Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C62: Chương trình 3 honey muốn chơi trò chơi không 23 - end
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cưỡng hiếp cô ấy. Tôi thề là tôi không cưỡng hiếp cô ấy."
Trước gã thanh niên đột nhiên phát khùng quỳ xuống dưới chân mình, Mạc Dao chỉ biết mở to mắt, theo bản năng mà nhìn về bốn người phía sau mình. Tuy nhiên ánh mắt cậu lại vô tình va phải người thanh niên mặc trang phục người hầu ở ngay bên cạnh. Người này chẳng phải là thành viên trẻ tuổi nhất trong đội bóng của Cố Lãng sao.
Cậu thanh niên dường như cũng nhận ra Mạc Dao đã phát hiện ra mình, hắn liền đẩy người bên cạnh sang một bên rồi nhanh chóng lẩn trốn mất. Chẳng để bản thân kịp suy nghĩ, Mạc Dao vội vàng đuổi theo người thanh niên kia.
Có lẽ vì khoảng cách về thể lực cách xa nhau quá nhiều nên chỉ qua một ngã rẽ duy nhất, Mạc Dao đã mất dấu người thanh niên. Thậm chí bởi vì chạy quá nhanh mà cậu mất đà mà lảo đảo ngã về phía trước. Nếu không phải Trình Chính Khanh nhanh tay, có lẽ thiếu niên đã sớm mọc một cục u trên đầu.
"Tên đầu đất như cậu đúng là khiến người khác đau đầu mà." - Vị cảnh sát trẻ tuổi hừ lạnh giúp thiếu niên đứng vững trên mặt cỏ.
"Bắt... bắt lấy kẻ tình nghi."
Mặc dù đã mệt đến sắp thở không ra hơi nhưng Mạc Dao vẫn cố gắng níu lấy cảnh phục của người thanh niên, vươn tay chỉ về phía trước.
"Không cần đuổi theo tên nhãi đó làm gì." - Trình Chính Khanh thở dài gãi gãi đầu. - "Tôi giúp cậu điều tra về người này rồi. Hắn... bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn hoàn toàn không liên quan đến Bùi Cảnh. Gia đình của hắn hạnh phúc không hề có xung đột quá to tát. Nhìn chung người thanh niên này là một npc hoàn toàn bình thường."
"Nhưng vì sao hắn lại nhìn chằm chằm tôi, hơn nữa còn xuất hiện ở đám tang của Bùi Cảnh."
"Cái này phải thì tôi phải điều tra thêm. Nhưng hắn có quá nhiều bằng chứng ngoại phạm đủ để chứng minh nhóc con đó hoàn toàn vô tội. Ngược lại..."
Tẩm mắt Trình Chính Khanh vô thức đảo qua phần vai bị lộ ra do cuộc rượt đuổi của thiếu niên. Nơi đó không chỉ có một mà có vài dấu răng trên đó. Cái nào cũng mới mẻ khiến người ta không khỏi nghĩ tới trước khi đến đây thiếu niên đã bị người đối xử thô lỗ như thế nào.
"Cậu nên tập trung quan sát bạn cùng phòng của cậu."
"Phải rồi. Thẩm Trạch Văn có hẹn riêng tôi để nói về vụ án năm đó."
"Hắn hẹn riêng cậu?" - Trình Chính Khanh đầy nghi ngờ mà nhìn thiếu niên. - "Nếu làm việc trong sáng thì cần gì phải hẹn riêng nhau như vậy."
"Có lẽ vì đó là tài liệu mật."
Trình Chính Khanh không tìm được lý do phản bác đành để thiếu niên quay lại đám tang. Tuy nhiên hắn lại quên mất trình độ mù đường của Mạc Dao. Thiếu niên càng đi lại càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đến khi bản thân cậu đứng giữa vườn hoa của chủ nhà, Mạc Dao mới hốt hoảng nhận ra bản thân mình đã đi lạc. Thiếu niên tính mò lại đường cũ để nhờ Trình Chính Khanh dẫn mình đi nhưng lại bị cuộc trò chuyện cách đó không xa thu hút. Linh cảm mách bảo cậu rằng, cuộc trò chuyện này có khả năng liên quan đến cái chết của Bùi Cảnh. Vậy nên Mạc Dao liền rón rén mà tiến về phía trước.
{Tìm thấy Dao Dao rồi!}
005 từ trên cây chợt nhảy bổ vào thiếu niên. Dù biết những người kia không nghe thấy 005 nhưng cậu vẫn theo bản năng mà ra hiệu cho 005 im lặng. 197 ở phía sau liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bộp.
Một tiếng động chợt vang lên dọa Mạc Dao giật mình dựng thẳng tai. Ở khoảng cách này cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được hai kia là ai. Một người là bạn cùng phòng Doãn Hạ Chí của cậu còn người còn lại là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Mạc Dao nhanh chóng nhớ ra người đó là ai. Người này là mẹ kế của Bùi Cảnh và cũng là mẹ ruột của Doãn Hạ Chí.
Cậu vẫn luôn tò mò về mối quan hệ giữa ba người này. Rõ ràng Bùi Cảnh là con riêng nhưng lại được người này quan tâm hết mực, còn Doãn Hạ Chí lại bị bà đối xử tệ bạc. Giống như bây giờ, người thanh niên bị cái tát của người phụ nữ làm cho nghiêng mặt sang một bên. Dường như chưa cảm thấy đủ, người phụ nữ liền giơ cây gậy trên tay mình không ngừng đánh lên người Doãn Hạ Chí.
"Tại sao mày dám để kẻ khác phá đám tang lễ của Bùi Cảnh hả? Kẻ ăn hại này! Sao mày dám phá hủy tang lễ của Bùi Cảnh?"
{Má! Bà già này điên rồi.}
Mạc Dao muốn tiến lên ngăn cản nhưng một cánh tay khác chợt vươn ra mà cản lại cậu.
"Nếu không muốn Doãn Hạ Chí bị đánh nhiều hơn thì em ngồi yên đấy cho tôi. Nếu em chạy ra, nói không chừng bà ta đánh cả em đấy." - Thẩm Trạch Văn bình tĩnh đẩy cặp kính trên sống mũi của mình.
{Đánh thì đánh. Dao Dao nhà tôi chả sợ ai cả. Dao Dao, chúng ta dùng giáng long thập bát chưởng đánh bà già đó đi.}
[005, câm miệng!]
Cuối cùng Mạc Dao vẫn bị Thẩm Trạch Văn dẫn đi ra khỏi khu vườn đó. Trước khi đi, cậu vô thức mà nhìn về phía Doãn Hạ Chí chợt phát hiện người nọ cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt hắn trầm tĩnh và cũng rất u buồn.
"Đừng bất ngờ vì sao Bùi Cảnh là con riêng của chồng mà ả đàn bà kia lại cưng hắn như con ruột. Đó là vì sự si mê biến thái của của bà ta." - Thẩm Trạch Văn chợt mở miệng giải thích cho thiếu niên. - "Cha của Bùi Cảnh là mối tình đầu của bà ta. Sau khi lừa hết của cải của người phụ nữ đáng thương đó, ông ta lại bỏ rơi mà ta mà kết hôn với người phụ nữ khác và sinh ra Bùi Cảnh. Dẫu bị kẻ đó lừa đến như vậy nhưng bà ta vẫn điên cuồng mà yêu hắn. Thậm chí vì để con trai mình có cùng ngày sinh với Bùi Cảnh mà người đàn bà điên đó không ngại sinh non đứa con trong bụng mình."
Trước lời giải thích của Thẩm Trạch Văn, đôi mắt mờ mịt của Mạc Dao dần mở lớn. Cậu chợt nhớ đến sinh nhật Bùi Cảnh. Bọn họ đều vui vẻ chúc mừng hắn, bày trò để lấy lòng hắn mà quên mất ngày hôm đó cũng là ngày một đứa trẻ tên Doãn Hạ Chí được sinh ra. Thiếu niên không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này. Cậu cảm thấy chua xót cũng cảm thấy có chút đắng.
"Năm Doãn Hạ Chí mười ba tuổi. Hắn phát hiện mẹ mình ngoại tình với cha của Bùi Cảnh. Mà đồng thời lúc đó Bùi Cảnh cũng chứng kiến cảnh này. Để bảo vệ người mẹ mà hắn cho là trong sáng, Doãn Hạ Chí chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Bùi Cảnh đừng nói chuyện ra bên ngoài. Và từ đó hắn cũng trở thành một tên nô bộc đi phía sau Bùi Cảnh." - Thẩm Trạch Văn đạm nhiên mà tường thuật lại tất cả cho thiếu niên nghe. - "Về phần Cao Bách, mẹ của hắn chính là cô của Bùi Cảnh. Bởi vì ghen tị với Cao Bách mà Bùi Cảnh đẩy hắn ngã xuống sông. Cao Bách được cứu sống nhưng mẹ hắn mãi mãi trầm mình nơi đáy sông đó. Còn về phần hắn, bởi vì chân bị va đập với đá ngầm, dẫu không thành tật nhưng thi thoảng vẫn sẽ đau nhức tận sâu trong xương. Còn phía Bùi Cảnh, chỉ vì câu nói "Trẻ con biết gì đâu" mà hắn hoàn toàn trong sạch."
"Chuyện của tôi thì chắc không cần phải kể lại nữa đâu nhỉ. Vậy mới nói, tất cả chúng tôi đều có khả năng là hung thủ bởi vì chúng tôi đều hận hắn."
Từ đầu đến cuối Mạc Dao đều không thể mở lời nói lấy một câu.
*****
Đám tang của Bùi Cảnh đã kết thúc trong tiếng khóc than đầy giả tạo của những người xung quanh. Mạc Dao biết bản thân mình cần cùng Cố Lãng hoặc Cao Bách trở về ký túc xá. Tuy nhiên cuối cùng cậu lại do dự đứng ở hành lang hẹp dài.
{Dao Dao?}
005 khó hiểu nhìn thiếu niên. Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng cũng đẩy cửa phòng. Căn phòng tối tăm không có lấy môt tia sáng. Thiếu niên chỉ có thể dựa theo ánh đèn mờ mờ mà đi về phía trước. Ngồi ở trên mặt đất chính là Doãn Hạ Chí. Hắn rũ mắt, nghịch nghịch con dao trên tay mình. Hành động này của người thanh niên có chút bất thường nhưng Mạc Dao lại cảm thấy lúc này bạn cùng phòng của cậu lại giống như một đứa trẻ. Cũng như những tật xấu khác, khi căng thẳng con người sẽ vô thức cắn móng tay, hoặc vân vê góc áo mà tật xấu này của Doãn Hạ Chí chỉ có hơi đáng sợ một chút mà thôi.
"Tôi cho rằng cậu cũng sẽ rời đi." - Doãn Hạ Chí khẽ mỉm cười với thiếu niên. - "Nhưng cậu lại trở lại."
"Bởi vì tôi nghĩ cậu cần tôi." - Mạc Dao có chút không tự tin mà nhỏ giọng đáp lại hắn.
"Hóa ra bạn cùng phòng của tôi cũng có lúc ngạo mạn như vậy." - Một tiếng cười trầm thấp nữa lại vang lên. Sau đó vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên bị ôm lấy, người thanh niên đầy mệt mỏi mà vùi mình vào lòng thiếu niên. - "Nhưng chết tiệt nhỉ. Cậu đoán đúng rồi."
Từ nhỏ đến lớn Doãn Hạ Chí chưa bao giờ có được tình yêu thương đúng nghĩa. Người mẹ mà hắn cho rằng trong sáng như hoa ly ấy hóa ra lại không đẹp đẽ như hắn tưởng. Nhưng hắn vẫn cố chấp mà bảo vệ bà, thậm chí quỳ xuống liếm giày cho Bùi Cảnh chỉ để gã ta giúp cậu bảo vệ bông hoa ly đã sớm thối nát ấy. Đến khi tất cả sụp đổ, Doãn Hạ Chí nhận ra xung quanh hắn thật sự không còn thứ gì sạch sẽ thì hắn gặp Mạc Dao. Đó là cọng rơm cuối cùng cứu mạng Doãn Hạ Chí. Đó không chỉ là tình yêu mà còn là tín ngưỡng là sự trung thành tuyệt đối, là sự chấp nhất đến cuồng si.
"Vén áo lên đi, Mạc Dao." - Doãn Hạ Chí đột nhiên ngửa đầu nhìn thiếu niên. - "Cậu sẽ cứu vớt tôi chứ?"
Một chút do dự thoáng qua trên mặt thiếu niên. Nhưng cuối cùng Mạc Dao vẫn run rẩy nắm lấy vạt áo của mình mà từ từ kéo lên. Phần ngực non mềm chợt bị bàn tay to lớn bao lấy, người thanh niên ghé sát lại gần mà ngậm lấy quả ngọt trước mặt.
Đối với hắn, đây là cứu vớt.
"Hôm nay ở lại với tôi. Được không?"
*****
Sáng hôm sau, Mạc Dao bình tĩnh mà đẩy cửa bước ra. 005 lo lắng mà bay đến gần thiếu niên.
{Dao Dao, có sao không? Tên sát nhân đó có làm gì em bé của tôi không?}
"Tôi không... Hơn nữa Doãn Hạ Chí cũng không phải là người giết Bùi Cảnh."
{Ể? Tại sao lại thế!}
Mạc Dao muốn giải thích thêm nhưng chuông điện thoại của cậu đột nhiên vang lên. Thiếu niên không cần nhìn vào màn hình cũng biết người gọi đến là Trình Chính Khanh. Khi cuộc gọi được xác nhận, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói hấp tấp của vị cảnh sát trẻ tuổi.
"Mạc Dao, cái USB mà Thẩm Trạch Văn đưa cho cậu, tôi đã giải mã được rồi. Mà khoan, cậu phải làm cái này đã. Cậu vào phần cài đặt, sau đó xóa mấy app này cho tôi."
Dù không hiểu tại sao nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn mà làm theo chỉ đạo của người thanh niên. Khi toàn bộ app đã được xóa, Trình Chính Khanh mới mở miệng giải thích.
"Đó đều là app nghe lén và theo dõi cậu đấy ngốc ạ."
Hơn nữa không chỉ ở trong điện thoại mà ở ký túc xá của thiếu niên cũng có camera theo dõi. Điều khiến vị cảnh sát trẻ tuổi sốc hơn đó chính là không chỉ có một kẻ theo dõi cậu mà có đến mấy tên khác. Người thanh niên thuộc đội bóng rổ mà Mạc Dao nghi ngờ hôm nọ cũng là một trong những kẻ đó. Chỉ có điều vì hắn làm việc không chuyên nghiệp nên bị thiếu niên phát hiện thôi. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nói mấy chuyện này. Trình Chính Khanh nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
"Vụ cưỡng hiếp tập thể năm đó là do Tề Trâu cùng ba người khác cưỡng hiếp tập thể một thiếu nữ lớp 10. Bùi Cảnh không nhúng tay nhưng hắn là người quay và phát tán video đó. Sau đó nữ sinh bỏ qua danh dự mà đi tố cáo bọn cầm thú ấy. Nhưng vì gia cảnh cô bé đó không đủ để đối chọi với bọn con ông thế gia đó nên vụ kiện đã thất bại hoàn toàn. Cô bé lớp 10 từ vị trí nạn nhân đã bị bạn bè trong trường cô lập. Bởi vì trong video cô bé chủ động đến tìm bọn họ. Nhưng theo như Thẩm luật sư điều tra thì thiếu nữ lớp 10 đó tìm bọn người Tề Trâu là vì đám thanh niên đó có video quay lén bạn thân của cô bé. Bọn chúng đưa cho nữ sinh ấy một ly rượu đã bỏ thuốc sau đó nhân lúc cô bé mê man mà thực hiện hành vi đồi bại."
{Lũ chó! À không như vậy thì xúc phạm con chó quá. Bọn chúng là đám không bằng con ruồi.}
005 nhịn không được mà nghiến răng ken két. Nếu nó có thể chạm được vào cái xẻng ở thế giới này, nó nhất định sẽ đào mộ của tên Bùi Cảnh đó lên.
"Vậy diễn biến sau này như thế nào ạ?"
"Như những gì cậu biết đấy. Thẩm luật sư không chịu nổi bất công mà quyết định giúp cô bé cùng người nhà. Tuy nhiên trong quá trình thu thập dữ liệu hắn đã phát hiện ra đủ loại chuyện xấu của hai nhà Bùi - Tề nên bị người khác hãm hại, vu oan dùng mai thúy quá liều mà chết. Tất nhiên bởi vì lý do này mà vụ kiện sắp đi đến hồi kết lại lật ngược thế cờ. Một tuần sau gia đình cô bé đột nhiên rút đơn kiện và khoảng một tháng sau thiếu nữ ấy đã mãi mãi rời khỏi thế gian này."
Ngon tay cầm điện thoại của Mạc Dao đã sớm siết chặt đến trắng bệch. Cậu biết đây chỉ là một chương trình ảo thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm đối với đám người ấy. Nếu như không có bọn chúng có lẽ thiếu nữ sẽ có một tương lai tốt hơn. Thậm chí lúc này cô bé sẽ là một sinh viên năm nhất tràn đầy sức sống mà tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường, sẽ gặp được người yêu thương thật lòng.
Nhưng vì đụng phải đám người ấy mà cô bé mãi mãi dừng lại ở tuổi mười sáu, mãi mãi không thể bước chân vào cổng trường đại học. Mạc Dao đột nhiên do dự không muốn tìm ra được kẻ giết người. Mặc dù hắn làm điều tốt nhưng trên thực tế hắn vẫn sẽ bị pháp luật trừng trị, thậm chí còn bị những gia tộc đó gây khó dễ. Những con người ấy không ngừng gào khóc vì kẻ giết người đã cướp đi sinh mạng con của họ nhưng lại không ý thức được rằng vài năm trước thôi chính con của bọn họ cũng đã cướp đi sinh mạng đứa con của gia đình khác.
"Mạc Dao." - Trình Chính Khanh đột nhiên gọi tên cậu khiến thiếu niên giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. - "Đây là thế giới ảo. Việc của cậu là hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng."
Mạc Dao rũ mắt nhẹ giọng nói "vâng".
"Tôi có một thắc mắc nhỏ. Cậu nói Tề Trâu cùng ba người nữa tham gia vào việc này còn Bùi Cảnh là người quay phim. Như vậy mới có năm người trong khi người liên quan đến vụ án có tới sáu. Người cuối cùng là ai ạ?"
"Người cuối cùng là người duy nhất còn sống đến bây giờ. Bà ta là đồng phạm giúp bọn người đó tiêu hủy bằng chứng. Người đó là mẹ kế của Bùi Cảnh."
{Tinh. Đã xác định đầy đủ thân phận của sáu người liên quan đến vụ kiện năm đó.}
{Ba tiếng nữa chương trình sẽ kết thúc. Nhiệm vụ cuối cùng của người chơi là đến gặp hung thủ giết Bùi Cảnh và thuận lợi rời đi.}
Sau khi thông báo từ chương trình vang lên cả 005 lẫn Trình Chính Khanh đều trở nên phấn chấn.
"Không phải, Doãn Hạ Chí."
Không để vị cảnh sát kịp ú ớ gì, Mạc Dao đã ngắt kết nối sau đó vội vàng bắt xe taxi đi đến trung tâm thành phố.
{Từ từ đã Dao Dao. Tên hung thủ ở ngay kia mà cậu chạy đi đâu vậy?}
"Hôm nọ, trên xe đi đến CLB của Cao Bách, tôi chợt phát hiện ra một thứ. Ở giữa trung tâm thành phố có hai tòa nhà cao ốc sơn hai màu trái ngược nhau là màu xanh và màu đỏ, mà ở giữa hai tòa nhà đó là một quán lẩu dê."
005 muốn hỏi có phải Mạc Dao muốn ăn lẩu dê trước khi rời khỏi chương trình phải không nhưng bộ não bé tí teo của nó cũng bị sự thông minh bất thường của thiếu niên ảnh hưởng mà sáng ra một tí. Nó chợt nhớ tên giết người từng hỏi Mạc Dao một câu: Dê con muốn qua cầu. Dê con sẽ chọn cầu đỏ hay cầu xanh.
{Hóa ra là như vậy. Dao Dao giỏi quá. Nhưng mà Dao Dao định chọn cầu đỏ hay cầu xanh?}
Lần này Mạc Dao quyết định chọn tòa nhà màu đỏ. Khi cậu cùng 005 leo lên sân thượng, quả nhiên bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang quay lưng lại với hai người. Xem ra thiếu niên đã đoán đúng rồi.
"Cậu bắt tôi chờ lâu thật đấy, Dao Dao." - Người kia từ từ xoay người lại để lộ ra gương mặt không thể quen thuộc hơn.
"Cố Lãng."
Dù đã đoán được nhưng thiếu niên vẫn không khỏi bất ngờ. Hung thủ giết người thật sự là bạn cùng phòng của cậu. Dù thân phân đã bại lộ nhưng mọi hành động của Cố Lãng đối với Mạc Dao vẫn ân cần như trước. Hắn muốn tiến về phía cậu nhưng lại sợ dọa cậu đành phải giữ một khoảng cách nhất định.
"Cậu biết là tôi từ bao giờ."
"Cách đây vài giờ thôi." - Mạc Dao thật thà mà giải thích. - "Sau khi nghe vụ kiện năm ấy tôi liền biết người giết Bùi Cảnh là cậu. Bởi vì ánh mắt cậu khi nhìn vào dây buộc tóc của em gái trông rất buồn, nó giống như ánh mắt tưởng niệm một người đã mất nên tôi mới đoán cô bé bị đám người Bùi Cảnh hãm hại là em gái cậu."
"Giỏi quá!" - Cố Lãng thật lòng mà khen ngợi.
Năm ấy bởi vì người nhà Bùi Cảnh dọa sẽ cho người chặt đứt chân Cố Lãng khiến hắn cả đời không thể chơi bóng rổ được nữa nên gia đình nạn nhân mới rút đơn kiện. Một đứa con gái của bọn họ đã bị đám người đó hủy hoại rồi bọn họ không muốn đứa con trai còn lại cũng trở thành kẻ khuyết tật cả đời. Nhưng gia đình Cố Lãng mãi mãi không ngờ rằng một tuần sau họ đã mất đi con gái của mình mãi mãi. Sau này vì quá u buồn cha mẹ của Cố Lãng cũng lần lượt qua đời. Hắn được huấn luyện viên nhận làm con nuôi hoàn toàn thay da đổi thịt mà tiến vào đại học với hi vọng một ngày nào đó sẽ trả được thù cho gia đình.
Cố Lãng đột nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu niên. 005 đầy cảnh giác mà chắn trước mặt cậu.
{Dao Dao mau chạy đi. Để 005 ở lại cản hắn cho.}
"Thôi. Cậu mau rời khỏi đây đi."
Trước câu nói này, cả Mạc Dao lẫn 005 đều kinh ngạc nhìn nhau. Đơn giản như vậy thôi sao?
Bọn họ không hề biết Cố Lãng đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định lựa chọn buông tha cho Mạc Dao. Nếu là trước đây hắn sẽ giết hết lũ cặn bã rồi tự tử nhưng cuộc đời hắn lại xuất hiện một Mạc Dao. Năm phút trước đây Cố Lãng còn có suy nghĩ muỗn cùng thiếu niên nhảy lầu nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn để cậu đi.
Lúc này 197 đã xuất hiện để hông báo chuẩn bị thoát ly chương trình. Khi đếm ngược còn một phút nữa Cố Lãng đột nhiên mở miệng.
"Xem ra Dao Dao không thể đón sinh nhật cùng tôi được rồi. Cậu nhớ lời hứa của cậu không? Nếu giờ không có kẹp tóc, Dao Dao có thể tặng tôi một nụ hôn."
[Còn 30 giây nữa.]
Một tiếng "được" nhẹ vang lên. Trước sự ngăn cản của 197 và 005, thiếu niên đã bước đến trước mặt của Cố Lãng mà nhón chân, nhẹ hôn lên môi hắn. Ngay lúc cậu muốn rời đi thì eo lại bị người giữ chặt.
"Bởi vì cậu đã thắng trò chơi nên tôi sẽ cho cậu một phần thưởng nhỏ."
[6... 5... 4...]
"Tên thật của tôi là..."
[3... 2...]
"Trình..."
[1...]
[Hoàn tất thoát ly chương trình.]
[Tiến hành xóa phần ký ức gây kích thích mạnh đến não bộ người chơi.]
[Chúc người chơi có một trải nghiệm thú vị.]
*****
Lúc này tại tòa nhà cao tầng của AZ.
Trình Chính Khanh mệt mỏi từ trong khoang kén đi ra. 872 đã chờ hắn từ trước liền bay lại gần.
"Tên ngốc xít đó đã thuận lợi hoàn thành chương trình thứ 3."
Nghe đến đây 872 mới thở phào nhẹ nhõm. Như vậy việc thiếu niên tham gia vào chương trình trực tiếp của AZ là điều chắc chắn 100% rồi.
Mà cùng lúc này, tại một khoang kén khác cũng có một kẻ từ từ bước ra. 856 bất lực mà nhìn người thanh niên có cây kẹp tóc màu tím.
[Tôi đã nói cậu phải phá đám diễn viên mới của 005 và 197 vậy mà cậu chỉ biết đâm đầu đi quyến rũ trai. Giờ tên 872 hẳn hả hê lắm.]
"Không sao." - Lục Chi Châu thản nhiên mà vuốt ve khóe môi mình. - "856, mau kiếm cho tôi một loại vật phẩm hỗ trợ có tác dụng giúp làm thơm cơ thể. Đặc biệt phải thơm hơn cái túi da xinh đẹp đó. Tại chương trình trực tiếp, chính tay tôi sẽ ngủ với kẻ kia."
Mà lúc này 005 cùng 197 hoàn toàn không biết việc Mạc Dao trở thành một phần cho chương trình sắp tới là điều hiển nhiên. Cho tới hai tuần sau, bọn nó mới nhận được thông tin về chương trình đó.
[Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh.]
- ------------------------------------------------------------
Thẩm Trạch Văn: Í hình như mấy người quên mất tôi (ಡ‸ಡ)
Cà Phê: Nhìn tên Edward ở chương trình trước chưa? Phận chỉ được nhìn chứ không được ăn đấy ┐(︶▽︶)┌
Cà Phê: Trước chương trình trực tiếp còn có một chương trình đặc biệt nữa với chủ đề cổ tích ( ̄ω ̄)/
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm