Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật

Chương 23


23/


Quán bar gay đó có một cái tên khá đẹp, gọi là “Gió Lại Thổi”, cửa mở rất kín đáo, nằm ở tầng hầm. Khi Chu Thanh Mạch đẩy cửa bước vào, không ai ngăn lại, nhưng có vài chàng trai mảnh khảnh cầm ly hình quả lê bước đến, líu lo vây quanh anh, gọi “Anh ơi anh ơi”, tiếng cười nhẹ nhàng và lộ liễu.


“Xin lỗi, tôi đến tìm bạn.” Chu Thanh Mạch lịch sự từ chối bọn họ.


Quán bar có hai tầng xếp chồng lên nhau, cầu thang và đồ trang trí đều là kim loại hơi gỉ, tạo hiệu ứng punk công nghiệp cũ kỹ. Tình hình bên trong cũng khác với ấn tượng ban đầu của Chu Thanh Mạch về những nơi như thế này, không có show diễn hóa trang hay ca hát nhảy múa sôi động, hầu hết mọi người đều tụ tập ngồi uống rượu, quán có lắp vài chiếc loa kiểu cũ, phát khẽ bài “Summertime Sadness” của Lana Del Rey, có thể nghe thấy một cách mơ hồ xen lẫn tiếng trò chuyện. Ánh sáng đỏ, ánh sáng cam, rải rác trong bóng tối, đều là màu ấm.


Trong phòng có vẻ khô nóng, Chu Thanh Mạch đổ một lớp mồ hôi mỏng, nên cởi áo khoác ngoài ra, đi tìm từng bàn một. Vừa tìm cậu vừa gọi điện cho Lâm Tử, một cuộc cũng không gọi được, nhưng có vài người muốn kéo cậu ngồi xuống uống rượu, số người nhìn cậu từ trên xuống dưới cũng không ít. Chu Thanh Mạch chen chúc giữa những tiếng chén đĩa va chạm, chỉ đành ôm chặt áo khoác và túi xách, luống cuống, cảm thấy mình cực kỳ hèn nhát.


Cuối cùng cậu tìm thấy Lâm Tử trong nhà vệ sinh, người đó mặc một chiếc áo len kim đan lòe loẹt, vai áo và bên hông còn có vài lỗ rách hợp thời trang, dài như một chiếc váy, nghe nói chiếc áo này là tác phẩm của bạn học Học viện Mỹ thuật của Lâm Tử, cậu ta thường quý như báu vật, khăng khăng giặt tay, giờ lại nôn mửa khắp người, cứ thế hôi hám nửa sống nửa chết ngồi ở góc tường, không khóc nữa, vì đã ngủ thiếp đi.


Chu Thanh Mạch ngồi xổm xuống vỗ cậu ta.


“Đi thôi.” Cậu tuyệt đối sẽ không cõng cậu ta về nhà.


Lâm Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn rõ mặt Chu Thanh Mạch, lại khóc thét lên một tiếng.


Chu Thanh Mạch ghét nhất phải chăm sóc loại say xỉn vô lý này, không thích tụ tập với bạn học đại học là vì họ không biết chừng mực, đồng nghiệp quan hệ xa, ngược lại không có thói quen này. Nhưng hiện tại, rốt cuộc cậu vẫn có chút lo lắng, dưới đất hình như có chút chất lỏng không rõ, “Cậu sẽ không… thực sự bị cưỡng h**p đấy chứ, đừng lo lắng, nói từ từ thôi, trước hết phải lấy bằng chứng—”


Lâm Tử ngắt lời cậu, càng gào khóc thảm thiết hơn, trông có vẻ rất tỉnh táo, không có vẻ gì là bị bắt nạt, “Đệt mẹ, sao lại là anh!”


Chu Thanh Mạch cau mày, “Không phải tôi thì còn là ai?”



Lâm Tử cực kỳ ấm ức, dụi dụi khóe mắt, “Lão Q, tôi tìm Lão Q nói, anh muốn cưỡng h**p tôi, bảo anh ấy mau đến cứu tôi mà!”


Chu Thanh Mạch đứng bật dậy, cái giọng Đài Loan nũng nịu đó trong tai cậu, cũng phiền phức đến chết người.


“Đệt mẹ!” Cậu đá thẳng vào Lâm Tử một cái, một đống lời cay độc trào lên, nhưng cuối cùng chỉ chửi ra một câu, “Thằng họ Lâm kia, mày giỏi lắm, đệt mẹ mày đợi Lão Q của mày đến vớt mày đi!”


Hoàn toàn không hả lòng hả dạ, cậu vừa định đá tiếp, thì bị ai đó nắm lấy vai đẩy ra từ phía sau, suýt chút nữa đâm vào tường.


Đó là lão Q, hắn thực sự đến rồi, với bộ đồ da thì trông cực ngầu, liếc mắt căm hận nhìn Chu Thanh Mạch một cái, rồi bế ngang Lâm Tử bỏ đi.


Chu Thanh Mạch bị liếc đến nổi cáu, “Tôi có làm chuyện đó hay không, anh tự đi mà hỏi nó!”


“Thế thì cậu cũng không thể đạp cậu ấy muốn mất mạng như vậy được chứ!” Lão Q nói giọng Bắc Kinh rành rọt đáp trả lại khá lanh lợi.


Lâm Tử ở trong vòng tay của hắn rên ư ử một cách dính nhớp, ôm cổ hắn, vui mừng như một thằng đần.


Tất cả những điều này Chu Thanh Mạch đều nhìn thấy rõ, gần như tức đến bật cười. Cánh cửa bị lão Q đạp mở, rồi ngay sau đó lại đóng lại, tạp âm bên ngoài tràn vào rồi lại bị chặn đứng, Chu Thanh Mạch trong lúc nhất thời cảm thấy chán chường vô vị, treo áo khoác và túi xách lên móc gỗ cạnh gương, châm một điếu Seven Stars, cúi đầu từ từ hút.


Điều kỳ lạ là cơn tức giận nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nỗi cô đơn tột cùng, một điếu thuốc cháy đến đầu lọc, làm bỏng ngón tay của cậu, Chu Thanh Mạch lại châm thêm một điếu khác, rít một hơi sâu, cậu nhìn bóng người trong chiếc gương lớn, bộ vest màu xanh navy được là ủi phẳng phiu, nhìn kỹ còn có vân sọc chìm, đường eo được chiết vừa vặn hoàn hảo, cổ áo ve bẹt để lộ một góc nhỏ chiếc sơ mi trắng ngà không tì vết, thắt cà vạt Windsor đen, trên túi ngực áo vest gắn một tấm kim loại vuông nhỏ, chữ bạc mạ tên phiên âm của cậu. Bỏ qua phần tóc mái hơi rối, thì ngay cả bây giờ quay lại họp cũng không thành vấn đề.


Chu Thanh Mạch tự nhiên mỉm cười, cậu vẫn như vậy, lặp đi lặp lại, không sai một li. Cậu không nhìn vào gương nữa, mà nhìn về phía góc tường, trong làn khói thuốc mờ ảo, cậu dường như thoát ra khỏi chính mình, lơ lửng giữa không trung, để nhìn lại Chu Thanh Mạch cô độc, không lời nào để nói này.


Lần đầu tiên, cậu cảm thấy thương hại chính mình.


Thật khó giải thích sự xuất hiện của cảm xúc này, không phải vì chạy một chuyến tốn công vô ích, cũng không phải vì người bạn gây rắc rối cho cậu đã phủi mông bỏ đi, trên thực tế, trước đây, Chu Thanh Mạch cũng không phải chưa từng gặp những tình huống thảm hại và phi lý hơn bây giờ, cậu luôn nhớ đến câu nói trong “Thời đại hoàng kim” đó, “Tôi cảm thấy mình sẽ mãi mãi mạnh mẽ, không gì có thể đánh gục tôi.”



Chính vì vậy, những khoảng thời gian tồi tệ đó cũng đã được cậu mạnh mẽ vượt qua, cậu chỉ nhìn thấu, ghét bỏ, và chế giễu người khác, cậu không bao giờ tự thương hại bản thân.


Chỉ là lần này… Còn về lần này.


Có lẽ vì một cái nhìn thoáng qua khi nãy, cậu đã nhìn thấy một người nào đó, và rồi một mặt cảm tính nào đó trong lòng cậu đã thức tỉnh, hoặc có lẽ chỉ là giấc mơ vô nghĩa của đêm nay, ngủ một giấc rồi sẽ qua.


Trì Lãng cũng thật đáng thương, Chu Thanh Mạch ngậm đầu lọc thuốc nghĩ, giờ còn bị mình lôi ra gánh tội.


Cậu tạm thời coi sự tĩnh lặng này là sự hưởng thụ.


Khi điếu thuốc thứ hai đã hút được hơn nửa, sự tĩnh lặng của cậu lại bị phá vỡ. Có người đẩy cửa – không phải cửa lớn – mà là có người đẩy cửa đi ra từ một phòng vệ sinh. Chu Thanh Mạch không để ý, vẫn tiếp tục gạt tàn thuốc vào thùng rác ở góc tường, vừa gạt được hai cái, cậu bất ngờ bị một người ôm chầm lấy từ phía sau.


Chu Thanh Mạch có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, hoặc hy vọng – cậu nghĩ đó là ai. Nhưng ảo tưởng này lập tức tan vỡ. Không phải, tuyệt đối không phải. Người phía sau này hẳn là rất to khỏe, cao hơn cậu khá nhiều, trên người nồng nặc mùi rượu cay xè, tham lam phả hơi nóng vào sau tai cậu.


Một cơn buồn nôn dâng lên trong cuống họng, Chu Thanh Mạch tỉnh táo nhận ra tình hình hiện tại, dùng sức giãy giụa, hơi lỏng ra được một chút nhưng lại bị ôm chặt hơn. Chu Thanh Mạch không giỏi đánh nhau, cộng thêm việc cậu quanh năm tăng ca thiếu vận động, nếu dùng sức thì chắc chắn không phải đối thủ, đang suy nghĩ cách đối phó, thì nghe thấy một giọng nói trầm khàn cất lên: “Vừa nãy anh nghe thấy hết rồi, em đừng bận tâm đến bọn họ, đêm nay anh đây sẽ chiều chuộng em thật tốt!”


“Tôi không có hứng thú. Buông tôi ra.” Chu Thanh Mạch lạnh lùng nói.


Người phía sau lại như phát điên.


“Lần đầu à? Đừng sợ, anh không có bệnh, anh là giảng viên đại học,” hắn suýt nữa ngậm lấy d** tai Chu Thanh Mạch, “Em xinh đẹp quá, sạch sẽ quá, là cao quý, quý phái! Anh vừa nhìn đã thích… Lệ Cảnh, hay là Bán đảo Vương Phủ Tỉnh, Hilton cũng được, em chọn đi!”


Hắn lải nhải, bày tỏ lời mời tục tĩu và trực tiếp, rồi, hắn bắt đầu v**t v* dọc theo đường eo của Chu Thanh Mạch, sự v**t v* đó trân trọng và quyến luyến, cứ như thể có biết bao nhiêu đêm ngày tình yêu nồng nàn giữa họ.


Người này có lẽ không sai, ít nhất, tình yêu đối với nơi này, trong số những người cô đơn đang uống rượu vui chơi này, có thể thấy khắp nơi, đó là siro rẻ tiền dính nhớp, ngụm đầu tiên ngọt đến tê lưỡi, nhưng ngẫm lại ngụm nữa, thì chỉ là sự ngấy và cay đắng vô tận.



Chu Thanh Mạch thấy cực kỳ phiền phức, đặc biệt là khi cảm nhận được v*t c*ng đang đâm vào người mình qua một lớp quần áo, cậu cảm thấy nhục nhã, cậu nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này, mình thực sự sẽ bị liệt dương suốt đời, đến mức nhìn ảnh khỏa thân đầy vết hôn của Trì Lãng cũng không thể cứng lên được nữa, vậy thì cuộc đời này của cậu sẽ là một bi kịch hoàn toàn.


Nghiến răng dùng hết sức lực mà mình có, cuối cùng cậu cũng, cuối cùng cũng, thoát ra khỏi vòng tay người này, mồ hôi ướt đẫm, nhưng tháo chạy không phải là phong cách của Chu Thanh Mạch.


Lùi lại hai bước, cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông đầu tóc bóng mượt, mặt đỏ gay đó, “Muốn hẹn hò với tôi?”


Người đó mơ mơ màng màng, lại muốn đến ôm cậu.


Chu Thanh Mạch trực tiếp tát hắn một cái, giọng lạnh như băng, quát lớn: “Quỳ xuống!”


Hắn ngẩn người vài giây, sau đó mặt càng đỏ hơn, lộ ra sự hưng phấn dị thường.


“Em thích chơi trò này à?” Hắn ngoan ngoãn cúi người quỳ xuống, ngẩng mặt lên nhìn chiếc khuy măng sét của Chu Thanh Mạch một cách ti tiện, đúng là một tên nô bộc trung thành, một con chó nịnh hót, “Được, đúng là có mùi vị đấy, nào, bảo bối, lại đây đi!”


Chu Thanh Mạch đứng nhìn từ trên cao xuống, trực tiếp đạp lên mặt hắn, điềm nhiên hút thuốc, đế giày da cứng rắn nghiến trên khuôn mặt to lớn đó, nghiến qua mí mắt, má, bị đạp môi chắc là khó chịu nhất, Chu Thanh Mạch liền dùng sức mạnh vào môi hắn. Hắn r*n r* vì đau, nhưng lại vô cùng hưng phấn, muốn chạm vào một đoạn mắt cá chân lộ ra dưới quần tây của Chu Thanh Mạch, Chu Thanh Mạch càng tức giận hơn, đạp mạnh vào đầu hắn một cái, rồi đi đến cạnh gương lấy áo khoác và túi xách.


Hắn quyến luyến, bò trên mặt đất, sắp sửa l**m mu giày của cậu, “Cắn một lần thôi? Cho tôi cắn một lần đi.”


May mà Chu Thanh Mạch chưa ăn tối, nếu không sẽ nôn hết ra, để thoát thân, cậu sải bước thật nhanh, quay người bỏ đi.


Cú quay người này không sao, Chu Thanh Mạch suýt nữa lên cơn đau tim, ngay cửa nhà vệ sinh rõ ràng có một người đang dựa vào, như một cái bóng, áo sơ mi cổ đứng màu đen, sơ vin trong quần tây cạp cao cũng màu đen, mái tóc hơi dài chải ngược ra sau rất phong độ, đồng hồ đeo tay lạnh lẽo ánh lên màu kim loại.


Trì Lãng không biểu cảm gì, cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu, “Nếu tôi muốn hẹn hò với cậu, có cần quỳ xuống không?”


Chu Thanh Mạch đứng sững tại chỗ, người trên mặt đất đang ôm lấy chân cậu cọ xát, cậu tạm thời cũng không quản được, nuốt nước bọt mấy lần, cậu mới nói thành lời, “…Cậu đến làm gì.”



“Vừa nãy chưa kịp chào hỏi đàng hoàng, cậu đã rời đi rồi,” Trì Lãng nhún vai vẻ không quan tâm, “Thấy cậu đi vào đây, tôi hơi bất ngờ.”


“Bạn cùng phòng gọi tôi đến cứu cậu ta.”


“Tôi biết.” Trì Lãng đột nhiên bật cười, khi cậu ấy cười, thời gian dường như ngừng lại ở khóe môi, những năm tháng tuổi trẻ như liễu bay, nhẹ nhàng bay trở lại, “Nhưng bây giờ người cần cứu hình như là cậu.”


Chu Thanh Mạch nghẹn lời, lại đạp mạnh vào gã say rượu trên mặt đất, cậu đi về phía cửa hai bước, “Vào từ lúc nào?”


“Lúc cậu đang hút thuốc.”


Việc Chu Thanh Mạch hỏi những câu kiểu như “Sao vừa nãy không giúp tôi” là điều hoàn toàn không thể, cậu cười khổ xoa xoa mặt, ôm áo khoác và túi xách muốn đi ra ngoài, như vậy thì không thể tránh khỏi việc phải đẩy cửa, phải đi ngang qua Trì Lãng, “Tôi đã làm việc liên tục mười sáu ngày, tôi phải về nhà ngủ thôi.”


Lời này vào lúc này, nghe có vẻ nhợt nhạt và vụn vặt, nhưng cậu chỉ có thể nói ra những điều này.


Trì Lãng lại nắm lấy cổ tay của cậu ngay khoảnh khắc bọn họ lướt qua nhau.


“Mạch Mạch.” Trì Lãng nói.


Chu Thanh Mạch dừng lại, nói chính xác là đứng bất động, cậu không thể cử động được, hai từ này chính là câu thần chú của cjaau.


“Đợi tôi một lát, được không.” Trì Lãng lại nói, lại mỉm cười, với giọng điệu dò hỏi. Cậu ấy dùng lực bóp mạnh vào mu bàn tay Chu Thanh Mạch một cái, xắn tay áo lên, rồi ngồi xổm xuống trước mặt gã say rượu.


Chu Thanh Mạch không đẩy cửa nữa, cũng không quay đầu lại nhìn, nhưng cậu nghe rõ từng tiếng động, Trì Lãng không nói một lời đánh gã đó một trận tàn bạo, còn ấn mặt hắn vào bồn tiểu.


Ngay sau đó, Chu Thanh Mạch nghe thấy tiếng nước rửa tay. Trì Lãng đến gần, bàn tay ướt át luồn từ phía sau cậu, cánh tay cũng ướt, vô tình chạm nhẹ vào ngón tay cậu, vặn tay nắm cửa, tạp âm bên ngoài lại tràn vào, vừa lúc có hai người đang ôm nhau đi vào, nhìn hai người họ với vẻ trêu chọc, Chu Thanh Mạch thì bị Trì Lãng nhẹ nhàng đẩy vào eo, đi ra ngoài.


“Đi uống với tôi một ly đi.” Giọng Trì Lãng ở ngay sau tai cậu, giữ một khoảng cách vừa phải, mê hoặc con người vốn đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ này.


Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Story Chương 23
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...