Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C84: Chương trình trực tiếp bệnh viện tái sinh 4
"Ngoan ngoãn ở đây. Không được đi lung tung."
Sau khi dặn dò "bạn trai" nhỏ nhà mình, Đoàn Bác Văn liền rời khỏi văn phòng làm việc. Tất nhiên, thiếu niên không ngốc mà ở lại chờ hắn. Cậu rón rén mở cửa phòng rồi lại rón rén bước từng bước về phía khu bệnh nhân, ngay cả thở thiếu niên cũng không dám thở mạnh.
Đến khi bản thân đã tiến vào vùng an toàn, Mạc Dao mới dùng hết tốc lực mà cắm đầu chạy. Vì chạy quá nhanh nên thiếu niên không phát hiện, có một quả cầu màu đỏ cũng đang bay về phía mình. Chỉ đến khi cả hai va vào nhau, trán cậu sưng vù một cục, Mạc Dao mới phát hiện ra thứ nằm sõng soài trên mặt đất là một quả cầu hệ thống, hơn nữa cậu còn rất quen thuộc với nó.
"005?"
{Dao Dao, không sao chứ?}
Quả cầu màu đỏ vừa xoa trán vừa đứng dậy kiểm tra vết thương trên đầu thiếu niên. May mắn, vì biết rõ chủ nhân nhà mình hay bị thương, 005 đã mua sẵn băng dán cá nhân trước khi tiến vào "Chương trình". Nó lôi ra hai miếng băng dán hình con vịt vàng rồi dán thành hình dấu x trên đầu thiếu niên.
{Như vậy thì không đau nữa.}
"Nhưng mà sao cậu lại ở đây? Chẳng phải chương trình này quy định không được đưa quả cầu hệ thống vào sao?"
Mạc Dao lo lắng siết chặt chìa khóa trên tay mình. Chẳng lẽ cậu đã bị loại nên 005 đến đón cậu về? Nhưng mà... nhưng mà cậu vừa mới lấy được chìa khóa phòng 513 mà.
{Thật ra mị cũng không biết sao mị ở đây nữa.}
005 sầu não gãi cái đầu trọc lốc của mình.
{Tôi vừa mới tắm xong, còn đang ngắm nghía cái khuôn mặt siêu đẹp trai này, thì đột nhiên, một quả cầu trắng tinh xuất hiện. Cậu ta hỏi tôi có phải 197 không. Mà 197 đang đi làm thuê kiếm rồi nên tôi gật đầu đại. Kết quả nó liền kéo tôi đến đây rồi nhắc nhở tôi phải giúp cậu thắng kẻ gian lận.}
Quả cầu màu trắng? Vậy hẳn là 000 rồi. Nhưng 000 là hệ thống quản lý của riêng "Chương trình" mà. Vì sao nó lại vi phạm nội quy để 005 xuất hiện ở đây? Với cả, kẻ gian lận là chỉ ai?
Mạc Dao xoắn não một hồi cũng không hiểu mục đích của 000. 005 bay nhảy bên cạnh cậu lại không nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ biết, hiện tại có thể đồng hành với thiếu niên. Quả cầu trợ lý vui vẻ dùng đôi tay người que của mình vỗ vỗ đầu Mạc Dao.
{Mặc dù cái thứ trắng như cục bột đó nhận nhầm tôi là 197 nhưng đó là do cậu ta chưa thấy tôi cùng Dao Dao đấm bay màu boss thôi. Dao Dao, chúng ta sẽ trở thành cặp đôi bất khả chiến bại ở chương trình này!}
005 hớn hở cười lớn. Nội dung trả lời phỏng vấn sau chương trình như thế nào nó cũng đã nghĩ xong rồi há há.
{Nào, Dao Dao. Nói cho tôi biết tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?}
"Tôi có chìa khóa phòng 513."
