Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
C118: Trình 6 báo ứng 1
Lớp học nhộn nhịp. Mọi người đều cười nói vui vẻ. Các nữ xinh xúm lại cùng nhau bàn về bộ phim tình cảm đang nổi lên gần đây. Các nam sinh đứng dựa vào cạnh cửa, tay cầm điện thoại không ngừng kêu tên nick game của mỗi người. Một số khác yên lặng làm bài tập, hoặc tranh thủ lăn ra ngủ.
Bất chợt. Mọi hoạt động bỗng nhiên dừng lại.
Toàn thể học sinh trong lớp đều ngẩng đầu, gương mặt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào mà nhìn về cùng một phía.
Đó là nhìn về phía bạn. Bọn họ đều đang nhìn bạn.
*****
"Écc!"
"Má ơi, mày đang làm gì vậy!"
Tiếng hét của nữ sinh không những dọa bạn cùng bàn của mình mà khiến không ít người xung quanh nhìn lại. Nữ sinh xấu hổ nói "Xin lỗi" sau đó vội vàng đóng giao diện của web kể chuyện ma lại. Ai bảo giọng của người kể chuyện đáng sợ quá làm chi.
Sau khi mọi người đều quay lại công việc của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nữ sinh muốn xem thứ khác, chợt nhận ra bờ vai người ngồi trước mặt mình hơi cử động. Cô mơ hồ thầm nghĩ. Có người ngồi trước mình sao? Nhưng rất nhanh ký ức được lấp đầy, thiếu nữ buồn cười với câu hỏi hết sức ngô nghê của mình. Lớp trưởng vẫn luôn ngồi trước mặt cô mà, nghĩ cái gì không vậy.
Hiển nhiên, tiếng hét vừa rồi của cô nữ sinh đã đánh thức vị lớp trưởng. Nhưng cũng cùng lúc đó ngoài cửa có người tìm cậu, nói cậu mau đến phòng giáo viên. Cơ thể thiếu niên hơi run một chút. Rõ ràng chưa tỉnh ngủ như vẫn theo bạn năng mà đứng dậy, đập vào mắt cô nữ sinh bàn dưới là một làn da vô cùng trắng, thậm chí so với người mẫu sản phẩm dưỡng trắng còn trắng hơn. Người nọ bước qua thiếu nữ, dù trong tiềm thức đã hiện rõ gương mặt của lớp trưởng nhưng cô vẫn không khỏi tò mò nhìn theo. Đáng tiếc, chỉ có thể thấy được mái tóc đen mềm mại ôm sát mặt cùng phần tóc mái bị cắt thành lạc quẻ, có phần ngắn trên lông mày. Nhìn thế nào cũng biết đây là tự mình cắt, hơn nữa còn cắt một cách vụng về.
Khi nữ sinh nghĩ như vậy, lớp trưởng đã sớm đi ra khỏi lớp. Cô chợt giật mình giống như kẻ mê ngủ vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng hỏi người bạn bên cạnh của mình.
"Ê mày, lớp trưởng lớp chúng ta tên là gì vậy?"
"Mày bị hâm à? Tất nhiên là Mạc Dao rồi."
*****
Trong lúc này thiếu niên vẫn chưa ý thức được bản thân đã bị kéo vào "Chương trình" và số kiến thức cậu nỗ lực học tập để chuẩn bị thi cũng sẽ bay đi khi chương trình kết thúc. Thiếu niên chỉ mơ màng biết rằng, giáo viên muốn tìm cậu, cậu phải nhanh chóng đến phòng giáo viên.
Ơ nhưng phòng giáo viên ở đâu?
Bây giờ thiếu niên mới choàng tỉnh. Cậu mở to mắt, ngơ ngác nhìn những học sinh đang cười nói trên hành lang. Đồng phục trên người họ giống hệt đồng phục mà cậu đang mặc, đều là áo sơ mi trắng, áo gile màu vàng, cà vạt sọc lam cùng logo vòng nguyệt quế in thêu trên tay áo. Nhưng những thứ này lại vô cùng xa lạ với thiếu niên. Mạc Dao có thể chắc chắn bản thân chưa bao giờ mặc bộ đồng phục này.
Vậy là sao? Chẳng lẽ cậu gặp ảo giác. Hoặc có thể là... cậu đang ở trong "Chương trình". Bình thường, khi bước vào một chương trình mới, 005 hoặc 197 sẽ xuất hiện hướng dẫn cho cậu nhưng lần này cả hai quả cầu lại mất hút. Mạc Dao giống như con cừu non bị ném vào bầy cừu đen xa lạ, hoàn toàn không biết tình hình hiện tại là như thế nào. Cậu khẽ cắn môi, do dự một lát vẫn quyết định đến phòng giáo viên trước.
Thiếu niên đảo mắt, giữa những học sinh mang gương mặt vô cùng mờ nhà chợt xuất hiện một dáng người cao lớn. Người này rất nổi bật, không chỉ về chiều cao mà còn cả gương mặt quá mức ưu tú kia nữa. Hắn mặc áo khoác đồng phục của trường, khóa áo kéo dài đến tận cổ, cho dù không ít nữ sinh cùng nam sinh đi bên cạnh lôi kéo hắn trò chuyện, người thanh niên vẫn mang bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.
Mạc Dao chợt nhớ đến lời của 005, người càng nổi bật càng đóng vai trò quan trọng trong chương trình. Vậy nên cậu không hề do dự, tiến đến trước mặt người thanh niên cao lớn mà có vẻ khó gần kia.
"X-xin hỏi..." - Dù đã quyết tâm chặn đường người nọ nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thiếu niên vẫn cảm thấy sợ hãi mà vô thức mềm giọng.
Không chỉ người thanh niên cao lớn kia, không ít người vây quanh hắn cũng nhìn sang. Người nọ không lên tiếng, ngược lại người xung quanh hắn ta lại mở miệng trước:
"Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Tôi Cứu Vớt Sự Trong Sạch Của Ông Chủ
=====================================
"Cậu có biết phòng giáo viên ở đâu không?"
Mạc Dao biết câu hỏi của cậu rất ngu ngốc nhưng đột nhiên bị ném vào đây đã đành, cậu lại chẳng biết chút gì về thế giới này. Thiếu niên chỉ biết bám víu vào những npc để lấy được chút thông tin. Người vừa mở miệng nói chuyện với thiếu niên hiển nhiên cũng kinh ngạc không thôi, nhưng có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, hắn vẫn tận tình chỉ đường cho Mạc Dao.
Đạt được thông tin mình mong muốn, thiếu niên lễ phép cảm ơn người nọ, sau đó vội chạy đi mất.
"Hôm nay lớp trưởng làm sao vậy?" - Không khí trầm mặc giữa nhóm người cuối cùng vẫn bị đánh vỡ bởi một nữ sinh.
"Ai biết. Có lẽ cố tình hỏi để tiếp cận Cố Diêm Vân." - Một người khác lên tiếng kèm theo một tiếng cười lạnh.
Cố Diêm Vân cũng chính là người thanh niên nổi bật mà Mạc Dao vừa rồi chạy tới bắt chuyện. Chuyện Mạc Dao theo đuổi Cố Diêm Vân không phải bí mật gì cho cam. Thậm chí vị lớp trưởng này còn vì có thể chung hội với người thanh niên mà làm lơ mọi trò đùa tai ác của Triều Thiên, bạn từ nhỏ của Cố Diêm Vân và cũng là đại ma vương của cái trường này.
Đáng tiếc anh trai Diêm Vân của chúng ta là một tên trai thẳng chính hiệu~
Có người âm thầm mà cảm thán. Bọn họ không ghét bỏ gì thiếu niên nhưng lại có phần khá khinh thường việc theo đuổi đến mức hèn mọn của cậu. Cố Diêm Vân đã nói không thích con trai rồi, vậy mà vẫn cố gắng theo đuổi làm gì. Đúng là tự đâm đầu vào tường mà. Haizz...
"Nhưng mà, đường đường là lớp trưởng lại tỏ vẻ không biết phòng giáo viên nhằm tiếp cận Cố đại ca nhà chúng ta thì có ngu ngốc quá không nhỉ?" - Không hiểu vì sao, dù Mạc Dao đã rời đi rất lâu, nhóm người vẫn bàn tán về thiếu niên. Bình thường, Mạc Dao lì lợm tiếp cận Cố Diêm Vân thế nào, tất cả chỉ bình phẩm vài câu rồi vứt cậu ra sau đâu. Vì sao hôm nay lại khác vậy nhỉ?
"Hoặc có lẽ... cậu ấy chỉ đơn thuần muốn hỏi thôi. Nhìn gương mặt ấy chắc là chưa tỉnh ngủ."
Người lên tiếng là người thanh niên vừa chỉ đường cho Mạc Dao. Hắn là người đứng gần cậu nhất vậy nên có thể thấy được mái tóc có phần lộn xộn, hai má ửng đỏ. Da thiếu niên thiên về trắng bệch, có lẽ bởi vì úp mặt giữa hai tay, không khí không đủ nên phần thịt mềm hai bên má mới hồng hồng như vậy.
Trước đây lớp trưởng có gương mặt như vậy sao?
Cả người nhỏ nhắn, hai mắt trong veo, miệng đỏ đến kỳ quái. Càng nhìn càng thấy ngốc ngốc dễ lừa, trông giống như đàn em khóa dưới hơn là bạn đồng niên.
Nhưng... cũng quá xinh đẹp rồi...
*****
Mạc Dao chỉ mù đường chứ không hoàn toàn ngốc vậy nên, rất nhanh cậu đã mò được đến phòng giáo viên. Lúc này hầu hết giáo viên đã đi nghỉ trưa, trong phòng chỉ còn một giáo viên nữ với gương mặt nghiêm túc cùng một học sinh khác đang cúi đầu đứng bên cạnh. Mạc Dao nhịn không được tò mò, đưa mắt nhìn cậu học sinh kia.
Người này có mái tóc rất dài, gần như bao trùm toàn bộ phần gáy, phần tóc mái phía trước cũng dài quá mức, che chắn toàn bộ mắt của người thanh niên. Tuy nhiên đó, không phải điều thiếu niên đặc biệt chú ý đến hắn. Người thanh niên cũng mặc áo khoác đồng phục của nhà trường nhưng trên đó còn xuất hiện thêm vài dấu giày cùng rất nhiều vết bẩn khó phân biệt. Mạc Dao đoán trong đó có sốt cà chua. Bởi vì khi thiếu niên đứng cạnh người nọ, mùi nước sốt vô cùng rõ ràng.
"Khụ, lớp trưởng." - Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh giống như trẻ con lần đầu đến sở thú, giáo viên chủ nhiệm nhịn không được mà hẵng giọng gọi cậu.
Mạc Dao giật mình ngoan ngoãn "dạ" một tiếng. Dù mặt quay về phía giáo viên nhưng hai mắt thiếu niên vẫn thỉnh thoảng đưa về phía người thanh niên. Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy vô cùng cạn lời. Cuối cùng, để tránh mất thêm thời gian của mình, giáo viên chủ nhiệm đành mở miệng đi thẳng vào vấn đề:
"Lớp trưởng, tôi nghe nói em Hạ Thư Dương bị đổ thức ăn lên người hơn nữa còn bị nhốt trong nhà kho. Chuyện này có liên quan đến mâu thuẫn nào trong lớp mình không?"
Câu hỏi này thật sự làm khó Mạc Dao rồi. Cậu vừa xuyên vào cơ thể của nguyên chủ, một chút ký ức đều không có, ngay cả phòng giáo viên cũng phải đi dò hỏi thì làm sao biết được tình hình trong lớp cơ chứ. Thậm chí người bên cạnh tên là Hạ Thư Dương, cậu cũng chỉ mới biết cách đây 5 giây.
Dù mở miệng hỏi như vậy nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng không cần cậu trả lời. Đây cũng không phải là lần đầu Hạ Thư Dương xuất hiện ở đây. Mỗi lần như vậy, Mạc Dao đều bị gọi đến cho có lệ. Là giáo viên chủ nhiệm thì cô cũng mơ hồ biết được tình hình trong lớp. Nhưng dẫu muốn đòi lại công bằng thì cũng phải xem kẻ bắt nạt là ai mới được, nếu như sự việc bắt nạt chưa quá nghiêm trọng thì nhắm một mắt mở một mắt cho qua đi.
"Cô hiểu rồi." - Giáo viên chủ nhiệm gật đầu trước sự ngơ ngác của Mạc Dao. - "Cô biết lớp chúng ta đoàn kết vậy nên hẳn sự việc này xuất phát từ bên ngoài. Cô cùng thầy quản lý sẽ điều tra chuyện này. Lớp trưởng mau về đi."
"Nhưng mà em vẫn chưa nói gì..."
"Cô hiểu hết mà. Em về trước đi. Nhắc nhở các bạn nộp bài tập đầy đủ nhé."
Thấy giáo viên chủ nhiệm đã muốn đuổi mình đi như vậy, Mạc Dao do dự một lúc vẫn rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn Hạ Thư Dương cùng cô. Giáo viên chủ nhiệm tính khuyên người thanh niên trở về lớp cùng Mạc Dao nhưng người nọ đã giành trước một bước:
"Em bị bắt nạt."
Dẫu luôn cúi đầu nhưng bởi vì cô đang trong tư thế ngồi nên có thể mơ hồ thấy được đôi mắt người thanh niên giấu dưới lớp tóc mái dài kia. Đó là một đôi mắt có đen sì, xung quanh còn có chút tơ máu. Đôi mắt ấy... chứa sự căm hận đối với kẻ nào đó gần như điên cuồng.
"Người bắt nạt em là Triều Thiên."
Giáo viên chủ nhiệm giật mình thoát ra khỏi sự sợ hãi. Cô chợt cười bản thân từng này tuổi rồi vẫn bị ánh mắt của một học sinh dọa sợ. Người phụ nữ thở dài có chút thương cảm cho Hạ Thư Dương nhưng phần nhiều cảm thấy tức giận trước sự cứng đầu của hắn.
"Hạ Thư Dương, tuy cô không thường ở trên lớp nhưng mọi người đều hòa thuận với nhau sao chỉ có mình em liên tục gặp những tình huống như vậy? Em không xem lại bản thân mình sao? Em phải hòa đồng với các bạn chứ. Nếu em cứ cố tình xa cách các bạn, một mình ru rú như vậy, thay vì nói là em bị cả lớp cô lập thì chi bằng nói em tự tách mình ra khỏi tập thể đi. Cô biết tuổi các em thích tỏ ra ngầu ngầu. Nhưng em không cảm thấy bản thân rất lập dị sao?"
Với một học sinh gia cảnh bình thường như Hạ Thư Dương, giáo viên chủ nhiệm cảm thấy bản thân mình không cần dành nhiều lời với hắn. Mà về phía học sinh nam kia, sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm "dạy dỗ" cũng không lên tiếng nữa. Hắn xoay người, cơ thể cao gầy cứ như vậy mà rời khỏi phòng giáo viên.
Hạ Thư Dương đã đoán được với sức ảnh hưởng của Triều Thiên, giáo viên chủ nhiệm sẽ mặc kệ hắn. Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, hi vọng ai đó sẽ cứu hắn. Đáng tiếc, không có kỳ tích nào xảy ra. Đôi mắt giấu dưới lớp tóc càng ngày càng trở nên tăm tối, nếu như giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy hẳn sẽ hốt hoảng sợ hãi. Bởi vì ánh mắt Hạ Thư Dương lúc này không hề giống một học sinh bình thường, ngược lại, nó có phần điên loạn, giống như những kẻ tội phạm trên truyền hình.
Nhưng khi cửa phòng giáo viên bị mở ra, đôi mắt tăm tối của Hạ Thư Dương lại xuất hiện một tia ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới, khi mở cửa ra lại nhìn thấy lớp trưởng đang đứng dựa người vào tường giống như đang chờ bản thân mình.
"Hạ Thư Dương." - Nhìn thấy người thanh niên bước ra, Mạc Dao chủ động lên tiếng trước. - "Để tôi đưa cậu về lớp học."
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ muốn dẫn hắn đến chỗ của Triều Thiên?
Hạ Thư Dương âm u mà suy nghĩ. Bình thường lớp trưởng chỉ đứng ngoài mặc kệ hắn bị bắt nạt. Hạ Thư Dương cùng chẳng để tâm lắm. Nhưng nếu như cậu nhúng tay vào... e rằng hắn buộc phải cho thiếu niên vào danh sách những kẻ cần trả thù rồi.
Nhưng Mạc Dao lại tiếp tục tạo thêm bất ngờ cho người thanh niên. Cậu thật sự đưa hắn về lớp, thay vì rẽ vào một nhà kho bỏ trống nào đó. Khi hai người chỉ cách lớp học vài mét, thiếu niên chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía người thanh niên.
"Cậu bị ai trong lớp bắt nạt sao?" - Để hỏi được câu này, Mạc Dao cũng suy nghĩ thật sự rất lâu. Dù không có kinh nghiệm làm lớp trưởng, nhưng thiếu niên cũng biết cậu phải thay giáo viên chủ nhiệm quan tâm đến tình hình của các thành viên trong lớp. Vậy nên, dù có hơi sợ vẻ ngoài u ám của Hạ Thư Dương, Mạc Dao vẫn lấy hết can đảm mà hỏi hắn.
Rõ ràng, Hạ Thư Dương không ngờ thiếu niên sẽ hỏi hắn như vậy. Hắn trầm mặc một lúc cuối cùng cũng lên tiếng:
"Cậu."
"Dạ?"
"Cậu bắt nạt tôi."
- ------------------------------------------------------
Cà Phê: Thiết lập thế giới này, tất cả phân thân của công đều là "thẳng nam". He he.
Tổ đạo diễn sau khi đọc kịch bản: Sao thẳng nam này lạ quá vậy? (¬з¬)
Cà Phê: Phải tin tưởng vào định lực của cậu chủ Trình chứ. Cậu ta dỗi Dao Dao rồi. Thế giới này cậu ta sẽ là một thẳng nam real ʕง•ᴥ•ʔง
xxx: Bác sĩ! Bác sĩ! Các tinh thần của chủ nhân lao vào đánh tác giả rồi. (°Д°)
Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm