Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

C109: Trình 5 cô dâu của tà thần 11

153@-

Mạc Trì cùng Mạc Dao lên thành phố tìm Mạc Phú Huy nhưng cuối cùng, bọn họ lại trở về tay không. Trên đường trở về nhà, thiếu niên vẫn luôn khóc nhè. Cậu không dám khóc to, sợ Mạc Trì chê cậu phiền mà ném xuống đường, thiếu niên chỉ có thể len lén lau nước mắt, đôi khi cái mũi đã đỏ au sẽ len lén hút hút vài cái.

Mạc Phú Huy chết rồi. Mạc Trì tất nhiên biết điều này. Cho dù phía ông chủ Bạch chỉ nói hắn đang mất tích nhưng dựa vào kinh nghiệm làm việc mấy năm của mình, làm sao qua được mắt người thanh niên cơ chứ. Tuy nhiên hắn có thể làm gì được đây? Nơi làm việc của hắn và Mạc Phú Huy vốn chẳng trong sạch gì vậy nên đừng nói là được pháp luật bảo hộ, bọn họ không bị quỵt lương đã là quá may mắn rồi. Nhưng đến bây giờ Mạc Trì vẫn không thể tin, anh trai mình lại chết dễ dàng như vậy được. Mạc Phú Huy tuy hơi bảo thủ nhưng thân là anh cả, cha mẹ lại mất sớm, dường như mọi thứ đối với người thanh niên này không gì là không thể.

Mạc Trì vốn không để mọi thứ im lặng như vậy mà trôi qua. Nếu như không thể phá phách cơ ngơi của ông chủ Bạch một chút thì ít ra hắn cũng phải tìm ra được nguyên nhân vì sao anh trai mình chết. Tuy nhiên bên cạnh hắn lúc này lại có một cục nợ dễ bị tổn thương. Hắn da dày thịt béo thì không sao, đằng này thiếu niên chỉ đóng mở miệng thôi cũng có thể làm bản thân mình bị thương được, nếu như bọn người ông chủ Bạch bắt được cậu... Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Cuối cùng Mạc Trì chỉ có thể bỏ qua việc tìm hiểu cái chết của anh trai, chuyên tâm chăm sóc cục nợ bên cạnh mình.

"Được rồi đừng khóc nữa. Mắt có sưng lên thì đừng có mà trách tôi." - Mạc Trì không giỏi dỗ dành người khác, chỉ có thể cứng ngắc mà đưa ra lời đe dọa. Mạc Phú Huy chết, hắn còn chưa khóc, thiếu niên khóc lóc cái gì cơ chứ!

Mạc Dao bị người thanh niên trừng mắt chỉ dám khụt khịt vài tiếng, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt. Người bên cạnh cậu không nhịn được nữa, cầm lấy khăn trong túi rồi đưa cho thiếu niên.

"Đừng lau bằng tay, dùng khăn đi."

Thiếu niên nhỏ giọng "vâng", nhận lấy khăn từ phía Mạc Trì nhân cơ hội mà lén nhìn hắn. Mạc Phú Huy là người thân duy nhất còn lại của Mạc Trì. Dù trước đó hai người có mâu thuẫn gì thì không thể phủ nhận họ vẫn là anh em, nói hắn không buồn thì không phải. Mạc Trì đi xe cả một đêm mà trông hắn đã già đi không ít, thậm chí, ở trên cằm của người thanh niên cũng xuất hiện một vài cọng râu.

Mạc Dao đoán, hẳn người thanh niên cũng rất muốn khóc nhưng lại ngượng ngùng bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác. Dù không rõ tình cảm hiện tại của mình với Mạc Phú Huy là gì nhưng cậu đã nhận lời làm cô dâu của hắn. Vậy... vậy cũng tính cậu là chị dâu của Mạc Trì rồi? Mặc dù danh xưng mới còn vô cùng xa lạ với Mạc Dao nhưng thiếu niên vẫn vô cùng tự tin mà quay sang nhìn người thanh niên.

"Đừng lo lắng anh Trì. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc anh thay anh trai hờ."

Mạc Trì đang tập trung lái xe cũng phải bật ra một tiếng cười lạnh. Muốn làm chị dâu của hắn? Nằm mơ.

Hắn không biết Mạc Phú Huy cùng Mạc Dao đã hứa hẹn gì. Nhưng chỉ cần vẫn chưa động phòng, bọn họ sẽ không tính là vợ chồng. Hiện tại hắn có làm gì thiếu niên cũng không tính là... cướp vợ của anh trai.

Xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa thôn Thủy. Nghĩ đến việc sau này căn nhà chỉ có hai người, không khí trong xe bất giác chùng xuống. Mạc Trì thở dài một tiếng, lục lọi túi quần một hồi rồi lôi ra một bao thuốc lá đã nhàu nát. Hắn rút ra một điếu thuốc, không châm lửa vội mà mở miệng nhắc nhở thiếu niên còn đang tròn xoe mắt nhìn mình.

"Vào trong nhà trước đi. Tôi hút xong điếu thuốc rồi vào."

Bình thường Mạc Dao sẽ có chút sợ sệt Mạc Trì. Chỉ cần hắn nói một câu, cậu sẽ răm rắp nghe theo. Tuy nhiên hôm nay thiếu niên lại chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay người thanh niên. Mặc dù được dạy rằng hút thuốc lá rất xấu, còn dễ mắc nhiều bệnh nhưng thiếu niên vẫn không khỏi tò mò xem rốt cuộc mùi vị thuốc lá là như thế nào. Mạc Trì dường như cũng đoán ra được suy nghĩ của cậu. Hắn hơi nhướng mày mà nhìn qua.


"Muốn thử sao?"



Mạc Dao chưa kịp đáp lại trán đã ăn một cái búng rõ to. Thiếu niên đau đến mặt nhỏ đều nhăn dúm dó, vươn tay ôm lấy trán mình.

"Chưa thành niên. Đừng có mà học đòi làm gì."

"Tôi thành niên rồi ạ." - Mạc Dao không vui mà phản bác lại.

So với những người ở đây cậu có chút lùn, gương mặt cũng không khóc cạnh mà chỉ có hai má mềm mềm như cục mochi. Nhưng ngoại trừ những điều đó ra thiếu niên có thể khẳng định bản thân mình đã phát dục đầy đủ. Có ngốc như Mạc Trì mới không nhận ra thôi!

... Còn cả Cố Húc và Mạc Phú Huy lúc ban đầu nữa. Bọn họ đều ngốc như nhau!

"Thành niên? Thật?"

Hắn tin không á? Tất nhiên là không tin rồi. Dù không được học hành đầy đủ như dân thành phố nhưng Mạc Trì vẫn có vài tiết học tìm hiểu về giới tính. Hắn biết con trai khi trưởng thành sẽ mọc lông và có yết hầu. Nhìn đứa nhóc trước mặt xem. Mẹ nó, giờ có nói cậu là học sinh cấp 2 hắn cũng tin!

Hắn tắm cho thiếu niên cũng đâu có ít. Dù chỉ giúp cậu gội đầu kiểm tra móng tay móng chân gì đó nhưng việc mắt hắn vô tình đảo đi nơi khác là việc không thể tránh khỏi.

Cái thứ mà thiếu niên gọi là "chim nhỏ" ấy, so với hắn đúng là nhỏ thật. Tuy nhiên bởi vì nơi ấy cùng các bộ phận khác trên cơ thể đồng đều màu da, thậm chí bởi vì vải dệt có chút thô ráp mà vô tình cọ đến hồng hồng, hoàn toàn khác cái thứ hầm hố đen tím của Mạc Trì.

Bởi vì cho rằng thiếu niên vẫn chưa thành niên, hắn hoàn toàn không dám để lộ ra bất cứ biểu hiện có phần biến thái nào. Mỗi lần đứng dậy đều kẹp dương v*t đến phát đau. Buổi tối bị Mạc Dao dụi dụi vào người cũng chỉ dám thả rông một chút sau khi vuốt vuốt vài cái liền bóp chặt phần thân, đau đến hắn tự héo. Nhiều lúc Mạc Trì còn hoài nghi bản thân hắn thật sự sắp liệt dương như lời đồn cũng nên.

Lăn lộn ở giới đèn xanh đèn đỏ đã lâu, dù bản thân mình không còn mấy giọt đạo đức nhưng ít ra hắn vẫn phải giữ lại đạo đức cho thiếu niên.

"Chắc cậu cũng học về cấu tạo cơ thể người rồi..."

Phần giới thiệu về cấu tạo cơ thể người trong sách giáo khoa chỉ giải thích rất qua loa bằng vài hình ảnh minh họa sự khác biệt giữa nam và nữ. Khi ấy Mạc Trì còn có thể cùng bạn bè mình cười cợt dùng bút bi vẽ thêm vài nét. Tuy nhiên khi nhắc đến việc này trước mặt Mạc Dao, hắn so với nhóm con gái trong lớp còn ngượng ngùng hơn rất nhiều.


"Tôi đã phát dục đầy đủ ạ."



"Vậy còn lông?"

Khi lời nói vô thức toát ra. Mạc Trì mới ngẩn người cảm thấy có gì đó không đúng. Mẹ nó, hình như cuộc trò chuyện ngày càng lệch hướng rồi.

"Cũng có một số trường hợp sau khi dậy thì sẽ không mọc râu và lông ạ." - Thiếu niên cũng không biết vì sao chim nhỏ của mình lại không chịu lớn như những người khác. Nhưng cậu cảm thấy bản thân mình đã phát dục đầy đủ, không còn là trẻ vị thành niên nữa. - "Nói chung là tôi đã được pháp luật công nhân là trên mười tám rồi."

Mạc Trì ôm lấy trán, không biết nên đáp lại thiếu niên như thế nào cho phải. Hai người ở trong không gian kín như xe ô tô, người kia lại ngỏ lời nói bản thân đã trên mười tám. Đ*t mẹ, nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy đây là một cuộc giao dịch về thân thể. Cuối cùng người thanh niên cũng chỉ biết nghiến răng xách cổ thiếu niên ra khỏi xe.

Mạc Dao không hiểu vì sao bản thân bị đuổi về nhà trước. Cậu đoán anh Trì muốn trốn trong xe khóc tu tu một hồi. Nghĩ vậy thiếu niên chỉ có thể tự mình chạy về nhà.

*****

Trên đường trở về, thiếu niên chợt bắt gặp một đứa trẻ đang ngồi xổm nghịch đất. Đến đây lâu như vậy, số người thôn Thủy mà Mạc Dao bắt gặp có lẽ đếm trên đầu ngón tay vậy nên lần đầu nhìn thấy trẻ con, thiếu niên không nhịn được mà ngó nghiêng một chút xem đứa trẻ đó vẽ gì trên mặt đất. Dường như cảm nhận được tầm mắt của thiếu niên, đứa trẻ hơi ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cậu là một đôi mắt to tròn với con ngươi đỏ au. Sắc mặt đứa trẻ cũng vô cùng tái nhợt, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra đứa trẻ này có gì đó không bình thường. Tuy nhiên, lúc này Mạc Dao lại hoàn toàn không cảm nhận được điều gì bất thường ngược lại còn cảm thấy đứa trẻ có phần dễ thương.

"Xin lỗi..." - Nhận ra bản thân mình nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự, thiếu niên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

"Anh." - Đứa trẻ đột nhiên mở miệng nói chuyện với cậu, con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm thiếu niên không muốn rời. - "Em bị lạc đường."

"Anh... không phải là người ở đây. Nhưng em có thể miêu tả nhà của em được không? Nếu anh không biết anh có thể hỏi anh Trì."

Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt to tròn sau đó nhoẻn miệng cười.


"Em không tìm nhà của em. Em tìm nhà của tân nương."

"Tân nương?" - Mạc Dao ngơ ngác hỏi lại đứa trẻ.


Nhóc con này đang chơi trò chơi gia đình sao? Vì sao lại đề cập đến vợ chồng ở đây?

"Vâng ạ. Em tìm tân tương của mình rất lâu rất lâu rồi. Thậm chí còn hóa thân thành người để tìm tân nương nữa. Tuy nhiên có vẻ như em ấy không nhớ ra em. Anh, anh nói xem, em nên trừng phạt tân nương như thế nào ạ?"

Đứa trẻ càng nói, thiếu niên lại càng cảm thấy mơ hồ. Rốt cuộc nhóc con này đang nói gì vậy?

Tuy nhiên đứa trẻ lại không để ý đến vẻ mặt giống như học sinh vừa cúi xuống nhặt bút chì sau đó mất gốc môn học của cậu, nó đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người sau đó vươn tay kéo kéo góc áo Mạc Dao.

"Em cần tìm căn nhà có cổng màu đỏ, bên trên treo một chiếc đèn vàng. Anh xinh đẹp, anh biết không?"

"Căn nhà đó... ở cuối con đường này." - Trong vô thức, thiếu niên liền đáp lại đứa trẻ.

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, đứa trẻ kỳ lạ liền cười tít mắt. Bên má phải của nó bất giác nổi lên một hình xăm con rắn màu đỏ. Nó vẫy vẫy tay cho ra hiệu cho thiếu niên cúi sát gần mình. Mạc Dao không hiểu gì nhưng cơ thể đã hành động làm theo lời đứa trẻ. Sau đó trên môi cậu chợt cảm nhận được sự non mềm của thịt môi trẻ con. Thiếu niên lúc này mới phản ứng lại, muốn đẩy đứa trẻ ra tuy nhiên, nó đã nhanh hơn cậu mà lùi lại vài bước. Đứa trẻ liếm liếm môi, đôi mắt cong cong thành hình trăng non. Rõ ràng vẻ mặt ngây thơ là thế tuy nhiên tổng thể lại đem đến cảm giác vô cùng quỷ dị.

"Cảm ơn tân nương. Sính lễ sẽ sớm được đưa đến."

Nghe đứa trẻ gọi mình là tân nương, Mạc Dao giống như thoát khỏi thôi miên. Lúc này cậu mới sực nhớ căn nhà mà đứa trẻ ấy tìm chính là nhà của Mạc Phú Huy mà bản thân đang ở. Nhưng tất cả đã quá muộn, đứa trẻ đã biến mất.

Nhớ lại lời bà thầy đã nói với mình. Hiện tại thiếu niên rất dễ gọi đến ma quỷ. Hay nói cách khác, đứa trẻ mà cậu trò chuyện nãy giờ có lẽ không hẳn là người. Cơ thể Mạc Dao chợt trở nên rụng rời. Cậu... cậu vừa gặp ma. Hơn nữa cậu còn chỉ dẫn nhà của mình cho con ma đó...

"Mạc Dao? Mạc Dao?"

Chợt có một bàn tay đặt lên vai mình, thiếu niên sợ hãi suýt kêu lên. Nhưng người kia đã nhanh tay hơn, vội vã bịt miệng cậu lại. Thiếu niên lại như không nhận ra hắn, cậu vùng vẫy mạnh hơn giống như cá bị mắc vào lưới, không ngừng nghĩ cách thoát ra khỏi người thanh niên.

"Là anh... Là anh..." - Tạ Chi Vân vội vàng trấn an thiếu niên đã sợ đến xanh lè cả mặt kia.

"Anh..."


Mạc Dao lấy lại tinh thần nhỏ giọng đáp lại người thanh niên đeo kính. Lúc này cậu mới nhận ra, bạn thân mình đang ngồi xổm một góc trước mặt đám người Bạch Nguyên Vi, mà đứa trẻ cậu vừa gặp kia lại giống như ảo giác mà biến mất không thấy tăm hơi.

"Em dọa anh sợ chết khiếp. Đột nhiên ngồi xổm xuống sau đó mặt mày lại tái mét như bị trúng gió."

"Anh không nhìn thấy gì ạ? Có một nhóc con..."

"Bớt nói mấy thứ vớ vẩn đi!" - Bạch Nguyên Vi không kiên nhẫn cắt ngang lời Mạc Dao. Cô hất hàm về phía cậu. - "Nói đi. Chuyện chúng tôi vừa nói, cậu nghe được bao nhiêu?"

Thiếu niên chớp mắt không hiểu chuyện gì. Nhưng điều này lại càng khiến cô gái tóc ngắn thêm mất kiên nhẫn. Cô ta bước đến trước mặt thiếu niên, đẩy Tạ Chi Vân qua một bên sau đó trừng mắt với thiếu niên.

"Đừng mãi trưng ra cái điệu bộ ngu ngốc như vậy. Cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo người khác cậu không thấy ghê tởm bản thân mình à?"

"Không phải, tôi chỉ..."

"Im miệng." - Bạch Nguyên Vi ghét nhất loại người yếu đuối không có năng lực nào như Mạc Dao lại luôn được người khác thiên vị. Cô lạnh nhạt cắt ngang lời thiếu niên thêm một lần nữa sau đó nhỏ giọng ghé sát tai cậu. - "Nếu cậu mà dám nói những điều mà mình nghe được ra ngoài. Cẩn thận tôi giết cậu đấy."

Dù không biết nhóm người này nói gì nhưng thiếu niên cũng ý thức được việc bọn họ sắp làm có thể liên quan đến tà thần. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, mắt vô tình đảo qua vai Bạch Nguyên Vi. Bên vai trái thiếu nữ chợt xuất hiện một bàn tay gầy gò, tuy nhiên, rất nhanh bàn tay trắng bệch đó nhanh chóng biến mất. Mạc Dao cẩn thận dụi mắt một lần nữa, nơi đó quả thật chẳng có gì.

Là do cậu thiếu ngủ nên gặp ảo giác sao?

- -----------------------------------------------

Boss: Tân nương hẳn thích trẻ con. Đến chào tân nương trong hình dạng đáng yêu nhất nào.

Mạc Dao:?

Boss: *Cười toe toét*

Mạc Dao: M... Ma! 〣 ( ºΔº) 〣

Boss: ༎ຶ‿༎ຶ



Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm Truyện Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm Story C109: Trình 5 cô dâu của tà thần 11
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...