Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật

Chương 25


25/


Trong xe đang mở nhạc của Vương Phi, ngửi kỹ có một mùi cà phê thoang thoảng, theo lời Trì Lãng, là do tối qua vô tình làm đổ một ly trước khi đi xã giao, thấm vào thảm lót chân bằng len.


“Để tôi lái cho.” Chu Thanh Mạch đột nhiên mở cửa xe.


Trì Lãng đang ngáp, “Hả?”


“Tôi chỉ uống vài ngụm bia, cậu uống nhiều quá rồi,” Chu Thanh Mạch cười, “Đừng có chưa kịp làm đã tử vì tình rồi.”


Trì Lãng dường như có chút dở khóc dở cười, cuối cùng cả hai vẫn đổi chỗ.


Chu Thanh Mạch hiếm khi ngồi xe gầm cao như vậy, càng đừng nói đến việc lái, cậu nhìn về phía trước với một góc độ khác lạ, từ từ lái xe trên đường vành đai ba phía Đông sáng sủa mà cô đơn lúc hai giờ rưỡi sáng, theo hướng Trì Lãng chỉ dẫn suốt dọc đường, đi vào một khu chung cư cao cấp, không xa nơi bọn họ làm việc, khoảng mười lăm phút.


“Tôi tưởng cậu sẽ đưa tôi đi thuê phòng,” Chu Thanh Mạch nói khi quẹt thẻ ra vào ở cổng kiểm soát, “Sẽ không hối hận chứ.”


“Hơi hối hận, nhà siêu bừa bộn, hơn nữa không có gel bôi trơn và bao cao su.”


Khu chung cư rất lớn, đúng là một khu phố nhỏ thu nhỏ, lác đác vài nhà còn sáng đèn. Xe dừng lại bên ngoài một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Trì Lãng đi vào mua đạo cụ, Chu Thanh Mạch cũng xuống xe, nhưng không đi vào, lặng lẽ đứng bên ngoài, hút thuốc đối diện với một cây sồi xanh hình giọt nước.


Trì Lãng bước ra với một túi nilong, trông có chuuts hoảng hốt, “Tôi thực sự sợ cậu sẽ bỏ đi.”


Chu Thanh Mạch dụi tắt điếu thuốc, cổ họng nghẹn lại, cười nói: “Không đi được.”


Họ đi vòng qua một khu công viên lớn, vào lối vào hầm gửi xe, Chu Thanh Mạch lái xe thì ổn, nhưng đỗ xe lùi chuồng thì cực kỳ không thạo, tốn một hồi công sức, ngọn lửa d*c v*ng đó càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ, đốt cháy trong không gian chật hẹp. Cuối cùng xe cũng đậu xong, hai người ôm hôn nhau khi đợi thang máy, vật căng phồng ở háng cọ xát vào nhau, hơi nóng dường như có thể xuyên qua quần áo.


Lảo đảo bước vào thang máy, Trì Lãng một tay ôm eo Chu Thanh Mạch, luồn vào trong áo vest, một tay bấm số tầng.


Đến tầng mười hai, họ bước ra, khi Trì Lãng bấm mật mã mở cửa, Chu Thanh Mạch cứ như không có xương dính chặt vào người cậu ấy, vùi người trên vai cậu ấy, l**m qua vành tai và hàm dưới cậu ấy, khiến cậu ấy lần đầu tiên còn bấm sai. Lần thứ hai may mà tay không run, tám chữ số, là ngày sinh của Chu Thanh Mạch.


“Dễ đoán quá,” Chu Thanh Mạch vùi mặt, tóc cọ xát vào Trì Lãng một cách mềm mại, hai tay đặt trước ngực cậu ấy, đẩy cậu ấy vào nhà, “Nhà cậu không an toàn.”



“Không sao, cũng không có gì đáng để trộm.” Trì Lãng đóng cửa lại, vỗ vào mông cậu một cái, năm ngón tay ôm lấy đường cong mông mà nhéo, “Cậu thơm quá, bắt đầu xịt trà đại cát lĩnh từ bao giờ vậy?”


Chu Thanh Mạch cười khẽ, “Cậu vẫn yêu tôi như vậy cơ à…”


Cậu bị xoa đến mức th* d*c vài cái, khóe mắt say mê nhếch lên, môi đỏ như quả táo tàu ngâm mật, cậu đẩy Trì Lãng vào tường, tay thò xuống dưới, vơ lấy đ*ng q**n cậu ấy, ngón tay cái lún sâu vào g*** h** ch*n, đầu ngón tay mù quáng mà khéo léo lướt đi, như đang mân mê một bảo bối độc quyền chỉ mình mình mới có thể mở niêm phong, “Trì Lãng, Trì Lãng, cậu mà không ch*ch tôi, tôi sẽ ngủ gục mất.”


Cậu nói những lời say chuếch choáng, nhưng tất nhiên Trì Lãng trăm phần trăm sẽ chiều theo ý cậu.


Chu Thanh Mạch, người đã tăng ca nửa tháng, bị ném mạnh lên giường, eo bị ấn mạnh, lõm xuống dưới, mông chổng cao lên, ánh đèn ấm áp và tối mờ chiếu vào cơ thể cậu như ngà voi. Bộ vest tinh tế đẹp đẽ đó đã bị l*t s*ch, rơi vãi khắp sàn khi bước vào phòng ngủ, chỉ còn lại chiếc cà vạt, lúc này được dùng để quấn cổ tay Chu Thanh Mạch.


“Sao lại thích bị người khác ch*ch rồi?” Trì Lãng chỉ cởi áo sơ mi, gần như phát điên mở hộp giấy gói chai gel bôi trơn, bóp đầy ra tay và thoa vào kẽ mông cậu, “Trước đây chẳng phải cậu toàn tranh ch*ch tôi sao?”


Gel bôi trơn chưa tan ra, có chút lạnh, eo Chu Thanh Mạch run lên một cái, hai cái hõm nhỏ nhắn ở eo càng lõm sâu hơn, nằm hai bên cổ tay bị buộc chặt lại với nhau, eo một người đàn ông, sao có thể thon đến thế? Đường xương sống như được vẽ bằng ánh sáng và bóng tối, đáng thương đến mức hơi quá.


“Nói nhảm làm gì!” Cậu quay mặt lại trừng mắt nhìn Trì Lãng, “Cậu lên hay không thì nói!”


Trì Lãng gấp gáp, hơi nóng của whisky xộc lên não, ngón cái đánh vài vòng trên nếp nhăn đó, ấn vào chính giữa, liền chui vào một đốt ngón tay, không mang theo nhiều dầu bôi trơn vào, bên trong chật và khô, run rẩy bài xích cậu.


“Chặt thế?” Trì Lãng cười một cách không có ý tốt, không cho cậu thời gian thích nghi, lại c*m v** thêm một ngón nữa.


“Á…” Chu Thanh Mạch nhắm mắt lại, móng tay c*m v** mu bàn tay, đau đớn hít vào.


Thật kỳ lạ, con người thực sự có thể có ký ức bản năng về cơ thể của một người khác, nhiều năm trôi qua, Trì Lãng vẫn có thể nhanh chóng tìm thấy cái cục nhỏ cứng cứng nắm giữ tiếng r*n r* và run rẩy của Chu Thanh Mạch, cậu ấy mềm lòng, cậu ấy không muốn Chu Thanh Mạch đau, thúc vào, ấn vào, ruột gan vốn căng cứng đó liền thả lỏng một chút, cậu ấy đẩy gel bôi trơn vào trong, rồi lại nhét ngón tay vào, nó liền mềm mại và dính nhớp hút lấy cậu ấy.


Cậu ấy đâm rút bên trong, cứ thế làm khoảng chục cái, Chu Thanh Mạch khẽ rên ư ử, có vẻ rất say mê, thậm chí bắt đầu lắc mông va vào tay cậu ấy. Cơ thể gầy gò của cậu đã được mở ra, cậu mở đôi mắt mờ sương, cười với Trì Lãng một cách sinh động đẹp đẽ.


“Lề mề gì nữa.” Sự khiêu khích cay nồng, lại có một cảm giác nũng nịu khó hiểu.


“Đau thì đừng có mà khóc đấy.” Trì Lãng không chịu nổi nữa, cậu ấy cảm thấy Chu Thanh Mạch cố tình muốn lấy mạng mình, c** th*t l*ng k** kh** q**n, cũng không c** q**n, liền lôi d**ng v*t ra, dựa vào gel bôi trơn trên tay nhanh chóng v**t v*, gốc và bìu thậm chí vẫn còn ở lại trong q**n l*t.


Vốn dĩ đã nửa c**ng c*ng, cậu ấy nhìn đường cong nhô lên của Chu Thanh Mạch, dáng vẻ như đang hiến tế, còn nhìn cái lỗ nhỏ hẹp đó, lúc này đang co bóp, tiết ra chất lỏng óng ánh, máu toàn thân liền xông lên đầu, càng xông vào d**ng v*t, cậu ấy banh khe mông Chu Thanh Mạch ra hơn một chút, kẽ tay lún sâu vào thịt mông mềm mại, không đeo bao, cứ thế tiến vào.


Chặt đến mức ngoài dự đoán, Trì Lãng vốn tưởng mình đã dạo đầu khá tốt, thực tế thì khó đi từng chút một, cậu ấy chọc vào từng tấc, ép giãn từng nếp nhăn, Chu Thanh Mạch liền co vai lại, nghiêng mặt nhìn cậu ấy không chớp mắt, trong ánh mắt chứa sự mơ hồ và không thể tin được, cứ như thể chỉ như vậy thôi, cậu đã bị căng hỏng rồi.



Trì Lãng ngây ngốc nghĩ, nơi này còn có ai từng vào chưa? Chu Thanh Mạch như thế này còn ai từng nhìn thấy chưa? Cậu ấy thừa nhận đây là sự ích kỷ, nhưng vừa nghĩ đến thì đã nghẹn ở cổ họng, liền lún sâu xuống, nhanh chóng, cố chấp. Cậu ấy không kiểm soát được sức lực, siết lấy cơ eo của người trước mặt, th*c m*nh vài cái, đâm đến mức eo cậu run rẩy, thịt mông nhấp nhô lên xuống.


“Ưm… a, a! Chậm, cậu chậm lại một chút!” Chu Thanh Mạch không có ý che giấu, hét lớn, âm cuối run rẩy, mềm mại, ngọt ngào, truyền đến tai Trì Lãng, quen thuộc, xa lạ, k*ch th*ch t*nh d*c, dày vò người ta.


Trì Lãng cúi người xuống, xoay mặt Chu Thanh Mạch lại, ngón tay luồn vào miệng cậu, sờ qua răng lưỡi, khuấy động liên tục.


“Nói đi,” d**ng v*t cũng đâm rút càng lúc càng ngang ngược, l* m*ng như một chú rể ngốc bị cướp vợ, “Còn ai đã từng ch*ch cậu nữa?”


Đôi mắt Chu Thanh Mạch mơ hồ một thoáng, rồi lại nheo lại thon dài.


“Nhiều lắm, ai mà, ưm,” cậu nói đứt quãng, lắp bắp, “Ai cũng mạnh hơn cậu.”


“Đệt mẹ…” Trì Lãng tức đến bốc khói, một tay véo lưỡi cậu, một tay sờ ra phía trước, sờ qua chiếc vòng cổ thỏ nhỏ đó, cậu ấy dừng lại một chút, nhưng không dừng lại lâu, trừng phạt như kéo một cái, sợi dây mảnh lún vào da thịt sau gáy, cọ xát thô ráp, Trì Lãng liền buông ra, tay trượt đến ngực Chu Thanh Mạch, véo vào n*m v* cậu đến mức sưng lên, d**ng v*t cũng trở nên hung hãn, liều mạng chạy nước rút đưa đẩy trong cơ thể cậu.


Chu Thanh Mạch gần như không thể quỳ vững được nữa, sợ sệt co giật dưới người Trì Lãng, mềm mại l**m xương ngón tay cậu ấy, khóe mắt đều rớm nước mắt, nhưng lại không đổi lấy được sự thương xót nào của cậu ấy vào lúc này,


“Tôi không đeo bao, cậu sẽ không lây bệnh gì cho tôi đấy chứ.” Trì Lãng ghé vào tai Chu Thanh Mạch, lạnh lẽo nói.


Chu Thanh Mạch sững người, đột nhiên cắn vào ngón tay Trì Lãng một cái, lực mạnh đến mức suýt nữa thì chảy máu, sau đó lập tức nhổ ngón tay cậu ấy ra khỏi miệng.


“Trì Lãng… Tôi đệt mẹ anh, tôi đệt mẹ anh!” Cậu gầm lên xong liền vùi mặt chặt cứng vào trong chăn, trong tiếng nước da thịt va chạm, Trì Lãng nghe thấy một vài âm thanh nhỏ bé, nghẹn lại, là Chu Thanh Mạch đang khóc.


Trì Lãng nhất thời đờ đẫn.


“Hả? Mạch Mạch, nhìn anh này, nhìn anh một cái.” Hốt hoảng, thậm chí không dám đâm rút một cách l* m*ng như vậy nữa, cậu ấy chậm lại, cứ thế cắm sâu trong cơ thể Chu Thanh Mạch, tay ôm lấy cổ cậu, vớt lấy khuôn mặt cậu lên, để cậu quay về phía mình.


Chu Thanh Mạch thì kháng cự đến chết, cho đến khi Trì Lãng nhẹ nhàng hôn sau gáy cậu, hôn d** tai cậu, hôn mãi đến đường tiếp xúc giữa má và ga giường, thậm chí muốn hôn lên ga giường, Chu Thanh Mạch mới đột ngột buông lỏng sức lực trong một giây, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Trì Lãng.


“Tôi đệt tổ sư nhà anh! Anh xuống đi, xuống đi!” Cậu vẫn run rẩy môi chửi mắng, nhấc chân đạp người.


“Hay là lát nữa ch*ch anh đi.” Trì Lãng cười một cách hối lỗi, ấn cậu nằm im, cẩn thận hôn những vệt nước mắt lộn xộn đó của cậu, “Xin lỗi, anh không nên nói những lời đó.”


Chu Thanh Mạch bị hôn đến mềm nhũn, thở hổn hển vài cái, “Anh lại tin thật…”



Cậu dùng mí mắt cọ vào môi Trì Lãng, có chút xấu hổ, trút hết cảm xúc ra, nói:


“Em cũng không nên nói bậy, nhưng đệt mẹ em lấy đâu ra thời gian mà tìm người ch*ch mình, em bị bệnh à, cứ thấy người khác đều rất kinh tởm, em không muốn chạm vào, xem phim người lớn cũng không có cảm giác, thực sự sắp bị liệt dương rồi,” Nói đến đây cậu lại cảm thấy tủi thân, nước mắt tràn ra dưới lông mi, nghề nghiệp và tính cách khiến cậu hiếm khi nói chuyện mà không suy nghĩ, bản năng của cậu thậm chí còn bị chính cậu b*p ch*t, vì vậy bây giờ trông càng khác lạ, và càng quý giá, “Em chỉ xem ảnh của anh, làm này làm kia vài lần, nhưng cũng chỉ là vài lần, không hề thoải mái chút nào, rất cô đơn, rất cô đơn…”


Dường như nhận ra sự vụng về và mất mặt của lời nói này, Chu Thanh Mạch im lặng, hô hấp cũng cẩn thận. Bộc lộ tâm tư là ngây thơ, nguy hiểm. Trì Lãng liền ngậm lấy môi cậu, muốn cạy cánh môi đó ra, tay còn đi cởi cà vạt, giữ hai tay cậu, đặt lên mặt giường, hai bên đầu, mười ngón tay đan chặt với cậu.


“Mạch Mạch nhà anh có đời sống t*nh d*c bi thảm quá,” Cậu ấy dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát vào vết lằn đỏ hỏn trên cổ tay Chu Thanh Mạch, hành động ở phía dưới cũng được tiếp tục, vừa nãy gel bôi trơn và dịch ruột trộn lẫn, chảy xuống đầy háng Trì Lãng, nhuộm lông mu thành màu dính nhớp, bây giờ vừa cử động liền kéo theo chất lỏng, phát ra tiếng ‘phạch phạch’ ướt át, “Bây giờ sướng chưa? Còn cô đơn không?”


Chu Thanh Mạch không trả lời, đầu tiên là nhắm mắt lại, sau đó lại ngây người nhìn Trì Lãng, đồng tử gần như mất tiêu cự, một vẻ mặt ngây thơ mơ màng, ánh nước run rẩy theo sự va chạm, miệng há ra th* d*c, chờ Trì Lãng đến hôn. Vừa hôn lên, cậu liền dính lấy không buông, th* d*c và r*n r* đều bị chặn lại trong hai cái miệng cùng chia sẻ, Trì Lãng cực kỳ dịu dàng m*t đầu lưỡi cậu, cậu liền run rẩy xuất tinh, trên ga giường, một bãi lớn. Cơ thể dường như bị đục rỗng từng đốt, kh*** c*m ngọt ngào, như cơn đau răng từ cột sống truyền xuống tận đầu ngón chân, ngón chân gần như co rút lại.


“Sướng…” Giữa hơi thở, Chu Thanh Mạch khàn giọng nói, “Sướng đến, chết đi được.”


Dư âm của cơn c*c kh*** vẫn còn trong cơ thể cậu, ruột gan đang co bóp và nhu động không theo quy luật, miệng huyệt cũng siết chặt lấy d**ng v*t đang c**ng c*ng, nói với Trì Lãng rằng, “Người đàn ông anh thích đang bị anh ch*ch đến c*c kh***.”


Điều này không nghi ngờ gì là sự khiêu khích chí mạng nhất.


“Lại lớn hơn rồi, chết tiệt,” Chu Thanh Mạch nhận thấy sự thay đổi, điều này cho cậu một cảm giác nguy hiểm rằng mình sắp ngất xỉu, nhưng lại bị đè xuống một cách thô bạo, chỉ có thể kêu lên một cách bất lực, “Anh dừng lại, dừng lại một chút!”


Trì Lãng đang trong cao trào, căn bản không nghe lọt tai, vùi đầu ch*ch mạnh, cắn xé sau gáy Chu Thanh Mạch, cắn ra những vết răng tròn, đỏ ửng, vẫn chưa đủ, cậu ấy luồn tay qua nách, ôm lấy vai Chu Thanh Mạch, vớt cơ thể cậu dậy, muốn cắn xương quai xanh cậu. Không cắn tới, nhưng chiếc vòng cổ thỏ nhỏ của chính cậu ấy lại trượt qua, mắc trên vai Chu Thanh Mạch, cọ qua má Chu Thanh Mạch.


“A, a” Chu Thanh Mạch th* d*c, cả người gần như tan chảy thành một vũng nước, giọng cũng mềm đi rất nhiều, sự thay đổi này diễn ra trong khoảnh khắc, liều thuốc giải tên là con thỏ bạc. “Anh cũng giữ lại, cũng giữ lại cơ đấy.”


Cậu cười, cười đến kiệt sức, sinh động mê hồn.


Trì Lãng “ừm ừm” đáp lời, cứ thế ôm cậu, lại hôn và cắn xé sau gáy cậu, như một kiểu đánh dấu, Chu Thanh Mạch lại có cảm giác, lật tay sờ eo Trì Lãng, ấn cậu ấy xuống người mình, cứ như da thịt chạm da thịt vẫn chưa đủ, cậu ph*ng đ*ng kêu lên, cổ họng phát ra âm thanh mà ngay cả Trì Lãng cũng hiếm khi nghe thấy, sauu lưng đều ửng đỏ, như thể đã uống thuốc, như thể mất đi lý trí, toàn thân chỉ có thể chú tâm vào chuyện t*nh d*c này.


“Luật sư Chu, Luật sư Chu,” Trì Lãng đột nhiên nảy ra ý xấu, bây giờ cậu ấy hận không thể ăn tươi nuốt sống Chu Thanh Mạch, điều cậu ấy muốn nhất là nhìn đối phương trở nên bất lực rối loạn vì mình, đã là như vậy rồi, nhưng vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.


“Sao em lại như một con mèo nhỏ vậy, chưa đến mùa xuân à?” Nói rồi, tay cậu ấy trượt đến ngực đẫm mồ hôi của Chu Thanh Mạch, v**t v* một cách trắng trợn, n*m v* co rút lại dưới lòng bàn tay cậu ấy mà cương lên, véo vào thì mỏng manh, đàn hồi.


Chu Thanh Mạch phải mất một lúc mới tập trung được tinh thần, hiểu được ý trong lời nói, “Anh cút đi, anh cút đi!” Cậu kêu lên một cách rời rạc.


Trì Lãng cười dịu dàng, hoàn toàn không tương xứng với sự thô bạo của cơ thể, “Anh có thể bắn vào bên trong em không?”



“Vậy thì anh, nhanh bắn đi…” Chu Thanh Mạch tìm tay cậu ấy để nắm, tóc đã ướt đẫm mồ hôi, dính đen trên trán, “Em không chịu nổi nữa, em không chịu nổi nữa.”


Trì Lãng cũng không rõ tại sao hôm nay mình uống rượu rồi mà lại lâu xuất tinh như vậy, vì mình họ Trì chăng? Cậu ấy suy nghĩ vẩn vơ, nhìn thấy Chu Thanh Mạch mắt trông mong nhìn mình, chờ được hôn, cậu ấy liền hôn, cuối cùng cũng xuất tinh, liên tiếp mấy luồng, trong b* m*ng nóng bỏng mềm nhũn của Chu Thanh Mạch.


Cậu ấy lưu luyến rút ra, đ** kh*c tựa vào khe mông không muốn rời, sờ xuống dưới, miệng huyệt vô tội đã sưng lên, đáng thương ch** n**c, cứ như cái mông lành lặn bị mở một cái lỗ lớn. Trì Lãng cũng có chút áy náy, nhìn đồng hồ đã gần bốn giờ rưỡi sáng, hành hạ một người thiếu ngủ trầm trọng đến lúc này, cậu ấy đúng là ma quỷ.


Trì Lãng bảo Chu Thanh Mạch nằm sấp ngủ, còn mình thì luồn ngón tay vào, từng chút một móc những thứ dính nhớp đó ra. Nhưng Chu Thanh Mạch làm sao mà ngủ được, cậu ấy móc xong, Chu Thanh Mạch vẫn mở mắt, ánh mắt thậm chí còn tỉnh táo hơn nhiều, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, khô khốc nói, “Mông ông đây mà nứt ra, thì tìm anh đền mạng.”


“Tuân lệnh.” Trì Lãng cười có vẻ hơi ngại ngùng, tựa vào đầu giường, lau tay, tìm điện thoại ra xem. Cậu ấy hơi quay mặt về phía Chu Thanh Mạch, vì vậy Chu Thanh Mạch chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của điện thoại, và ánh sáng huỳnh quang phản chiếu trên mặt Trì Lãng.


“Muộn thế này rồi, ai vậy.” Chu Thanh Mạch cắn cắn môi, hỏi.


Trì Lãng có chút kinh ngạc, Chu Thanh Mạch bây giờ đối với cậu ấy, thân thiết hơn cậu ấy tưởng, đây là đang ghen sao? Bọn họ đã khôi phục lại khoảng cách có thể ghen tuông nhanh như vậy sao.


Trì Lãng gần như muốn nở hoa trong lòng, nhưng cậu ấy không biểu lộ ra, nói, “Bạn tình, anh xóa họ rồi.”


“… Mấy người?” Chu Thanh Mạch vừa lau khóe mắt vừa hỏi, trông đáng thương vô cùng.


“Ba người.” Trì Lãng nhìn cậu một cái.


Chu Thanh Mạch nhìn chằm chằm một lúc, âm thầm đếm thời gian, đột nhiên bùng lên, “Xóa ba người, hai mươi giây là đủ rồi chứ! Anh còn trò chuyện nữa, trò chuyện được thì đừng xóa chứ, tiếc thì đừng xóa chứ!”


Ban đầu Trì Lãng không cho cậu giật điện thoại, cố chấp quay lưng điện thoại về phía cậu, nhưng rất nhanh đã đầu hàng, khoảnh khắc Chu Thanh Mạch lật màn hình điện thoại lại, thực ra cậu cũng chưa nghĩ kỹ mình rốt cuộc muốn làm gì, cãi nhau với mấy người kia sao? Nhưng làm sao cậu có thể chắc chắn mình không phải là “bạn tình” cơ chứ? Kết quả là, khi cậu cúi đầu nhìn màn hình, thứ cậu nhìn thấy lại là giao diện camera, rồi xem thư viện ảnh, bộ dạng nhăn nhó vừa rồi cậu nằm sấp thư giãn với đầy vết răng, và vẻ ngốc nghếch giật điện thoại một cách hung hăng, đã bị quay lại rất chi tiết, dài đến hơn năm phút.


Trì Lãng đúng thời đúng dịp bắt chước giọng điệu của cậu khi nãy, nói, “Mạch Mạch, em lại tin thật…”


Chu Thanh Mạch sững sờ, đột nhiên ném điện thoại, ôm chầm lấy cậu ấy đẩy ngã xuống, c** s*ch quần cậu ấy ra, “Vừa nãy còn nói lát nữa cho em ch*ch đúng không?”


“Ngày mai còn phải đi làm.” Trì Lãng chớp chớp mắt.


“Anh là sếp, em có kỳ nghỉ.” Chu Thanh Mạch lý lẽ hùng hồn, mò lấy chai gel bôi trơn đã dùng được một nửa bên cạnh gối, bóp vào tay mình, “Em không chỉ thích bị ch*ch đâu nhé.”


**


Chan: Gì nhỉ? Ban đầu tui đã cân nhắc rất kỹ nên để cho 2 đứa nhỏ quay lại xưng cậu-tớ hay anh-em. Sau đó tui quyết định để anh-em. Vì tui muốn phân biệt giữa quá khứ với hiện tại, quá khứ có thể non nớt, có thể bị ngăn cách-cản trờ, bla bla… Nhưng hiện tại, họ đã trưởng thành, gần như có mọi thứ trong tay, vì vậy, tui để xưng hô mới, tách biệt với quá khứ đau buồn đó ^^


Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Story Chương 25
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...