Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật

Chương 13


13/


Trì Lãng không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy trôi chảy đến khó tin. Một vật trơn tuột, mang theo hơi nóng, mang theo sự nặng nề, khoan sâu vào cơ thể mình, chèn ép lên chỗ nhạy cảm nhất, cậu ấy không cần dùng sức, mông tựa vào đầu gối Chu Thanh Mạch, được đỡ một cách vững vàng.


Mặc dù ổn định như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy toàn thân tê dại, đặc biệt là thứ phía dưới đang căng cứng, tê dại từ bên trong. Cậu ấy run rẩy dồn nén cái gì đó, như thể Chu Thanh Mạch chỉ cần mạnh hơn một chút, nhanh hơn một chút, cậu ấy sẽ phun ra.


Chu Thanh Mạch nhanh chóng chiều theo ý cậu ấy, th*c m*nh một cách khao khát, điên cuồng ôm đùi cậu ấy xông vào, nhưng vẫn mang theo sự cẩn thận từng li từng tí kìm nén. Cậu không dám làm Trì Lãng quá điên cuồng, cũng như bàn tay nóng bỏng cậu tránh né vết thương khi v**t v*. Trì Lãng không muốn thấy cậu như vậy, ôm lấy cậu đan mười ngón tay vào nhau. Chu Thanh Mạch liền hôn cậu ấy liên tục, va chạm bên dưới phát ra tiếng nước dào dạt, bên trên thì hết lần này đến lần khác vén mái tóc rối trước trán cậu ấy, cọ má như một con vật nhỏ. Dần dần, cậu không còn kìm nén được sức lực nữa.


“Tớ nhớ cậu quá… Trì Lãng, tớ nhớ cậu quá!” Cậu gần như gào lên, không biết là dùng đúng lực hay nói đúng câu nào, cơ thể Trì Lãng run rẩy mãnh liệt, b*n r* giữa bụng hai người, một vũng lớn.



Gần như cùng lúc đó, Chu Thanh Mạch cũng bắn, cậu nằm dính trên người Trì Lãng một lúc lâu, không chịu rút ra ngoài.


“Mạch Mạch,”


Mông Trì Lãng cảm thấy rất kỳ lạ, theo bản năng, cậu ấy muốn đẩy vật đó ra ngoài. Vì vậy cậu ấy đẩy vai Chu Thanh Mạch: “Tớ không thở được.”


Chu Thanh Mạch lập tức thẳng lưng, rút ra không chút dây dưa, quỳ gối lùi hai bước về phía mép giường, Trì Lãng lập tức cảm thấy hối hận. Cậu ấy sợ Chu Thanh Mạch đi tắm ngay, l*m t*nh xong mà còn quấn quýt là việc của tình nhân, cậu ấy sợ Chu Thanh Mạch không làm như thế.


Nhưng giây tiếp theo Trì Lãng đã kinh ngạc, Chu Thanh Mạch lại nhặt chai gel bôi trơn đã dùng được một nửa, bóp một ít ra tay, xoa vào giữa mông mình. Xoa hai cái, cậu đỏ mặt, cưỡi lên háng Trì Lãng, quỳ gối xuống.


“Cậu giúp tớ nhé?” Cậu nắm tay Trì Lãng, sốt ruột luồn qua khe đùi, nhét vào phía sau mông mình.



“Đừng lo, đừng gấp,” Trì Lãng luống cuống, khóe mắt càng đỏ hơn: “Tớ sẽ về nước tìm cậu.”


“Ha ha, cậu sẽ làm thế không?” đột nhiên Chu Thanh Mạch cười tươi, gạt tay Trì Lãng ra. Khe mông kẹp lấy cây thịt kia của Trì Lãng, dính dáp cọ xát, đùi thì lướt qua chất lỏng vừa b*n r* trên bụng dưới của đối phương.


Dường như Trì Lãng càng trở nên gấp gáp hơn, ngồi thẳng dậy, ôm lấy vòng eo gầy guộc của Chu Thanh Mạch, vội vàng hôn lên ngực cậu. Chu Thanh Mạch vẫn cười, đỏ bừng, ướt át, cảm nhận được sức mạnh đang dần dần cứng lên của cậu ấy, cậu đưa tay ra sau đỡ lấy, uốn éo ngồi xuống một cách duyên dáng, từ từ nuốt trọn, nuốt đến tận cùng, cậu ôm lấy vai Trì Lãng và lắc lư eo.


Trì Lãng như bị tạt một gáo nước nóng vào đầu, cậu ấy biết, Chu Thanh Mạch nhịn sự xấu hổ mà tự mình cử động như vậy là vì lo lắng vết thương của mình. Nhưng bây giờ vết thương của cậu ấy không hề đau, cánh tay, eo, đều như biến mất. Ngược lại, chỗ thịt non ở tim lại đau thấu xương, cậu ấy lật người đè Chu Thanh Mạch xuống giường, đưa đẩy liên tục như điên dại, cậu ấy cảm thấy mình sắp phá hỏng cái lỗ nhỏ vừa mới thích nghi với mình, nhưng không thể dừng lại được, chỉ có thể không ngừng gọi tên Chu Thanh Mạch. Gò má Chu Thanh Mạch dính đầy mồ hôi, rưng rưng nước mắt nhìn cậu ấy, ngón tay nắm chặt ga trải giường, rồi lại ôm lấy cậu ấy, r*n r* từng đợt như sắp tắt thở.


Sau lần này, Chu Thanh Mạch nằm liệt dưới người Trì Lãng, thể lực của cậu không tốt lắm, từ hồi đi học đã vậy, chỉ giỏi chạy nước rút, đánh bóng rổ cũng không làm hậu vệ được, dáng vẻ kiệt sức này thật đáng thương, khiến người ta nhớ đến bao nhiêu năm trước, ở nơi khác, họ đã đổ mồ hôi một cách vô tư lự.


“Để tớ xem nào, Mạch Mạch,” Trì Lãng chống người dậy, dịu dàng nói.



Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trì Lãng, giống như một tiểu hòa thượng lần đầu nhìn thấy phụ nữ, mặt Chu Thanh Mạch nóng ran. Cậu đạp cậu ấy một cái, trùm chăn quay lưng lại nằm.


“…Đừng nhìn nữa, không đẹp đâu.” Cậu phí công vô ích dùng lòng bàn tay che đậy, nói bằng giọng mũi.


Trì Lãng không nói gì, im lặng nằm xuống sau lưng cậu. Toàn thân trượt đầy mồ hôi nhè nhẹ, như thể chưa đủ, cậu ấy quấn lấy cậu từ phía sau, ôm cậu thật chặt, hôn chụt chụt lên vai cậu. Vật dưới đó lại hơi ngẩng đầu lên, cứng ngắc chọc vào tấm lưng trần của cậu. Từ eo, chọc đến bàn tay đang che mông của cậu. Đầu nó dính dáp chất dịch gì đó, làm ướt mu bàn tay Chu Thanh Mạch:


“Đệt mẹ, đệt mẹ vừa mới xong! Trì Lãng, cậu là chó đấy à!” Chu Thanh Mạch run rẩy phàn nàn, da thịt nóng bỏng dưới những nụ hôn, nhưng ngón tay lại bị đẩy ra.


Trì Lãng càng làm càng hăng hơn, luồn qua giữa hai ngón tay của cậu, tìm vị trí bị che đậy, không đầu không đuôi cọ xát, càng cọ, nó càng thô cứng hơn. Ngón tay cậu không thể chống đỡ được nữa, vô lực từ bỏ việc che chắn, ohía trước cũng không thể ngăn cản việc lại cứng lên, cơ thể la hét vì trống rỗng.


“Bây giờ tớ… ưm ưm, tớ hận không thể chết ở đây, chết trong vòng tay cậu!” Chu Thanh Mạch gần như khóc thét lên bằng giọng khàn, xương cốt mềm nhũn, eo tê dại, thịt mông bị banh rộng ra, toàn bộ cơ thể cậu chờ đợi một sự xâm nhập: “Nếu có một ngày nào đó, tớ thực sự bệnh rồi, già rồi, sắp chết, tớ cũng phải tìm thấy cậu…”


“Không bệnh, không chết,” Trì Lãng ôm mặt cậu, cố chấp ăn lấy môi cậu, lông mi cọ vào má: “Tớ sẽ đi tìm cậu.”



Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Story Chương 13
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...