Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C80: Chương trình trực tiếp 2
Lạch cạch. Cửa phòng bị người thô bạo mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào nhưng lại chẳng đủ để khiến căn phòng bừng sáng hơn. Một bóng đen cao lớn từ ngoài cửa bước vào, bởi vì trên tay hắn còn mang theo một món đồ vật nên bước chân của người đàn ông có vẻ nặng nề hơn mọi ngày. Người đàn ông từ từ thả đồ vật đó xuống, chút ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài cho người ta biết rằng hóa ra đó không phải đồ vật mà là một tinh linh xinh đẹp. "Nó" bị đem đến đây trong tình trạng không mang giày, nên chỉ có thể để người đàn ông bế đi, đến khi ngồi lên bàn học cũ kỹ, nó mới sợ sệt mà cuộn tròn ngón chân.
"Chú ơi, kẹo đâu ạ?" - Tinh linh xinh đẹp nghiêng đầu hỏi người đàn ông. Chẳng phải chú ấy nói sẽ cho cậu kẹo sao? Vì sao lại kéo cậu đến đây.
Nghe giọng nói non nớt của thiếu niên nhỏ tuổi, hô hấp người đàn ông dần trở nên thô nặng. Gã hận không thể quỳ xuống dưới chân cậu, thành kính mà hôn lên mu bàn chân của thiếu niên. Thiếu niên chính là thiên sứ là thiên sứ của hắn. Thiếu niên sinh ra là bị cầm tù, là bị hắn nuôi nhốt như sủng vật.
Thiên sứ... thiên sứ đã là của hắn! Thiên sứ đã là của hắn!
Trí tưởng tượng của người đàn ông ngày càng vượt qua khỏi tầm kiểm soát của hắn. Cơ thể to lớn của gã cũng run lên thành từng đợt, khoái cảm đang men theo các dây thần kinh mà tỏa ra xung quanh. Căn phòng nhanh chóng tỏa ra một mùi tanh hôi, người đàn ông mang chiếc quần ướt đẫm mà từ từ bò về phía thiên sứ của hắn. Trước ánh mắt điên dại của người đàn ông, thiếu niên nhỏ tuổi dần ý thức được nguy hiểm.
"Cháu... cháu không muốn kẹo nữa... Cháu muốn về nhà!"
Dứt lời, thiếu niên muốn nhảy khỏi bàn học nhưng cổ chân cậu lại bị người thô bạo nắm lấy. Tinh linh xinh đẹp hoảng sợ mà kêu lên. Cậu không ngừng giãy giụa, dùng gan bàn chân mềm mại của mình mà đạp người phía sau. Đáng tiếc thay, chút phản kháng ấy lại chẳng thể tác động đến gã đàn ông. Gã mạnh bạo kéo thiếu niên về phía mình, dùng cơ thể to lớn, bẩn thỉu của mình bao phủ lên thiếu niên.
"Vì sao lại muốn chạy trốn? Thiên sứ nên ngoan ngoãn ngồi ở trong lồng chờ người cung phụng. Thiên sứ nên bị xích lại!"
"Cháu không phải thiên sứ!" - Thiếu niên nhỏ tuổi chợt òa lên khóc. Cậu muốn về nhà! Đây không phải là người quen của Mạc Uyển sao? Vì sao người quen của Mạc Uyển lại là người xấu?
Trước tiếng khóc thút tha thút thít của thiên sứ, biểu cảm hung dữ của người đàn ông dần nứt vỡ mà thay vào đó là sự hưng phấn của một kẻ dị dạng về nhân cách.
"Đúng vậy... khóc tiếp đi... cứ như vậy mà khóc..." - Người đàn ông nhẹ giọng nỉ non, bàn tay đầy lông lá đã dần lần mò xuống phía dưới...
Tuy nhiên sau đó sức nặng trên người thiếu niên đã biến mất. Mùi tanh tưởi đầy buồn nôn đã không còn quẩn quanh chóp mũi thiếu niên nữa mà thay vào đó mùi hương thanh mát cùng cảm giác nhẹ bẫng như được người nâng lên. Quả thật thiếu niên đã được một người bế đi.
