay, lẩm nhẩm ba câu "Bồ Tát phù hộ", rồi nhấn nút rút thăm.
Vòng quay bắt đầu xoay tít.
"Chúc mừng bạn đã nhận được một móc khóa hình Cua Hoàng Đế, có thể đến quầy lễ tân để nhận."
Triệu Hạo vừa nhìn thấy, mặt liền xị xuống, quay sang nhìn Vương Hiên, thì thấy mắt gã này đang trợn tròn như chuông đồng.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Không... lẽ nào.
Triệu Hạo đưa tay giật lấy điện thoại của Vương Hiên, chỉ thấy trên màn hình hiện dòng chữ.
"Chúc mừng bạn đã nhận được một vé buffet đôi của nhà hàng, mã xác nhận đã được gửi đến tài khoản người dùng, có thể đến quầy lễ tân để xác nhận."
Triệu Hạo kinh ngạc, hét lớn: "Anh trai tôi ơi? Còn nói anh không có quan hệ gì với con rùa trong ao ước nguyện hả? Anh chính là cái con rùa đó tu luyện thành tinh đúng không?"
Vương Hiên cũng hoàn hồn, đầu tiên là cảm thấy tuổi thọ của mình đang lung lay, sau đó nghe thấy tiếng hét của Triệu Hạo thì tức đến bật cười.
"Thằng nhóc này, không muốn tao dắt mày đi cùng nữa đúng không?"
"Con sai rồi, cha nuôi!"
"Mày có chút liêm sỉ nào không?"
"Liêm sỉ có rang lên ăn được không?"
Cô nhân viên cũng giật mình, vé đôi này mỗi tháng chỉ có 5 vé, không ngờ người này lại có thể trúng được.
Lần này, hai người mãn nguyện rời đi.
Vừa đến cửa thang máy, họ chạm mặt một gia đình ba người của vị khách nam ban nãy.
Vị khách nam cũng đang xoa bụng, vẻ mặt cũng no căng.
Người phụ nữ lẩm bẩm trong miệng.
"Trời đất ơi, buffet sáu trăm một người, ăn toàn cơm rang cho no, hải sản chẳng ăn được mấy."
"Anh nói xem ông chủ này có phải là đồ gian thương không, lại đi làm món cơm rang ngon đến thế!"
Vị khách nam dở khóc dở cười, "Thôi mà, ngon là được rồi, ăn gì mà chẳng như nhau."
"Sao mà như nhau được? Cơm rang có bao nhiêu tiền đâu?" Người phụ nữ không nhịn được phản bác.
"...Vậy lần sau anh lĩnh tiền thưởng, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
"Không được, ăn ở đây thôi!"
Đúng là khẩu thị tâm phi, điển hình cho kiểu ‘miệng chê nhưng chân vẫn muốn đi’, thuần túy là do bản năng tính toán chi li của một bà nội trợ trỗi dậy.
Nhưng đối với món cơm rang, quả thực là ngon không có gì để chê.
"Ha ha ha, được rồi, kiếm tiền chẳng phải là để tiêu sao, ngon là được."
Vị khách nam cười lớn hai tiếng, sau đó nhìn thấy hai người Vương Hiên cũng đang đợi thang máy bên cạnh.
Hai bên nhìn nhau cười, ấy thế mà lại có cảm giác ngầm hiểu ý nhau.
…………
…………
Đúng như Lâm Huyền dự đoán, món cơm rang ở nhà hàng buffet quả nhiên là món ‘con ghẻ’, chẳng mấy ai đoái hoài.
Cả một buổi tối, số lần nổi lửa rang cơm đếm trên đầu ngón tay.
Châu Khải bên cạnh cũng trong tình trạng tương tự, cả buổi tối cũng chẳng trụng mì được mấy lần.
Nhưng Châu Khải, người đã làm việc ở đây một thời gian, lại biết rằng mọi chuyện hoàn toàn khác.
Bởi vì bên phía Lâm Huyền, những người đến ăn cơm rang đều là khách quen quay lại!
Về cơ bản đều là gọi một ít trước, sau đó lại quay lại xin phần lớn hơn.