Mạc Dao thành thật chìa tay mình ra. Ở chính giữa lòng bàn tay thiếu niên là một chiếc chìa khóa nhỏ có khắc số 513. Có lẽ bởi vì vừa rồi quá sợ hãi hoặc cũng có thể bởi vì da thịt của thiếu niếu niên quá mức mềm mại vậy nên đã hình thành nên một vết hằn nhỏ ở trên phần da trắng sứ, vừa đáng thương lại không khỏi khiến người ta cảm thán da thịt thiếu niên quá mức mỏng.
{Vậy chúng ta đi mở cửa phòng 513 thôi.}
"Nhưng mà... chúng ta có nên nói chuyện này với những người khác không ạ?" - Mạc Dao có chút do dự không dám đi.
Phòng 513 bị khóa chặt như vậy, hẳn có thứ gì đáng sợ lắm. Tốt nhất cậu vẫn nên nói chuyện này cho nhóm Vũ Đồng. Đông người đi sẽ an toàn hơn.
{Ài, Dao Dao ơi là Dao Dao. Cậu đã một thân một mình đi lấy chìa khóa thì sao chúng ta phải chia sẻ manh mối cho bọn họ chứ! Có 005 ở đây rồi, không có thế lực nào có thể bắt Dao Dao đi được đâu. Đến khi chúng ta biết được thứ đằng sau phòng 513 là gì thì báo cho nhóm bạn của cậu chưa muộn mà.}
Trước sự thúc giục của 005, Mạc Dao chỉ có thể một thân một mình đi đến phòng 513. Có lẽ lúc này những người chơi khác đều đi tìm manh mối của chương trình vậy nên hành lang dẫn đến phòng 513 vắng ngắt. Đến khi cậu đứng trước cửa gỗ được khóa cẩn thận bằng khóa sắt, không gian vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Buổi tối, tất cả các phòng đều bị khóa chặt nhưng riêng phòng 513 lại mở. Ban ngày lại chỉ có mỗi căn phòng này bị khóa kín. Cho dù Mạc Dao có ngốc đến đâu cũng biết được căn phòng này có vấn đề. Tuy nhiên thiếu niên không biết được, khi mở cửa phòng ra, chào đón cậu sẽ là một điều xấu hay điều tốt.
"005 ơi..." - Bàn tay nắm khóa cửa của thiếu niên hơi run lên. - "Sẽ không có thứ gì đáng sợ vồ lấy chúng ta chứ?" . W?b đọc ?ha?h ?ại ﹟ ?rùm?r ?уệ?.?? ﹟
{Tất nhiên là không có chuyện đó rồi. Giờ mới đầu chương trình nên yếu tố kinh dị ít lắm.}
005 đầy tự tin mà gật đầu. Ở chương trình "Ngủ ngon Aisha", nó cùng Mạc Dao cũng phải xông pha lên phòng cấm mới thu thập được thông tin về chương trình vậy nên muốn giành được thông tin quan trọng, ta phải đâm đầu vào chỗ hiểm. Hơn nữa con quái vật ở chương trình Aisha đáng sợ như vậy, nó cùng thiếu niên còn vượt qua được, con tép riu này đã là gì.
Được 005 cổ vũ, Mạc Dao chỉ có thể nuốt nước bọt từ từ cho chìa khóa vào ổ. Có lẽ vì ổ khóa đã quá cũ nên vài lần đầu thiếu niên không thể xoay được chìa, đến lúc cậu muốn rút chìa khóa ra xem xét thì ổ khóa lại bất giác di chuyển.
Cạch. Ổ khóa đã được mở.
Mạc Dao cùng 005 đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai chầm chậm đẩy cửa phòng bệnh 513. Có lẽ như 005 nói, hiện tại chương trình vẫn đang nằm trong khoảng thời gian an toàn nên không có bất kỳ sinh vật kỳ lạ nào nhảy ra hù dọa cả hai. Nhưng khoảng không tĩnh lặng ở trong phòng 513 cũng đủ dọa hai kẻ đột nhập trái phép sợ đến nỗi thần hồn nhát thần tính.
"Tối quá..."
Thiếu niên nhỏ giọng thầm than với 005. Do không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên càng khiến cho người khác lo âu. Thiếu niên theo bản năng sờ gáy mình, cố ngăn cảm giác lạnh toát đang ập đến.
{Dao Dao ơi, tự nhiên tôi thấy có gì đó không ổn rồi.}
Khác với vẻ nghênh ngang vừa rồi, quả cầu màu đỏ vội vàng bay vòng ra sau, núp vào lưng chủ nhân của mình. Nam sinh tự tử? Oan hồn trẻ con? Zombie? Chỉ cần nghĩ đã thấy rợn hết người!
"005, hình như tôi thấy cái gì đó."
{T-thấy cái gì cơ? Dao Dao đừng dọa tôi...}
Bởi vì thị giác bị hạn chế vậy nên những giác quan khác của Mạc Dao đều trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều. Cậu có thể nghe thấy tiếng nước dính nhớp cùng tiếng cự quậy nho nhỏ.
Là thứ gì vậy?
m thanh của nó ở rất gần cậu, có lẽ chỉ cách thiếu niên vài bước chân cũng nên.
{Tiếng... tiếng gì vậy?}
m thanh vừa rồi Mạc Dao nghe thấy đã biến mất, thay vào đó là tiếng nứt vỡ giống như vỏ trứng bị đập ra. So với tiếng khóc hay tiếng rên rỉ ma quái thì âm thanh này chẳng đáng nhắc đến, nhưng đặt trong tình cảnh lúc này lại khiến trái tim cả 005 lẫn thiếu niên đều ngừng đập trong phút chốc.
Lụm cụp.
Lại một âm thanh khác vang lên. Lần này giống như tiếng xương người bị bẻ gãy, không chỉ một lần, mà là ba lần liên tiếp.
"005, hay chúng ta rời khỏi đây đi." - Mạc Dao đã sợ đến nỗi hai chân đều mềm nhũn. Nếu như lúc này cậu không bỏ chạy, chắc chắn vài phút nữa thôi thiếu niên sẽ chẳng còn tí sức lực nào để lê bước ra ngoài.
{Nhưng mà...}
Mặc dù đã sợ đến nỗi lấy bình thở oxy ra nhưng nghĩ đến sự thật đang ở ngay trước mắt nó, tính hiếu kỳ của 005 lại ngăn cản ham muốn bỏ chạy.
{Hay là chúng ta cứ bật điện lên đã. Chẳng phải ma rất sợ ánh sáng sao.}
Ma sợ ánh sáng nhưng Zombie có sợ không nhỉ? Nhỡ đâu nó là ma đến từ hai cực của trái đất thì sao? Nghe nói người trái đất có ngày địa cực dài 24 giờ, thế thì ma cũng phải tiến hóa để thích ứng chứ.
Trong lúc 005 còn đang rối rắm về vấn đề ma có thể tiến hóa để thích nghi với môi trường khắc nghiệt hay không, Mạc Dao đã men theo tường để tìm công tắc điện. Lần mò một hồi, cuối cùng thiếu niên cũng chạm vào công tắc. Cậu vươn tay đè nút bấm xuống, bóng tối trong phòng nhanh chóng được xua tan.
Mạc Dao chưa kịp vui mừng thông báo cho 005, tầm mắt cậu đã nhanh chóng bắt giữ được thứ gì đó màu đỏ vừa rút vào trong giường bệnh phòng 513.
Đúng vậy, đối diện với thiếu niên và cũng là nơi phát ra âm vừa rồi là một giường bệnh dành cho bệnh nhân. Tuy nhiên gọi là "giường" thì cũng không hẳn đúng, bởi vì xung quanh nó bị bao phủ bởi một lớp màng bọc bán trong suốt. Luồn vào trong màng bọc là một vô số dây dợ cùng một cái ống thật to màu đen. Tất cả những thứ này đều được kết nối với một cái máy lớn thể hiện đầy đủ các chỉ số sức khỏe của người ở trong màng bọc kia.
{Không phải ma à?}
005 kinh ngạc nhìn người nằm bên trong màng bọc. Mặc dù không thấy rõ người nọ, nhưng dựa vào nhịp tim trên màn hình cùng lồng ngực đang khe khẽ phập phồng kia, cả 005 và Mạc Dao đều biết người này còn sống.
Nhưng người này là ai? Vì sao hắn phải bị bọc lại, hơn nữa còn cắm vô số dây dợ vào người?
{Theo như tình tiết trong phim thì chúng ta phải tìm hồ sơ bệnh án hoặc nhật ký của bệnh nhân. Dao Dao, chúng ta ra kia tìm thử xem.}
Mạc Dao định tiến lên muốn nhìn xem cái thứ màu đỏ vừa chạy vào trong màng bọc là gì nhưng nghe 005 nói vậy, cậu đành chuyển hướng ra chiếc bàn duy nhất trong phòng. Quả nhiên, trên mặt bàn là một quyển hồ sơ bệnh án, giống như ai đó cố tình đặt lên nhằm khiến người ta chú ý.
[Họ và tên: *đã bị bôi đen*
Mã số: 513
Nguyên nhân nhập viện: Bệnh nhân gặp ảo giác rằng có thứ gì đó bám lên da thịt anh ta sau đó làm ra hành động tự hại bản thân. Bệnh nhân không ngừng cào cấu lên da thịt, dùng dao xẻo từng lớp da.
Kết luận: Mắc chứng hoang tưởng. Yêu cầu cách ly với mọi người.]
{Thì ra chỉ là bệnh nhân thôi. Vậy mà tôi cứ tưởng quái vật ngoài hành tinh chứ. Bởi vậy mới nói lúc nào phần đầu của phim kinh dị cũng là khoảng thời gian an toàn nhất.}
"Vừa rồi lúc tôi bật điện, tôi có thấy thứ gì đó chạy vào trong giường của anh ta. Nó có màu đỏ dài dài giống như sợi dây ý."
005 tò mò bay về phía giường bệnh của bệnh nhân 513. Nằm trong màng bọc là một người, 005 chỉ có thể xác nhận được đây là một con người còn giới tính kẻ đó nó hoàn toàn không biết. Bởi vì cơ thể của người này đã gầy đến nỗi da bọc xương, miệng hắn bị bắt mở ra rồi luồn vào một cái ống thật lớn, đây cũng chính là cái ống đen mà Mạc Dao để ý. Người này không có tóc, ngay cả lông mi cũng không có. Cả cơ thể hắn trơn bóng, trắng đến nỗi có thể nhìn được những mạch máu dưới da, càng nhìn lại càng cảm thấy hắn ta đã dần rời xa hình thái nhân loại của mình.
Người này thật sự còn là con ngươi ư?
Một câu hỏi đột nhiên nhảy ra trong đầu 005. Dựa theo dữ liệu mà nó được cài vào. Người này đúng là con người, hắn có hai mắt, có hai tai, có mũi, có miệng. Nhưng khi ghép tổng thể tất cả ngũ quan lại, bộ xử lý thông tin của nó lại đưa ra kết luận, hắn đã không còn là con người.
{Dao Dao, tự nhiên tôi thấy ghê ghê. Hay chúng ta về đi.}
005 quay sang nhìn thiếu niên. Bởi vì nhát gan nên cậu không dám lại gần nhìn người trên giường bệnh, chỉ có thể xoắn xoắn hai tay ngoan ngoãn đứng một góc.
"Vậy... vậy chúng ta đi về thôi."
Thiếu niên nuốt nước bọt, không dám quay đầu nhìn giường bệnh lần thứ hai, vội vàng cùng 005 rời khỏi phòng 513. Khi cửa phòng vừa đóng lại, bệnh nhân 513 đang yên tĩnh nằm trên giường bỗng nhiên run lên kịch liệt, theo kẽ hở của giường bệnh, thứ gì đó bắt đầu chảy ra. Nó có màu đỏ hồng như máu nhưng lại cô đặc lại giống như chất keo. Nếu Mạc Dao ở đây, hẳn sẽ phát hiện thứ này có màu sắc giống hệt sinh vật mà cậu đã nhìn thấy lúc bật điện.
*****
"Ể? Phòng 513 là phòng điều trị cho bệnh nhân đặc biệt thôi ạ?" - Lâm Niệm Niệm không giấu nổi thất vọng mà thở dài. - "Vậy mà em còn cho rằng bên trong phòng đang phong ấn con ma nào chứ."
"Có khi nào bệnh nhân 513 chết rồi thành ma ám cả cái bệnh viện này không?" - Vũ Đồng ở bên cạnh nhịn không được xen miệng vào.
"Nhưng mà nó liên quan gì đến cái tiêu đề bệnh viện tái sinh đâu."
"Có khi nào là chỉ khoa sinh sản không ta..."
"Cho dù là gì..." - Mạc Dao đang đứng một bên hóng hớt, chợt bị người nắm lấy cổ áo sau gáy, kéo sang một bên. - "Thì việc tên ngốc nào đó lén chạy vào phòng 513 cũng vô cùng đần độn."
"Trình Chính Khanh?"
Lâm Niệm Niệm cùng Vũ Đồng kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu niên. Đặc biệt là Lâm Niệm Niệm, bình thường cô thích dạo mạng xã hội để xem các người chơi livestream vậy nên cũng thường xem các đoạn video cut về tên Trình khùng khùng này. Bình thường hắn thích mặc quần áo bó sát hoặc trông phản nghịch một tí, mồm miệng thì lúc nào cũng thích văng phụ khoa, vậy nên dù fan hay anti đều gọi hắn ta là "Trình chó con". Nhưng lúc này đây, Trình Chính Khanh khoác lên mình đồng phục của bảo vệ, không những không khiến hắn trông quê mùa đi mà ngược lại lại trông có vẻ trưởng thành hơn trên mạng rất nhiều.
"Dù sao phòng 513 cũng khôg có ma quỷ gì mà. Đầu phim kinh dị lúc nào cũng là thời điểm an toàn nhất."
Mạc Dao nhăn mặt vươn tay muốn gỡ tay người thanh niên ra, nhưng Trình Chính Khanh nắm quá chặt, cho dù cậu có gỡ thế nào cũng không khiến hắn mềm lòng thả ra.
"Tên đần độn nào nói với cậu như vậy? Chỉ có kẻ ngốc như cậu mới tin mấy thứ như vậy thôi." - Hàng lông mày rậm của người thanh niên đã sớm nhăn thành con sâu róm xấu xí. Vũ Đồng thấy tình hình không ổn vội vàng tiến lên giảng hòa.
"Được rồi, dù phòng 513 không cất chứa ma quỷ gì đó nhưng nó chắc chắn có liên quan đến chương trình lần này. Trình Chính Khanh, cậu có manh mối gì không?"
"Người được điều trị trong phòng 513 là con trai viện trưởng bệnh viện này. Như Mạc Dao đã nói, hắn mắc chứng hoang tưởng dẫn đến hành vi tự hại. Tôi đã đến phòng hồ sơ kiểm tra, viện trưởng của viện này họ Đoàn. Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người có thể điều tra thử xem."
"Họ Đoàn?" - Lâm Niệm Niệm kinh ngạc kéo tay Vũ Đồng. - "Liệu có phải họ hàng của Đoàn Bác Văn không anh?"
"Đoàn Bác Văn?" - Trình Chính Khanh nhíu mày lặp lại.
"Là chồng chưa cưới của anh Mạc Dao đó ạ. Anh Mạc Dao lấy được chìa khóa phòng 513 cũng bởi vì anh ấy đến tìm Đoàn Bác..."
"Suỵt... suỵt!" - Vũ Đồng vội vàng bịt miệng thiếu nữ lại. Cô không nhận ra khuôn mặt của tên nhóc họ Trình này đã đen như đáy nồi rồi sao.
"Hửm? Chồng chưa cưới?" - Trình Chính Khanh đưa mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình. - "Thế giới trước là Bùi Cảnh, thế giới này lại lòi ra một tên Đoàn Bác Văn. Cậu đúng là biết rõ thế mạnh của bản thân nhỉ?"
"Đây... đây là thiết lập của chương trình."
Mạc Dao chợt cảm thấy oan ức vô cùng. Rõ ràng đây là do chương trình sắp đặt cho cậu chứ cậu có muốn làm bạn gái người khác đâu. Hơn nữa dù mang danh là bạn trai hay chồng chưa cưới nhưng bọn họ chẳng tốt đẹp tí nào còn nói cậu dùng đùi kẹp quần áo bọn họ. Xấu tính! Thiếu niên bất mãn trừng mắt với Trình Chính Khanh một cái.
"Cậu cũng rất xấu tính! Vừa xấu tính lại vừa hung dữ!"
Vẻ mặt khó ở của Trình Chính Khanh chợt cứng lại. Thấy tình hình không ổn, Vũ Đồng ở bên cạnh tiếp tục đóng vai trò là đại xứ hòa bình.
"Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi cùng Niệm Niệm sẽ đi điều tra nhà họ Đoàn."
"Anh Mạc Dao cũng thử hỏi Đoàn Bác Văn thử xem. Dù sao người nhà vẫn dễ lấy thông tin hơn người ngoài chúng em."
Không để Lâm Niệm Niệm đổ thêm dầu vào lửa nữa, Vũ Đồng vội vàng kéo thiếu nữ đi. Cùng lúc này tiếng chuông thông báo giờ ăn trưa cũng vang lên. Mạc Dao thấp thỏm nhìn sang người thanh niên trong bộ đồng phục bảo vệ:
"Vậy tôi về được chưa ạ?"
Trình Chính Khanh theo bản năng muốn mỉa mai thiếu niên vài câu nhưng nghĩ đến người này vừa nói hắn hung dữ, gã thanh niên lại do dự. Hắn làm gì hung dữ đến vậy!
Hắn từ từ thả tay ra khỏi cổ áo của thiếu biên nhưng tầm mắt lại vô tình dừng lại ở phần gáy trắng nõn của Mạc Dao. Vừa rồi, khi kéo cổ áo thiếu niên, hắn cũng chạm vào nơi đó. Có chút mềm hơn nữa còn rất nóng. Trình Chính Khanh chợt vươn tay vuốt ve cổ thiếu niên dọa cậu sợ hãi mà nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Người thanh niên giống như giật mình tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng thu tay lại.
"Đừng làm chuyện gì ngu ngốc là được."
Biết đây là tín hiệu mình được thả tự do, Mạc Dao như hóa thân thành con thỏ nhỏ vội vàng bỏ chạy. Đến khi bóng dáng nhỏ nhắn kia biến mất, Trình Chính Khanh vẫn ngơ ngác đứng yên một chỗ. Hắn cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Hắn không biết bản thân mình bị làm sao nữa... chỉ cảm thấy vị trí đó của thiếu niên bỗng nhiên trở nên có sức hút với hắn vô cùng. Khiến hắn muốn... đánh dấu?
- ---------------------------------------
Cảnh sát: Buôn bán thuốc kích d*c? Hai người còn gì để cãi không?
Cà Phê: No No, chúng tôi vô tội. Đấy là nước hoa tự nhiên không phải thuốc mời gọi Alpha đâu ┐( ̄∀ ̄)┌
Người bán hàng: Đúng vậy, ngoại trừ việc khiến các anh đẹp trai, cao to đen hôi dần biến hóa thành Alpha không được liếm tuyến thể của Omega một ngày sẽ chết thì thuốc của chúng tôi chẳng có gì hết á ∑d(°∀°d)
Cà Phê:...
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm