Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 105: Hai đứa mình nói trước nhé, hôm nay chỉ chọn món đắt, không chọn món đúng!
98@-
Thứ hai.
Trung tâm thương mại Vu Đạt, tầng 22.
Nhà hàng buffet "Đại tiệc Hải sản".
Năm giờ chiều, Lâm Huyền đi thang máy lên tầng 22.
Vì đã liên hệ trước, một nữ quản lý họ Trương dẫn hắn đến quầy của khu món chính.
Nhà hàng này không có bếp sau, tất cả đều là quầy bếp mở, cho phép thực khách nhìn rõ quá trình nấu nướng của đầu bếp.
So với quầy xử lý hải sản chiếm diện tích cực lớn, quầy món chính chỉ có hai cái, nằm gọn ở một góc nhà hàng.
Ngoài quầy cơm rang do Lâm Huyền phụ trách, quầy còn lại là các món mì.
Đúng như dự đoán, các món chính trong nhà hàng buffet chỉ là thứ cho đủ mâm đủ bát, chị quản lý Trương thậm chí còn không thèm kiểm tra tay nghề rang cơm của Lâm Huyền.
Chị chỉ đơn giản yêu cầu hắn trình bày bằng miệng một lượt, rồi gật đầu hài lòng bỏ đi.
Trước khi đi, chị còn không quên vẽ ra một chiếc "bánh vẽ".
"Tuy cậu là nhân viên thời vụ, nhưng nếu thể hiện tốt, tôi có thể giúp cậu xin chuyển thành nhân viên chính thức. Phúc lợi cho nhân viên chính thức của chúng ta tốt lắm đấy."
Đợi chị quản lý đi xa.
Một cái đầu đội mũ bếp từ quầy mỳ bên cạnh ló ra, tò mò đánh giá Lâm Huyền vài lượt.
"Anh bạn, cậu là người đến làm cơm rang tạm thời à?"
Lâm Huyền gật đầu: "Vâng, tôi là Lâm Huyền, chào anh."
"He he, anh bạn khách sáo quá, chào cậu chào cậu, tôi là Châu Khải."
Châu Khải cười hề hề, cũng tự giới thiệu.
Sau vài câu khách sáo, Lâm Huyền thay bộ đồng phục đầu bếp của nhà hàng, đi vào bên trong quầy, bắt đầu kiểm tra nguyên liệu cho buổi tối.
Nhiệm vụ tuần này khác với trước đây, hắn phải sử dụng nguyên liệu do nhà hàng cung cấp, chứ không phải đặt hàng trên ứng dụng đi chợ của hệ thống.
Ban đầu Lâm Huyền còn lo nếu nguyên liệu của nhà hàng quá tệ, nhưng sau khi kiểm tra một vòng, kết quả lại có phần bất ngờ.
Gạo được dùng là gạo thơm hạt dài Đông Bắc, trứng cũng là trứng gà ta, xúc xích tuy chưa đạt đến tầm cỡ của xúc xích Kim Hoa, nhưng cũng là loại có chất lượng tốt.
Còn về phần tôm, nhà hàng cũng chuẩn bị hẳn một bể kính thả tôm sống, cần là vớt lên dùng ngay.
Nghĩ kỹ lại, Lâm Huyền cũng vỡ lẽ, tuy ít người ăn cơm rang, nhưng dù sao cũng vẫn có.
Vé vào cửa buổi tối là 598 tệ, nếu vì mấy món chính mà dùng nguyên liệu kém chất lượng làm ảnh hưởng đến danh tiếng, thì đúng là lợi bất cập hại.
Chút chi phí này, so với đống hải sản kia, thì đúng là thuộc dạng "hàng rẻ tiền" rồi.
"Anh Châu, buổi tối mình thường nấu bao nhiêu cơm là vừa ạ?"
Lâm Huyền hỏi thăm Châu Khải vừa mới quen.
"Một nồi là được, cơm rang có mấy ai gọi đâu, nhiều khi một nồi còn bán không hết."
Châu Khải vừa lướt điện thoại vừa đáp, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Lâm Huyền gật đầu, bắt đầu nấu cơm.
Tuy rang cơm bằng cơm nguội để qua đêm là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong tủ lạnh lại không có.
May mà Lâm Huyền có cách riêng của mình.
Nói ra cũng đơn giản, bước đầu tiên là khi nấu cơm sẽ cho lượng nước ít hơn bình thường.
Vo gạo, bắc lên bếp nấu.
Sau đó Lâm Huyền bắt đầu băm tỏi, thái hành hoa để chuẩn bị trước.
Đợi cơm chín, Lâm Huyền lại tìm một cái mâm sắt lớn, dàn đều phần cơm nóng hôi hổi ra, giúp nó nguội đi nhanh chóng, đồng thời làm bay hơi thêm một ít nước.
Châu Khải ở quầy bên cạnh không biết đã cất điện thoại từ lúc nào, đang tỏ ra hứng thú nhìn Lâm Huyền bận rộn.
"Cậu dàn cơm ra làm gì thế? Nấu xong rang luôn không được à?"
"Cơm khô một chút, lúc rang sẽ thơm hơn, mà cũng không bị ngấm nhiều dầu mỡ."
Lâm Huyền giải thích.
"Làm tốt đấy, khá hơn thằng nhóc Tiểu Lý nhiều."
Nhắc đến Tiểu Lý, trên mặt Châu Khải bỗng lộ ra vẻ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, lại xen lẫn h*m m**n được "hóng hớt".
Dù thấy Lâm Huyền không có vẻ hứng thú, Châu Khải vẫn chủ động giải thích: "Tiểu Lý chính là người phụ trách quầy cơm rang trước cậu đấy."
"Thằng nhóc đó không biết đạp phải bãi phân chó nào mà may thế, hôm qua mua chai nước ngọt, trúng ngay một tour du lịch Maldives sáu ngày năm đêm miễn phí cho một người, thế là nó xin nghỉ đi chơi luôn rồi."
"Ban đầu còn tưởng quầy cơm rang phải đóng cửa hai ngày mới tìm được người chứ."
Sáu ngày năm đêm?
Trúng thưởng hôm qua?
Tour Maldives miễn phí cho một người?
Lâm Huyền thầm tính toán, thời gian này vừa khít với nhiệm vụ tuần này của hắn.
Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Lâm Huyền nghi ngờ đây là tác phẩm của hệ thống, nhưng hắn không có bằng chứng.
Tức thật chứ, hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác du lịch miễn phí sáu ngày năm đêm.
"Cậu nói xem thằng nhóc đó có phải là số chó ngáp phải ruồi không?" Châu Khải, người không trúng giải, tỏ vẻ bất mãn ra mặt, rõ ràng hôm qua anh ta cũng mua đúng loại nước đó!
"...Vâng, đúng là may mắn thật." Lâm Huyền gật đầu, có chút đồng tình.
Thoáng cái, đã đến sáu rưỡi chiều.
Trong nhà hàng, đã có không ít khách bắt đầu dùng bữa.
Bên phía quầy hải sản, hơi nước bốc lên nghi ngút, còn có tiếng xèo xèo của các món xào, trông vô cùng náo nhiệt.
Còn bên quầy món chính, vẫn vắng như chùa bà đanh.
Tuy cũng có khách đi ngang qua, nhưng về cơ bản họ chỉ liếc qua cái biển hiệu rồi quay đầu đi thẳng.
Lâm Huyền cũng chẳng bận tâm, lại mừng vì được nhàn rỗi. Hắn nghĩ chắc là hệ thống thấy mấy lần trước hắn bày quán bận quá.
Nên cố tình cho hắn một "tuần phúc lợi", được ngồi chơi xơi nước năm ngày để điều chỉnh lại thân tâm.
Trong lúc nhàn nhã, Lâm Huyền lướt mắt qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng, bỗng nhiên nhìn thấy hai chữ.
"Thự Quang."
"Ể, đây là ở đối diện chéo với Thự Quang à?"
Lúc đến Lâm Huyền không để ý, giờ ngẫm lại khung cảnh dưới lầu, quả nhiên là gần nơi hắn bày quán lần đầu tiên.
............
Ting~
Cửa thang máy mở ra.
Vương Hiên và cậu bạn cùng phòng Triệu Hạo rón rén bước ra.
Đập vào mắt họ ngay lập tức là quầy trưng bày hải sản ở ngay cửa nhà hàng "Đại tiệc Hải sản".
Trên những tảng băng được chất cao ngất, bày la liệt các loại hải sản đắt tiền như cua hoàng đế, tôm hùm Boston, bào ngư...
"Ôi vãi! Đây mà là buffet cao cấp á?" Triệu Hạo mắt chữ A mồm chữ O.
"Chứ sao, tao tra trên mạng rồi, 598 tệ một người đấy!" Vương Hiên nuốt nước bọt, cũng choáng váng.
Cả hai đều là sinh viên đại học từ những gia đình bình thường, tiền sinh hoạt phí hàng tháng cũng chỉ một hai nghìn tệ.
"Lão Vương, tao cảm động quá."
"Chậc, ai bảo tao độc thân làm gì, ngoài mày ra thì cũng chẳng có ai để đi cùng." Vương Hiên hào phóng xua tay.
Triệu Hạo nghe vậy, giả vờ e thẹn: "Thật ra thì... cũng không phải là không được."
"? Cút ngay!"
Hai người đùa giỡn ở cửa vài câu rồi tiến vào nhà hàng.
Và rồi họ lại được chiêm ngưỡng những con hàu to hơn cả bàn tay, những miếng bò Wagyu Úc với vân mỡ trắng như tuyết.
Hai đứa hoàn toàn bị lóa mắt.
Thế là vội vàng tìm chỗ ngồi, rồi chạy như bay đến quầy hải sản.
"Hai đứa mình nói trước nhé, hôm nay chỉ chọn món đắt, không chọn món đúng, ăn hải sản đến lúc nôn thì thôi, đừng có mà đi lấy mấy thứ rẻ tiền không đáng cho tao."
Vương Hiên ra chỉ thị ngay lập tức.
"Ừ ừ, chắc chắn rồi. Nhà hàng kiểu này mình có ăn nổi đâu, phải tranh thủ một lần ăn hải sản cho đã đời chứ."
Mắt Triệu Hạo dán chặt vào con cua hoàng đế không rời.
"Lần trước mày cũng nói y như thế, kết quả là hai đứa mình đi ăn buffet nướng, mày quất luôn hai nắm cơm rong biển của người ta!"
"Cái đó cũng đâu thể trách tao được, ăn cơm mà không có tí tinh bột, cứ cảm thấy như chưa ăn gì ấy."
Triệu Hạo lí nhí.
"Buffet vài chục tệ thì tao không nói. Hôm nay là buffet sáu trăm tệ một người đấy!"
"Mày ăn một miếng món chính, tương đương với vứt đi 100 tệ đấy biết không!"
"Ai lại đi ăn buffet mà lại ăn món chính bao giờ!"
Vương Hiên đau đớn đến tột cùng.
"Được rồi được rồi, tao sẽ cố gắng." Triệu Hạo đành phải gật đầu.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Thứ hai.
Trung tâm thương mại Vu Đạt, tầng 22.
Nhà hàng buffet "Đại tiệc Hải sản".
Năm giờ chiều, Lâm Huyền đi thang máy lên tầng 22.
Vì đã liên hệ trước, một nữ quản lý họ Trương dẫn hắn đến quầy của khu món chính.
Nhà hàng này không có bếp sau, tất cả đều là quầy bếp mở, cho phép thực khách nhìn rõ quá trình nấu nướng của đầu bếp.
So với quầy xử lý hải sản chiếm diện tích cực lớn, quầy món chính chỉ có hai cái, nằm gọn ở một góc nhà hàng.
Ngoài quầy cơm rang do Lâm Huyền phụ trách, quầy còn lại là các món mì.
Đúng như dự đoán, các món chính trong nhà hàng buffet chỉ là thứ cho đủ mâm đủ bát, chị quản lý Trương thậm chí còn không thèm kiểm tra tay nghề rang cơm của Lâm Huyền.
Chị chỉ đơn giản yêu cầu hắn trình bày bằng miệng một lượt, rồi gật đầu hài lòng bỏ đi.
Trước khi đi, chị còn không quên vẽ ra một chiếc "bánh vẽ".
"Tuy cậu là nhân viên thời vụ, nhưng nếu thể hiện tốt, tôi có thể giúp cậu xin chuyển thành nhân viên chính thức. Phúc lợi cho nhân viên chính thức của chúng ta tốt lắm đấy."
Đợi chị quản lý đi xa.
Một cái đầu đội mũ bếp từ quầy mỳ bên cạnh ló ra, tò mò đánh giá Lâm Huyền vài lượt.
"Anh bạn, cậu là người đến làm cơm rang tạm thời à?"
Lâm Huyền gật đầu: "Vâng, tôi là Lâm Huyền, chào anh."
"He he, anh bạn khách sáo quá, chào cậu chào cậu, tôi là Châu Khải."
Châu Khải cười hề hề, cũng tự giới thiệu.
Sau vài câu khách sáo, Lâm Huyền thay bộ đồng phục đầu bếp của nhà hàng, đi vào bên trong quầy, bắt đầu kiểm tra nguyên liệu cho buổi tối.
Nhiệm vụ tuần này khác với trước đây, hắn phải sử dụng nguyên liệu do nhà hàng cung cấp, chứ không phải đặt hàng trên ứng dụng đi chợ của hệ thống.
Ban đầu Lâm Huyền còn lo nếu nguyên liệu của nhà hàng quá tệ, nhưng sau khi kiểm tra một vòng, kết quả lại có phần bất ngờ.
Gạo được dùng là gạo thơm hạt dài Đông Bắc, trứng cũng là trứng gà ta, xúc xích tuy chưa đạt đến tầm cỡ của xúc xích Kim Hoa, nhưng cũng là loại có chất lượng tốt.
Còn về phần tôm, nhà hàng cũng chuẩn bị hẳn một bể kính thả tôm sống, cần là vớt lên dùng ngay.
Nghĩ kỹ lại, Lâm Huyền cũng vỡ lẽ, tuy ít người ăn cơm rang, nhưng dù sao cũng vẫn có.
Vé vào cửa buổi tối là 598 tệ, nếu vì mấy món chính mà dùng nguyên liệu kém chất lượng làm ảnh hưởng đến danh tiếng, thì đúng là lợi bất cập hại.
Chút chi phí này, so với đống hải sản kia, thì đúng là thuộc dạng "hàng rẻ tiền" rồi.
"Anh Châu, buổi tối mình thường nấu bao nhiêu cơm là vừa ạ?"
Lâm Huyền hỏi thăm Châu Khải vừa mới quen.
"Một nồi là được, cơm rang có mấy ai gọi đâu, nhiều khi một nồi còn bán không hết."
Châu Khải vừa lướt điện thoại vừa đáp, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Lâm Huyền gật đầu, bắt đầu nấu cơm.
Tuy rang cơm bằng cơm nguội để qua đêm là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong tủ lạnh lại không có.
May mà Lâm Huyền có cách riêng của mình.
Nói ra cũng đơn giản, bước đầu tiên là khi nấu cơm sẽ cho lượng nước ít hơn bình thường.
Vo gạo, bắc lên bếp nấu.
Sau đó Lâm Huyền bắt đầu băm tỏi, thái hành hoa để chuẩn bị trước.
Đợi cơm chín, Lâm Huyền lại tìm một cái mâm sắt lớn, dàn đều phần cơm nóng hôi hổi ra, giúp nó nguội đi nhanh chóng, đồng thời làm bay hơi thêm một ít nước.
Châu Khải ở quầy bên cạnh không biết đã cất điện thoại từ lúc nào, đang tỏ ra hứng thú nhìn Lâm Huyền bận rộn.
"Cậu dàn cơm ra làm gì thế? Nấu xong rang luôn không được à?"
"Cơm khô một chút, lúc rang sẽ thơm hơn, mà cũng không bị ngấm nhiều dầu mỡ."
Lâm Huyền giải thích.
"Làm tốt đấy, khá hơn thằng nhóc Tiểu Lý nhiều."
Nhắc đến Tiểu Lý, trên mặt Châu Khải bỗng lộ ra vẻ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, lại xen lẫn h*m m**n được "hóng hớt".
Dù thấy Lâm Huyền không có vẻ hứng thú, Châu Khải vẫn chủ động giải thích: "Tiểu Lý chính là người phụ trách quầy cơm rang trước cậu đấy."
"Thằng nhóc đó không biết đạp phải bãi phân chó nào mà may thế, hôm qua mua chai nước ngọt, trúng ngay một tour du lịch Maldives sáu ngày năm đêm miễn phí cho một người, thế là nó xin nghỉ đi chơi luôn rồi."
"Ban đầu còn tưởng quầy cơm rang phải đóng cửa hai ngày mới tìm được người chứ."
Sáu ngày năm đêm?
Trúng thưởng hôm qua?
Tour Maldives miễn phí cho một người?
Lâm Huyền thầm tính toán, thời gian này vừa khít với nhiệm vụ tuần này của hắn.
Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Lâm Huyền nghi ngờ đây là tác phẩm của hệ thống, nhưng hắn không có bằng chứng.
Tức thật chứ, hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác du lịch miễn phí sáu ngày năm đêm.
"Cậu nói xem thằng nhóc đó có phải là số chó ngáp phải ruồi không?" Châu Khải, người không trúng giải, tỏ vẻ bất mãn ra mặt, rõ ràng hôm qua anh ta cũng mua đúng loại nước đó!
"...Vâng, đúng là may mắn thật." Lâm Huyền gật đầu, có chút đồng tình.
Thoáng cái, đã đến sáu rưỡi chiều.
Trong nhà hàng, đã có không ít khách bắt đầu dùng bữa.
Bên phía quầy hải sản, hơi nước bốc lên nghi ngút, còn có tiếng xèo xèo của các món xào, trông vô cùng náo nhiệt.
Còn bên quầy món chính, vẫn vắng như chùa bà đanh.
Tuy cũng có khách đi ngang qua, nhưng về cơ bản họ chỉ liếc qua cái biển hiệu rồi quay đầu đi thẳng.
Lâm Huyền cũng chẳng bận tâm, lại mừng vì được nhàn rỗi. Hắn nghĩ chắc là hệ thống thấy mấy lần trước hắn bày quán bận quá.
Nên cố tình cho hắn một "tuần phúc lợi", được ngồi chơi xơi nước năm ngày để điều chỉnh lại thân tâm.
Trong lúc nhàn nhã, Lâm Huyền lướt mắt qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng, bỗng nhiên nhìn thấy hai chữ.
"Thự Quang."
"Ể, đây là ở đối diện chéo với Thự Quang à?"
Lúc đến Lâm Huyền không để ý, giờ ngẫm lại khung cảnh dưới lầu, quả nhiên là gần nơi hắn bày quán lần đầu tiên.
............
Ting~
Cửa thang máy mở ra.
Vương Hiên và cậu bạn cùng phòng Triệu Hạo rón rén bước ra.
Đập vào mắt họ ngay lập tức là quầy trưng bày hải sản ở ngay cửa nhà hàng "Đại tiệc Hải sản".
Trên những tảng băng được chất cao ngất, bày la liệt các loại hải sản đắt tiền như cua hoàng đế, tôm hùm Boston, bào ngư...
"Ôi vãi! Đây mà là buffet cao cấp á?" Triệu Hạo mắt chữ A mồm chữ O.
"Chứ sao, tao tra trên mạng rồi, 598 tệ một người đấy!" Vương Hiên nuốt nước bọt, cũng choáng váng.
Cả hai đều là sinh viên đại học từ những gia đình bình thường, tiền sinh hoạt phí hàng tháng cũng chỉ một hai nghìn tệ.
"Lão Vương, tao cảm động quá."
"Chậc, ai bảo tao độc thân làm gì, ngoài mày ra thì cũng chẳng có ai để đi cùng." Vương Hiên hào phóng xua tay.
Triệu Hạo nghe vậy, giả vờ e thẹn: "Thật ra thì... cũng không phải là không được."
"? Cút ngay!"
Hai người đùa giỡn ở cửa vài câu rồi tiến vào nhà hàng.
Và rồi họ lại được chiêm ngưỡng những con hàu to hơn cả bàn tay, những miếng bò Wagyu Úc với vân mỡ trắng như tuyết.
Hai đứa hoàn toàn bị lóa mắt.
Thế là vội vàng tìm chỗ ngồi, rồi chạy như bay đến quầy hải sản.
"Hai đứa mình nói trước nhé, hôm nay chỉ chọn món đắt, không chọn món đúng, ăn hải sản đến lúc nôn thì thôi, đừng có mà đi lấy mấy thứ rẻ tiền không đáng cho tao."
Vương Hiên ra chỉ thị ngay lập tức.
"Ừ ừ, chắc chắn rồi. Nhà hàng kiểu này mình có ăn nổi đâu, phải tranh thủ một lần ăn hải sản cho đã đời chứ."
Mắt Triệu Hạo dán chặt vào con cua hoàng đế không rời.
"Lần trước mày cũng nói y như thế, kết quả là hai đứa mình đi ăn buffet nướng, mày quất luôn hai nắm cơm rong biển của người ta!"
"Cái đó cũng đâu thể trách tao được, ăn cơm mà không có tí tinh bột, cứ cảm thấy như chưa ăn gì ấy."
Triệu Hạo lí nhí.
"Buffet vài chục tệ thì tao không nói. Hôm nay là buffet sáu trăm tệ một người đấy!"
"Mày ăn một miếng món chính, tương đương với vứt đi 100 tệ đấy biết không!"
"Ai lại đi ăn buffet mà lại ăn món chính bao giờ!"
Vương Hiên đau đớn đến tột cùng.
"Được rồi được rồi, tao sẽ cố gắng." Triệu Hạo đành phải gật đầu.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 105: Hai đứa mình nói trước nhé, hôm nay chỉ chọn món đắt, không chọn món đúng!
10.0/10 từ 24 lượt.