Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 101: Sốc Tận Não
81@-
"Xin chào mọi người, đây là phòng livestream của Tin Tức Lục Thành, tôi là phóng viên kiêm người dẫn chương trình của các bạn—Nhậm Hồng."
"Hiện tại tôi đang có mặt tại hiện trường giải chạy bán marathon Long Hồ. Có thể thấy, các tuyển thủ đều đang chuẩn bị trước cuộc thi."
Tin Tức Lục Thành là một kênh truyền thông tự phát chuyên về tin tức khá có tiếng ở địa phương, cũng có một phần chống lưng từ phía chính quyền.
Dù mới hơn bảy giờ sáng, vừa mới phát sóng đã có không ít người tràn vào phòng livestream, số lượng khán giả vẫn không ngừng tăng lên.
"Bán marathon Long Hồ? Hình như có nghe qua."
"Giải đấu thể thao khá nổi tiếng ở địa phương mình rồi."
"Tuyệt vời, người dẫn chương trình lần này là Hồng Hồng, chúng ta được cứu rồi!"
"Mạnh mẽ đề nghị cho Hồng Hồng làm người dẫn chương trình thường trú, ai thèm xem mấy ông chú ba bốn mươi tuổi đưa tin chứ!"
"Ủa? Rồi ông không già đi chắc!"
"Mấy ông rốt cuộc là vào xem tin tức hay xem gái đẹp vậy?"
Tin Tức Lục Thành có bảy tám phóng viên, thay phiên nhau làm người dẫn chương trình livestream, về cơ bản đều là những người đàn ông đã có tuổi.
Nhậm Hồng là nhân viên mới vừa vào làm năm nay, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, năng lực chuyên môn không tồi, người lại còn xinh đẹp, giỏi bắt trend tạo trend, có thể đùa cợt thoải mái.
Chỉ mới livestream vài lần đã chiếm được cảm tình của một đám fan hâm mộ là các đấng mày râu.
Mỗi lần lên sóng đều gây ra một trận hú hét, thật sự đã mang về cho Tin Tức Lục Thành không ít lưu lượng fan.
Rất nhanh, đám "sói đói" trong phần bình luận bắt đầu trêu chọc như thường lệ.
"Lần trước hỏi một người bạn làm trong Tin Tức Lục Thành, nghe nói Hồng Hồng vẫn còn độc thân, có thể gả cho tôi không?"
"Hồng Hồng mà còn độc thân á? Tiêu chuẩn chọn bạn đời là gì vậy?"
"Hồng Hồng có yêu cầu gì đối với bạn trai tương lai không?"
Nhậm Hồng nhìn những bình luận tấu hài, gương mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch, giả vờ trầm tư.
"Nếu mọi người đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói một chút."
"Điểm thứ nhất, ít nhất cũng phải có sức khỏe tốt và yêu thể thao, dù sao thì sức khỏe là vốn quý."
Nhậm Hồng nói rồi cố tình lia máy quay về phía khu vực của các tuyển thủ.
"Lấy ví dụ như môn bán marathon này đi, tuyển thủ vô địch thường mất khoảng 60-65 phút, cấp độ chuyên nghiệp thường là 66-90 phút."
"Yêu cầu của tôi không cao, vô địch thì mình không dám mơ, chỉ cần đạt cấp độ chuyên nghiệp là được."
Nhậm Hồng vừa đùa, vừa nhân tiện phổ cập kiến thức về bán marathon cho khán giả trong phòng livestream.
"Điểm thứ hai, tôi thấy con trai biết nấu ăn là một điểm cộng rất lớn. Tôi rất thích ăn, cho nên, bạn trai tốt nhất là nấu ăn phải thật ngon."
"Yêu cầu này thì hơi cao một chút, ít nhất cũng phải là đại sư gì đó, bếp trưởng điều hành chẳng hạn. Như vậy thì tôi có thể ăn nhà hàng Michelin tại gia rồi."
"Điểm thứ ba, tôi thích những chàng trai có cảm giác bí ẩn, kiểu khó mà nắm bắt, khiến người ta có h*m m**n khám phá, như vậy sẽ luôn có cảm giác mới mẻ."
"Chắc là ba điểm này thôi, khán giả nào đủ điều kiện có thể inbox đăng ký nhé."
Nhậm Hồng vừa cười vừa xem bình luận.
"Nằm mơ giữa ban ngày à!"
"Tuyển thủ bán marathon chuyên nghiệp, trình độ nấu ăn cấp bếp trưởng, lại còn phải bí ẩn, nhìn phát biết ngay nữ streamer muốn độc thân cả đời rồi."
"Thế mà là yêu cầu không cao á? Nữ streamer xem ra muốn tìm người ngoài hành tinh để yêu đương rồi."
Khán giả trong phần bình luận nhao nhao lên kêu trời ơi đất hỡi.
Đương nhiên, dù là bản thân Nhậm Hồng hay khán giả trong phòng livestream, chẳng ai coi ba yêu cầu này là thật.
Chém gió trong lúc livestream thôi mà, ai nghiêm túc người đó thua.
Điều kiện như thế này, e là cả thế giới cũng chẳng có mấy người đáp ứng nổi.
Đúng lúc này, trong phòng livestream bỗng xuất hiện một vài bình luận.
"Nữ streamer mau nhìn đằng sau kìa, có phải xảy ra chuyện gì không, sao nhiều người tụ tập lại thế."
"Sao tôi nghe thấy họ hét cái gì mà ông chủ Lâm, là ngôi sao nào họ Lâm à?"
"Chưa nghe nói có ngôi sao nào tham gia giải bán marathon lần này đâu, nếu có thì đã quảng cáo rầm rộ rồi."
"Nữ streamer đừng lề mề nữa, chắc chắn có tin tức lớn, nhanh lên nhanh lên, em muốn hóng drama!"
Nhậm Hồng xem xong bình luận, lập tức quay người nhìn lại, quả nhiên thấy từ bốn phương tám hướng có người đang đổ về một điểm.
Tại vị trí đó, có một chàng trai trẻ đang đứng.
Nhậm Hồng hành động không chậm, nhưng chưa đi được hai bước đã thấy xung quanh chàng trai trẻ kia đã bị vây kín bởi người.
Dù có thể chen vào, nhưng vì lý do an toàn và để đảm bảo chất lượng livestream, Nhậm Hồng quyết định tìm người hỏi thăm tình hình trước.
Thế là, cô tiện tay vỗ vai một cậu sinh viên đang nhón chân, cố gắng chen vào trong.
Còn tại sao lại nhận ra ngay là sinh viên, đương nhiên là vì trên áo thể thao của cậu chàng có in tên của một trường đại học nào đó, hơn nữa trông cậu cũng có vẻ ngây thơ trong sáng.
"Bạn học này, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người đang chen chúc ở đây làm gì thế?"
Nhậm Hồng thấy đối phương quay đầu lại, lập tức hỏi.
Kiều Lương nhìn Nhậm Hồng, rồi lại liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang cầm.
Nhận ra đối phương đang livestream, cậu chàng có chút phấn khích nói: "Chúng tôi đang chào hỏi ông chủ Lâm."
"Ông chủ Lâm? Ông chủ Lâm nào vậy? Là ngôi sao à, hay là…"
Nhậm Hồng tiếp tục hỏi dồn, trong đầu lại suy nghĩ xem có ngôi sao nào họ Lâm, biệt danh là "ông chủ", hoặc là vận động viên bán marathon nổi tiếng nào không.
Kiều Lương sắp xếp lại câu chữ, giải thích: "Ông chủ Lâm là người bán bữa sáng và bữa trưa ở khu Long Hồ này. Những người đang chào hỏi chúng tôi đây đều là khách quen của ông chủ Lâm."
Một ông chủ bán đồ ăn sáng và trưa mà lại được chào đón nồng nhiệt đến thế.
Là một phóng viên, Nhậm Hồng lập tức nhận ra trong chuyện này chắc chắn có tin tức đáng để khai thác.
"Tôi là phóng viên của Tin Tức Lục Thành, bạn có thể kể chi tiết về vị ông chủ Lâm này được không?"
Phóng viên tin tức?
Kể chi tiết?
Kiều Lương vừa nghe đã lên tinh thần hẳn.
Sự tích của ông chủ Lâm, quá ư là đáng để kể luôn.
"Nếu nói chi tiết, thì phải bắt đầu từ lần đầu tiên ông chủ Lâm bán hàng rong."
"Lần đầu tiên ông chủ Lâm bán hàng là ở cổng bệnh viện Thự Quang, bán món cánh gà nướng siêu cay…"
Kiều Lương vừa mới mở đầu đã lập tức bị Nhậm Hồng cắt ngang.
"Khoan đã bạn học, đây là đài tin tức chứ không phải chương trình kể chuyện đêm khuya, xin hãy đảm bảo những gì bạn nói là sự thật."
Nhậm Hồng không thể không nhắc nhở Kiều Lương.
Bệnh viện Thự Quang ở địa phương cũng được xem là một bệnh viện chuyên khoa khá nổi tiếng.
Bán cánh gà siêu cay ở một nơi như vậy, nghe đã thấy xạo rồi còn gì.
Hơn nữa, vừa nãy còn nói là bán đồ ăn ở Long Hồ, sao lại đột nhiên biến thành nơi khác?
"Là thật đó! Mọi người có thể làm chứng cho em mà!"
Kiều Lương lập tức kêu oan, vội vàng gọi hai vị khách quen trong nhóm ở hai bên để làm chứng cho mình.
Đồng thời, cậu còn tìm trong lịch sử trò chuyện của nhóm ra bức ảnh có người chụp lúc đó. Trong ảnh, có thể thấy rõ tấm biển hiệu của bệnh viện Thự Quang và quầy cánh gà nướng của Lâm Huyền.
Nhậm Hồng nhìn bức ảnh, suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn. Cô thật sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có người đi bán cánh gà siêu cay ở ngay cổng bệnh viện trĩ chứ!?
Thế nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi chứng minh lời mình nói là thật, Kiều Lương bắt đầu kể tiếp.
Bệnh viện Thự Quang… hoạt động xem mắt… nhà thi đấu thể thao… Long Hồ.
Nhậm Hồng nghe mà ánh mắt bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Trong phòng livestream, từng dấu chấm hỏi liên tục hiện lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, màn tường thuật của Kiều Lương đã khiến Nhậm Hồng và các fan trong phòng livestream sốc tận não.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
"Xin chào mọi người, đây là phòng livestream của Tin Tức Lục Thành, tôi là phóng viên kiêm người dẫn chương trình của các bạn—Nhậm Hồng."
"Hiện tại tôi đang có mặt tại hiện trường giải chạy bán marathon Long Hồ. Có thể thấy, các tuyển thủ đều đang chuẩn bị trước cuộc thi."
Tin Tức Lục Thành là một kênh truyền thông tự phát chuyên về tin tức khá có tiếng ở địa phương, cũng có một phần chống lưng từ phía chính quyền.
Dù mới hơn bảy giờ sáng, vừa mới phát sóng đã có không ít người tràn vào phòng livestream, số lượng khán giả vẫn không ngừng tăng lên.
"Bán marathon Long Hồ? Hình như có nghe qua."
"Giải đấu thể thao khá nổi tiếng ở địa phương mình rồi."
"Tuyệt vời, người dẫn chương trình lần này là Hồng Hồng, chúng ta được cứu rồi!"
"Mạnh mẽ đề nghị cho Hồng Hồng làm người dẫn chương trình thường trú, ai thèm xem mấy ông chú ba bốn mươi tuổi đưa tin chứ!"
"Ủa? Rồi ông không già đi chắc!"
"Mấy ông rốt cuộc là vào xem tin tức hay xem gái đẹp vậy?"
Tin Tức Lục Thành có bảy tám phóng viên, thay phiên nhau làm người dẫn chương trình livestream, về cơ bản đều là những người đàn ông đã có tuổi.
Nhậm Hồng là nhân viên mới vừa vào làm năm nay, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, năng lực chuyên môn không tồi, người lại còn xinh đẹp, giỏi bắt trend tạo trend, có thể đùa cợt thoải mái.
Chỉ mới livestream vài lần đã chiếm được cảm tình của một đám fan hâm mộ là các đấng mày râu.
Mỗi lần lên sóng đều gây ra một trận hú hét, thật sự đã mang về cho Tin Tức Lục Thành không ít lưu lượng fan.
Rất nhanh, đám "sói đói" trong phần bình luận bắt đầu trêu chọc như thường lệ.
"Lần trước hỏi một người bạn làm trong Tin Tức Lục Thành, nghe nói Hồng Hồng vẫn còn độc thân, có thể gả cho tôi không?"
"Hồng Hồng mà còn độc thân á? Tiêu chuẩn chọn bạn đời là gì vậy?"
"Hồng Hồng có yêu cầu gì đối với bạn trai tương lai không?"
Nhậm Hồng nhìn những bình luận tấu hài, gương mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch, giả vờ trầm tư.
"Nếu mọi người đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói một chút."
"Điểm thứ nhất, ít nhất cũng phải có sức khỏe tốt và yêu thể thao, dù sao thì sức khỏe là vốn quý."
Nhậm Hồng nói rồi cố tình lia máy quay về phía khu vực của các tuyển thủ.
"Lấy ví dụ như môn bán marathon này đi, tuyển thủ vô địch thường mất khoảng 60-65 phút, cấp độ chuyên nghiệp thường là 66-90 phút."
"Yêu cầu của tôi không cao, vô địch thì mình không dám mơ, chỉ cần đạt cấp độ chuyên nghiệp là được."
Nhậm Hồng vừa đùa, vừa nhân tiện phổ cập kiến thức về bán marathon cho khán giả trong phòng livestream.
"Điểm thứ hai, tôi thấy con trai biết nấu ăn là một điểm cộng rất lớn. Tôi rất thích ăn, cho nên, bạn trai tốt nhất là nấu ăn phải thật ngon."
"Yêu cầu này thì hơi cao một chút, ít nhất cũng phải là đại sư gì đó, bếp trưởng điều hành chẳng hạn. Như vậy thì tôi có thể ăn nhà hàng Michelin tại gia rồi."
"Điểm thứ ba, tôi thích những chàng trai có cảm giác bí ẩn, kiểu khó mà nắm bắt, khiến người ta có h*m m**n khám phá, như vậy sẽ luôn có cảm giác mới mẻ."
"Chắc là ba điểm này thôi, khán giả nào đủ điều kiện có thể inbox đăng ký nhé."
Nhậm Hồng vừa cười vừa xem bình luận.
"Nằm mơ giữa ban ngày à!"
"Tuyển thủ bán marathon chuyên nghiệp, trình độ nấu ăn cấp bếp trưởng, lại còn phải bí ẩn, nhìn phát biết ngay nữ streamer muốn độc thân cả đời rồi."
"Thế mà là yêu cầu không cao á? Nữ streamer xem ra muốn tìm người ngoài hành tinh để yêu đương rồi."
Khán giả trong phần bình luận nhao nhao lên kêu trời ơi đất hỡi.
Đương nhiên, dù là bản thân Nhậm Hồng hay khán giả trong phòng livestream, chẳng ai coi ba yêu cầu này là thật.
Chém gió trong lúc livestream thôi mà, ai nghiêm túc người đó thua.
Điều kiện như thế này, e là cả thế giới cũng chẳng có mấy người đáp ứng nổi.
Đúng lúc này, trong phòng livestream bỗng xuất hiện một vài bình luận.
"Nữ streamer mau nhìn đằng sau kìa, có phải xảy ra chuyện gì không, sao nhiều người tụ tập lại thế."
"Sao tôi nghe thấy họ hét cái gì mà ông chủ Lâm, là ngôi sao nào họ Lâm à?"
"Chưa nghe nói có ngôi sao nào tham gia giải bán marathon lần này đâu, nếu có thì đã quảng cáo rầm rộ rồi."
"Nữ streamer đừng lề mề nữa, chắc chắn có tin tức lớn, nhanh lên nhanh lên, em muốn hóng drama!"
Nhậm Hồng xem xong bình luận, lập tức quay người nhìn lại, quả nhiên thấy từ bốn phương tám hướng có người đang đổ về một điểm.
Tại vị trí đó, có một chàng trai trẻ đang đứng.
Nhậm Hồng hành động không chậm, nhưng chưa đi được hai bước đã thấy xung quanh chàng trai trẻ kia đã bị vây kín bởi người.
Dù có thể chen vào, nhưng vì lý do an toàn và để đảm bảo chất lượng livestream, Nhậm Hồng quyết định tìm người hỏi thăm tình hình trước.
Thế là, cô tiện tay vỗ vai một cậu sinh viên đang nhón chân, cố gắng chen vào trong.
Còn tại sao lại nhận ra ngay là sinh viên, đương nhiên là vì trên áo thể thao của cậu chàng có in tên của một trường đại học nào đó, hơn nữa trông cậu cũng có vẻ ngây thơ trong sáng.
"Bạn học này, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người đang chen chúc ở đây làm gì thế?"
Nhậm Hồng thấy đối phương quay đầu lại, lập tức hỏi.
Kiều Lương nhìn Nhậm Hồng, rồi lại liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang cầm.
Nhận ra đối phương đang livestream, cậu chàng có chút phấn khích nói: "Chúng tôi đang chào hỏi ông chủ Lâm."
"Ông chủ Lâm? Ông chủ Lâm nào vậy? Là ngôi sao à, hay là…"
Nhậm Hồng tiếp tục hỏi dồn, trong đầu lại suy nghĩ xem có ngôi sao nào họ Lâm, biệt danh là "ông chủ", hoặc là vận động viên bán marathon nổi tiếng nào không.
Kiều Lương sắp xếp lại câu chữ, giải thích: "Ông chủ Lâm là người bán bữa sáng và bữa trưa ở khu Long Hồ này. Những người đang chào hỏi chúng tôi đây đều là khách quen của ông chủ Lâm."
Một ông chủ bán đồ ăn sáng và trưa mà lại được chào đón nồng nhiệt đến thế.
Là một phóng viên, Nhậm Hồng lập tức nhận ra trong chuyện này chắc chắn có tin tức đáng để khai thác.
"Tôi là phóng viên của Tin Tức Lục Thành, bạn có thể kể chi tiết về vị ông chủ Lâm này được không?"
Phóng viên tin tức?
Kể chi tiết?
Kiều Lương vừa nghe đã lên tinh thần hẳn.
Sự tích của ông chủ Lâm, quá ư là đáng để kể luôn.
"Nếu nói chi tiết, thì phải bắt đầu từ lần đầu tiên ông chủ Lâm bán hàng rong."
"Lần đầu tiên ông chủ Lâm bán hàng là ở cổng bệnh viện Thự Quang, bán món cánh gà nướng siêu cay…"
Kiều Lương vừa mới mở đầu đã lập tức bị Nhậm Hồng cắt ngang.
"Khoan đã bạn học, đây là đài tin tức chứ không phải chương trình kể chuyện đêm khuya, xin hãy đảm bảo những gì bạn nói là sự thật."
Nhậm Hồng không thể không nhắc nhở Kiều Lương.
Bệnh viện Thự Quang ở địa phương cũng được xem là một bệnh viện chuyên khoa khá nổi tiếng.
Bán cánh gà siêu cay ở một nơi như vậy, nghe đã thấy xạo rồi còn gì.
Hơn nữa, vừa nãy còn nói là bán đồ ăn ở Long Hồ, sao lại đột nhiên biến thành nơi khác?
"Là thật đó! Mọi người có thể làm chứng cho em mà!"
Kiều Lương lập tức kêu oan, vội vàng gọi hai vị khách quen trong nhóm ở hai bên để làm chứng cho mình.
Đồng thời, cậu còn tìm trong lịch sử trò chuyện của nhóm ra bức ảnh có người chụp lúc đó. Trong ảnh, có thể thấy rõ tấm biển hiệu của bệnh viện Thự Quang và quầy cánh gà nướng của Lâm Huyền.
Nhậm Hồng nhìn bức ảnh, suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn. Cô thật sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có người đi bán cánh gà siêu cay ở ngay cổng bệnh viện trĩ chứ!?
Thế nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi chứng minh lời mình nói là thật, Kiều Lương bắt đầu kể tiếp.
Bệnh viện Thự Quang… hoạt động xem mắt… nhà thi đấu thể thao… Long Hồ.
Nhậm Hồng nghe mà ánh mắt bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Trong phòng livestream, từng dấu chấm hỏi liên tục hiện lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, màn tường thuật của Kiều Lương đã khiến Nhậm Hồng và các fan trong phòng livestream sốc tận não.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 101: Sốc Tận Não
10.0/10 từ 24 lượt.