"Cậu chủ Trình, trời ạ, cậu đang làm cái gì vậy hả?"
Phía xa xa vang lên giọng nói già nua đầy hốt hoảng nhưng người tên "cậu chủ Trình" lại chẳng để tâm. Hắn ôm thiếu niên ra ngoài, dùng chân đóng lại căn phòng u tối. Tuy cậu chủ Trình cao hơn thiếu niên rất chưa kể đây là lần đầu tiên hắn ôm người khác, hơn nữa từ trên xuống dưới của người này đều mềm như bông khiến động tác ôm của cậu chủ Trình có chút buồn cười, hệt như một con mèo con đang tha chuột nhỏ. Vị quản gia đi phía sau lúng túng muốn giúp chủ nhân mình nhưng lại bị hắn từ chối. Hắn đặt thiếu niên ngồi xuống ghế, còn bản thân mình thì ngồi xổm đối diện với cậu bé.
"Không được khóc nữa. Hắn ta không thể làm hại được đến cậu nữa rồi." - Nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy trên mặt thiếu niên, cậu chủ Trình bối rối nhăn mày. - "Tôi không phải kẻ xấu vì sao em lại khóc chứ?"
"Cậu chủ, chúng ta nên giao lại cậu bé cho phía cảnh sát."
"Không được." - Cậu chủ Trình nhanh chóng phản đối. - "Tôi có thể bảo vệ được em ấy vì sao lại cần đến cảnh sát."
Giao cho cảnh sát đồng nghĩa với việc hắn sẽ không được ở cạnh thiếu niên. Hắn không chịu đâu!
Sau đó cậu chủ Trình lại quay sang nhìn thiếu niên. Lúc này cậu đã nín khóc nhưng cổ họng vẫn vang lên những tiếng nấc nhè nhẹ. Hắn vươn tay bóp bóp hai má phình phình, khác với bề ngoài lạnh lùng của mình, trong lòng cậu chủ Trình đã vui đến nở hoa. Cuối cùng hắn cũng được chạm vào cậu.
"Mạc Dao, chúng ta là định mệnh của nhau."
Thiếu niên nhỏ tuổi làm sao hiểu được cái gì là định mệnh. Cậu bé tên Mạc Dao vừa nấc vừa nói với người thiếu niên trước mặt:
"Dao Dao muốn về nhà..."
"Cậu phải thừa nhận chúng ta là định mệnh đã."
"Muốn về nhà cơ..."
Gương mặt cậu chủ Trình đã lộ ra vẻ buồn bực. Hắn lục lọi hai túi mình rồi lấy ra một nắm kẹo táo xanh.
"Tôi cho cậu kẹo. Cậu chỉ cần lặp lại câu "chúng ta là định mệnh" là được."
"Chúng ta là định mệnh." - Mạc Dao liền ngoan ngoãn lặp lại.
"Đúng vậy, từ bây giờ chúng ta sẽ trở thành người thân cận nhất thế gian." - Gương mặt như pho tượng của cậu chủ Trình cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười. Hắn cẩn thận giúp thiếu niên lột vỏ kẹo rồi đưa đến trước mặt cậu. - "Há miệng."
Mạc Dao ngoan ngoãn đem viên kẹo ngậm vào trong miệng mình. Vị chua ngọt nhanh chóng tràn lan khắp khoang miệng thiếu niên khiến sự sợ hãi còn sót lại đã biến mất. Dù sao cậu bé còn quá nhỏ để hiểu được những hành động kia của gã đàn ông là gì, cậu chỉ cho rằng ông ta muốn đánh mình và may mắn được anh trai mặt lạnh cứu. Lúc này thiếu niên cũng ý thức được anh trai mặt lạnh là ân nhân của mình vậy nên theo như trong phim cậu phải trả ơn người ta.
Nhưng trả ơn bằng cách nào?
Cậu bé con cẩn thận suy nghĩ. Ngoại trừ nắm kẹo trên tay, Mạc Dao chẳng còn gì đáng giá trên người mình. Thiếu niên chợt nhớ nếu mình được phiếu bé ngoan, mẹ sẽ khen thưởng cậu bé bằng cách hôn vào má vậy cậu cũng sẽ khen thưởng anh trai mặt lạnh như vậy.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của quản gia cùng cậu chủ Trình, thiếu niên liền cúi người xuống hôn thật mạnh vào má phải của vị cậu chủ khó tính. Trong miệng thiếu niên có kẹo nên nụ hôn cũng mang cảm giác dính nhớp cùng mùi đường. Cậu chủ Trình không thích có gì đó dính trên da thịt mình nhưng lần này hắn lại không lau đi mà chỉ đỏ lỗ tai mà quay đi chỗ khác.
"Cậu chủ, 872 thông báo, nếu chúng ta không rời đi thì ông chủ sẽ phát hiện." - Quản gia cẩn thận đưa mắt nhìn đồng hồ quả quýt trên tay mình.
Cậu chủ Trình biết hiện tại mình chưa thể phản kháng lại cha mình. Nhưng hắn vẫn luyến tiếc mà nhẹ bóp bàn tay mềm bụp của Mạc Dao. Dường như thiếu niên cũng nhận ra được sự mất mát trong ánh mắt anh trai mặt lạnh, cậu bé vô cùng hiểu chuyện mà nắm ngược lại:
"Ngày mai anh trai có thể tìm Mạc Dao để chơi."
Ngày mai... có lẽ không được nhưng hắn vẫn sẽ tìm đến thiếu niên. Hắn đã nhìn cậu thật lâu, lâu đến nỗi tưởng như sinh mệnh của cả hai đã gắn chặt lại.
"Nhớ nhé, chúng ta là định mệnh của nhau."
Cậu chủ Trình khẽ lẩm bẩm sau đó ôm lấy hai mà thiếu niên rồi hôn xuống. Khác với cái "thơm" trên má của Mạc Dao, vị trí mà cậu chủ Trình đặt xuống là đôi môi thơm mùi táo xanh của thiếu niên. Nụ hôn diễn ra rất nhanh, thật nhẹ rồi tách ra.
Sau đó, không biết bằng cách nào, thiếu niên đã được đưa về nhà. Khi Mạc Dao cầm nắm kẹo đi vào nhà, căn nhà nhỏ của cậu đã xuất hiện rất nhiều cảnh sát. Mọi người đều hốt hoảng bao quanh lấy Mạc Dao và nói họ đã tìm cậu thật lâu. Còn người đàn ông đã bắt cóc thiếu niên bị cha mẹ cậu gọi là kẻ bệnh hoạn là kẻ cuồng tín loạn thần.
"Vậy chị Mạc Uyển phải làm sao ạ? Bởi vì đó là người thân cận với chị Mạc Uyển nhất." - Mạc Dao ngơ ngác hỏi lại mẹ mình. - "Con đã thấy hai người họ thơm thơm giống như ba mẹ."
Nhưng kết quả lại không như cậu bé con tưởng tượng. Mạc Uyển đã bị người cha luôn luôn hiền từ của cậu đánh, mẹ đứng bên cạnh cậu cũng tiến lên trách móc nàng.
"Vì sao mày lại làm vậy? Đó là thầy giáo của mày! Ông ta là người đã có gia đình. Chính mày... chính mày đã mở đường cho kẻ bệnh hoạn đó bắt cóc em trai mày."
Một nhà cứ như vậy mà trở nên náo loạn. Chị cảnh sát lo sợ sẽ để lại ám ảnh tâm lý lên Mạc Dao liền vội vàng đưa cậu bé ra ngoài.
"Kẹo..." - Thiếu niên chỉ kịp thốt lên một tiếng, rồi trơ mắt số kẹo tuột khỏi tay cậu đang bị vô số người dẫm lên.
*****
Mạc Dao từ từ mở mắt ra. Có lẽ bởi vì vừa đi thăm Mạc Uyển nên dạo gần đây cậu thường xuyên mơ thấy những chuyện trước đây. Tất nhiên khi tỉnh lại thiếu niên đều sẽ quên gần hết. Nhớ đến người tên cậu chủ Trình ở trong giấc mơ, thiếu niên bất giác liên tưởng tới bạn phòng kế. Bạn phòng kế của cậu cũng họ Trình... Chẳng lẽ cậu đã quen Trình Phong từ lúc nhỏ xíu sao?
{Há há Dao Dao ơi nhìn này.}
Giọng cười quen thuộc nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của thiếu niên. Từ ngoài cửa sổ, một quả cầu màu đỏ chợt bay vào. Trên đầu nó đội vài lát bánh mì, còn hai tay người que không ngừng khua khoắng hai nhúm tóc màu xanh lá.
{Em họ của cậu mua phải thuốc nhuộm rởm giờ tóc rụng hết rồi này. Má ơi cười chết tôi rồi.}
[005, câm miệng. Đã ăn vụng nhà người ta rồi còn ồn ào.]
{Dao Dao là người nhà của chúng ta sao lại dùng từ "người ta" được. 197, baka!}
197: Baka là cái mẹ gì?
[Nói lằng nhằng nữa tôi cắt lương tháng!]
{Eo ôi có trả cho người ta được tháng lương nào đâu mà bày đặt cắt lương.}
Mạc Dao nhìn hai quả cầu tròn vo lời qua tiếng lại, bởi vì quá kích động mà ánh sáng từ người chúng bắt đầu bắn khắp phòng. Tuy có hơi ồn ào nhưng lại khiến nỗi sợ vô cớ trong lòng cậu biến mất không thấy tăm hơi, thiếu niên bất giác nở một nụ cười. Phía bên kia, 005 bị 197 dọa vặn ốc, nó chỉ có thể mang hai hàng nước mắt cá sấu bay đến tố cáo với thiếu niên.
{Dao Dao, mau qua đánh đòn 197 đi. Rõ ràng tôi là trợ lý của cậu vậy mà tên này không cho tôi đi theo gặp cậu.}
197:...
[Kệ nó đi Mạc Dao.]
[Tôi đến thông báo về chương trình sắp tới.]
"Là chương trình trực tiếp ạ?"
[Đúng vậy. Cậu đã đủ điều kiện để tham gia chương trình trực tiếp. Để tôi phổ biến lại về loại chương trình này. Đây là một chương trình có sự tham gia của rất nhiều người chơi và sẽ được phát trực tiếp mà không qua chỉnh sửa. Nhằm phục vụ cho mục đích xếp hạng người chơi vậy nên tất cả mọi người đều không được mang theo hệ thống của mình. Nói cách khác cậu sẽ phải vượt qua chương trình này bằng thực lực của bản thân mình.]
Dừng lại một lúc, 197 đưa mắt nhìn sang 005 đang ngồi trên đầu thiếu niên.
[Thật ra bình thường cũng toàn là tự thân cậu làm việc, cái thứ kia ngoài ăn rồi phá ra thì có giúp ích gì đâu.]
{Ai bảo vậy! Tôi là quân sư đại tài của Dao Dao đấy.}
"197, an tâm tôi sẽ cố gắng hết sức." - Mạc Dao mang ánh mắt đầy quyết tâm nắm chặt tay. - "Tôi sẽ không làm mất mặt công ty mình đâu."
{Công ty mình còn mặt đâu mà mất...}
[Ngậm họng lại!]
[Chương trình lần này không đơn giản như mấy chương trình cậu thường tham gia, vậy nên nếu bị loại sớm cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, cậu cần phải chú ý cái người tên Lục Chi Châu.]
"Lục Chi Châu?" - Phải mất một lúc thiếu niên mới nhớ ra Lục Chi Châu là cậu "bạn thân" của mình ở chương trình trước. - "Cậu ấy không phải là npc ạ?"
[Cho đến khi đọc danh sách người chơi tôi mới biết cái thứ mỏ hỗn đó là người chơi giống như chúng ta hơn nữa hắn còn là người của AZ.]
{Đúng đúng hôm trước 612 nói hiện tại AZ đang loạn lắm. Vì không có người điều hành nên hai con robot phục vụ cấp cao là 872 và 856 thành lập hai phe. 872 là quản lý của Trình Chính Khanh còn 856 là quản lý của Lục Chi Châu.}
"Nhưng mà vì sao bọn họ đánh nhau lại lôi công ty chúng ta vào?"
