Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C75: Chương trình 4 đến giờ kể chuyện rồi 7
"Mấy giờ rồi? Vì sao phu nhân chưa tới?"
Bá tước lo lắng, không ngừng đi đi lại lại. Có lẽ bị tâm lý của bá tước ảnh hưởng nên ai nấy trong tòa trang viên đều trở nên sốt ruột theo.
Dù biết bá tước cùng người vợ mới của mình không có chút tình cảm nào, bọn họ vẫn theo bản năng mà tò mò về vị phu nhân này. Tin đồn về "nàng" rất nhiều, hơn nữa toàn là tin tốt. Nghe nói nàng có rất nhiều con, tất nhiên không phải do nàng sinh ra rồi, dù gì phu nhân cũng mới hơn hai mươi tuổi. Tất cả những đứa trẻ ấy đều là trẻ mồ côi do nàng cưu mang. Trong đó có hai đứa trẻ được nàng yêu quý, may mắn mang tên họ của nàng.
Mà trùng hợp thay bá tước là một góa phu, ngài cũng đang tìm một người mẹ kế có thể chăm sóc cho đứa con trai nhỏ nhà mình. Vậy nên cảm động trước sự lương thiện của phu nhân trẻ tuổi, bá tước quyết định cưới nàng. Hai người bọn họ, dù chưa gặp mặt nhưng đã cử hành hôn lễ.
Xe ngựa của vị phu nhân mới cuối cùng cũng đến. Tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm vào cửa xe. Cửa xe được người hầu cung kính mở ra, xuất hiện trước tầm mắt mọi người là một làn váy vàng nhạt thêu ngọc trai lung linh khắp vạt váy. Theo động tác của "nàng", làn váy được nhấc lên để lộ bàn chân quá đỗi nhỏ nhắn được bọc trong đôi giày xinh đẹp.
Phu nhân mới thật sự quá xinh đẹp.
Dù nàng dùng mạng che mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn, làn môi đỏ au nhưng đỏ cũng đủ để người ta mơ màng đoán ra dưới lớp mạng che ấy là gương mặt có bao nhiêu mê người.
Mạc Dao được người hầu đỡ xuống. Cậu theo bản năng nói cảm ơn nhưng chợt nhớ ra mình đang là phản diện. Thiếu niên đành mím môi đỏ, sau đó lại chu lên, dùng giọng điệu có phần trẻ con mà nói chuyện với gã người hầu.
"Đừng chạm vào ta!"
Bàn tay được bao bọc trong găng tay ren trắng nhẹ đẩy gã người hầu ra, mọi động tác đều mang theo một sợi hương thơm vô hình. Gã người hầu liền ngẩn ngơ, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phu nhân thơm quá. Bàn tay cũng rất mềm mại.
"Tránh ra." - Một giọng nói có phần non nớt vang lên.
Thiếu niên tóc đỏ nhíu mày nhìn gã người hầu mang gương mặt đỏ bừng đứng chắn trước lối đi. Kỵ sĩ tóc đỏ đã bị "Chương trình" xóa toàn bộ trí nhớ vậy nên hắn đối với người mẹ trên danh nghĩa này cũng chẳng có mấy mặn mà. Tuy nhiên dù sao hắn cũng mang danh là "con" làm sao có thể chấp nhận hình ảnh mẹ mình đủng đỉnh tán tỉnh kẻ khác ngay trước mắt.
Theo sau kỵ sĩ tóc đỏ là trưởng kỵ sĩ với mái tóc vàng cùng dáng vẻ trưởng thành quen thuộc. Khi hai người bước đến, Mạc Dao theo bản năng co rúm người lại.
[Đừng sợ, bọn họ không nhớ cậu là ai thậm chí còn có chút chán ghét người mẹ có phần lẳng lơ của mình.]
[Thân phận lần này của cậu là phản diện hai mặt. Cậu cố tình nhận nuôi những đứa trẻ để lấy danh tiếng nhưng trên thực tế là âm thầm ép chúng làm việc, bóc lột sức lao động trẻ em. Bá tước cho rằng cậu lương thiện nên mới nhận nuôi cậu để chăm sóc Lọ Lem.]
[Hiện tại hai đứa con nuôi của cậu có tên là Red và Yellow.]
Vì sao lại đặt tên tùy tiện như vậy chứ?
Thiếu niên hơi khó chịu mà nhăn mặt. 612 như đoán được suy nghĩ của cậu, nó thản nhiên mà nhún vai.
Biết làm sao được. Ở chương trình này vấn đề tên tuổi không quan trọng, nhóm người xem chỉ quan tâm vấn đề sau khi cởi quần thôi.
612 thở dài mở bảng điện tử ra. Livestream 18+ sẽ phải đóng một khoản tiền nhiều hơn livestream thường. Nó cùng công ty đã cố lách luật phát chương trình vào lúc nửa đêm. Vậy mà vì cảnh hôm qua, chương trình phát sóng trực tiếp đột nhiên leo lên top 1 khiến nhóm kiểm duyệt chú ý. May mắn có tư bản giúp đỡ nên giờ chương trình đêm khuya đã được mở lại. Bên cạnh đó quả cầu màu vàng cũng đã ý thức được một điều. Thiếu niên xinh đẹp trước mặt nó chính là một cục nam châm thu hút biến thái. Nó cuối cùng cũng đồng cảm đôi chút với 197.
Trong lúc này, Mạc Dao đã được đưa vào trong nhà. So với hoàng cung nguy nga của Bạch Tuyết thì nhà của bá tước có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, tuy nhiên thiếu niên chẳng để ý nhiều như vậy. Đằng nào sau này cậu cũng bị tịch thu hết tài sản còn bị biến thành người hầu nữa.
[Lần này đừng có mắt đưa mày lại với ai. Chỉ cần đóng đúng vai ác là được.]
Nghe 612 nói vậy, môi thiếu niên hơi run lên. Cậu đâu có mắt đưa mày lại với ai. Cậu còn chọc giận nhóm kỵ sĩ khiến mặt ai cũng đỏ bừng nữa mà. Chỉ là... chỉ là không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...
"Phu... nhân đi đường vất vả hẳn nên nghỉ ngơi nhưng ta muốn giới thiệu qua vài người hầu cốt cán trong nhà và cả con trai của ta nữa."
Vợ mới cưới vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, bá tước tất nhiên rất vui. Nhưng có lẽ vì khuôn mặt của cậu quá non nớt nên ông không thể nảy sinh chút tâm tư khác thường nào thậm chí còn có ảo giác... đây là con gái nuôi của mình.
Bỏ qua tâm trạng phức tạp, bá tước ôn hòa hướng ánh mắt về phía con trai của mình. Cũng giống như Bạch Tuyết, dù giới tính đã biến đổi nhưng Lọ Lem vẫn sở hữu bề ngoài tinh xảo. Vì là con quý tộc nên thiếu niên có làn da trắng nõn, dáng người cao gầy được bọc trong bộ quần áo hoa lệ.
Thiếu niên đáng yêu như vậy, cuối cùng lại bị mẹ kế bạo hành.
Trong lúc Mạc Dao len lén đánh giá Lọ Lem, người nọ cũng ngước mắt lên nhìn cậu. Dù ánh mắt của Lọ Lem rất bình thường nhưng có lẽ vì có tật giật mình, thiếu niên có chút hoảng hốt mà lùi lại.
Mạc Dao sợ sệt nuốt nước miếng, ngón tay bấu chặt vào cánh tay người bên cạnh. Trưởng kỵ sĩ, à không giờ hắn tên Yellow, rũ mắt nhìn đầu ngón tay trắng bệch đang vò nhàu nhĩ cánh tay áo của mình. Hắn cũng nhìn về phía Lọ Lem. Thiếu niên mang vẻ mặt vô cùng chào đón ba người trước mặt.
Sợ đến vậy sao?
Nếu sợ đến vậy vì sao còn dám gả cho người khác?
Không biết vì lý do gì, người thiếu niên tóc vàng cảm thấy bực bội khi nghĩ đến chuyện thiếu niên gả cho người khác. Đó không phải là tâm trạng của người con khi có cha mẹ tái giá, thậm chí ngay lúc này hắn vẫn không coi Mạc Dao là "mẹ" mình. Sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, có thứ gì đó không ngừng tiêm vào đầu hắn rằng, người bên cạnh là một ả phụ nữ độc ác, giả nhân giả nghĩa thậm chí còn rất đáng khinh.
Yellow biết không phải. Nhưng hắn lại không thể lý giải được, chỉ có thể rũ mắt âm thầm quan sát mà tìm ra manh mối.
Phía đối diện, sau khi bá tước giới thiệu hai bên với nhau. Lọ Lem liền chủ động chìa tay ra với thiếu niên, giọng nói bởi vì đang trong kỳ trưởng thành mà hơi trầm xuống:
"Rất vui được gặp người, mẹ."
Dù không phải lần đầu tiên đóng vai mẹ kế nhưng mỗi lần bị gọi như vậy thiếu niên đều theo bản năng ngượng ngùng mà cắn môi. R-rõ ràng cậu chưa mang thai bao giờ vậy mà hết người này đến người khác đều gọi là mẹ.
"Phu nhân?" - Bá Tước nhẹ gọi tên thiếu niên.
[Đừng lo lắng. Thiết lập của Lọ Lem là thiếu niên lương thiện quá thái, cho dù mẹ kế bạo hành thế nào vẫn luôn nhẫn nhịn.]
612 ở bên cạnh tiếp tục an ủi thiếu niên. Mạc Dao do dự một chút cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy tay thiếu niên.
"Ta rất hi vọng chúng ta có thể chung sống hài hòa. Dù sao bây giờ ta cũng là người một nhà." - Bá tước vui vẻ cười thành tiếng.
Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu nhưng chợt nhớ thiết lập của bản thân, thiếu niên liền len lén trừng mắt với người thiếu niên. Người nọ vốn đang cụp mắt nhìn xuống đất bởi vì hành động của ai đó mà hơi run rẩy lông mi.
Bá tước cũng không làm phiền thiếu niên nữa mà cho người hầu đem đồ đạc của cậu vào phòng. Bởi vì nhiều lý do hiện tại, hai "vợ chồng" bọn họ sẽ chia phòng. Sau khi người hầu rời khỏi, Mạc Dao mới dám thở ra một hơi. Thiếu niên vứt mạng che mặt sang một bên, cởi cả tất lẫn găng tay rồi nhanh chóng bò lên giường.
"612, nếu như tôi hành hạ Lọ Lem có bị xử bắn không? Bây giờ người ta lên án bạo hành trẻ em lắm."
[...]
[Chúng ta chỉ cần đem Lọ Lem đến chỗ lũ trẻ đang làm việc cực nhọc ở trại trẻ của cậu thôi. Chờ bá tước mất chương trình sẽ tua thời gian đến 5 năm sau.]
"612."
[Ơ hả?]
Quả cầu hệ thống còn đang mải theo dõi tiến độ livestream vì tiếng gọi của Mạc Dao mà ngẩng đầu. Đập vào mắt nó là hình ảnh thiếu niên đang vén váy lên cao. 612 vội vàng đóng livestream lại đề phòng kênh của nó lại bị khóa mõm.
[Cậu làm gì vậy?]
"Đùi trong ngứa. Có phải tôi bị dị ứng không?" - Khi nói những lời này khóe mắt của Mạc Dao bị cảm giác vừa ngứa vừa tê ở phía dưới làm cho đỏ bừng.
612 cẩn thận kiểm tra. Phát hiện không phải là bệnh, nó khẽ thở phào nhẹ nhõm.
[Không phải là bệnh. Có lẽ do nước thuốc của Bạch Tuyết chảy vào khiến phần da ở đấy trở nên nhạy cảm. Lát nữa tôi mua thuốc cho cậu.]
Nghe quả cầu màu vàng nói vậy, thiếu niên cũng an tâm mà thả váy xuống. Cậu tính ngủ một giấc để chuẩn bị "hành hạ" con riêng của chồng, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Mẹ, con vào được không ạ?"
Là Lọ Lem. Có lẽ vì người thiếu niên này vẫn chưa thấy được bộ mặt độc ác của mẹ kế cộng thêm khuyết thiếu về mặt tình cảm nên hắn rất muốn được thân mật với Mạc Dao. Cậu vội vàng bước xuống giường, mở cửa cho thiếu niên.
Cửa vừa mở, Mạc Dao còn chưa kịp lên tiếng thì người đối diện đã mang vẻ mặt đỏ ửng mà chìa ra một cái hộp nhỏ.
"Đây... đây là quà ra mắt của con."
[Phản diện. Chúng ta là phản diện!]
Bàn tay định vươn ra nhận lấy hộp quà của thiếu niên liền rụt lại.
"Không thích." - Cậu cố gắng để giọng mình kiêu ngạo nhất có thể mà đáp lại Lọ Lem. Quả nhiên người thiếu niên liền ngơ ngác ngẩng đầu.
"Vì sao ạ?"
"Màu giấy gói rất xấu."
"Nếu... nếu vậy để con đổi màu khác."
"Không cần đâu." - Mạc Dao vội vàng xua tay. - "Nhìn hộp nhỏ như vậy. Đồ vật bên trong chắc cũng chẳng quý giá gì."
[Đúng vậy. Chính là như thế. Làm tốt lắm.]
Trước sự phũ phàng của mẹ kế, khuôn mặt Lọ Lem liền trở nên ỉu xìu. Hắn nắm chặt lấy chiếc hộp, dùng giọng điệu buồn rầu mà hỏi thiếu niên:
"Vậy mẹ thích thứ gì. Nếu con đủ khả năng con có thể..."
Lọ Lem thật là lương thiện...
Mạc Dao có chút đau lòng nhìn người thiếu niên. Sau ba lần làm mẹ kế mãi mới gặp đứa con riêng ngoan như vậy mà...
[Lấy chiếc vòng trên cổ hắn. Đó là quà của pháp sư đỡ đầu.]
"Tôi muốn cái này."
Thiếu niên vươn tay chỉ vào mặt dây chuyền hình trái tim trên cổ Lọ Lem. Đồ của mấy ông bụt bà tiên chắc chắn có phép thuật. Vì vậy Lọ Lem sẽ không đồng ý đưa món đồ quý giá như vậy cho cậu, thiếu niên có thể mượn cơ hội đó mà cáu kỉnh với con riêng.
Nhưng thực tế, người thiếu niên không hề do dự cởi dây chuyền ra, chìa ra trước mặt cậu. Mạc Dao chỉ có thể lúng túng nhận lấy.
Phải nói đồ những món đồ có phép thuật luôn luôn đẹp mắt như vậy. Ban đầu thiếu niên chỉ muốn bắt nạt Lọ Lem nên mới yêu cầu hắn làm vậy nhưng khi cầm dây chuyền trên tay, cậu lại bị thứ ánh sáng nhạt màu tỏa ra thu hút.
Đẹp quá! So với bất kỳ loại trang sức nào cũng đều đẹp hơn.
Thấy hai mắt mẹ kế trở nên lấp lánh, Lọ Lem biết "nàng" thích. Người thiếu niên nhịn không được mà nở nụ cười.
[Mạc Dao, cậu phải tỏ ra không thích chứ.]
Thiếu niên hơi giật mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Tưởng trang sức gì quý hiếm. Thì ra cũng chỉ như vậy." - Mạc Dao hơi bĩu môi đặt lại món trang sức vào tay con riêng. Dù sao đây cũng là đồ của Lọ Lem, cậu ngắm một tí rồi phải trả lại cho hắn.
"Người không thích sao?" - Người thiếu niên mắt xanh khó hiểu mà nghiêng đầu. Rõ ràng vừa rồi "nàng" còn nhìn chằm chằm dây chuyền của hắn. Ngay cả lúc trả lại cũng là ánh nhìn không nỡ.
"Đồ vật bé xíu như vậy làm... làm sao xứng với ta."
Theo chỉ dẫn của 612, thiếu niên nhanh chóng bước đến bàn trang điểm của mình sau đó lôi ra một chiếc hộp đầy sang trọng. Hộp được mở ra, bên trong là vô số trang sức xinh đẹp.
"Thấy không. Bất kể món đồ nào cũng đẹp hơn cái dây chuyền xấu đó."
Khi nói những lời này, thiếu niên cố gắng bày ra vẻ mặt tham lam. Tuy nhiên rọi vào trong mắt của người thiếu niên nhỏ tuổi nhà bá tước chỉ là đôi mắt tròn lấp lánh tia sáng cùng hai má vì hưng phấn mà đỏ ửng. Bởi vì xinh đẹp nên dù cho bày ra bất kỳ biểu cảm gì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy hợp lý.
"Con sẽ kiếm cho mẹ một món trang sức phù hợp."
"Không cần. Ta không thèm mấy thứ đó."
Mạc Dao vội vàng xua tay. Dù gì cậu cũng không đeo trang sức.
Lọ Lem vẫn luôn khinh thường giới quý tộc tham lam, vẫn luôn cười nhạo bọn họ chỉ biết đâm đầu vào ăn chơi đàng điếm. Nhưng khi gặp người trước mặt, rõ ràng biết "nàng" gả vào đây vì tiền tài nhà bá tước, rõ ràng biết ngoại trừ một gương mặt xinh đẹp thì "nàng" chẳng có gì. Dù vậy hắn vẫn muốn lại gần "nàng", muốn cùng "nàng" thân cận.
Thiếu niên nhỏ tuổi nhìn cánh cửa bị người nọ vô tình đóng lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ không cam tâm.
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm