Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Chương 11
11/
Chu Thanh Mạch gật đầu: “Xin chào.”
Cô gái cười, ngọt ngào, mang chút phong tình non nớt: “Vậy tôi có thể gọi cậu là Mạch Mạch không?”
“…Tùy cô.” Chu Thanh Mạch nói.
“Elly!” Trì Lãng có vẻ khó chịu.
Elly lại cười, cô bước xuống bậc thang: “Học sinh giỏi Mạch Mạch, cậu đừng hiểu lầm nhé, thật ra tôi không phải bạn gái của Trì Lãng, chúng tôi là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau đơn thuần, chuyên đối phó với cha mẹ hai bên mà thôi.”
Chu Thanh Mạch nhướng mày: “Hỗ trợ lẫn nhau?”
Elly cong mắt gật đầu: “Đồng tính luyến ái ngày nay không dễ dàng đâu, cho dù đã ra nước ngoài, cha mẹ vẫn coi cậu như quái vật mà bận tâm, chỉ là quái vật được thả rông mà thôi,” Vừa nói, cô ấy vừa hào sảng nhón chân khoác vai Trì Lãng, vỗ hai cái mạnh mẽ: “Vì vậy hai quái vật chúng tôi hợp tác với nhau, âm nhân âm thành dương thôi!”
Trì Lãng gỡ tay cô ấy ra, mặt xám xịt giải thích: “Elly là bạn cùng lớp tớ, thích con gái. Tụi tớ sẽ thường xuyên chụp vài tấm ảnh cùng nhau để gửi cho cha mẹ xem,” Cậu ấy mở to mắt nhìn Chu Thanh Mạch, như sợ cậu không tin: “Bình thường tụi tớ không ở cùng nhau.”
“Bình thường tôi cũng không rảnh để ý đến cậu đâu. Sau khi có cậu thì tuy không còn chàng trai nào theo đuổi tôi nữa, nhưng Lu vẫn rất ghen,” Elly lấy điện thoại ra, hăm hở bật sáng màn hình, cho Chu Thanh Mạch xem màn hình khóa: “Đây là bạn gái của tôi, LuLu, siêu dễ thương đúng không?”
Trên màn hình, Elly đang ôm một cô gái trắng trẻo, tóc đuôi ngựa. Hai người chia nhau ăn một bát mì ramen Nhật Bản, dùng đũa gắp sợi mì dài ngoằng hút vào miệng, đầu kề đầu, trong hơi nước mờ ảo, cười híp mắt chụp ảnh.
“Rất dễ thương.” Chu Thanh Mạch nói, cậu đột nhiên rất muốn cười, nhưng nước mắt trên mặt còn chưa khô, đã ba năm rồi, cái nút thắt chết chóc trong lòng cậu hóa ra lại là giả, là một vỏ bọc. Cảm giác này giống như việc ẩn mình trong hang ổ mài giũa binh khí suốt hàng ngàn ngày, mỗi ngày đều vừa giận vừa hận nghiến răng nghiến lợi, kết quả đến trại địch mới phát hiện cuối bản đồ là một thành phố trống rỗng. Tuy không cần phải đánh trận nữa, nhưng cái chí khí ba nghìn quân Việt có thể nuốt chửng nước Ngô cũng tan thành mây khói. Khoảnh khắc đó Chu Thanh Mạch thực sự không biết mình nên thể hiện biểu cảm gì.
“Này, màn hình khóa của cậu là gì thế.” Cuối cùng cậu chỉ nhếch khóe mắt, nhìn Trì Lãng.
Trên mặt Trì Lãng chợt lóe lên một chút ngại ngùng, điện thoại cậu ấy đã mất, giờ muốn bày tỏ lòng trung thành cũng khó.
Elly thì nhanh nhảu nói: “Tôi nhớ! Là ảnh hai cậu leo núi, đứng trên đỉnh núi gì đó—”
“Thái Sơn,” Trì Lãng nói: “Lần đi du lịch năm lớp 11 đó, còn đến Khổng Miếu nữa, cậu còn nhớ không?”
Tất nhiên Chu Thanh Mạch nhớ, cậu cũng nhớ gió trên đỉnh Ngọc Hoàng lớn thế nào, hai người mặc đồng phục học sinh đỏ trắng rực rỡ bị gió thổi tả tơi ra sao. “Cậu có gu thẩm mỹ gì thế, lớp 11 là năm cậu xấu nhất, mặt đầy mụn trứng cá,” Chu Thanh Mạch cười, lấy điện thoại của mình ra: “Tôi còn biết chọn ảnh đẹp đấy.”
Màn hình khóa của cậu dùng hình nền giọt nước mặc định của hệ thống, nhưng hình nền bên trong thì không. Kết quả là Trì Lãng vừa nhìn thấy hình nền của cậu, mặt liền đỏ bừng, ánh sáng trong ảnh không tốt, độ nét cũng bình thường, nhưng sắc hồng trên mặt hai người đều rất rõ ràng, nửa thân trên cũng không mặc quần áo, bờ vai tr*n tr**, mồ hôi nhễ nhại. Trì Lãng tựa vào ngực Chu Thanh Mạch, đôi mắt dài, xếch lên híp lại, môi cũng ẩm ướt lấp lánh, hàm răng cười ngậm lấy con thỏ nhỏ buộc trên dây chuyền của Chu Thanh Mạch, chặn ở đầu lưỡi đỏ hồng.
“Mạch Mạch…” Trì Lãng quay mặt đi, nói.
“Hả.” Chu Thanh Mạch vui vẻ đáp lại.
Elly dụi mắt cười phá lên: “Tôi hiểu rồi! Đây là cái, cái từ đó gọi là gì nhỉ — ảnh giường chiếu! Ảnh của tôi và LuLu sẽ không cho các cậu xem đâu nhé!”
“Ảnh sau khi làm, tôi thích cậu ta trông như thế này, rất gợi cảm.” Chu Thanh Mạch mỉm cười bổ sung.
“…Không ngờ cậu lại trở nên hoang dã như thế.” Trì Lãng tựa trán vào tường. Tiếng cười lớn đầy tò mò và như bị chọc trúng điểm moe của Elly khiến cậu ấy cảm thấy sau này mình sẽ càng không dám nhìn thẳng vào cô gái này nữa.
Đúng lúc này, một chiếc điện thoại rung lên, là của Elly: “Chết rồi, cha mẹ cậu kìa.” Cô ấy giơ chiếc điện thoại sáng màn hình: “Tôi phải nói gì đây? Nói cậu đến nhà ăn rồi? Chắc chắn không thể nói không đuổi kịp cậu, hai người họ sẽ lật tung bệnh viện lên mất.”
Trì Lãng có vẻ rất giàu kinh nghiệm đấu tranh: “Nói là cậu vẫn đang đuổi theo, chưa đuổi kịp, nhưng vẫn thấy nhìn thấy, không biết tôi định làm gì.”
“Được. Lần sau mời tôi ăn cơm đấy nhé! Dẫn cả LuLu đi nữa. Học sinh giỏi Mạch Mạch có ở lại đi cùng không?” Elly dứt khoát đồng ý, vừa nói vừa cười. Giày cao gót cộp cộp cộp bước lên một tầng lầu, tự mình nghe điện thoại.
Chu Thanh Mạch lờ mờ nghe thấy, cô ấy diễn xuất cực kỳ tốt, th* d*c, giọng điệu vừa nũng nịu vừa lễ phép, nói chuyện ngắt quãng, như thể thực sự vừa chạy xong mấy ngàn mét.
“Đúng là bộ đôi vàng.” Cậu nhìn Trì Lãng cười.
Trì Lãng chỉnh lại băng bó lộn xộn: “Hợp tác ba năm rồi mà.”
“Thường xuyên khoe tình cảm trên vòng bạn bè à?”
Trì Lãng sững người một chút, gật đầu: “Ừm, mỗi tuần một lần. Lần nào cũng chỉ chọn nhóm cha mẹ để xem.”
“Không thể nào,” Chu Thanh Mạch bực bội cười một tiếng: “Ba năm trước cậu đưa tôi vào nhóm cha mẹ à. Thất Tịch vui vẻ, bánh sô cô la có ngon không?”
“…Lần đó tớ cố tình không chặn cậu,” Trì Lãng rũ mắt xuống, giọng Elly trên lầu càng làm cho xung quanh trở nên tĩnh lặng: “Tớ muốn cậu hết hy vọng.”
Chu Thanh Mạch khẽ giật mình một cái, cậu túm lấy cổ áo Trì Lãng, làm cho băng bó lại một lần nữa bị rối tung: “Để tôi hết hy vọng? Cậu lấy quyền gì mà bắt tôi hết hy vọng? Sao cậu có thể nói ra câu đó?”
Cậu cố gắng hạ giọng, càng làm giọng nói thêm nặng nề: “Vậy cậu nói cho tôi biết, bây giờ sao lại không muốn tôi hết hy vọng nữa? Lẽ ra vửa rồi cậu nên tiếp tục nói cô ấy là bạn gái cậu chứ?”
“Ba năm trước cậu nhìn thấy bức ảnh đó, cậu hết hy vọng rồi sao?” Trì Lãng để mặc cho cậu bóp cằm, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Chu Thanh Mạch không nói nên lời.
“Tớ vẫn luôn nghe nói cậu không có bạn trai, hay bạn gái nào. Cậu cũng chưa bao giờ tham gia họp lớp cũ, ngay cả Hàng Châu cũng chưa từng về một lần,” Trì Lãng nhắm mắt lại: “Mạch Mạch, tớ không biết phải làm sao. Tìm cậu, hay không tìm cậu, dường như đều là hành vi cực kỳ ích kỷ. Tớ thường nghĩ, cố gắng thêm vài ngày nữa, có lẽ cuối cùng cậu cũng sẽ sẵn sàng để sống một cuộc sống mới? Hiện tại tớ có thể cho cậu điều gì? Cho đến hôm nay nhìn thấy cậu đến tìm tớ, xa xôi như vậy cậu cũng tìm đến, tớ đột nhiên hiểu ra những gì đã làm, đã nghĩ trước đây đều vô ích. Chúng ta giống như hai kẻ ngốc vậy.”
“Vậy thì con mẹ cậu, con mẹ cậu đã hèn nhát suốt ba năm, rồi cậu dùng một câu ‘tôi là kẻ ngốc’ để biện minh cho mình, còn kéo cả tôi vào. Tôi nói cho cậu biết, Trì Lãng, cậu ngốc thì thôi đi, ông đây không phải kẻ ngốc,” Chu Thanh Mạch trừng mắt nhìn cậu ấy, nắm chặt cổ áo cậu ấy, đầu gối thúc vào g*** h** ch*n cậu ấy, đẩy lên, có như không có mà ma sát: “Đệch mẹ cậu có phải là con người không! Cậu có hiểu ba năm qua ông đây sống như thế nào không. Sóc lọ cũng thấy khó chịu, nghĩ đến người khác, đàn ông hay đàn bà, xem những cái phim đó, đều không có cảm giác. Nghĩ đến cậu, sóc lọ xong lại khóc! Thôi không sóc nữa! Nếu ông đây bị liệt dương thì là trách nhiệm của cậu!”
Trì Lãng sững sờ một lúc lâu, trên mặt như có cái gì đó vỡ vụn. Trong khoảnh khắc, cậu ấy biến trở lại thành cậu học sinh cấp ba dũng cảm nhưng thiếu mưu trí, yếu đuối và bốc đồng ba năm trước, vừa khóc vừa cười run rẩy đôi môi, ôm lấy Chu Thanh Mạch mà cắn. Chu Thanh Mạch đánh cậu ấy, đẩy cậu ấy, cắn cậu ấy thật mạnh, cuối cùng th* d*c một cách nặng nề, rồi ôm chặt lấy cậu ấy.
“Tớ không phải là người…” Cậu ấy lẩm bẩm bên tai Chu Thanh Mạch, cọ xát cậu ấy một cách dính dáp: “Không phải là người, mặc kệ hết đi!”
Chu Thanh Mạch đột nhiên bật cười. Ở bên cậu, Trì Lãng này xưa nay chưa bao giờ là người gì cả.
Nói chính xác hơn, có phải là người phàm hay không. Năm xưa khi cậu ấy vụng về hút thuốc lá, bị sặc khói, ngồi trên bậc thang rạp chiếu phim quay lại hỏi một cách trìu mến: “Mạch Mạch cậu ăn que cay không,” Chu Thanh Mạch đã biết cậu ấy chắc chắn không phải là người phàm.
Nhưng dù không phải là người phàm, cũng có những phiền muộn của người phàm. Nụ hôn dù nóng bỏng, dính dáp đến mấy cũng phải tách ra. Khi hai người ôm nhau sắp tan chảy vào nhau, thì Elly đột nhiên cộc cộc cộc chạy xuống, la lớn một cách lo lắng: “Tiêu rồi, ôi ôi ôi đừng hôn nữa! Họ nghe thấy có tiếng vọng trong hành lang, vừa rồi có người đóng cửa thoát hiểm trên lầu, chắc chắn họ cũng nghe thấy. Họ hỏi tớ có phải đang ở cầu thang hay không, tôi nói không mà họ vẫn không tin,” Cô ấy gần như muốn khóc, loạn xạ túm lấy mái tóc xoăn xinh đẹp: “Chạy mau đi Trì Lãng, cha mẹ cậu sắp đuổi tới rồi, cậu mau đưa cậu ấy chạy đi!”
Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Story
Chương 11
10.0/10 từ 42 lượt.