[Cái này tôi vẫn chưa điều tra được. Nhưng dù Trình Chính Khanh đã giúp cậu ở chương trình trước, cậu vẫn phải cảnh giác. Trên đời này không có gì là cho không đâu, Mạc Dao à.]
"Vâng ạ." - Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Trong đầu cậu bắt đầu liệt kê lại lời nhắc nhở của 197: Không được chơi với Lục Chi Châu, cảnh giác với Trình Chính Khanh, không có gì là cho không.
{Dao Dao ơi, 005 cũng có thứ cho Dao Dao.}
Dứt lời 005 lôi từ trong túi ra vài quyển sách dày cộm. 197 chỉ liếc mắt nhìn tiêu đề một chút thôi mắt nó lại bắt đầu giật giật. Nam y tá lương thiện và cậu thiếu gia may mắn? Bác sĩ Omega ngọt ngào? Phương pháp trị bệnh liệt **** của bác sĩ xinh đẹp?
{Đây... đây đều là gia tài của tôi đấy. Chắc chắn nó sẽ giúp Mạc Dao những lúc... ê ê 197, sao cậu lại xé sách tham khảo của tôi.}
005 muốn tiến lên giành lại sách liền bị quả cầu màu xanh không nương tay đá ra một góc.
[Mạc Dao, chúng ta chuẩn bị đi thôi.]
"Quý khách xin hãy dừng lại. Ngài có bưu phẩm."
"Xin chào, đây là kênh phân phối đồ phòng vệ của công ty Cà Phê Đắng. Tôi là Đường Viên, nhân viên bán hàng số một..."
[Cút!]
"Ấy quý khách đừng nóng. Chúng tôi biết sản phẩm vừa rồi quý khách mua bên chúng tôi bị lỗi vậy nên nhân viên bán hàng số một là tôi đây mới xuất hiện để bù đắp lỗi lầm này. Chúng tôi sẽ tặng cho quý khách sản phẩm phòng thân mới của chúng tôi - Tuyến thể Omega. Ta da~"
[005.]
{Dạ?}
[Lấy tôi cái búa.]
"Quý... quý khách bình tĩnh." - Gã nhân viên bán hàng liền bị dọa cho toát mồ hột. - "Tôi nghe nói quý khách sắp tham gia chương trình trực tiếp. Chương trình lần này sẽ thiên về đấu tinh thần hơn đấu sức mạnh. Việc pheromone của quý khách có khả năng trấn an và điều tiết cảm xúc sẽ giúp ích rất nhiều cho đồng đội."
Lúc này 197 mới dừng động tác nâng búa của mình lại. Thấy quả cầu màu xanh đã bắt đầu lung lay, gã bán hàng liền tiếp tục PR cho sản phẩm.
"Đây là mặt hàng độc nhất vô nhị. Vừa chữa lành tinh thần vừa nâng cao sức khỏe, cho dù đồng đội bị trúng thôi miên cũng sẽ được năng lực đặc biệt này chữa trị. Ngoài ra chúng tôi còn tặng kèm một cây chổi lông gà khi mua sản phẩm này."
[Chúng tôi không mất một khoản phí nào?]
"Đúng vậy, đây là quà bồi thường nên hoàn toàn miễn phí ạ."
[Không tổn hại đến sức khỏe? Không xuất hiện tình trạng dị thường?]
"Uy tín 100% ạ."
Do dự một lúc cuối cùng 197 cũng đồng ý nhận lấy sản phẩm này. Đồ free không lấy thì hơi có lỗi với triết lý sống của nó.
[Được rồi, chúng ta sẽ tiến vào chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh.]
Nhìn Mạc Dao cùng hai quả cầu dần biến mất, gã bán hàng thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong đơn khiếu nại. Nhưng mà tác dụng phụ ghi là gây nghiện cho Alpha là sao nhỉ?"
- -------------------------------------------------
Độc giả: Vì sao bút danh lại là Cà Phê Đắng? Do tác giả thích viết truyện ngược sao?
Cà Phê: Khum. Do mị đọc truyện hỏny đến nửa đêm nên cần một ly cà phê đắng để ra khỏi cửa (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm