Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật

Chương 21


21/


Trì Lãng ôm Chu Thanh Mạch, Chu Thanh Mạch đẩy ra, tự mình đi rửa tay, Trì Lãng hỏi cậu bị làm sao, cậu vẫn rửa tay, bọt xà phòng giữa các ngón tay càng ngày càng nhiều, như những đám mây được bơm hơi.


Trì Lãng nói, ăn cơm trước đi để tôi hâm nóng, nhưng Chu Thanh Mạch đột nhiên nói: “Tớ không đói.”


Cậu rửa trôi bọt xà phòng, dùng bàn tay ướt sũng, lạnh buốt nắm lấy tay Trì Lãng, cậu hỏi: “Cậu đói không?”


Trì Lãng lắc đầu.


Chu Thanh Mạch nói: “Mặc đồ dày vào, đi dạo với tớ một chút đi.”


Trì Lãng lấy một ấm nước nóng mang theo, còn quàng cho Chu Thanh Mạch một chiếc khăn quàng cổ, vì Chu Thanh Mạch vừa nói ngoài trời lạnh, mặc dù lúc cậu ấy đi tìm người thì thấy cũng không đến nỗi nào. Sau đó Chu Thanh Mạch dẫn cậu ấy đến gần trường, đi bộ khoảng mười phút, suốt dọc đường đi cả hai không nói nhiều, họ dừng lại trước một tòa nhà tên là “Hoa Nghiệp Đại Hạ”, tầng một có một Ngân hàng Xây dựng. Chu Thanh Mạch đi lòng vòng, mất nửa ngày mới tìm thấy thang máy lên tầng thượng, xem ra, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến đây.


Tầng thượng của tòa nhà, chính xác hơn là sân thượng, nhiệt độ rất thấp, gió lớn đến mức như có thể hất tung người ta xuống, tầm nhìn thì rất tốt.


Đêm cuối đông ở Bắc Kinh rất trong suốt, như thể cả thành phố được đặt trong một khối băng khổng lồ cứng nhắc, Tây Sơn xa xôi là ranh giới của khối băng này.


Chu Thanh Mạch chỉ vào một dãy kiến trúc tối đen đối diện con phố, ánh đèn chiếu xuống con đường hẹp, làm mặt đường trắng xóa, như mạch điện, như ống đèn, “Đó là tòa nhà giảng dạy của chúng tớ.”



Trì Lãng gật đầu, Chu Thanh Mạch có điều muốn nói với mình, cậu ấy biết.


Quả nhiên, Chu Thanh Mạch lại nói: “Hôm nay, khoảng một giờ chiều, tớ tan học bước ra từ trong đó, ở cổng tòa nhà giảng dạy, đã xảy ra ba chuyện. Tớ nghĩ mỗi chuyện đều cần thiết phải nói cho cậu biết, nhưng khi tớ nói, cậu đừng hỏi gì cả.”


“Được.” Trì Lãng lại nắm lấy tay Chu Thanh Mạch, cậu ấy sợ bị né tránh, nhưng may mắn là không bị.


Bàn tay đó trong lòng bàn tay cậu ấy, vẫn lạnh buốt, cùng bị gió lạnh thổi vào.


“Chuyện thứ nhất,” Chu Thanh Mạch hít sâu một hơi, “Tớ được thông báo, mẹ tớ bị ung thư gan giai đoạn cuối qua đời rồi.”


Trì Lãng cắn chặt môi, cậu ấy suýt nữa đã thất hứa.


Chu Thanh Mạch vẫn nhìn tòa nhà Minh Lý đó, “Chuyện thứ hai, chuyện này là thầy Trương thông báo cho tớ, tớ nói tớ không tin, ông ta tát tớ mấy cái, và ném rất nhiều giấy tờ chứng minh vào mặt tớ.”


Trái tim Trì Lãng thắt lại, cậu ấy nắm chặt ngón tay Chu Thanh Mạch.


Chu Thanh Mạch đột nhiên bật cười, cậu quay mặt lại, trong ánh đêm không thuần khiết của thành phố, khung cảnh biểu cảm của Trì Lãng lọt vào mắt cậu.


“Chuyện thứ ba, nếu tớ nói ra thế này, có vẻ hơi tàn nhẫn,” nụ cười của cậu đóng băng ở khóe miệng, “Nhưng tớ phải nói, nếu không thì quá bất công với tớ, nếu không thì cũng quá bất công với cậu.”


“Cậu nói đi, Mạch Mạch.” Trì Lãng cố gắng tỏ ra đáng tin cậy, nhưng dự cảm bất an vẫn quấn lấy cậu ấy. Càng không dám đoán, càng không đoán được, càng sợ hãi.



“Người đi cùng thầy Trương, còn có mẹ của cậu. Thầy Trương nói xong, vẻ mặt đau buồn tột độ, rồi mẹ cậu đột nhiên quỳ xuống trước mặt tớ,” giọng Chu Thanh Mạch bình thản như cũ, từng chữ một, cậu cầm cái đục vững vàng, đục vào lồng ngực Trì Lãng, “Bà ấy nói tớ đừng bướng bỉnh, đừng ích kỷ như vậy nữa.”


Chu Thanh Mạch lại nói: “Trì Lãng, bà ấy cầu xin tớ buông tha cho cậu.”


Ba chuyện đã nói xong, Trì Lãng không cần phải cắn chặt miệng nữa, nhưng cậu ấy không thể nói được gì. Cậu ấy như bị chia làm hai nửa, một nửa là băng một nửa là lửa, một nửa là cái lạnh miên man một nửa là cơn giận dữ bùng cháy.


Chu Thanh Mạch dường như hiểu được cảm xúc của Trì Lãng, cũng không yêu cầu cậu ấy nhanh chóng phản ứng cía gì, dù sao cậu ấy vừa rồi còn ở nhà canh đồ ăn chờ một bữa tối hai người, giờ lại đột nhiên bị kéo ra ngoài, đối mặt với tất cả những điều này.


Chu Thanh Mạch chỉ nói: “Tớ thấy tớ quả thực rất bướng bỉnh, rất ích kỷ, hình như tớ vẫn luôn cố chấp điều gì đó, rồi mục đích cuối cùng của tớ là gì? Một tương lai tươi đẹp? Một kết thúc hạnh phúc?”


Giọng của cậu ngày càng nhỏ đi, cậu rút tay ra khỏi tay Trì Lãng, “Tớ đột nhiên không hiểu nữa.”


“Tớ cũng không biết mục đích, tương lai, kết thúc những thứ chưa xảy ra đó,” Trì Lãng nắm tay cậu lại, cổ họng bị gió lạnh thổi vào khô rát, “Nhưng tớ biết trong kết thúc đó nhất định có hai chúng ta, đó là điều tớ có thể đảm bảo.”


Chu Thanh Mạch lắc đầu, “Cậu biết bây giờ tớ cảm thấy thế nào không? Giống như tớ vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy như điên, chỉ cầu chạy nhanh hơn người khác, tớ tuyệt đối không thể bị bỏ lại phía sau, điều đó rất đáng sợ,”


Cậu chợt nghẹn lại, dụi mặt, nước mắt của cậu không ngừng chảy xuống, “Nhưng bây giờ tớ không biết mình đang chạy đến đâu, cũng không hiểu tại sao phải chạy như điên. Xung quanh dường như không có ai. Tớ rất rất mệt, nhưng đã quen mệt rồi, thực ra không sợ nữa, nhưng tớ lại chợt nhận ra, con đường mà mình đang chạy này, mang đến cho người khác, cho chính bản thân tớ, đều là bất hạnh.”


“Không phải, không phải bất hạnh! Mạch Mạch, cậu—”


Chu Thanh Mạch ngắt lời cậu ấy: “Cậu nghe tớ nói hết đã, tớ vẫn luôn nghĩ như vậy, tớ đã chọn một con đường rất khó đi, thường xuyên gặp rắc rối, ấm ức, các loại trở ngại khác nhau, mỗi lần tớ đều tự an ủi mình, mày sợ cái gì? Trì Lãng đi cùng mày mà, mày xui xẻo, cậu ấy cũng xui xẻo cùng mày cơ mà, hai người cùng chọn, cũng cùng nhau cắt đứt đường lui, vậy thì cứ cùng nhau tiến về phía trước thôi.”



Trì Lãng hoảng hốt ôm chặt lấy Chu Thanh Mạch.


Chu Thanh Mạch không giãy giụa, nhưng toàn thân cứng đờ, “Tớ quả thực không còn đường lui, cuộc đời của tớ dường như cũng không còn ai khác, nhưng cậu thì có. Hôm nay tớ phát hiện ra, là tớ vẫn luôn yêu cầu cậu bịt mắt lại, không nhìn những con đường khác. Là tớ đã chặn đường của cậu, bây giờ tớ không chặn được, cũng không muốn chặn nữa, nếu cứ tiếp tục chặn, tớ sẽ tự biến mình thành một kẻ điên.”


Trì Lãng buông cậu ra, nhìn cậu, “Đừng nói như vậy, tớ cầu xin cậu, đừng nói như vậy…”


Chu Thanh Mạch nói nhanh: “Chúng ta chia tay đi.”


Trì Lãng mở to mắt, đôi mắt thích cười đó, giờ đây chứa đầy sự bất lực màu xám, như thể chúng chưa bao giờ cười.


“Không, tó không chia tay,” cậu ấy rút điện thoại ra, trong gió lạnh, run rẩy lật tìm, “Cậu và tớ đều không sai, tại sao phải chia tay? Tớ sẽ bảo mẹ tớ xin lỗi cậu, tớ muốn bà ấy ra đây xin lỗi cậu ngay bây giờ.”


“Không phải vấn đề của mẹ cậu,” Chu Thanh Mạch ấn vào cổ tay cậu ấy, nhẹ nhàng nói, “Cậu nghĩ tôi muốn lời xin lỗi của bà ấy sao? Tớ quả thực hận bà ấy, cha mẹ cậu, tớ đều hận đến chết, tớ thường nghĩ, những chuyện bọn họ đánh đập, ép buộc cậu đó, tớ phải trả thù lại thế nào. Nhưng bây giờ tớ hận đến mức căn bản không muốn gặp lại nữa.”


“… Vậy là cậu cảm thấy tương lai mù mịt, cảm thấy không có hy vọng đúng không,” Trì Lãng hít sâu hơi lạnh, “Mạch Mạch, cậu không cần lo lắng, tớ đã được tăng lương rồi, lại tăng thêm một ngàn rưỡi, biết đâu một ngày nào đó tớ có thể làm quản lý cửa hàng. Cậu cứ yên tâm học hành, yên tâm tốt nghiệp, trước khi cậu làm luật sư giỏi tớ sẽ nuôi cậu… Tớ nuôi được cậu. Bên phía cha mẹ tớ, cậu cũng đừng sợ, lâu rồi không liên lạc, tớ cũng không liên lạc, tớ tuyệt đối không liên lạc, tớ cũng hận họ.”


Chu Thanh Mạch vẫn lắc đầu, cậu cười, vẻ mặt buồn bã, “Vì tớ, cậu thực sự cam lòng làm công ở Trung Quan Thôn cả đời sao? Ngay cả bảo hiểm y tế cũng không ở đây, cả đời chỉ là một người ngoại tỉnh. Cậu thỏa mãn với điều đó sao?”


“Tớ cam lòng.” Trì Lãng chém đinh chặt sắt.


“Cậu có nhớ bản thân mình trước đây không? Cậu trước đây là một người rất tự do, chuyện gì nói làm là làm, bây giờ cậu mua một quả cà chua cũng phải mặc cả, cậu ở cửa hàng, cũng phải nhún nhường người khác,” Chu Thanh Mạch lau đôi mắt rối bời, hàng mi ướt đẫm cắm ngược vào, “Tớ nhìn thấy cậu như vậy, tớ rất khó chịu.”



“Đừng khó chịu, tớ không khó chịu.” Trì Lãng càng thêm hoảng loạn, đưa tay giúp cậu lau nước mắt.


“Ha ha, nói thêm một câu không may mắn nữa nhé, biết đâu một ngày nào đó cha cậu hoặc mẹ cậu, cũng như mẹ tớ mà chết, trước khi chết còn oán hận cậu bất hiếu, không hiểu chuyện, nên chết rồi còn muốn cho cậu thêm một nhát dao,” Chu Thanh Mạch châm một điếu thuốc, trong túi cậu chỉ còn đúng một điếu này, bị gió thổi tắt, cậu châm lại, lần này cậu thành công hít được một hơi, “Lúc đó cậu vẫn không hối hận.”


“Bây giờ tớ nhảy từ đây xuống cũng không hối hận,” Trì Lãng hét lớn, chỉ vào dòng xe cộ dưới mười mấy tầng, “Miễn là có cậu, cậu, Chu Thanh Mạch, cùng tớ một chỗ.”


Chu Thanh Mạch nhả khói thuốc, nhàn nhạt nói: “Tớ không nhảy.”


Trì Lãng sững sờ, cậu ấy trèo lên lan can sân thượng, bề rộng bằng hai lòng bàn tay, cậu ấy đứng thẳng trên đó, áo phao bị gió thổi phần phật, như một lá cờ, cậu ấy cúi đầu nhìn Chu Thanh Mạch.


Chu Thanh Mạch cũng ngước mặt nhìn cậu ấy, Trì Lãng càng sẵn lòng vứt bỏ mọi thứ vì cậu, lúc này cậu càng đau khổ, càng khẳng định tất cả những điều này đều là sai lầm, cậu căn bản không có ý định cùng đứng lên, cậu dập tắt hơn nửa điếu thuốc dưới chân Trì Lãng, bỏ điếu thuốc xuống, đút tay vào túi và quay lưng bỏ đi, “Đừng làm chuyện ngu xuẩn, tớ về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyển về khu thạc sĩ ở. Nếu cậu không muốn ở lại Bắc Kinh, thì trả lại nhà, trả tiền phạt xong còn thừa tiền thuê nhà, cậu cứ cầm lấy.”


Trì Lãng đứng chênh vênh, cậu ấy bị gió lạnh sặc vài lần, khóc òa lên, “Chu Thanh Mạch, mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn làm gì hả Chu Thanh Mạch! Đệt mẹ cậu không hiểu sao,”


Trì Lãng lu loa lau đi nước mắt đang rơi xuống miệng, “Cả đời tớ thích cậu, yêu cậu, tớ không hối hận, cậu không hiểu sao! Cậu sợ cái quái gì chứ!”


Bóng lưng Chu Thanh Mạch đen thẫm, gầy gò như một ảo ảnh, cậu thậm chí không quay đầu nhìn lại, nhanh chóng hòa vào bóng tối ở cầu thang sân thượng.


“Không có chuyện gì đáng để dùng cả đời ra làm cả.” Gió mang đến cho Trì Lãng câu trả lời đó.


Thế là Trì Lãng đứng cứng đờ ở đó, một điểm cao nhất, một mục tiêu bị không khí lạnh tấn công dồn dập, một ranh giới sụp đổ của niềm tin và lòng tự trọng. Có vài lần cậu ấy cảm thấy mình sắp rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn không. Khi cậu ấy cuối cùng thỏa hiệp trèo xuống, nhặt nửa điếu thuốc Chu Thanh Mạch bỏ lại từ mép bục, điếu thuốc đã đông cứng, nước mắt vẫn chảy thành dòng, lạnh buốt như dao băng trên mặt.


Trì Lãng mở điếu thuốc ra, rồi nhai thuốc lá bên trong, cứ thế cậu ấy với đầy miệng vị cay đắng và tanh tưởi trở về nhà, ôm hy vọng “nói chuyện thêm lần nữa”, nhưng sự lạnh lùng không nói một lời của Chu Thanh Mạch lại một lần nữa giáng đòn chính xác vào hy vọng vốn đã mong manh của cậu ấy. Trì Lãng đứng chôn chân ở đó, nhìn Chu Thanh Mạch thu dọn từng cuốn sách, đồ lặt vặt, làm việc một cách công bằng như thể không biết đau, trong lòng tràn ngập sự nghi ngờ thảm hại, cậu ấy nghĩ rốt cuộc là vì cái gì? Vì sự vô dụng, sự non nớt, lỗi lầm của mình, tối qua bọn họ còn ngồi trên chiếc ghế sofa này xem bóng đá, đầu tựa vào nhau đút khoai tây chiên vào miệng nhau, giờ đây lại cách nhau một cái bàn trà, một bức tường cao đã được dựng lên, chia họ thành hai thế giới.


Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Story Chương 21
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...