Có thể khiến thực khách trong một nhà hàng buffet cao cấp như thế này tự nguyện từ bỏ những món hải sản đắt tiền để quay sang ăn cơm rang.
Trình độ này, Châu Khải đừng nói là thấy, nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mắt thấy sắp đến giờ tan làm.
Châu Khải nhờ Lâm Huyền rang giúp một phần cơm rang trứng lớn, chuẩn bị mang về nhà ăn tối.
Cơm vẫn còn thừa khá nhiều, Lâm Huyền bèn rang một chảo lớn cho Châu Khải.
Châu Khải tan làm về đến nhà, vừa chuẩn bị ăn thì thấy người bạn cùng thuê nhà cũng vừa tan làm về.
Anh bạn này là một lập trình viên, về cơ bản ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya.
Quan hệ của hai người khá tốt, thường cùng nhau than thở về chuyện công việc.
"Ăn cơm chưa, nếu chưa thì cơm rang tôi mang về nhiều lắm, một mình chắc ăn không hết, cậu ăn tạm chút đi."
Châu Khải lên tiếng chào.
"Không phải cậu Tiểu Lý phụ trách món cơm rang ở quán cậu xin nghỉ đi chơi rồi sao?"
Anh bạn lập trình viên vẫn còn nhớ Châu Khải từng nhắc đến người đồng nghiệp may mắn của mình, lúc đó hai người còn cùng nhau ghen tị đỏ mắt.
"Hôm nay có một đồng nghiệp mới đến rang cơm, trình độ siêu cao."
Châu Khải lập tức mở máy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
"Ăn sang chảnh thế! Đại gia ơi, momo em 50k xem tiềm lực cái nào!"
"Ăn uống thế nào mày? Hải sản có tươi không?"
"Cả một bàn hải sản thế này, sướng nhất mày rồi còn gì!"
Trong vòng bạn bè của Triệu Hạo, về cơ bản đều là bình luận của bạn học.
Cậu nhanh chóng gõ chữ trả lời.
"Món cơm rang trứng của nhà hàng này đúng là đỉnh của chóp!"
"Tao nói cho chúng mày nghe, hải sản cũng ổn, nhưng món ngon nhất lại là cơm rang trứng chúng mày tin được không?"
Tất cả những bình luận hỏi về hương vị nhà hàng, Triệu Hạo đều trả lời thống nhất, cơm rang trứng là số một!
Vương Hiên bên kia cũng trả lời những bình luận tương tự trong vòng bạn bè của mình.
Sau đó, cả hai ngầm hiểu cùng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Haizz, với tình hình kinh tế của hai đứa mình, chắc trong thời gian ngắn khó mà có lần sau."
"Tức thật chứ, cơm rang trứng ngon như vậy, sao không bán riêng nhỉ?"
Hai người than ngắn thở dài, dù sao cũng không phải cậu ấm con nhà giàu thật, buffet sáu trăm tệ một người, không thể nói đến là đến được.
Triệu Hạo liếc nhìn Vương Hiên một cái, "Đại ca, cha nuôi, vận may của mày tốt thế, hay là mày thử xem ở đâu có rút thăm trúng thưởng, lại rút thêm một vé cho hai người nữa đi."
Nghe câu này, Vương Hiên bực bội nói: "Mơ mộng hão huyền gì đấy, mày tưởng tao là con rùa trong ao ước nguyện chắc?"
"Nhìn mày nói kìa, mày với rùa thần trong ao ước nguyện không phải là một nhà sao? Biết đâu lại có chung huyết thống gì đó thì sao?"
"? Tao vả cho mày bây giờ..."
Hai người đấu võ mồm một lúc, cảm thấy bụng đã bớt căng, bèn chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một cô nhân viên phục vụ bước tới, cười nói: "Hai anh dùng bữa xong rồi ạ?"
Thấy hai người gật đầu, cô nhân viên lập tức nói: "Chuyện là thế này ạ, nếu hai anh cảm thấy hài lòng với bữa ăn, có thể lên trang đánh giá cho nhà hàng chúng em một đánh giá năm sao và viết nhận xét được không ạ?"
"Đánh giá năm sao kèm bình luận có thể tham gia rút thăm trúng thưởng của nhà hàng, trăm phần trăm có quà ạ."
Nghe thấy hai chữ "rút thăm", mắt hai người sáng lên.
"Cái đó thì chắc chắn được rồi. Xin hỏi rút thăm có trúng được vé ăn của nhà hàng không ạ?"
"Trong các phần thưởng có vé ăn cho một người và vé ăn cho hai người ạ."
Hai người không chút do dự lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đánh giá.
Tìm tên nhà hàng, nhấn vào, bắt đầu viết nhận xét.
Triệu Hạo viết: "Chất lượng của quán này rất tốt, các loại hải sản đầy đủ, ăn thỏa thích! Đặc biệt là món cơm rang trứng, đỉnh của chóp! Đời này tôi chưa bao giờ được ăn món cơm rang trứng nào ngon như vậy! Ai đến quán này nhất định phải ăn cơm rang! Ăn cơm rang! Ăn cơm rang! Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!"
Vương Hiên viết: "Một trải nghiệm ăn uống rất tuyệt vời, hải sản rất ngon, rất tươi. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là cơm rang trứng, chưa bao giờ nghĩ rằng cơm rang của một nhà hàng buffet lại có thể ngon đến thế! Tha thiết đề nghị ông chủ quán này mở riêng một nhà hàng chuyên về cơm rang!"
Hai người thao tác xong, lập tức đưa cho cô nhân viên kiểm tra.
Cô nhân viên cầm điện thoại xem, mặt đầy dấu hỏi, nhìn hai người với vẻ khó tin.
Ai đời lại đi khen một nhà hàng buffet hải sản vì món cơm rang trứng ngon cơ chứ?
Cả một tủ cua hoàng đế, bào ngư, tôm hùm Úc, kết quả thứ khiến các anh kinh ngạc nhất lại là cơm rang?
Hai người này không phải đang nói móc đấy chứ? Khen cho sang mồm rồi chửi xéo?
Cô nhân viên nhất thời không biết phải làm sao.
Nhưng Triệu Hạo và Vương Hiên lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao những gì họ viết đều là lời thật lòng, là những lời khen chân thành nhất.
"Ờ... được rồi ạ! Hai anh theo dõi tài khoản chính thức của nhà hàng chúng em, em sẽ gửi cho hai anh đường link rút thăm."
Dù sao người ta cũng đã đánh giá năm sao thật, cô nhân viên đành phải tiếp tục theo quy trình.
Sau một hồi thao tác, trên màn hình điện thoại của cả hai đều hiện ra một vòng quay may mắn.
Triệu Hạo xoa tay, lẩm nhẩm ba câu "Bồ Tát phù hộ", rồi nhấn nút rút thăm.
Vòng quay bắt đầu xoay tít.
"Chúc mừng bạn đã nhận được một móc khóa hình Cua Hoàng Đế, có thể đến quầy lễ tân để nhận."
Triệu Hạo vừa nhìn thấy, mặt liền xị xuống, quay sang nhìn Vương Hiên, thì thấy mắt gã này đang trợn tròn như chuông đồng.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Không... lẽ nào.
Triệu Hạo đưa tay giật lấy điện thoại của Vương Hiên, chỉ thấy trên màn hình hiện dòng chữ.
"Chúc mừng bạn đã nhận được một vé buffet đôi của nhà hàng, mã xác nhận đã được gửi đến tài khoản người dùng, có thể đến quầy lễ tân để xác nhận."
Triệu Hạo kinh ngạc, hét lớn: "Anh trai tôi ơi? Còn nói anh không có quan hệ gì với con rùa trong ao ước nguyện hả? Anh chính là cái con rùa đó tu luyện thành tinh đúng không?"
Vương Hiên cũng hoàn hồn, đầu tiên là cảm thấy tuổi thọ của mình đang lung lay, sau đó nghe thấy tiếng hét của Triệu Hạo thì tức đến bật cười.
"Thằng nhóc này, không muốn tao dắt mày đi cùng nữa đúng không?"
"Con sai rồi, cha nuôi!"
"Mày có chút liêm sỉ nào không?"
"Liêm sỉ có rang lên ăn được không?"
Cô nhân viên cũng giật mình, vé đôi này mỗi tháng chỉ có 5 vé, không ngờ người này lại có thể trúng được.
Lần này, hai người mãn nguyện rời đi.
Vừa đến cửa thang máy, họ chạm mặt một gia đình ba người của vị khách nam ban nãy.
Vị khách nam cũng đang xoa bụng, vẻ mặt cũng no căng.
Người phụ nữ lẩm bẩm trong miệng.
"Trời đất ơi, buffet sáu trăm một người, ăn toàn cơm rang cho no, hải sản chẳng ăn được mấy."
"Anh nói xem ông chủ này có phải là đồ gian thương không, lại đi làm món cơm rang ngon đến thế!"
Vị khách nam dở khóc dở cười, "Thôi mà, ngon là được rồi, ăn gì mà chẳng như nhau."
"Sao mà như nhau được? Cơm rang có bao nhiêu tiền đâu?" Người phụ nữ không nhịn được phản bác.
"...Vậy lần sau anh lĩnh tiền thưởng, chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
"Không được, ăn ở đây thôi!"
Đúng là khẩu thị tâm phi, điển hình cho kiểu ‘miệng chê nhưng chân vẫn muốn đi’, thuần túy là do bản năng tính toán chi li của một bà nội trợ trỗi dậy.
Nhưng đối với món cơm rang, quả thực là ngon không có gì để chê.
"Ha ha ha, được rồi, kiếm tiền chẳng phải là để tiêu sao, ngon là được."
Vị khách nam cười lớn hai tiếng, sau đó nhìn thấy hai người Vương Hiên cũng đang đợi thang máy bên cạnh.
Hai bên nhìn nhau cười, ấy thế mà lại có cảm giác ngầm hiểu ý nhau.
…………
…………
Đúng như Lâm Huyền dự đoán, món cơm rang ở nhà hàng buffet quả nhiên là món ‘con ghẻ’, chẳng mấy ai đoái hoài.
Cả một buổi tối, số lần nổi lửa rang cơm đếm trên đầu ngón tay.
Châu Khải bên cạnh cũng trong tình trạng tương tự, cả buổi tối cũng chẳng trụng mì được mấy lần.
Nhưng Châu Khải, người đã làm việc ở đây một thời gian, lại biết rằng mọi chuyện hoàn toàn khác.
Bởi vì bên phía Lâm Huyền, những người đến ăn cơm rang đều là khách quen quay lại!
Về cơ bản đều là gọi một ít trước, sau đó lại quay lại xin phần lớn hơn.
Có thể khiến thực khách trong một nhà hàng buffet cao cấp như thế này tự nguyện từ bỏ những món hải sản đắt tiền để quay sang ăn cơm rang.
Trình độ này, Châu Khải đừng nói là thấy, nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mắt thấy sắp đến giờ tan làm.
Châu Khải nhờ Lâm Huyền rang giúp một phần cơm rang trứng lớn, chuẩn bị mang về nhà ăn tối.
Cơm vẫn còn thừa khá nhiều, Lâm Huyền bèn rang một chảo lớn cho Châu Khải.
Châu Khải tan làm về đến nhà, vừa chuẩn bị ăn thì thấy người bạn cùng thuê nhà cũng vừa tan làm về.
Anh bạn này là một lập trình viên, về cơ bản ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya.
Quan hệ của hai người khá tốt, thường cùng nhau than thở về chuyện công việc.
"Ăn cơm chưa, nếu chưa thì cơm rang tôi mang về nhiều lắm, một mình chắc ăn không hết, cậu ăn tạm chút đi."
Châu Khải lên tiếng chào.
"Không phải cậu Tiểu Lý phụ trách món cơm rang ở quán cậu xin nghỉ đi chơi rồi sao?"
Anh bạn lập trình viên vẫn còn nhớ Châu Khải từng nhắc đến người đồng nghiệp may mắn của mình, lúc đó hai người còn cùng nhau ghen tị đỏ mắt.
"Hôm nay có một đồng nghiệp mới đến rang cơm, trình độ siêu cao."
Châu Khải lập tức mở máy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 108: Rùa thần ao ước nguyện thành tinh rồi!
10.0/10 từ 24 lượt.